Đã từng bao lần rồi, tôi nằm mơ thấy một căn nhà hai phòng
như vậy là ngôi nhà chung của tôi và anh. Ngôi nhà quá xa hoa mà anh cho tôi
trước đây không thể khiến tôi có một chút cảm giác thuộc về nào cả, tất cả những
trang trí nơi đây đều rất phù hợp với tâm ý của tôi. Tuy đây vẫn là căn nhà đi
thuê, song tôi thật sự rất thích.
“Mau thu dọn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà!” Anh bỏ quần
áo trong tay đặt lên ghế sofa, quay người lại đi ra bên ngoài.
“Anh đừng đi!” Tôi lao đến kéo cánh tay anh, dẩu môi nhìn
anh, “Anh sớm đã có âm mưu!” Bảo sao, trước đây, sau buổi sáng ra khỏi nhà tôi,
thay quần áo lại tiện như vậy. Trước đây nghe người ta nói thỏ khôn phải đào ba
hang, xem ra quả nhiên không sai.
Anh ấy nhìn trong ánh mắt có ý cười tôi, giơ tay ra vuốt mặt
tôi, áp mặt vào tôi, “Em cho rằng anh sẽ nhìn em dọn đi khỏi căn nhà của anh
sao? Dù cho em không bằng lòng sống ở chỗ anh, vậy thì chỉ có thể là anh chuyển
tới sống cùng em thôi. Bây giờ hai người chúng ta thu cả một tầng nhà, quá lãng
phí rồi, căn hộ này hơi rộng một chút, cho nên chỉ có thể trả lại căn hộ của em
thôi. Ngày hôm nay tôi đã chờ đợi bao lâu rồi! Trước đây tôi cũng thuê nhà sống,
không biết từ lúc nào, tôi sợ về nhà. Về nhà, trước mắt, trong mơ đều là bóng
dáng anh đang thu dọn phòng, bận rộn trong bếp, tôi nghĩ hết các cách, cũng
không thể gạt đi hình bóng của anh ấy. Lúc một mình tôi đều bật hết đèn lên,
song chỗ càng sáng cũng luôn thấy bóng dáng của anh.” Anh ấy ôm tôi từ đằng
sau, “Đồng Đồng, chúng ta không dễ gì lại về với nhau, đừng xa anh nữa nhé!”
Người đàn ông kiên cường cứng rắn này, lúc này đây bỗng
nhiên lại yếu đuối như một đứa trẻ vậy.
Sự dịu dàng của anh ấy lúc này, đủ để khiến trong lòng tôi cảm
thấy xúc động.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh ấy. Nhìn
thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lần đầu tiên trong lòng tôi trào dâng lên một
cảm giác thất vọng não nề. Tôi khồng ở bên cạnh người đàn ông này trong ba năm,
nhưng người đàn ông này đã từ đơn giản trở nên trưởng thành nhạy bén. Xưa nay
anh ấy chưa từng nói ba năm qua anh ấy sống thế nào, song tôi nghĩ trong đó nhất
định không chỉ có sự hào quang bóng bẩy, anh ấy cũng sẽ phải chịu không ít khổ
cực. Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ không chỉ là thời gian ba năm, mà là cả một quãng
thời gian cực kỳ đáng quý trong cuộc đời.
Tôi ôm lấy eo anh ấy, nghe thấy nhịp tim trầm tĩnh. Xung
quanh quá yên tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy nhịp tim đập và hơi thở khe khẽ. Anh ấy
lúc ngang ngược, lúc im lặng, tôi hầu như đều không tính toán nữa, tôi chỉ muốn
không xa anh ấy nữa. Sự im lặng và ấm áp lúc này khiến tôi muốn kéo dài mãi
mãi, muốn tằn tiện để được lâu dài.
Căn nhà trước tôi thuê, sau ba ngày, đã có chủ nhân mới.
Hôm đó, bất ngờ tôi nhìn thấy Uông Tường trong tiểu khu, anh
ta đang kéo tay Lâm Uyển Uyển, hai người đi bên nhau trong tiểu khu.
Uông Tường quay lưng về phía tôi, nhan sắc Lâm Uyển Uyển dưới
ánh trăng càng sáng rõ. Thật lòng không hiểu một người con gái đẹp dịu dàng như
vậy sao lại có thể có tâm địa phá hoại gia đình người khác chứ?
