Nếu Như Anh Biết

Chương 7: Chương 7: Phó Tổng, Tôi Cảm Thấy Cô Diệp Muốn Tán Tỉnh Anh!




“Lục Phong!” Phó Diên Bắc hét lên, “Kéo cô ấy đứng dậy.”

Diệp Nhiên: “...”

Lục Phong oan ức, Phó tổng sao có thể làm như vậy! Cậu ta đã có bạn gái rồi kia mà.

Diệp Nhiên hít sâu một hơi, tròn mắt nhìn Phó Diên Bắc. Thật là nhẫn tâm! Cô lảo đảo đứng dậy, hai chân tê như bị kiến cắn.

Lục Phong lén thở phào nhẹ nhõm, “Phó tổng, đi được rồi chứ?”

Phó Diên Bắc nhìn cô một cái, không nói một lời rồi lên xe.

Diệp Nhiên vội vàng theo sau, thực sự cô rất sợ Phó Diên Bắc sẽ bỏ rơi cô. Anh của bây giờ, cô căn bản không có cách nào nắm bắt được. Cho dù có mất trí nhớ, bản chất con người cũng không nên thay đổi chứ.

Cuối cùng cũng lên xe của anh, ngồi cạnh anh. Diệp Nhiên cẩn thận dịch người sát về phía anh một chút. Bên ngoài cửa sổ, mây bay gió thổi, lòng cô cũng chộn rộn theo.

”Đi đâu?” Phó Diên Bắc nhíu mày, thực sự không muốn lại bị người khác nhìn trực tiếp như thế nữa.

”Diên Bắc...” Suy nghĩ của Diệp Nhiên không biết đang bay đến nơi nào.

Lục Phong phì cười, Phó Diên Bắc trầm giọng ho khan một tiếng, “Cô Diệp...”

Diệp Nhiên bỗng giật mình, tự nhủ với bản thân, người trước mắt không còn là người bạn trai dịu dàng của cô nữa, “Đến đường Diên An Bắc.”

Không gian yên tĩnh, nếu có thể, Diệp Nhiên thực sự hy vọng rằng thời gian có thể dừng lại vào lúc này, để cô có thể nhìn anh một chút thì tốt biết bao.

”Cô Diệp!”

”Diệp Nhiên.” Nếu được, xin hãy gọi em là Nhiên Nhiên. Diệp Nhiên hơi nghiêng người, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.

Phó Diên Bắc nhìn thẳng về phía trước, không nhiều lời nữa.

Diệp Nhiên bối rối, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Cô thấy tờ tạp chí để trên ghế sofa, trang bìa là một cao thủ bi-da người Trung Quốc. Khi hai người ở cùng nhau, Diệp Nhiên cũng từng anh đi chơi, nhưng trước sau vẫn không hiểu nổi quy tắc của nó. Cùng anh đi mấy lần, sau đó cô lấy lý do học bài để không cần phải đi nữa. Trong hai năm đó, Phó Diên Bắc cũng ít chơi hẳn đi.

”Anh cũng thích Đinh Tuấn Huy sao?” Diệp Nhiên cầm lấy tờ tạp chí.

Phó Diên Bắc ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng, “Cô Diệp thích Đinh Tuấn Huy?”

”Rảnh rỗi thì tôi lại xem anh ta thi đấu, anh ta là niềm tự hào của môn bi-da nước ta đấy. Đã từng vô địch 11 lần.” Aiz, những cái này đều là do năm đó Phó Diên Bắc nói cho cô biết, thật không ngờ lại có một ngày cô có thể lấy dùng những điều anh đã dạy cô để khoe khoang trước mặt anh.

Phó Diên Bắc gật đầu một cái, “Xem ra, cô Diệp không chỉ điêu khắc sách giỏi mà còn là một người am hiểu về bi-da nữa.”

”Không dám, chỉ là biết một chút thôi.”

Khóe môi Phó Diên Bắc khẽ nhếch lên, không nói lời nào, nhưng anh đã không còn lạnh lùng như trước đó nữa.

Diệp Nhiên nghĩ, không biết có nên hẹn anh đi đánh bi-da không.

Cô còn chưa kịp quyết định thì xe đã đến đường Diên An Bắc.

Xe dừng lại ở ven đường.

