Sức lực của tôi không thắng nổi anh, do đó đành chịu nói với
anh: “Sở Mộng Hàn, làm vậy có ý nghĩa không?”
“Tại sao em không chọn thứ tốt cho mình? Anh phải làm thế
nào em mới chịu ở lại. Nếu anh nói anh sẽ biến mất khỏi đây, không xuất hiện nữa,
em sẽ không đi chứ?”
Tôi lắc đầu, “Sở Mộng Hàn, sao anh không hiểu, chúng ta đã
ly hôn, đúng hơn là ba năm trước mình đã chia tay. Chúng ta giờ là hai người
không liên quan, nếu anh áy náy vì những lời của Thẩm Hân Hân thì không cần thiết,
đều là việc của tôi, hơn nữa đều trôi qua rồi!”
“Không có lý do để ở lại đây? Lẽ nào em không còn chút tình
cảm nào?” Anh đứng bên tôi, nóng giận.
Tôi kinh ngạc trước câu nói của anh, mở to mắt nhìn anh.
“Đồng Đồng, em dám nói em không yêu anh dù chỉ một chút
không? Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.” Anh từ từ tiến đến, ý muốn bỏ chạy
trong tôi trỗi dậy.
Nhưng đã bị anh nắm chặt vai, những ngày này anh cố ý tiếp
xúc thân thể với tôi, luôn tỏ bộ dạng quân tử khiêm tốn. Nhưng lúc này anh như
con thú bị giam cầm, bị ép đến đường cùng, hai tay nắm vai tôi.
“Thực ra anh từ đầu không hề nghĩ sẽ ly hôn với em, anh chưa
từng nghĩ cuộc đời này chúng ta sẽ chia tay. Dù em giờ không thể đón nhận anh,
lẽ nào muốn em sống ở đây cũng khó vậy sao?”
Anh hỏi tôi? Lẽ nào anh không hiểu, người muốn phát điên
chính là tôi.
Sau lần cãi nhau ban sáng, chúng tôi đều bỏ đi.
Nhiều ngày không đi làm, tâm trạng có chút hưng phấn, nhưng
nhiều hơn là cảm giác thấp thỏm. Mới đầu tháng đã có người ký hợp đồng, thậm
chí hoàn thành nhiệm vụ, thời gian tiếp theo, họ chỉ đợi nhận tiền thưởng vượt
doanh số. Tôi ở cùng văn phòng với họ, từ lúc vào văn phòng tôi đã không thể
bình tĩnh.
Mỗi ngày đều chiến đấu kịch liệt. Tối về căn hộ chung cư của
anh toàn thân mệt mỏi. Tôi phát hiện kinh doanh là công việc bạc đãi với cả sức
khoẻ và cả tâm lý.
Nhìn từng chiếc xe lao nhanh trên đường, giống như khách qua
đường, đến đi vội vàng. Không biết ai và ai sẽ kề vai, ai và ai sẽ kết bạn đồng
hành.
Gõ cửa không có ai trả lời, xem ra anh vẫn chưa về, lấy ra
chìa khoá mà anh nhét trong túi ban sáng mở cửa, trong nhà tối om, phòng khách
to càng trống trải. Tôi thay dép, lê đôi chân mệt mỏi đến bên ghế sofa, từ cửa
sổ nhìn ra ánh đèn loé sáng bên ngoài.
Ngôi nhà với không gian mở tuy khi không bị chắn nhìn rất
sáng rộng nhưng lúc này trong tầm nhìn u tối, khiến con người có chút bất an.
Chăm chú vào tia sáng quá lâu, trước mắt xuất hiện một quầng sáng, huyệt thái
dương đau nhức. Thời gian không còn sớm, muốn vào phòng ngủ nằm, chợt nhìn thấy
trên giường có một bóng hình mông lung, khiến tôi gần như hét lên.
Tôi bước vài bước, nín thở, lật mạnh chăn, lại thấy anh nằm
đó trong bộ vest, cà vạt chưa tháo, cuộn trong chăn. Sợ chết mất, lòng bàn tay
tôi cũng toát mồ hôi.
