Tôi chưa kịp quan sát biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói: “Đồng
Đồng, cô ấy là Lưu Tân, đợi anh chút, anh quay lại ngay!”
Nói xong anh đã lao vào phòng với tốc độ nhanh nhất. Tôi vẫn
đần người đứng ở đó, anh đã mặc quần áo chỉnh tề chỉ trong vài phút, đuổi tôi
ra phía ngoài cầu thang.
Tôi lặng người ở đó, không biết nên làm gì?
Rất lâu sau đó, bên cạnh có người để túi rác ngoài cửa, tôi
mới tỉnh táo lại, lê đôi chân đang tê cứng, quay người vào nhà.
Tôi vào phòng tắm, xả nước tắm, dùng nước xả sạch thân thể,
nước mắt lặng lẽ rơi.
Ông trời ác độc, tự làm tự chịu.
Đây là báo ứng, người đàn ông này sau ba năm làm tổn thương
mình lại đưa mình vào tình huống bối rối này.
Tiểu Đồng Đồng, không thể trách người khác, chỉ có thể trách
chính mình.
Khi đến công ty, vừa ra khỏi cầu thang cảm thấy không khí
khác với bình thường, một Hải Luân luôn chào hỏi tôi từ xa khi nhìn thấy tôi lại
không mỉm cười như thường ngày mà cúi đầu xuống rất lạ thường.
Ban đầu tôi không để tâm lắm, đi đến nói chuyện với cô ta,
cô ta cười với tôi rất không tự nhiên, biểu cảm quái lạ.
Giám đốc Lý triệu tập cuộc họp gấp, mục đích là đã gần nửa
tháng trôi qua, để chúng tôi lấy lại tinh thần, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, vượt
định mức.
Tháng này vì tôi bong gân chân, tuy công việc mới bắt đầu
nhưng vài khách hàng của tháng trước đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị hợp đồng thậm
chí có một bản hợp đồng đã được đưa đến phòng luật sư thẩm định.
Vừa gọi vài cuộc điện thoại, Kiều Lỗi ở bàn làm việc bên cạnh
ngoái đầu sang: “Đồng Đồng, hôm nay không ra ngoài sao?”
Tôi gật đầu, “Đi ngay đây, cậu có xe thuận đường cho mình đi
nhờ sao?”
Anh ta cười ha ha: “Sáng nay mình không ra ngoài, công ty có
xe, nhanh lên không sẽ phải tự ngồi xe số 11.”
Tôi gật đầu. Mới đầu thu nhưng thời tiết vẫn oi nóng, thường
có nắng to, không cẩn thận sẽ bị nám.
Phòng kinh doanh vì thường xuyên có điện thoại nên được sắp
xếp phòng làm việc rất rộng, khi ra khỏi công ty phải qua sảnh lớn kiểu mở.
Vừa đến cửa thang máy nghe trong văn phòng hành chính, có
người bất mãn hỏi: “Fax của phòng kinh doanh sao lại ở đây?”
Tôi thấy Hải Luân lập tức dựng tai lên, chạy nhanh đến quầy
lễ tân.
Fax của phòng kinh doanh? Khi ngẩng đầu lên tình cờ bắt gặp
ánh mắt của Hải Luân.
Hôm nay, cô ta sao vậy, sao nhìn tôi kỳ lạ? Tôi dừng chân.
Lúc này cô ta đã chạy thẳng vào phòng kinh doanh, như có việc gì rất gấp.
Tôi nghĩ, sau đó đi về chỗ làm việc của phòng hành chính,
tìm thấy Lưu Kiệt hỏi: “Lưu Kiệt, vừa có fax của phòng kinh doanh sao?”
“Hải Luân đã đưa đến phòng kinh doanh rồi. Sau này trực tiếp
fax đến phòng kinh doanh, công việc chúng tôi rất bận, không có thời gian đưa
giúp cô.”
Tôi cười ha ha: “Tôi không chắc là của tôi, fax gì? Nếu là của
tôi, đợi khi về mời cậu ăn kem.”
Lưu Kiệt ngẩng đầu lên, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi,
chép chép miệng trêu tôi: “Được, phải ngon đấy, tôi sẽ chờ. Hình như là hợp đồng
của Trung tâm Thương mai Thanh Hoa đã bị Hải Luân mang đi, là của cô phải
không?
Trung tâm Thương mại Thanh Hoa không phải là khách hàng của
tôi sao?
Tôi gật gật đầu: “Ừm, là của tôi!”
Trong lòng tôi bức xúc, không kịp nói nhiều hơn, quay về
phòng kinh doanh.
Khi đi ra tình cờ chạm mặt Hải Luân.
