Phó Đông Ly dắt theo con cún đen đang rất hưng phấn, móng vuốt bới đất, nhìn vùng biển trước mặt “gâu” một tiếng.
Đinh Húc nhìn thoáng qua, đề nghị nói: “Muốn dẫn con cún này đi dạo trước không, hẳn là bình thường nó cũng có thói quen này, tôi đợi ở đây lát nữa đi rồi cùng đi câu cua.”
Phó Đông Ly hơi do dự, thế nhưng cún đen đã tự ý ngoạm lấy dây xích cọ cọ hắn, hắn cũng chỉ có thể cầm lấy, nói: “Vậy đi, tôi dẫn nó đi dạo hai vòng, một lúc nữa quay lại. Cậu có chuyện gì thì tìm nhân viên công tác, đừng đi xa, anh hai nói phải để ý thủy triều.”
Đinh Húc đồng ý, chờ Phó Đông Ly đi xa, liền đặt cái thùng vào một chỗ, bản thân thì đứng dậy men theo bờ biển đi đến chỗ bến neo tàu bên kia.
Y liên tục nhìn mấy chiếc thuyền, thế nhưng cũng không có gì ấn tượng, đến tận chỗ cuối cùng bên trong bến, chỗ một cái tàu năm vạn tấn, mới dừng chân. Đối với sự việc năm đó hắn chỉ có vài ký ức rải rác, nhớ mang máng tàu gặp nạn ở Bích Thủy Loan là một chiếc tàu có tên bắt đầu bằng chữ W, chiếc này cũng thế, chỉ có số đuôi 578, có chút không khớp với trí nhớ y lắm thì phải.
Thế nhưng so với nhữngchiếc thuyền khác, giống hơn nhiều, Đinh Húc cắn răng một cái, chậm rãi tới gần.
Thuyền viên ngoại quốc thì không thể lên bờ, có một số thuyền ông chủ sẽ đưa đồ bổ sung lên, phần lớn là hoa quả và một vài loại thịt, mặt khác thì thuốc lá và rượu với đồ điện là cấm kỵ, không thể đụng vào. Hơn nữa đầu năm nay xuất khẩu liên tục, ấy vậy mà tìm cách nhập khẩu lợi nhuận lại nhiều hơn, cho nên trên cơ bản không ai chịu làm loại chuyện lỗ vốn này.
Những thuyền khác thả neo ở đấy, có rất nhiều công nhân đang dỡ hàng, Đinh Húc đi mau vài bước cũng không ai nghi ngờ, để ý thấy trong khoang lái một chiếc thuyền kia không có người, Đinh Húc quan sát xung quanh, đạo chân lên dây thừng bước chân lên tấm ván hạ thuyền bằng gỗ xù xì, động tác rất nhanh, đi lên rất thuận lợi.
Ngoài ý muốn là trên thuyền vần còn lại một vài người, trên boong tàu có dấu vết chuyên chở và treo tháo hàng, đã dỡ hàng xong. Xa xa có tiếng cười đùa truyền lại, Đinh Húc nhíu mày, quay gót trở về, đi ngang qua thanh sắt leo xuống tầng một, chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng ai đó đẩy xe vang lên tiếng ‘đinh đinh đang đang’ tiến lại đây.
Trán Đinh Húc đổ mồ hôi lạnh, thò tay lay nhẹ cửa sắt bên cạnh, thế nhưng nó đã bị khóa lại, không thể mở ra được.
Người tới càng ngày càng gần, Đinh Húc xoay người lại bước trở về, chuẩn bị lên boong tàu rồi tính tiếp, trên thuyền lớn như vậy, tóm lại có thể có chỗ ẩn nấp. Y đi hai bước, liền nghe thấy người phía sau cất giọng vẻ chần chừ, nói: “Đinh Húc?”
Y dừng bước, quay đầu lại, bộ dạng đen như thế, đây không phải Tiêu Lương Văn thì là ai? Đinh Húc nhất thời cũng sửng sốt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Lương Văn lúc này đẩy xe vệ sinh, mặc bộ quần áo màu lam, mang theo mũ, khẩu trang đã tháo xuống buông trên cổ, đang nhìn Đinh Húc nhíu mày, không trả lời mà hỏi lại nói: “Không phải anh đến lớp học thêm à?”
Sắc mặt Đinh Húc cũng không tốt, hỏi hắn: “Không phải cậu bảo đến tiệm cơm phụ giúp sao?”