Diệp Nhiên không muốn xuống xe.

Phó Diên Bắc nhìn cô, Lục Phong cũng quay đầu lại nhìn cô.

Cô cũng không thể mặt dày thêm nữa, “Tôi đến rồi, cám ơn.” Cô bất đắc dĩ mở cửa xe.

”Diệp Nhiên...” là Phó Diên Bắc gọi tên cô.

Tim Diệp Nhiên đập nhanh, như muốn nhảy ra ngoài. Bốn năm, cô nằm mơ cũng muốn được anh gọi tên cô một lần.

Diệp Nhiên...

Cô hài lòng, nói khẽ. “Ừ...”

Phó Diên Bắc cầm trong tay cuốn tạp chí kia, dịu dàng nói, “Nếu cô thích bi-da, cô cứ giữ cuốn tạp chí này đi.”

Trời ạ! Hãy nói với cô đây không phải là giấc mơ đi. Chỉ một Đinh Tuấn Huy lại làm cho họ có thể gần nhau hơn sau bốn năm xa cách. Sau này nhất định cô phải ủng hộ Đinh Tuấn Huy nhiều hơn nữa.

Đôi mắt cô dâng lên niềm xúc động khó tả, cô muốn ôm anh, ôm chặt anh. Cô muốn nói cho anh biết rằng, cô chỉ thích mình anh mà thôi.

”Thật ra thì tôi cảm thấy Phó Gia Tuấn và Đinh Tuấn Huy có dáng vẻ không giống nhau lắm.” Phó Diên Bắc chăm chú nhìn cô, chậm rãi mà nhẹ nhàng nói, như thể đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay vậy, “Trên trang bìa này là Phó Gia Tuấn.”

Diệp Nhiên chỉ thấy bờ môi anh đóng mở, một luồng khí nóng xông thẳng vào đầu cô, mắt trợn tròn nhìn anh, rõ ràng là có nổi nóng, nhưng cô vẫn có thể nhịn được.

Đây là Phó Diên Bắc đã bị mất trí nhớ. Cô không thể so đo, không thể so đo.

Lục Phong không nhịn được mà bật cười. Lục Phong theo Phó Diên Bắc đã ba tháng, cho đến nay, cậu ta đều cảm thấy Tiểu Phó tổng luôn có chút gì đó nghiêm túc, kể cả ngày thường cũng nói năng rất thận trọng. Nhưng bây giờ lại thấy Tiểu Phó tổng rất hài hước.

À, người như thế có thể được định nghĩa là... ngoài lạnh trong nóng.

”Muốn cười thì cứ việc cười đi, không phải nhịn.”

”Ha ha ha, Phó tổng à, cô Diệp này thật là buồn cười quá đi.”

Phó Diên Bắc nhìn ngoài cửa sổ, người đó đã chạy qua phía đối diện. Cảm giác thật kỳ lạ, dù biết rõ làm như vậy không đáng mặt đàn ông, nhưng anh vẫn không nhịn được mà lật tẩy cô, nhìn vẻ mặt cô đau khổ vì ngượng ngùng, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy rất đặc biệt.

Phó Diên Bắc có thể dễ dàng nhận ra, Diệp Nhiên có “niệm tưởng không an phận” với anh. Có thể không chỉ đơn giản là muốn thuê gian hàng ở cao ốc Thâm Hải.

”Phó tổng, tôi cảm thấy cô Diệp đang muốn tán tỉnh anh đấy! Nhất định là vậy.” Lục Phong bình tĩnh nói, “Nhưng mà...”

Phó Diên Bắc nhìn cậu ta một cái, chờ cậu ta nói tiếp.

Lục Phong thật thà nói, “Không phải cô Diệp rất đẹp ư?”

Ngày hôm đó Diệp Nhiên bị Phó Diên Bắc làm mất mặt, mấy ngày rồi cũng chưa gặp lại anh.

Diệp Sênh luôn miệng nói, “Chị ơi, chú bên cạnh dọn nhà đi sao?”

Diệp Nhiên thôi nhìn, “Chị không biết.” Chẳng lẽ biết cô là hàng xóm mới nên lại chạy rồi?

Diệp Sênh cầm hộp bánh quy của mình, “Em còn muốn đưa cho chú một ít bánh quy mà.”