Ánh mắt cô ta long lanh nhìn Uông Tường. Cô ấy không chỉ đẹp,
mà còn biết trang điểm, trời lạnh như vậy, mặc chiếc áo len cừu phong phanh,
mái tóc dài bay theo gió, song lại không có chút rối bời nào; chiếc váy ngang gối,
đi ủng cao, tôn lên dáng chân hoàn hảo của cô ấy. Nghĩ đến Thẩm Hân Hân thời tiết
này sẽ mặc một chiếc áo lông vũ dày dặn, kín mít, khuôn mặt bầu bĩnh lạnh nên đỏ
ửng lên, khỏe mạnh đáng yêu, nhưng không có dáng vẻ khiến người ta thương hại
như cô Lâm này.
Hôm đó gọi điện, Hân Hân nói, Uông Tường nhiều lần gọi cho
cô ấy, lại giải thích sự trong sạch giữa anh ta và Lâm Uyển Uyển, thậm chí cầu
xin cô ấy đừng nói với bố mẹ cô ấy, anh ấy chưa từng nghĩ không lấy Hân Hân.
Tôi thấy khẩu khí của Hân Hân có chút lay động, nếu lúc này
cô ấy tận mắt thấy cảnh tượng này thì sao?
Lẽ nào cô ấy còn có thể tha thứ cho Uông Tường?
Cuối cùng tôi nhìn thấy Uông Tường và Lâm Uyển Uyển tay
trong tay, cô Lâm đó ngượng ngùng cúi đầu, dựa vào Uông Tường vẻ hời hợt.
Uông Tường dường như do dự một lát, cuối cùng cũng ôm chặt
cô ấy vào lòng, một tay vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, hình như đang an ủi cô ấy điều
gì.
Tôi đột nhiên nóng lên, bước chân không kiểm soát nổi đi về
phía hai người họ.
“Uông Tường!”
Nghe thấy giọng nói của tôi, rõ ràng Uông Tường bị giật nẩy
mình, vội vàng buông tay đang ôm Uyển Uyển ra, sau đó không tin nổi, quay đầu lại
nhìn tôi, “Đồng Đồng, sao cô lại ở đây?”
Tôi nhìn hai người trước mặt mình, Uyển Uyển dường như dáng
vẻ rất sợ tôi, như con thỏ sợ hãi nép sau lưng Uông Tường.
“Tôi sống ở tiểu khu này, đương nhiên là về nhà. Tôi lại muốn
hỏi xem tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Đồng chí Uông Tường, có phải anh thấy
Hân Hân đúng là rất dễ ức hiếp, rất dễ lừa đúng không, hay là thấy cả đời này
cô ấy không gả cho ai khác ngoài anh?”
Tôi không mắng người đàn bà kia, tôi chỉ nói Uông Tường,
“Tôi chỉ có một người bạn tốt là Hân Hân, tuyệt đối không thể trừng mắt nhìn
anh ức hiếp cô ấy. Uông Tường, nếu anh không yêu Hân Hân nữa, thì đừng lừa gạt
cô ấy nữa, cô ấy cùng anh mười mấy năm nay, anh tốt xấu gì cũng hãy nói một câu
thật lòng với cô ấy chứ.” Nói rồi tôi quay đầu đi.
Ngồi trên chiếc ghế băng dưới nhà hồi lâu, tâm trạng tôi vẫn
không thể bình tĩnh lại được.
Lúc định thần lại, tôi dường như cho rằng mình hoa mắt rồi.
Lâm Uyển Uyển và Trần Thế Mỹ đó một người đi trước người đi sau đứng ngay trước
mặt tôi, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn tôi.
“Hai người đi theo tôi làm gì?” Tôi ngơ ngác nhìn họ, lẽ nào
đến giải thích với tôi?
Đợi hồi lâu mới thấy giọng nói sợ sệt của Uyển Uyển, “Tôi sống
ở trong căn hộ này…”
“Cô sống ở đây?” Vậy chẳng phải sau này thường xuyên thấy cô
ta? Ha ha, vậy thì cũng không có gì là không tốt, e là Uông Tường không còn cơ
hội nói dối trước mặt tôi nữa.