“Tử Quân nhận việc này, con chị ấy bị bệnh, em đến thay.” Tiêu Lương Văn giải thích ngắn gọn, nhìn mặt Đinh Húc phơi bên ngoài hơi đỏ lên, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn tháo mũ mình xuống, đội lên cho Đinh Húc, lại đưa cái khẩu trang cho Đinh Húc, “Anh tự ý lẻn lên à?”
Đinh Húc bị hắn che che như vậy, hơi an tâm một chút, “Ừ, tôi có việc muốn tìm hiểu….”
“Bến tàu bên này rất loạn, thành phần gì cũng có, anh không nên đến đây.” Tiêu Lương Văn không vui cho lắm, “Anh quên lần trước xảy ra việc gì à?”
“Cái gì?”
“Gã giáo viên kia túm anh….”
“Tiêu Lương Văn!” Đinh Húc nổi giận, việc y bị người ta đè xuống đất khiến đến hôm nay y vẫn còn đầy một bụng hỏa, trút lênngười nào người nấy đừng mơ chịu nổi, Tiêu Lương Văn còn nhắc lại vấn đề này với y, quả thật nổi trận lôi đình. “Cậu đủ rồi đấy, đừng nhắc chuyện này, cậu nghĩ rằng tôi muốn à…!”
“Anh không muốn, thế nhưng trên thuyền cũng không an toàn được bao nhiêu, nếu lúc này lại gặp phải kẻ xấu, anh gọi em hay Phó Đông Ly đều vô dụng. Người ngày đó anh gọi, hẳn là cái tên Phó Đông Ly đúng chứ?” Tiêu Lương Văn ấn thấp vành mũ Đinh Húc, che khuất nửa khuôn mặt, sắc mặt lúc này mới dịu đi, cũng không quan tâm mặt Đinh Húc đỏ lên, thản nhiên nói: “Được rồi, em đưa anh ra ngoài, anh muốn tìm cái gì thì nói với em, em giúp anh.”
Có Tiêu Lương Văn giúp, chuyện tiếp tục tìm hiểu dễ dàng hơn nhiều, Đinh Húc chẳng những tìm được số thứ tự thuyền, mà còn tìm được cả lộ trình của nó, còn từ bên ngoài phát hiện một cái kho nhỏ, tuy rằng bên trong trống không, thế nhưng vẫn còn ám lại mùi gay mũi. Chóp mũi y giật giật, bỗng nhiên hiểu ra.
“Thuyền này, có phải ngừng vài ngày rồi hay không?”
Tiêu Lương Văn nói: “Hình như là vậy, ít nhất phải một tuần, chủ thuyền cũng không thèm để ý đến phí neo đậu, một mực không dời chỗ, mấy ngày hôm trước hàng hóa cũng chuyển xong, lại lùi thêm hai ngày nói muốn vệ sinh tàu.” Phí thả neo cao như vậy, vệ sinh một hai giờ cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Đinh Húc nói: “Tôi biết rồi, không còn gì muốn biết nữa, chúng ta đi thôi.”
Trên boong tàu có người,đi lên trước hai bước lại có hai thủy thủ, nhìn thấy Tiêu Lương Văn thì dừng bước, cười nói: “Bây giờ là cậu làm?”
Tiêu Lương Văn đẩy xe chuyển hướng,lấy lưng mình che Đinh Húc, nói: “Vâng, chị Tử Quân có chút việc, không tới được.”
Lúc thuyền bỏ neo nhân viên lưu động không nhiều, Lưu Tử Quân nhận việc này, đoán chừng Tiêu Lương Văn thường xuyên thay cô ấy đến, làm mãi cũng quen mắt, đối phương không hoài nghi gì, nhanh chóng bỏ đi.
Tiêu Lương Văn bảo vệ Đinh Húc đi lên bờ, lúc rời thuyền, hắn cho Đinh Húc một số điện thoại, nói: “Đây là số điện thoại tiệm cơm của Tử Quân, anh có thể gọi điện thoại đến đấy, nếu muốn hỏi gì thì em có thể nói cho anh biết.” nghĩ đi nghĩ lại lại nói, “Nếu anh muốn tìm em, cũng có thể gọi điện thoại.”
Đinh Húc cầm tờ giấy kia, gấp chỉnh tề bỏ vào túi nói: “Tôi biết rồi, buổi tối khi về tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Lúc này Tiêu Lương Văn mới cười, lộ ra hàm răng trắng, hắn nhìn thoáng qua Đinh Húc đang đội mũ của mình, lại hỏi: “Anh đến bến tàu bằng cách nào? Tự mình đến sao, có muốn về cùng em không, em làm xong việc sẽ đưa anh về.”
