Nếu Người Ở Đây

Chương 32: Chương 32: Tranh chấp




Đinh Hạo đảo mắt, cười nói: “Được rồi, tự cậu lo liệu đi, có tình huống gì thì nhất định phải nói cho anh em biết đấy nhé. Đúng rồi, dự báo thời tiết nói ngày mai có thể có tuyết lớn, đường sẽ bị tuyết phủ nhanh thôi, xe nhà Đinh Húc có thể không đi nổi, tôi đoán có thể sẽ ở lại hơn hai ngày.”

“Không có việc gì, cứ ở, không có gì đáng ngại.” Nhà Lý Thịnh Đông kinh doanh khách sạn nghỉ dưỡng, dễ dàng ăn nói, sắp xếp thỏa đáng.

Đinh Hạo ừm một tiếng, nhìn tháy Đinh Húc từ trong phòng đi ra, thấp giọng nói: “Được rồi, cậu ấy đến, tôi cúp máy đây.”

Đột ngột thế nhưng tên phú nhị đại Lý Thịnh Đông ở đầu dây bên kia vẫn còn khoái chí, dặn dò Đinh Hạo vài câu là tuyệt đối đừng bán đứng hắn, lúc này mới cúp điện thoại.

Đinh Húc đi tới, mang theo ý tứ xin lỗi mà nói: “Tối muộn rồi còn làm phiền cậu ra ngoài, để tôi đưa cậu về.”

“Không có gì, thì quanh đi quẩn lại tôi cũng rất nhàn rỗi mà.” Đinh Hạo dậy thì lúc này lại cao hơn Đinh Húc một chút, tầm mắt hơi hạ xuống đã rơi ngay vào trên khăn quàng của Đinh Húc – hoặc là nói rơi vào dấu vết màu đỏ hồng lộ ra khỏi khăn quàng cổ thì đúng hơn, trong tích tắc ánh mắt xoay tít đi, “Ồ, khách sạn này nóng quá ha, cậu mang khăn quàng cổ thì chắc nóng lắm nhỉ?”

Đinh Húc lại kéo khăn quàng cao lên thêm chút, nói: “Không sao, đi thôi.”

ĐInh Hạo đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần, cười gian hề hề nói: “Ế, Đinh Húc, cậu có thể lén nói cho tối chút…Cậu vẫn thích nam hay là thích nữ?”

Đinh Húc liếc nhìn hắn một cái, nói: “Cậu thì sao?”

Đinh Hạo sóng vai hắn đi thang máy, vừa nghiêm túc nói: “Tôi? Tôi sống là người nhà họ Bạch, chết cũng là ma nhà họ Bạch nhe, tôi coi như là người của Bạch Bân rồi. Cậu thì sao?”

Đinh Húc nói: “Tôi giống cậu.”

Đinh Hạo che ngực lùi một bước, “…Cậu cũng thích Bạch Bân?!”

ĐInh Húc đẩy hắn vào trong thang máy, ấn số tầng, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói: “…Tôi thích nam.”

Ra khỏi khách sạn, đã là nửa đêm, Đinh Húc cố ý muốn đưa Đinh Hạo trở về, đi tới cửa liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã dừng ven đường, trên xe đã phủ một lớp tuyết, dường như là đã chờ lâu.

Một người bước từ trên xe xuống, mặc một cái áo lông kiểu dáng tương đương với Đinh Hạo, tay còn lại cầm một cái khăn len, lúc nhìn thấy Đinh Hạo thì rất tự nhiên đi qua quàng khăn cho hắn, ngược lại làm cho Đinh Hạo có chút luông cuống tay chân, khoát tay với Đinh Húc nói: “Chúng tôi đi trước nhé!”

Người kia cũng gật đầu với Đinh Húc, trên gương mặt tuấn tú có vẻ xa cách, nắm tay Đinh Hạo đi.

Đinh Húc nhớ rõ người kia, so sánh sự sắc sảo với mười năm sau thì hiện tại thì cậu ta cũng đã đủ phong thái của một người có đẳng cấp rồi, là Bạch Bân. Nhìn xe của Đinh Hạo đi xa, Đinh Húc cũng về tiểu viện của ông Đinh, ông còn để đèn ở phòng khách, cả ngày nay bận rộn, nhìn thấy thế, mệt mỏi trong lòng đột nhiên với đi rất nhiều.

So với căn phòng rộng trống hoác ở tỉnh X, nơi này lại càng giống một căn nhà hơn, ít nhất còn có người chờ hắn trở về.

Đinh Húc rửa mặt một chút, lúc khăn lông ướt chà qua cổ đột nhiên ‘ai’ một tiếng, lòng thầm mắng một câu. Tiêu Lương Văn nhất định là cầm tinh con cún, cắn hắn thành thế này, nếu không dưỡng một thời gian căn bản là không lành được. Cũng may hiện giờ là mùa đông, có thể dùng áo len cao cổ hoặc khăn quàng cổ che đi.

Có chỗ rách da, lau chút cồn, đổi quần áo ngủ liền đi nghỉ.

Đinh Húc nằm trên giường ấp áp một hồi, tay chân từ từ ấm lên, theo thói quen lấy di động trong túi ra kiểm tra một chút. Quả nhiên có mấy tin nhắn, nội dung nghìn bài một điệu, mỗi một câu mỗi một điều, đều chỉ có ba chữ: Em nhớ anh.