Vẻ mặt Uông Tường sững sờ, đi đến bên cạnh tôi, “Uyển Uyển
hôm nay mới dọn tới, tôi chỉ giúp cô ấy dọn nhà, chuyện vừa rồi, cô đừng nói
cho Hân Hân.”
Sau khi Uông Tường đi, Lâm Uyển Uyển và tôi một trước một
sau lên lầu, tôi không ngờ, chủ nhân mới của căn hộ trước kia tôi thuê lại là
cô Lâm Uyển Uyển này.
Mộng Hàn nói hôm nay phải muộn chút anh ấy mới về, tôi cho rằng
thế nào cũng phải gần 12 giờ anh ấy mới về, không ngờ mới chưa đến 10 giờ đã
nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy.
Tôi mở cửa ra, thấy sắc mặt Mộng Hàn cứng lại. Tôi có thể cảm
nhận thấy sự tức giận ẩn giấu trong đó, song điều càng khiến tôi ngạc nhiên là
đằng sau anh ấy lại là Lâm Uyển Uyển.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cô ta dường như là lấy hết dũng
khí mới nói: “Chị Tiêu, anh Sở, cảm ơn hai người hôm đó giúp tôi tìm chỗ trọ,
tôi muốn nói một tiếng cảm ơn trước mặt hai người.”
Mộng Hàn nghiêm mặt, không nói gì. Tôi đi tới cầm túi giấy tờ
trong tay anh ấy, đặt lên tủ giầy bên cạnh. Lúc này anh ấy đã thay dép lê,
không quan tâm đi vào trong phòng ngủ thay đồ. Trước cửa chỉ còn lại hai người
là tôi và Uyển Uyển. “Chị Đồng Đồng…” Cô ấy nhìn dáng vẻ anh ấy, gọi tôi vẻ sợ
sệt.
“Tôi không phải chị cô, anh ấy cũng không phải anh cô gì cả,
đừng có mà gọi lung tung!” Xưa nay tôi không phải là người quá nghiêm khắc,
nhưng đối với người phụ nữ này tôi thực sự không có chút thiện cảm, cả đời tôi
chưa từng ghét ai, nhưng cô ta có thể nói là một người tôi ghét.
“Chị Đồng Đồng, tôi biết chị hận tôi, nhưng tất cả điều này
đều không phải do tôi muốn, nếu có thể tôi hy vọng được sống cùng người mình
yêu. Giữa tôi và Uông Tường không giống như các người tưởng tượng đâu, tôi
không có bạn bè, không người thân ở thành phố này, lại ốm đau không có tiền, chỗ
ở tạm thời lại đến hạn trả, chỉ có Uông Tường chịu giúp tôi. Chị Đồng Đồng, chị
chưa từng nếm qua cảnh một người đơn độc ở bên ngoài, ốm đau không ai quan tâm,
cảm giác bị người nhà đuổi đi như thế nào đâu?” Lâm Uyển Uyển nói vậy, rồi nước
mắt tuôn ra, cơ thể gầy gò của cô ấy có chút run rẩy, tạo cho người ta ấn tượng
của người vô tội.
Sao tôi lại chưa từng nếm trải qua chứ? Vào năm đầu khi Mộng
Hàn bỏ đi, hầu như ngày nào tôi cũng đều nghĩ làm thế nào để sống tiếp ở thành
phố A này.
“Cô Lâm, tôi cảm thấy những lời này cô nên tìm bạn trai của
cô mà nói, cô đúng là tìm đối tượng để kể sai rồi.” Tôi như đuổi khách đi.
Má Uyển Uyển đỏ ửng, hai tay cho vào trong túi, môi mím chặt,
đôi mắt vốn to, trong chốc lát nhắm tịt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hai
hàng nước mắt. Quá bất ngờ, vẻ mặt đó khiến tim tôi nhói cái, cô ấy đã phá vỡ hạnh
phúc của Hân Hân, nhưng cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, sự đau khổ
của cô ta lúc này tuyệt đối không thể giả tạo, cô ấy nhất định là rất yêu người
bạn trai đó.
“Nếu tôi cũng hạnh phúc như chị Đồng Đồng, tất cả sẽ đều
không xảy ra. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường muốn hạnh phúc, mọi chuyện
của ngày hôm nay đều không phải do tôi muốn. Chị Đồng Đồng, chị có thể tha thứ
cho tôi không?”