“Không cần, tôi đến cùng bạn.” Đinh Húc nghĩ nghĩ, lại ấp úng bổ sung một cấu: “Tới bắt cua, cho mèo ăn.”
Tiêu Lương Văn nhìn y, nói: “Mèo nhỏ có thể ăn mấy cái đó rồi?”
Lòng bàn tay Đinh Húc đổ mồ hôi, Tiêu Lương Văn nhìn chằm chằm y như vậy, nhìn hắn chung quy không muốn chuyển tầm mắt, lỗ tai hơi phiếm hồng, “Không thể ăn ngay được nên bắt về cho nó chơi, phải rồi, tôi đặt tên cho nó rồi.”
Tiêu Lương Văn cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Tên là gì?”
“Hổ Uy Tướng Quân.” Đinh Húc xoa nhẹ dưới chóp mũi, cảm giác thấy hơi ngốc nghếch, “Bình thường gọi là Tiểu Hổ cũng hay.”
Tiêu Lương Văn cười, nói: “Rất tốt, dáng vẻ nó cũng khỏe mạnh kháu khỉnh.”
Đinh Húc quay đầ u đi, hơi mất tự nhiên nói: “Thì, tùy tiện nghĩ ra thôi. Đúng rồi, cậu có thể hỏi một vài chuyện trên thuyền, sau đó nói cho tôi biết, cậu hỏi giùm tôi một chút, hàng hóa trên thuyền của công ty nào, lần gần đây nhất nó thả neo ở đâu…”
Tiêu Lương Văn gật gật đầu, nói: “Được, em chỉ biết ông chủ tàu này họ Dương, còn lại để em đi hỏi một chút.”
Họ Dương? Không đúng, cũng không phải công ty kia, ngược lại lại là nhà đối thủ cạnh tranh. Trong đầu Đinh Húc chợt lóe lên, thế nhưng lại không bắt được điểm mấy chốt, chỉ cảm thấy chuyện này rất quan trọng….
Tiêu Lương Văn thò tay kéo thấp vành mũ của Đinh Húc xuống thêm chút nữa,chạm tay xuống chút, nói: “Đi về trước đi, giữa trưa phơi nhiều, mặt anh đỏ hết rồi.”
Đinh Húc vỗ tay hắn, nói: “Chừng nào cậu về?”
Tiêu Lương Văn nghĩ nghĩ, nói: “Phải đến chạng vạng mới về.”
Đinh Húc gật gật đầu, xoay người đi, mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bước nhanh trở về thò tay lật nắp đậy cửa xe vệ sinh lên, bên trong quả nhiên ném rất nhiều chai rượu vang đỏ và đầu lọc thuốc lá. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương Văn, lúc này đến phiên Tiêu Lương Văn tránh né ánh mắt không dám nhìn y, Đinh Húc nhìn một hồi, hít một hơi thật sâu nói: “Mấy ngày tới đứng đến đây nữa, có chiến dịch truy quét chấn chỉnh, cậu tự lo lấy đi.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Tiêu Lương Văn một cái, đi luôn.
Y nhớ rõ chiến dịch kiểm tra vịnh Bích Thủy sắp bắt đầu rồi, cuối tháng sẽ bắt được cả đám người, lần đầu tiên cha y được thăng chức cũng nhờ lập công trong đợt này. Lúc ấy làm mạnh tay, lai lịch ông chủ thuyền lớn, mấy thành phần tôm tép phía dưới cũng dính, không thiếu người bị phán trọng tội.
Tiêu Lương Văn đứng ở boong tàu nhìn theo Đinh Húc, xê dịch bước chân, liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn, “Này người mới, còn mấy cái phòng kho chưa quét, cậu có muốn làm nữa hay không!”
“Làm ngay đây.”
“Thật là, đã để các người làm thay đã là ngoại lệ rồi, Lưu Tử Quân cũng không biết nghĩ thế nào, còn không tự mình đến, sĩ diện cho ai xem không biết?” Người nọ hùng hùng hổ hổ, cũng mặc một bộ đồ y hệt, thế nhưng so với thiếu niên đi ra ngoài kiếm tiền tốt hơn nhiều, bây giờ có vẻ tự cho mình hơn người, đứng một chỗ lên mặt dậy đời hắn.
“Con chị ấy bị bệnh.”
Đối phương dùng lỗ mũi hừ một cái, nhưng cũng không nói nữa.