Khóe miệng Đinh Húc nhướn một chút, mắng ngu ngốc, vừa mắng xong lại đột nhiên có cảm giác bản thân mình cũng có chút nhớ tên ngu ngốc này.=))

Tiểu Hổ ở bên ngoài cào cửa, lấy đầu đẩy ra một khe hở chui vào, rón rén nhón chân nhảy lên tủ đầu giường tạo thành tiếp bộp bộp.

Nó không dám lên giường, mỗi lần Đinh Húc đều phải dùng khăn lông ướt lau sạch móng vuốt thì mới cho phép nó lên giường, mà Tiểu Hổ lại ghét nhất là nước, nhưng lại quấn chủ nhân, nên chỉ có thể đến chỗ gần nhất, dùng đầu nhỏ kề bên giường Đinh Húc. Cọ cọ xong xuôi, trong cổ họng thì không ngừng hừ hừ hừ làm nũng.

Đinh Húc nghiêng người liếc nhìn vật nhỏ kia, vươn cánh tay ra chạm nó, xoa nhẹ trên da lông nóng hầm hập của nó một chút, “Ngủ ngon.”

Quả nhiên ngày hôm sau trời đổtuyết lớn, đường cao tốc bị tuyết phủ, không thiếu xe bị kẹt trên đường. Bởi vì cha Đinh Húc mang xe đến, suy xét đến vấn đề an toàn, vì thế cũng hủy luôn bản kế hoạch dự định, chỉ có thể cùng tài xế và vị đồng nghiệp nữ kia ở lại thành phố nhỏ thêm hai ngày.

Ông Đinh hãy còn chiến tranh lạnh với con trai, hai người bất đồng ý kiến, lúc Đinh Thành Hoa gọi điện thoại đến hỏi thăm ông Đinh, ông Đinh trực tiếp không đồng ý. Ông Đinh cầm điện thoại vẫn cứ tức giận, khiển trách: “Một ngày mày còn chưa ngộ ra, thì ngày đó cũng đừng nhận tao làm cha.” Nói xong liền ném luôn điện thoại.

Đinh Húc ngồi ở bàn ăn ăn cơm, nghe bọn họ cãi nhau, cũng thoáng đoán được chút chút.

Lần trước hắn nói với ông Đinh, chắc chắn ông cũng ngầm hiểu đi, thế nhưng người lớn tuổi mà cũng khuyên chẳng nổi.

Đinh Húc ăn xong bữa sáng, cân nhắc việc cần phải đi thăm cha mẹ hắn, cũng nhắc một chút chuyện hắn vẫn luôn băn khoăn nghĩ. Có lẽ có thể nhắc nhở cha hắn một chuyện từ nhà họ Phó, lúc trước nhà họ Phó rút chân sớm, nêncó thể tránh được một ít.

Nghĩ như vậy, ăn cơm xong liền nói với ông Đinh một tiếng, đến khách sạn.

Đinh Húc đi sớm, Chung Tiệp vừa dậy không bao lâu, đang ngồi trong phòng khách nhỏ nói chuyện với Đinh Thành Hoa, thoạt nhìn hòa thuận hơn một ít.

Lúc Chung Tiệp nhìn thấy Đinh Húc đến, có chút kinh hỉ, vội vàng bảo Đinh Húc lại đây, “Con tới đúng lúc lắm, mẹ vừa mới nói với cha con chuyện thành tích sau khi chuyển trường của con lại cao hơn một chút đấy! Đến đây, đến đây, nói chút với cha con đi.”

Đinh Thành Hoa ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đánh giá.

Mỗi khi như vậy, Đinh Húc luôn có cảm giác mình như một món hàng hóa được đặt trong quầy để mọi người xem xét, cả người không thoải mái. Nhưng mà Chung Tiệp lại không cảm thấy như vậy, bà đẩy Đinh Húc một chút, nói: “Đến Phương Bắc rồi vẫn đạt học bổng đúng không?”

Đinh Húc cứng mặt gật gật đầu, “Vâng.”

Chung Tiệp hài lòng cười, ngay lập tức lại cố ý thở dài, nói: “Đáng tiếc lại không thi được Toán Olympic, thầy giáo trước của con cũng không tệ lắm, đúng, hình như là dạy số học cho con đúng không nhỉ…”

“Mẹ! Căn bản mẹ không biết gì hết, con…” Đinh Húc cắt lời bà, ánh mắt hơi hơi đỏ lên, yết hầu lên xuống giọng nói khàn khàn: “Con không muốn nhắc đến thầy giáo đó.”

Chung Tiệp bị phản ứng của hắn dọa cho hoảng sợ, nhưng cũng không truy hỏi nhiều, chỉ cho rằng Đinh Húc bất mãn hành động bị đóng gói đưa tới phương Bắc của bà nên phản kháng chút thôi, cũng không nhắc nhiều với chồng, nhìn lén chồng, không nói chuyện thi Toán Olympic nữa.

Cửa phòng bị gõ vang, chỉ chốc lát phòng khách đã xuất hiện thêm một bó hoa tươi, đặt trong bình thủy tinh trên bàn nhỏ, Chung Tiệp cho người nọ tiền boa, đối phương cúi đầu đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.