“Sở Mộng Hàn, anh nằm nhầm phòng rồi”, tôi vừa dùng lực vừa
đẩy, anh vẫn bất động.
“Sở Mộng Hàn?” Trong lòng cảm thấy có gì bất ổn, tôi ý thức
được sờ trán anh, trán đã nóng bừng.
“Sở Mộng Hàn…” Tôi lại mềm lòng, giọng cũng trở nên nhu hoà.
Anh lật người, dùng chăn đắp kín. Tôi hạ thấp giọng, “Chờ
xem nhiệt độ cơ thể, không được thì phải đi viện với tôi.”
Anh không nói gì, coi tôi là không khí.
“Cặp nhiệt độ ở đâu?” Tôi nhẫn nại nhắc lại, trong lòng lo lắng.
Thực ra tôi và anh cơ bản thuộc một loại người, bình thường ít mắc bệnh nhưng một
khi đổ bệnh chứng tỏ cơ thể đã không còn sức lực. Cảm giác bị hút hết sinh lực
lượng mềm yếu không còn sinh lực, tôi hiểu rõ điều này.
“Hộp thuốc ở phòng sách”, giọng anh nói từ trong chăn, không
thò mặt ra. “Tôi chạy đến phòng sách, lục tung, cuối cùng nhìn thấy hộp thuốc ở
tầng thấp nhất của giá sách.
Chạy đến phòng ngủ cởi áo cho anh, mở vài cúc áo, sờ vào cổ,
cặp nhiệt kế vào nách. Người anh nóng như cục than, tôi khẽ hỏi: “Anh muốn ăn
gì?”
“Không ăn gì”, giọng anh vỡ. Anh khó chịu, tôi nghe cũng cảm
thấy khó chịu, kìm nén tâm trạng lo lắng bất an, không nói nữa. Ba phút sau tôi
rút cặp nhiệt độ ra, lên tận 410C.
“Đi viện với tôi ngay”, sốt cao thế này, tôi không muốn vài
ngày nữa trên báo đăng tin Tổng Giám đốc TPC ở Trung Quốc sốt cao nhập viện trở
thành thần kinh.
“Không chết được đâu.” Người này khi ốm đúng là có tiềm chất
ác bá, nhưng đứng trước bệnh nhân, tôi không chú ý đến thái độ của họ.
Tôi rót nước, lấy ra vài viên thuốc giảm sốt từ hộp thuốc,
không cần anh đồng ý, dùng thìa cho vào miệng anh. Lúc này anh không thể che giấu
được sự yếu ớt của mình, tuy vậy vẫn che giấu cho mình, cho rằng làm như vậy
người khác sẽ cho là anh vẫn kiên cường.
Người đàn ông này, thật là…
Vẫn may là uống thuốc xong anh lại chìm vào giấc ngủ. Tôi
giúp anh cởi giầy, vest, đắp chăn cho anh. Lúc này đã mệt đến mồ hôi đầy trán.
Không những vậy, tôi cũng không ăn cơm, mở tủ lạnh, ngoài sữa
bò, trứng, bánh mì, còn có vài quả dưa chuột. Nhớ là buổi sáng khi đi làm nhìn
thấy bên cạnh chung cư có một siêu thị Hàn Quốc, thế là tôi đóng cửa, cầm túi
đi, đi thang máy xuống lầu, trong lòng nghĩ cho bệnh nhân ăn gì mới tốt.
Sau 15 phút ra khỏi siêu thị, trong lòng thầm trách ở đây
đâu phải là tiêu dùng, là bị cướp mới đúng, mua có một cái túi gạo nhỏ, một ít
rau mà cũng gần 150 tệ.
Sau đó lại thầm nhạo báng Sở Mộng Hàn, cũng có chút tự hào về
mình.