“Hải Luân, cậu vừa cầm fax của mình?” Nhìn ánh mắt của cô
ta, tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Không có.” Lúc này cô ta vẫn bình tĩnh, bộ dạng không muốn
nói nhiều, nhấc chân định bước đi.
Hoài nghi trong lòng tôi càng lớn, kéo cô ta nói: “Nhưng Lưu
Kiệt nói là fax của bên Thanh Hoa, là cậu cầm đi mà?”
Mặt cô ta đỏ lên, sau đó tỏ bộ kinh ngạc: “Thanh Hoa không
phải khách hàng của Kiều Lỗi sao? Mình đã đưa cho anh ta rồi.”
Cái gì? Đùa gì thế?!
Thảo nào hồi sáng Kiều Lỗi muốn đuổi tôi đi, hóa ra là muốn
ngồi không ăn bát vàng, cướp khách hàng của tôi.
Đã nghe mọi người đùa Hải Luân và Kiều Lỗi đang yêu nhau,
xem ra tin này là thật.
Lòng người ác độc.
Nhớ lúc từ Thanh Hoa về, anh ta còn chế nhạo tôi, khách hàng
này bao nhiêu năm nay rất khó tính, căn bản không có hy vọng. Không ngờ giờ
khách hàng này có ý muốn hợp tác, anh ta lại giở trò.
Khi tôi đi vào, Kiều Lỗi đang xem bản hợp đồng. Thấy tôi
vào, cậu ta giật mình.
“Kiều Lỗi, bên Thanh Hoa là khách hàng của mình, bản hợp đồng
này là của mình.” Ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra tôi đang tức giận. Ban đầu Kiều
Lỗi biểu cảm không tự nhiên, nhưng cười rất nhanh: “Đồng Đồng, khách hàng này
mình cũng đã từng liên hệ, trước đó cũng đã từng tiếp xúc với nhiều người, cậu
không thể vì cậu đến công ty, mình đưa danh sách cho cậu mà cậu ngồi hưởng lợi!
Mình biết tháng trước cậu không có doanh số, nóng lòng nhưng trong công việc cần
dựa vào thực lực, không có ai giúp đỡ ai.”
“Mình dựa vào thực lực, khách hàng này mình đã tiếp xúc bốn
lần, rất nhiều lần sửa đổi phương án, tháng trước còn gặp mặt với phụ trách bên
họ, cậu liên hệ lúc nào?”
Tranh luận giữa chúng tôi kinh động đến người trong phòng,
cuối cùng Giám đốc Lý ra mặt tìm hiểu tình hình.
Khi đã nói rõ tình hình, tôi chờ đợi phán quyết công bằng,
không ngờ Giám đốc Lý nói kinh nghiệm của tôi chưa đủ, dự án này giao cho Kiều
Lỗi phụ trách.
Tôi nghĩ: Đối với đãi ngộ không công bằng, cách duy nhất là
từ bỏ.
Ngoài lần vấn đáp, đây là lần thứ hai tôi đến văn phòng Chu
Chính. Qua cửa kính, tôi nhìn thấy có người cầm một đống tài liệu đứng bên cạnh
anh, dường như đang đợi anh kí.
Không nghe rõ Chu Chính nói gì, nhưng nhìn vào biểu cảm, anh
có vẻ đang tức tối với người kia.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút, thư ký của anh mới để tôi vào.
Anh chỉ ghế trước mặt, ra hiệu tôi ngồi xuống, biểu cảm trên
mặt rất nghiêm túc.
“Tìm tôi có việc sao?” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nhìn
tôi, ánh mắt vẫn hướng về màn hình máy tính.
Tôi kể lại tình hình của khách hàng bên chỗ Thanh Hoa. Anh
im lặng lắng nghe, không nói một câu.
Im lặng năm phút, anh mới lanh lùng nói: “Tiêu Đồng Đồng
hành vi này của cô thuộc báo cáo vượt cấp, tôi sẽ xem xét lại năng lực quản lý
của Lý Phong theo sự tình cô vừa nói. Nhưng liên quan đến việc này, tôi sẽ tôn
trọng quyết định của Lý Phong.”
Tôi cắn môi, không nói lên lời, chỉ cảm thấy chua chát trào
ra từ tận sâu trong tim.
Tình yêu thuần khiết mà mình đã từng kiên trì cuối cùng vỡ vụn
như thủy tinh. Tôi làm việc ngày đêm, cuối cùng vì đãi ngộ không công bằng của
công ty làm mất đi sự nhiệt tình vốn có.
Tôi nhớ lần đầu tiên đến Trung tâm Thương mại Thanh Hoa, vì
giữ hình tượng nên đi lại gần 1 tiếng trong khu đó bằng đôi giầy cao gót, chân
như muốn gãy ra.
