Nếu Người Ở Đây

Chương 72: Chương 72: Tủy sống




Lưu Tử Quân và Đồng Đồng ở lại đây một thời gian, Đinh Húc hiểu khá rõ nơi này, nên liền theo cô đi xem mấy khu vực có vị trí tốt.

Điều kiện thành phố L khá tốt lại thêm nguồn nước nóng thiên nhiên phong phú, có không ít người đến đây mở khách sạn, nên rất nổi tiếng về mảng nghỉ dưỡng. Mấy chỗ Đinh Húc dẫn Lưu Tử Quân đến đều là chỗ sau này sẽ phát triển tương đối phồn thịnh, thậm chí có hai nơi có cả nguồn nước nóng bên dưới, Đinh Húc nhớ xu hướng sau này của cô là chuyển từ tiệm cơm sang phát triển kinh doanh khách sạn, không những thế quy mô cũng khá lớn.

Lưu Tử Quân dẫn Đồng Đồng đi theo, mặc dù người thì ở đây nhưng thỉnh thoảng lúc nói chuyện với Đinh Húc sẽ thất thần, nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Đinh Húc gọi cô một tiếng, lúc này mới dường như có phản ứng, ôm Đồng Đồng miễn cưỡng cười gượng, nói: “Tốt lắm, hai ngày này làm phiền cậu rồi, mấy chỗ còn lại để tự bọn chị đi xem đi.”

“Chị Tử Quân không cần phải khách sáo với em đâu.” Đinh Húc nói: “Bây giờ em vẫn chưa đi thực tập, không bận gì.”

Lưu Tử Quân đang định nói gì đó thì Đồng Đồng trong lòng ho khan mấy tiếng, cô lập tức căng thẳng nhìn cô bé, nhỏ giọng hỏi xem bé khó chịu ở chỗ nào, dù thấy cô bé lắc đầu nhưng mặt vẫn rất căng thẳng.

Trạng thái Lưu Tử Quân như vậy rõ ràng đã không cách nào chú tâm vào công việc, Đinh Húc dẫn cô đến một tiệm cà phê khá ấm cúng, ngồi trò chuyện với cô một hồi. Nói đến sức khỏe của Đồng Đồng, Lưu Tử Quân lại không nhịn được thở dài, nói: “Nói thật với cậu, lần này chị đến là muốn dẫn Đồng Đồng đi khám bệnh, tìm cái cớ ở lại thành phố L như vậy chẳng qua là muốn tách Phương Xuyên ra thôi. Vốn dĩ anh ấy định cùng với chị đến Bắc Kinh tìm bệnh viện, nhưng…” Chị siết ly nước chừng như khó nói, “Nhưng mà chị phải đi tìm chồng cũ, sau khi gã chuyển việc đến thủ đô có quen biết khá nhiều bác sĩ, một người trong đó có thể chữa bệnh thiếu hụt miễn dịch này của Đồng Đồng, chị muốn đi thử một chút, nhưng mà Phương Xuyên một mực không chịu đồng ý.”

Đinh Húc suy nghĩ một lúc, nói: “Có lẽ Phương Xuyên cũng có thể tìm được nguồn điều trị giống vậy thì sao? Chị Tử Quân có tiện cho em tin tức của bác sĩ một chút không, em cũng có thể hỏi giúp chị thử xem.”

Lưu Tử Quân ấp úng, cũng không nói bệnh viện cụ thể nào, đến tên của bác sĩ cũng lơ mơ. Đinh Húc biết cô không muốn nói, cũng liền lái sang đề tài khác, không tiếp tục hỏi nữa.

Đinh Húc cúi đầu xuống nhấp ngụm trà, y không có ấn tượng sâu gì với người chồng trước của Lưu Tử Quân, kiếp trước Đồng Đồng mất sớm, Lưu Tử Quân cũng khép cửa trái tim mình, không nhắc đến chồng trước một câu, càng không đón nhận mối tình nào nữa. Khi đó Lưu Tử Quân tự trang bị mình cốt thép thiết giáp, Phương Xuyên thích cô nhưng cũng chỉ yên lặng mà thích, hai người đều không nói toạc ra, người xung quanh cũng làm như không biết chuyện. Phương Xuyên ở bên chăm sóc Lưu Tử Quân nhiều năm, có điều những gì bỏ ra đều bị Lưu Tử Quân dùng cách thức khác hoàn lại, hai người không có được duyên phận như kiếp này, càng không có chuyện bởi vì đi đến gặp chồng cũ trước mà tránh mặt Phương Xuyên.

Lưu Tử Quân cười với Đinh Húc, cẩn thận nói: “Đinh Húc, chị xin cậu một chuyện, những thứ chị vừa nói với cậu cậu đừng nói lại cho Tiểu Tiêu biết.”

Đinh Húc có chút nghi hoặc.

Lưu Tử Quân lại nói: “Năm đó chị ly dị là do cha Đồng Đồng là kẻ nóng này dễ cáu giận, gã thường nhậu nhẹt, uống nhiều rồi còn đánh chị sứt đầu, Tiểu Tiêu bắt gặp mấy lần, có lần vì che chở chị mà thiếu chút nữa đánh gã tàn phế, đó cũng là lần đầu tiên nó phải vào…”

Đinh Húc lần đầu biết đến chuyện như thế, cau mày nghe vậy, cho dù là lúc nào thì đánh phụ nữ đều không thể tha thứ, nhất là còn uống rượu đánh người như làm thú vui, thật sự rất quá đáng. Y còn chưa gặp cha của Đồng Đồng nhưng đã mất hảo cảm với người này, không nhịn được mà cắt lời cô: “Dạng người như vậy mà có về tìm gã, liệu có ích không chị?”