Giường rất rộng, nằm bên anh, không thể ngủ nổi, nhìn anh
ngay cả trong giấc ngủ cũng cau mày, tôi đến phòng ngủ khác tìm áo ngủ của anh
thay cho anh. Thân hình của anh rất đẹp, trên người rắn chắc, nhưng nằm ở đó
không có ý thức thật đáng sợ. Cộng với trong tiềm thức cảm thấy không hợp nên
làm công việc này quá vất vả. Cuối cùng khi thay xong cho anh, tôi mệt mỏi nằm
xuống. Anh dùng lực cánh tay kéo, đầu tôi nằm trên ngực anh.
“Đừng động đậy!” Khi tôi cố vùng ra, anh thốt lên, tuy là
cách tấm áo ngủ, tôi vẫn cảm giác người anh nóng hầm hập. Tôi chỉ còn cách nằm
yên ở đó, không dám động đậy.
Nửa đêm còn lại, công hiệu của thuốc dường như mất tác dụng,
anh lật đi lật lại, trong bộ dạng rất khó chịu. Gần như tôi không chợp mắt, cầm
cặp nhiệt độ đo nhiệt độ cho anh, nhiệt độ lại cao hơn, gần 400C, tôi lại lo lắng
đến toát mồ hôi, còn khó chịu hơn cả khi mình ốm.
Tôi tìm bông thấm rượu trắng cao độ lau bàn tay, lòng bàn
chân cho anh. Nhớ khi nhỏ bị sốt mẹ cũng chăm sóc chúng tôi như vậy.
Cho đến khi trời sáng dần, nhiệt độ mới thấp xuống, lo lắng
trong tôi vơi dần. Đang nghĩ có nên đánh thức anh đi bệnh viện thì đột nhiên
tay thấy âm ấm. Hoá ra tay anh cầm chặt tay tôi.
“Là anh không tốt… xin lỗi…”, câu nói rất rõ. Tôi cúi đầu, lại
thấy anh vẫn nhắm mắt, anh nói xin lỗi tôi, nhưng xin lỗi vì cái gì, người anh
vừa xin lỗi có phải là tôi không?
Cả đêm giày vò, uống hai lần thuốc giảm sốt, dưới ánh mặt trời
buổi sớm, cuối cùng anh đã giảm sốt, chỉ có sắc mặt vẫn trắng bệch. Sau ba lần
chắc chắn nhiệt độ chỉ còn 3609, tôi giống như bị hút sạch sức lực cuối cùng.
Hôm nay cuối tuần không cần đi làm, tôi đắp lại chăn cho anh
nói: “Tôi đi rót nước cho anh, uống xong lại nghỉ một lát, đợi bữa sáng sẵn
sàng sẽ vào gọi anh.”
Anh không nói, trong lúc cúi đầu dưới mắt có tia sáng lướt
qua.
Cháo thừa tối qua dành cho tôi, tôi nấu cháo mới cho anh,
dùng cà chua mới mua hôm qua cho thêm ít đường trắng quấy đều, lấy dưa muối từ
túi ra, rán trứng, học anh bày sẵn lên bàn nhỏ, bưng vào trong phòng ngủ.
“Ăn cơm nào.”
Rõ ràng anh không ngủ nhưng nhắm mắt, nhìn tôi từ xa, giả bộ
như người bệnh. Tôi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Lúc ăn cơm, không khí ảm đạm, chúng tôi không nói với nhau,
cơ thể không tiếp xúc, nhưng như thế này lại có cảm giác không nói thành lời.
Một khoảng ấm áp, ngọt ngào.
Thứ hai, anh rời khỏi thành phố A, căn hộ 300 m2 trống rỗng
chỉ còn lại mình tôi.
Trước lúc anh đi, tôi bảo anh tạm thời không cần người giúp
việc, đợi khi tôi dọn đi thì bảo người đó đến làm việc tiếp. Ai ngờ anh lại cho
người đó nghỉ việc mãi mãi, khiến tôi lúc đó rất áy náy.