“Tôi cảm thấy ai khiến cô chịu khổ thì cô nên đi tìm người
đó, không phải lỗi lầm của anh ta lại trả thù lên Thẩm Hân Hân, người không
liên quan gì. Lẽ nào cô dám nói cô chưa từng cố ý dụ dỗ Uông Tường? Tuy anh ấy
có tuổi rồi, nhưng chưa từng trải mới bị dáng vẻ đáng thương của cô che mắt. Nếu
cô thực sự yêu anh ấy, không gả cho ai khác, anh ấy không cưới ai khác ngoài cô
thì tôi cũng không ghét hai người như bây giờ, hoặc tôi có thể tin giữa hai người
tồn tại tình yêu. Nhưng đằng này trong tim cô rõ ràng yêu người đàn ông khác,
và lại muốn phá hoại hạnh một gia đình khác; còn Uông Tường đích thị đã yêu cô
rồi, lại còn giữ hình ảnh người đàn ông tốt của mình miễn cưỡng cưới Hân Hân.
Cho nên cô không thể có được sự đồng cảm của tôi, cô khiến tôi buồn nôn.”
Lâm Uyển Uyển sớm đã mở to đôi mắt xinh đẹp, sự trống rỗng
trong đó dường như không còn thần người, “Uông Tường thích tôi lẽ nào là lỗi của
tôi sao? Lẽ nào chỉ vì anh ấy thích tôi, tôi phải cự tuyệt sự giúp đỡ của anh ấy,
để mình ốm đau không ai quan tâm, buổi tối không có chỗ ở, lưu lạc đầu đường
sao? Nếu tôi có một người đàn ông yêu tôi, dù cho là tôi có chịu khổ hơn nữa
tôi cũng chịu được, nhưng anh ấy không yêu tôi, tôi lại không thể đón nhận sự
ưu ái của một người đàn ông khác sao? Hân Hân và Uông Tường sắp kết hôn, vậy
thì sao nào? Là bản thân cô ấy không giữ được trái tim người đàn ông, cũng giống
như tôi không giữ được trái tim người đàn ông khác vậy, còn tôi sau khi bị bỏ
rơi lại còn bị uất ức vì ràng buộc đạo đức chứ?”
Uyển Uyển nghẹn ngào nói không nên lời, khuôn mặt đỏ ửng lên
không bình thường, cơ thể hơi lảo đảo. Tôi ý thức được vội đỡ lấy cô ta, chạm
vào tay cô ta, lạnh đến kinh người.
Cô ấy bệnh rồi, tôi còn so đo gì với người bệnh chứ?
“Cô đang sốt, về nghỉ ngơi đi!” Nhìn thấy cô ấy đã đứng vững,
tôi rút tay lại, “Về đo thử nhiệt đọ, nếu quá 38°5 thì khuyên cô nên uống thuốc
giảm sốt; nếu thực sự khó chịu thì đến gõ cửa bên tôi. Uông Tường cách đây rất
xa, đừng làm phiền anh ấy nếu cô muốn đi viện!”
Nghĩ tới Uông Tường ở đầu phía Nam thành phố mà lại chạy tới
đầu phía Bắc nhất để đưa cô gái này đi viện, trong lòng lại cảm thấy không phải
với Hân Hân.
Uyển Uyển cười gượng một cái, ánh mắt to chớp chớp, đôi mày
rậm dài giống như cánh bướm khẽ nhíu lại, “Chị yên tâm đi, tôi không làm phiền
ai hết, nhưng hôm nay câu chuyện chưa kết thúc, chị Đồng Đồng à, tôi luôn đợi
chị đến tìm tôi. Thực sự tôi cũng rất mơ hồ, cũng chưa hạ quyết tâm! Bây giờ
đây, tôi chỉ là quá cô đơn, quá đau lòng và không nơi nương tựa!” Nhìn bóng
dáng cô gái thướt tha yểu điệu này xa dần, trong lòng tôi bỗng dâng trào một cảm
giác bi thương vô hình.
Đóng cửa quay đầu lại, lại nhìn thấy Mộng Hàn vẫn chưa thay
quần áo mà vẫn đứng đằng sau tôi, một dáng vẻ như đang suy nghĩ việc gì.