Lần thứ hai, lần thứ ba… nóng lòng chờ đợi…, lần thứ tư đó
là lúc chập tối của một ngày mưa, tôi đi theo bà ta đến tận sân bay ở ngoại
thành, bị mưa ướt hết sau đó bị cảm trong căn nhà mới chuyển đến.
Nếu không có khách hàng này, tôi sẽ không còn vướng víu với
Sở Mộng Hàn, cũng không bị tổn thương vào buổi sáng hôm đó?
Tất cả dường như chẳng liên quan nhưng cuộc đời tôi bỗng chốc
đảo lộn?
Rốt cuộc thế nào là đúng? Thế nào là sao? Tôi không nói gì nữa,
từ từ đứng lên, chuẩn bị đi ra.
“Đợi chút.” Chu Chính lên tiếng ngăn tôi.
“Làm rất vất vả phải không?” Anh than nhẹ, giống như một luồng
gió, làm mát lòng tôi, khiến tôi càng khó chịu. Tôi cúi thấp đầu đến nỗi không
thể thấp hơn, nước mắt cuối cùng trào ra từ khóe mắt, nghẹn ngào: “Không vất vả,
Tổng Giám đốc Chu, tôi đi làm việc đây.”
Vất vả thì sao, cuộc sống không phải vẫn phải tiếp tục sao?
Đột nhiên anh đưa tay đến trước mặt tôi, đưa cho tôi tờ giấy
ăn, cười nói: “Khóc thảm thương như vậy còn nói không vất vả?”
Đầu óc tôi nặng nề hơn, cảm nhận được độ ấm của lòng bàn
tay. Tôi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Chu Chính, anh vừa dùng tay xoa
đầu tôi?
Anh dường như ý thức được sự vô tình của mình, cánh tay dừng
lại trên không, biểu cảm quay lại như bình thường. Trước đó chỉ có Sở Mộng Hàn
thích xoa đầu tôi, hình như với anh tôi mãi mãi là cô bé. Nghĩ đến đây, đau đớn
trong tôi không thể kìm nén.
“Uống chút nước nhé!” Anh nói, tự rót nước cho tôi.
“Đứng trên lập trường của người phụ trách doanh nghiệp, tôi
sẽ không thay đổi quyết định tôi vừa nói. Nhưng đứng ở vị trí của một tiền bối,
tôi muốn nói với cô thực ra vấn đề này là do cô!” Chu Chính từ ngăn kéo tủ lấy
ra một viên sô cô la đưa cho tôi: “Người ta nói lúc tâm trạng không tốt, ăn thứ
có vị ngọt sẽ tốt hơn chút.”
Ồ? Anh đang dạy dỗ trẻ con sao? Cho kẹo có thể thuyết phục
tôi?
“Rốt cuộc là cô vẫn chưa theo khách hàng đến cùng. Một nhân
viên kinh doanh tốt dù đi khỏi công ty, rất nhiều khách hàng cũng muốn theo họ,
còn cô dễ dàng bị người khác cướp hợp đồng còn khóc gì chứ?”
Anh nói như vậy khiến mặt tôi nóng lên. Anh đưa đầu đến sát
tôi, cố ra vẻ thần bí: “Trước kia đều là tôi cướp khách hàng của người khác,
chưa từng bị người khách cướp.Cô thật ngốc! Giờ tôi dạy cho cô một chiêu, muốn
cướp lại cần dùng tốc độ nhanh nhất nắm chắc khách hàng, ở đây mà khóc chẳng có
tác dụng. Mèo đen hay mèo trắng tóm được chuột mới là mèo tốt.”
Tôi bật cười.
“Chưa được sự đồng ý của cô, tôi chưa nói với Mộng Hàn việc
cô làm việc ở đây, tôi nghĩ ngày nào đó anh ta biết được tôi bóc lột sức lao động
của cô ở đây, có lẽ tình bạn cũng chả còn.”
“Chúng tôi đã ly hôn, không nghiêm trọng như anh nói đâu.”
Biểu cảm của Chu Chính khiến tôi khó hiểu: “Trên chiến trường
kinh doanh, tôi không khâm phục nhiều người, nhưng Mộng Hàn là một trong số đó.
Tôi không hiểu hai người tại sao ly hôn nhưng tôi nghĩ chắc chắn có uẩn khúc.
Vì cô là người phụ nữ tốt.”
Anh ta đang khen tôi sao? Tiêu chuẩn tốt mà anh muốn nói là
gì?
“Một người đàn ông thành công trong sự nghiệp nhưng cuộc sống
riêng trục trặc cũng dùng từ tốt để hình dung sao? Có phải các người dùng tiền
làm tiêu chuẩn duy nhất đánh giá con người?”