”Anh ấy không thích ăn.” Diệp Nhiên trả lời.

”Làm sao chị biết? Chị đâu biết chú ấy là ai.” Diệp Sênh thở phì phò, đây là tấm lòng của cô bé, sao chị lại có thể nói như vậy chứ.

Diệp Nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc con của Diệp Sênh. Kề trán sát cô bé, Diệp Sênh đã bốn tuổi rồi. Cô khẽ cười một tiếng, trong nụ cười ấy mang theo mấy phần chua xót, nhưng lại mơ hồ có chút gì đó ngọt ngào.

Cô đương nhiên biết chứ, chuyện gì liên quan tới anh, cô đều có thể biết được rất nhiều. Điểm thi vào trường đại học của anh, có lẽ nhiều hơn cô cả mấy chục điểm.

Anh kén ăn, không thích ăn rau cải, rau thơm, cà rốt cũng không hề đụng đến.

Anh là vận động viên cấp hai quốc gia, am hiểu bi-da, bơi lội.

Nhưng đó đều là những thứ cô nghe được từ người khác, anh chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này trước mặt cô.

Năm thứ hai đại học phải chọn môn tự chọn, cô xui xẻo lại chọn đúng môn bơi lội. Cô đã rất lo lắng về học phần đấy, nhưng Phó Diên Bắc nói có thể dạy cho

cô.

Diệp Nhiên ngẫu hứng hỏi một câu, “Nghe bọn họ nói anh rất giỏi bơi lội đúng không?”

”Dạy em không thành vấn đề.” Phó Diên Bắc mỉm cười nói.

Phó Diên Bắc dạy cô cả một học kỳ, thực sự là, rất toàn tâm toàn ý dạy cô. Kết thúc học kỳ, Diệp Nhiên được điểm số khá tốt cho môn này, cô cũng vì thế mà rất phấn khích.

Mà vẻ mặt anh rất thản nhiên, “Diệp Nhiên, học kỳ tiếp theo anh đăng ký môn bơi, cùng học với anh nhé.”

”Không muốn.” Cô từ chối một cách dứt khoát. Học kỳ này đều bị anh ăn sạch đậu hủ, người này chính là sói đội lốt cừu, trong ngoài hoàn toàn không giống nhau.

Nếu như bây giờ Phó Diên Bắc rủ cô đi bơi, cô nhất định phải mua đồ bơi hai mảnh, chọn loại mà anh thích nhất.

Tiếc là, phải đợi ngày đó đến khi nào đây?

Diệp Sênh kéo tai cô, tiểu nha đầu này lúc ngủ rất thích sờ vào tai Diệp Nhiên hay mẹ Diệp. Tại sao lại có thói quen dở hơi này nhỉ? Khi còn bé cùng lắm cô cũng chỉ ôm một con búp bê thôi.

”Diệp Nhiên, chị còn chưa nói cho em vì sao chị biết chú không thích ăn bánh quy?”

”Á...” Diệp Nhiên cao giọng, “Đàn ông không thích những thứ này cho lắm, em nhớ xem, cả ông ngoại và bố đều không muốn ăn.”

Diệp Sênh thở dài một cái, “Vậy em nên tặng cho chú cái gì bây giờ?”

Diệp Nhiên nở một nụ cười bị ẩn, “Sênh Sênh có thể vẽ tặng một bức tranh cho chú ấy, nào, bây giờ chị vẽ cùng em.” Tài hội họa của Diệp Sênh không phải dạng vừa, không chỉ giống bề ngoài, mà còn rất sống động như thật. Ông ngoại cũng không ngại mà khen cô bé, một họa sĩ nhí.

”Như vậy có được không?” Diệp Sênh nghi ngờ.

”Dĩ nhiên rồi, Tiểu Sênh Sênh của chúng ta chính là bé con xinh đẹp người gặp người thích mà.” Diệp Nhiên nháy mắt mấy cái.

”Vậy làm như lời chị nói đi, ngày mai sẽ không đi ra ngoài chơi, em muốn ở nhà vẽ tranh. Hy vọng chú có thể trở về sớm hơn chút.”

Diệp Nhiên nhíu mày, “Sênh Sênh, em xem đi, chú đó cũng không lớn hơn chị là bao, chị cảm thấy em nên gọi người đó là anh.”