Nhà rộng như vậy, dọn dẹp cũng rất mệt. Tôi giống anh, là
người ưa sạch sẽ. Sau khi tan làm không đi học, lại không có việc gì, tôi dọn dẹp
để giết thời gian.
Anh không nói khi nào trở về, tôi biết anh muốn tôi yên tâm
sống ở đây. Có một điểm anh nói đúng, chuyển đến chuyển đi rất phiền phức, do
đó tôi quyết tâm lao vào công việc trong tháng này, cố gắng sớm hoàn thành
thành tích, có tiền mới tìm được căn nhà thoải mái hơn.
Ngày thứ hai tôi đến căn hộ chung cư của anh, Thẩm Hân Hân gọi
cho tôi. Tôi không giấu cô chuyện tôi sống ở đây. Mới đầu cô rất kinh ngạc
nhưng khiến tôi bất ngờ là những ngày đó anh luôn xuất hiện dưới lầu nhà cô, “Đồng
Đồng, thực ra mấy ngày cậu ở chỗ mình, mỗi tối anh ta đều ở dưới lầu. Mình hận
anh ấy bỏ mặc cậu suốt ba năm, lại lo lắng anh ấy dùng khổ nhục kế có mục đích
khác với cậu, nên không nói. Nhưng tối hôm cậu chuyển đến đó, dự báo thời tiết
nói năm nay có mưa bão hiếm thấy. Cậu vừa chuyển đi mình lại lo, vừa may thấy
xe anh ta, lúc đó tôi bị anh ta làm cảm động. Không yên tâm để cậu ở xa như vậy,
do dự mãi cuối cùng cũng nói cho anh ấy địa chỉ. Mình nghĩ nếu anh ấy vẫn đứng
ngoài nhà cậu như những ngày đó, mình cũng yên tâm.”
Sau đó cô bạn lại đưa ra ý kiến về chuyện tôi sống trong nhà
anh, “Đồng Đồng, nhà của Sở Mộng Hàn bỏ không, cậu sống ở đấy cũng không sao, tốt
hơn căn nhà cấp bốn ở ngoại ô nhiều. Từ sau khi cậu chuyển đi mình nghe được
tin người mới vào bị cướp mà tim đập liên hồi. Ở nhà của anh ta, dùng đồ của
anh ta, cậu không cần ngại. Ở hay không ở dù sao giờ anh ta có tiền, anh ta nợ
cậu, ở nhà của anh ta là quá tốt cho anh ta rồi, theo mình, anh ấy nên tặng lại
cậu nhà đó. Nhưng có một điểm cậu cần nhớ, phải luôn giữ tâm trạng tốt, đừng để
mình bị tổn thương lần nữa.”
Lời nói của Thẩm Hân Hân khiến tôi cũng yên lòng. Trong điện
thoại cô còn nói với tôi Uông Tường đã đi làm kỹ sư khai thác phần mềm trong một
công ty khoa học công nghệ. Quen với làm việc không biết ngày đêm, giờ ngày
ngày anh phải làm đúng giờ nhưng đã dần dần thích ứng rồi. Mẹ Thẩm rất mừng,
trước tết Nguyên đán bố mẹ của Uông Tường cũng sẽ đến thành phố A, bàn chuyện
cưới hỏi với bố mẹ của Thẩm Hân Hân.
Uông Tường nói giờ giá nhà ở thành phố tuyến 3 tăng lên rất
nhanh, anh đề nghị mua một nhà mới ở thành phố nhỏ nơi bố mẹ anh sinh sống. Tạm
thời thuê nhà ở thành phố A, sau khi có nhiều tiền hơn sẽ bán nhà đó mua lại ở
thành phố A, tốt hơn là việc để tiền trong ngân hàng sẽ mất giá từng ngày.
Tôi khen ngợi Uông Tường trong điện thoại: “Mình sớm biết
anh ấy là người biết tính toán, xem ra trước kia là anh ấy không để tâm vào mọi
việc. Mẹ anh lần này đến thành phố A là quá đúng rồi.”