Anh không nhịn nổi bật cười.
Sau lưng tôi là con đường Bách Do trong buổi đêm, mỗi chiếc
đèn phát ra từ chiếc xe như những vì sao, lướt qua mắt. Sau khi tan tầm, một
mình đi rất lâu trên phố, càng ngày càng mệt mỏi.
Chưa từng giống như hiện tại, muốn có một gia đình, muốn tấm
sự tủi hờn trong công việc hay những thành công với người nhà, muốn chia sẻ.
Tôi nghĩ có thể thành phố A có rất nhiều người trẻ tuổi đang bạt mạng làm việc,
đều có suy nghĩ giống tôi lúc này. Tôi không biết mình mang tâm trạng trở về
căn hộ chung cư của Sở Mộng Hàn.
Trong nhà không bật đèn. Mắt dần dần thích ứng với bóng tối,
dần dần có thể nhận ra đường nét của anh, anh đang ở một đầu sofa. Ánh trăng
bên ngoài cửa sổ hắt vào, trông mông lung không chân thực.
“Em về rồi?”
“…”
“Tại sao không nghe điện?”
Giọng anh lạnh lùng, toàn chất vấn. Tôi hít thật sâu, nhìn
ra ngoài cửa sổ rực rỡ.
“Sở Mộng Hàn, anh biết không, anh thực sự đã phụ lòng tôi.”
Nước mắt nghẹn ngào, nói những lời uất ức. Nhớ đến những ngày yên ấm trước đó,
càng cảm thấy nực cười. Tôi vốn sớm đã không nên có ảo tưởng gì về anh, tại sao
anh còn hết lần này đến lần khác đến làm phiền cuộc sống vốn đã bình lặng của
tôi, sau đó lại đưa tôi vào tình huống hoang đường, đáng nực cười, khiến lòng tự
trọng đã duy trì suốt ba năm bị dẫm đạp dưới chân anh?
Trong không khí có cảm giác muốn nghẹt thở, tôi lặng lẽ nhìn
người đàn ông đối diện, anh đang nhìn chăm chăm vào tôi. Tuy anh luôn làm tổn
thương tôi, nhưng có lẽ không thể hoàn toàn trách anh.
Thẩm Hân Hân nói không sai, là tôi không khống chế được trái
tim mình, mới bị như vậy.
“Anh đợi em rất lâu rồi.” Anh đứng dậy, tiến đến bên tôi,
đưa tay ôm vai tôi.
“Bận rộn cả ngày!”. Tôi tránh qua một bên, nhìn anh.
“Bận đến nỗi không có thời gian nghe điện? Tiêu Đồng Đồng,
em nói anh phụ lòng em, rốt cuộc là ai phụ lòng ai? Sáng nay…”
“Sở Mộng Hàn, anh câm miệng!” Dường như tôi không muốn ngắt
lời anh, lòng bàn tay toát mồ hôi, tôi cố gắng để mình bình tĩnh lạ, hờ hững
nói với anh, “Sở Mộng Hàn, việc hôm qua tôi đều quên rồi, cũng chả phải việc gì
to tát, chỉ là vô tình.”
“Vô tình, em nghĩ là vô tình?” Anh kinh ngạc nhìn tôi.
“Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, nếu muốn
giải thích thì ba năm qua tổng cộng hơn một nghìn ngày, chắc cũng có thể giải
thích rồi!”
Biểu cảm trên mặt anh như muốn nói rất nhiều, nhưng bị tôi
chặn lại.
“Lưu Tân là đồng nghiệp của anh, cô ấy đến tìm anh vì công
việc, em đừng hiểu lầm.” Anh cau mày, biện hộ.
Đồng nghiệp? Có đồng nghiệp nào 7 giờ sáng chạy đến nhà của
Tổng Giám đốc không?
Nhưng đều là việc của người khác, không liên quan đến tôi.
Tôi lúc này đến cái ăn cũng phải lo, đâu còn tâm trí chơi trò chơi ái tình với
Mộng Sở Hàn ở đây?
“Chúng ta có thể bình tĩnh lại nói chuyện với nhau không?”
“Anh muốn nói gì, nếu là việc sáng nay, tôi không hứng thú.”
Từ trong đôi mắt bất lực của anh, tôi thấy mình bất lực.
“Sở Mộng Hàn tôi nhớ anh đã nói với tôi nếu tôi ở lại thì dù
muốn anh biến mất anh cũng tự nguyện. Hôm nay tôi rất mệt, không muốn chuyển
nhà nhưng cũng không muốn sống cùng anh dưới một mái nhà, nếu anh giữ lời hứa
anh hãy đi đi. Tôi sẽ chuyển nhà thật nhanh, lúc đó tôi sẽ gọi cho anh.”