”Anh?”

”Đúng vậy, là anh.”

Trẻ con thường rất dễ bảo. Chỉ một lát sau, Diệp Sênh liền nhanh chóng gọi, “Anh hàng xóm... Anh hàng xóm...”, cô cảm thấy bây giờ mình như không có chút giá trị nào trong nhà vậy.

Diệp Sênh dành ra hai ngày để vẽ một bức tranh, Diệp Nhiên mặt dày không biết xấu hổ gọi là “Mỹ nhân đồ”, hy vọng Phó Diên Bắc có thể treo bức tranh trên tường, nhìn nhiều một chút nói không chừng cũng nhớ ra được vài thứ. Diệp Nhiên cố tình đến cửa tiệm để đóng khung lại, sau khi trở về lại cùng Diệp Sênh đặt bức vẽ ở trước nhà Phó Diên Bắc.

Phó Diên Bắc đang ngồi trong phòng đọc sách, ngón tay thon dài nắm con chuột, ánh mắt nhìn cảnh trên màn hình theo dõi mà không khỏi sửng sốt.

Cô bé kia là người nhà của cô ấy? Đúng là tướng mạo có hơi giống nhau.

Phó Diên Bắc vẫn nhìn vào băng theo dõi, đôi mắt tối sầm, mãi cho đến khi hai người đó rời đi. Lúc đó anh mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trước mắt là một mảng sáng trắng.

Diệp Sênh là em gái hay là con gái của Diệp Nhiên?

Phụ nữ hai bốn tuổi có một đứa con gái ba bốn tuổi cũng không có gì lạ.

Phó Diên Bắc không nghĩ ra.

Những ngày sau đó, Diệp Sênh cũng không gặp anh hàng xóm nữa, cô bé có chút mất hứng, Diệp Nhiên cũng vậy.

”Nhất định là anh ấy không thích bức tranh đó.”

Diệp Nhiên: “...”

”Nếu như chỉ vẽ mỗi anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thích, sao lại để cho em vẽ chị nữa?”

Diệp Nhiên: “...”

”Diệp Nhiên, chị xin lỗi đi.”

”Chị đã làm gì sai sao?” Diệp Nhiên hoảng hốt.

”Chị dọa bạn tốt của em đi mất rồi.” Diệp Sênh khóc to lên, “Bạn của em không thèm để ý đến em nữa.”

”Anh ấy tốt đến thế à?” Diệp Nhiên thấy mất mát.

Diệp Sênh đau lòng nằm trên sofa khóc to lên.

Diệp Nhiên cũng muốn khóc, cô còn thất tình đáy chứ. Bạn trai quên cô, bây giờ có thể đã có bạn gái mới rồi. Có phải cô cũng nên đi tìm Phó Diên Bắc khóc

lóc không?

”Được rồi, đừng khóc nữa. Chị đi xin lỗi, đưa bạn về cho em.”

Diệp Sênh nhanh chóng ngồi dậy, “Chị không được lừa em đâu đấy!”

”Nghéo tay!”

Diệp Nhiên không biết Phó Diên Bắc có ở nhà không, ngày chủ nhật đẹp trời, anh sao có thể không đi ra ngoài? Ví dụ như đi gặp cô bạn gái xinh đẹp kia chẳng hạn. Diệp Nhiên giận đến ngứa răng, chạy ba vòng quanh ngôi nhà, cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa nhà họ Phó.

Tay cứ nâng lên hạ xuống mấy lần, do dự không biết có nên gõ cửa không, cũng không biết nên nói những gì.

Lúc này cánh cửa màu đỏ đột nhiên bật mở.

Phó Diên Bắc mặc thường phục màu xám tro đứng trước mặt cô, chắc là anh mới tắm xong, tóc còn dính nước. Những giọt nước dọc theo đường cong gương mặt của anh mà từ từ chảy xuống, cuối cùng thấm ướt vào vạt áo, một hình ảnh hết sức dụ dỗ.

Anh nhìn cô, đôi mắt như có một lớp sương mù vậy, lạnh lùng thờ ơ.

”Tôi...” Diệp Nhiên nuốt nước miếng, “Chào buổi sáng, tôi đang đi dạo, thật là trùng hợp, hóa ra là nhà anh ở cạnh nhà tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.