Lưu Tử Quân lộ vẻ khó xử, thế nhưng cố chấp ôm Đồng Đồng không nói gì nữa, tròng mắt cô vằn đỏ, bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng cô bé.

Đồng Đồng yên lặng nằm trong lòng mẹ, bọn họ nói gì cô bé cũng nghe thấy hết, nhưng thông minh không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng mới níu quần áo của mẹ, khi Đinh Húc nhìn cô bé, cô bé cũng ngước đầu lên nhìn y, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu thịt, gầy còm hơn so với những đứa trẻ bình thường nhiều, cũng càng hiểu chuyện hơn. Đinh Húc nhìn cô bé như vậy, trong lòng cũng thêm rầu rĩ khó chịu, y ngồi đây nói cái gì mà chẳng nhẹ nhàng, nhưng gã kia, có lẽ là hy vọng cuối cùng của Lưu Tử Quân.

Y nghĩ vậy, đoạn cũng không khuyên can nữa.

Đinh Húc ở lại thành phố L bận bịu chuyện thực tập của mình, y liên hệ với một đơn vị, cũng dần dần lu bù.

Lưu Tử Quân chẳng chờ được mấy ngày đã lại đi Bắc Kinh ngay, chuyện với Phương Xuyên chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng trong lúc cô làm chuyện này đều tránh né Phương Xuyên, nhất là khi ôm Đồng Đồng đi tìm chồng cũ thì ngay cả tài xế cũng không dẫn theo, chỉ một thân một mình ôm cô bé đi.

Chồng cũ của Lưu Tử Quân tên là Thạch Huy, trước kia từng đi bộ đội mấy năm, sau đó khá ổn định vào chuyên nghiệp, cũng có chút cảm tình với Lưu Tử Quân, có điều nốc rượu vào liền đánh người, tỉnh rượu rồi lại xin lỗi, cứ chứng nào tật nấy, thậm chí có lần còn đạp Đồng Đồng một cái, làm Lưu Tử Quân nản chí ngã lòng, bấy giờ mới quyết định ly dị với gã.

Sau đó Thạch Huy được điều đến thủ đô công tác, dẫn vợ và con trai mới đến phương Bắc định cư, mà Lưu Tử Quân thì ở lại vùng phố duyên hải, nhiều năm qua hai người chưa từng qua lại, khi gặp lại nhau đều có phần xa lạ.

Thạch Huy mời cô vào nhà ngồi, rót trà đặt cạnh tay cô cứ như đang tiếp khách, chẳng qua lúc nhìn đồng Đồng thì mới lâu hơn giây lát, dù sao cũng là ruột thị của gã, vẫn có chút tình cảm.

Ký ức lúc nhỏ của Đồng Đồng rất mơ hồ, nhưng nhìn đến người cha này liền muốn tránh theo bản năng, vùi mái đầu nhỏ vào lòng Lưu Tử Quân, không chịu liếc mắt nhìn gã lấy một cái.

Thạch Huy châm một điếu thuốc, nói: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ này của tôi vậy?”

Lưu Tử Quân nói: “Mau dập thuốc đi, cơ thể Đồng Đồng không chịu được.” Cô cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, quả nhiên đã bị ho sặc cả lên, lần này khiến Lưu Tử Quân đau lòng tột độ.

Thạch Huy sững sờ một chút, dập thuốc, cau mày nhìn Đồng Đồng nói: “Con bé bị bệnh?”

” Từ nhỏ cơ thể của Đồng Đồng đã không tốt anh cũng không phải không biết, bây giờ con bé càng lớn càng yếu, bác sĩ bảo nếu chữa trị kịp thời thì vẫn có thể khỏe lại.” Hốc mắt Lưu Tử Quân đã đỏ, ngậng ngừng giây lát nói: “Lần lần, tôi, tôi tới, là muốn…”

Thạch Huy nghe không rõ, hỏi: “Muốn gì?”

“…Tôi muốn một chút tủy sống.”

Giọng nói Lưu Tử Quân rất thấp, chỉ nhìn đứa bé đỏ mắt nói một câu như vậy rồi tiếp tục im lặng. Thạch Huy lặng thinh một hồi, mắt nhìn đăm đăm điếu thuốc đã bị dập tắt kia, qua hồi lâu mới khàn giọng nói: “Mấy năm nay thân thể tôi cũng không tốt, sợ rằng không thể giúp được Đồng Đồng.”

Lưu Tử Quân ngẩng phắt đầu lên nhìn gã chằm chằm, ánh mắt mang vẻ kinh hoàng bất an, cô đã nghĩ rất nhiều, đã nghĩ Thạch Huy có thể sẽ đòi tiền, đòi cái gì cô cũng có thể cho, nhưng lại không thể nghĩ đến chuyện Thạch Huy sẽ cự tuyệt. Hốc mắt đỏ quạch, cô nói: “Tại sao? Anh là cha Đồng Đồng mà, tôi không phải người phù hợp nhất, bác sĩ bảo tôi tới tìm anh… Anh là cha con bé mà, Thạch Huy, anh nhìn con bé một cái đi, con bé mới có hơn sáu tuổi, nó còn từng gọi anh là cha đấy!”

Thạch Huy quay đầu sang chỗ khác, dường như muốn hút thuốc nhưng cuối cũng vẫn nhịn lại được, chỉ dùng ngón tay khẽ nắm chặt theo thói quen, không đành lòng nhìn hai mẹ con ở đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.