Cô bạn cười hạnh phúc. Nhưng không ai ngờ thời gian sau đó
vì quyết định của tôi khiến Thẩm Hân Hân bị tổn thương đến vậy.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã qua một tuần.
Hôm đó vừa tan làm tôi liền nhận điện của một số lạ.
Tôi hỏi vài câu nhưng đầu kia mãi không trả lời, đang lúc
nghi ngờ có phải họ gọi nhầm, muốn ngắt điện thoại, lại nghe thấy giọng quen
thuộc “Đồng Đồng”.
Lúc đó trong công ty dường như chẳng còn ai, một mình tôi đứng
trước thang máy, tín hiệu điện thoại không tốt lắm, nhưng tôi có thể nhận ra giọng
nói đó, là Tưởng Nhược Phàm.
“Nhược Phàm”, từ ngày rời khỏi thành phố T, đã lâu chúng tôi
không liên lạc với nhau.
“Đồng Đồng, không ngờ chỉ có cách này mới có thể nghe được
giọng em.” Ở đầu dây bên kia, Tưởng Nhược Phàm khẽ cười, bất lực, chua chát.
Cách này? Tôi không hiểu, chỉ thấy giọng anh có gì khác, dựa
vào trực giác hỏi: “Tưởng sư phụ, sao thế?”
“Đồng Đồng, nếu anh muốn gặp em, em sẽ đồng ý chứ?” Dường
như anh lấy hết dũng khí, rụt rè hỏi tôi.
“Nhược Phàm, đừng như vậy, em đã nói mình vẫn là bạn, sao lại
không thể gặp?”
“Đồng Đồng, tại sao anh gọi cho em bao nhiêu lần, em đều
không nghe máy?”
“Đâu có”, tôi không biết tại sao anh nói vậy. Đây rõ ràng là
lần đầu tiên anh gọi cho tôi sau những ngày đó.
Tôi nhìn thời gian trên di động, 8 giờ kém 15 phút, vẫn chưa
quá muộn.
“Anh ở đâu, em đi tìm anh.”
Có tiếng ho trong điện thoại, “Đồng Đồng, anh không muốn ra
ngoài ăn cơm lắm, bác sỹ nói những ngày này tốt nhất đừng ăn ở ngoài, anh ở
nhà.”
“Anh ốm sao?”
“Không có gì, mấy ngày trước có nằm viện mấy ngày. Hôm qua
anh mới ra viện.” Dường như nghe được sự quan tâm của tôi, tâm trạng anh tốt
hơn nhiều.
Tôi đã đến nhà anh một lần, là một khu đô thị cao cấp ở bên
công viên Hồ Nam nổi tiếng của thành phố A, ở đây là nơi ở của phần lớn các
giáo sư nước ngoài, giáo sư thuộc các trường nổi tiếng lừng danh cách đây không
xa.
Tôi mua hoa quả và bánh yến mạch. Ấn chuông bên cửa, cửa
nhanh chóng được mở ra. Đèn ở lầu sáng lên.
Một người đàn ông nho nhã đã đứng ở cầu thang tầng 2 đợi
tôi, chiếc bóng dài đổ hình trên cầu thang.
“Nhược Phàm.”
Khi ở thành phố T, chúng tôi không kịp nói riêng với nhau một
câu. Mà trước đó khi đi cùng trong xe, anh đã vẽ ra tương lai hạnh phúc cho tôi
và anh.
Thực ra vì việc xảy ra không lâu trước đây, nhưng giờ nghĩ lại
đã là quá khứ.
Có khi duyên phận kỳ quái như vậy, có bài hát nói rằng 500 lần
ngoái đầu nhìn lại ở kiếp trước đổi lấy một lần kề vai nhau ở kiếp này, có thể
tất cả đều là sự sắp xếp của Thượng đế, tôi và anh đã được định sẵn duyên phận
kiếp này chưa đủ, chỉ có thể tiếp tục làm bạn.
Anh mỉm cười, “Đồng Đồng, em đến rồi!” Nói xong, anh đưa tay
giúp tôi cầm đồ.