Nghĩ tới khuôn mặt tức giận lúc anh ấy vừa bước vào, tôi vội
véo tai anh ấy nói, “Ông xã đừng tức giận nhé, em chỉ có một người bạn thân nhất
là Hân Hân này thôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của em mà. Em cũng không
biết cô Lâm Uyển Uyển này lại thuê căn hộ đối diện chúng ta… Em xin lỗi anh, đợi
khi Hân Hân thoát khỏi biển khổ này, cô ấy sẽ không làm phiền cuộc sống của
chúng ta nữa đâu.”
Mộng Hàn vẫn vẻ mặt đó, dường như ngay cả đôi lông mày cũng
cứng lại, không động đậy gì nhìn tôi.
“Cô ấy không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta!” Anh ấy
đột nhiên ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được tim anh ấy đập nhanh.
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, nói nhỏ bên tai tôi “Đồng Đồng,
anh thấy chúng ta trước tiên nên đi làm thủ tục đã được không?”
“Thủ tục?”
“Ừ, ngày mai đi Cục Dân chính được không?”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra, “Không được, mẹ thương em, chỉ
cần thời cơ chín muồi, mẹ không thể phản đối chúng ta mãi, nếu chúng ta cứ tiền
trảm hậu tấu thì kết quả có lẽ là mẹ mãi mãi không thể đồng ý.”
“Ừm.” Anh ấy buồn bã đáp lại, dùng tay ôm chặt lấy tôi.
Ban đêm, tôi đang mơ màng ngủ, trong mộng bỗng mơ thấy chúng
tôi cùng nhau đến xem căn biệt thự vừa mua, vừa nói vừa cười lên kế hoạch trang
trí thế nào, ở đâu là phòng ngủ, đâu là phòng em bé…
Nhưng giấc mơ ngọt ngào bị tiếng gõ cửa giục giã làm tỉnh giấc.
“Chị Đồng Đồng, anh Sở, em khó chịu quá…”
Là Lâm Uyển Uyển?
Không ngờ Mộng Hàn còn phản ứng nhanh hơn tôi, anh ấy ngồi
phắt dậy, vẻ mặt có chút phức tạp, tôi có thể thấy anh ấy có chút ngán ngẩm,
còn có một chút tâm tư tôi không hiểu, “Anh ra mở cửa!”
Tôi cũng rất vội vã lật người xuống giường, vừa đi đến phòng
khách, đã cảm thấy lạnh người, không ngừng run lên.
Lâm Uyển Uyển mặc bộ áo ngủ mỏng manh, đứng ở cửa. Mộng Hàn
quay lưng lại về phía tôi, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ấy.
“Cô sao vậy?” Tôi lao tới, có chút tức giận hỏi. Người phụ nữ
này quá phiền phức, trời lạnh như vậy, rõ ràng là sốt, còn đứng ở cửa, chẳng phải
càng nghiêm trọng sao?
“Em đau họng, khó thở…” Nói rồi, cô ấy khóc.
“Đi bệnh viện đi!” Mộng Hàn vẫn im lặng kéo cô ta vào phòng,
tự đi vào phòng ngủ thay đồ, tôi đi theo vào, nhưng ai ngờ lúc chúng tôi đi ra,
Lâm Uyển Uyển đã ngất trên ghế sofa. Tôi giơ tay sờ, trán nóng bỏng đáng sợ, “Mộng
Hàn, cô ấy bệnh không nhẹ đâu!”
Anh ấy cau mày, giơ tay sờ, ôm cô ấy lên, và chạy xuống lầu.
Tôi xách túi theo sau anh ấy.
Cái lạnh bên ngoài ập đến, đêm khuya, trời vẫn chưa sáng…
Mộng Hàn uống rượu, tôi không cho anh ấy lái xa, anh ấy gật
đầu vẫn ôm Uyển Uyển đứng đó, tôi thì chạy ra đường chặn xe. Trong đêm tuyết
rơi nhỏ, đường rất trơn, đợi mãi cũng không chặn được xe. Mộng Hàn hét tôi một
tiếng, anh ấy cau mày, lúc nhìn anh ấy, anh ấy đã ôm Uyển Uyển chạy ra xe của
mình.
Lúc Uyển Uyển lên xe thì tỉnh lại, tôi ôm co ấy ngồi ghế
sau, hơi ấm trong xe vừa đủ, nhưng tay cô ấy vẫn lạnh như băng, nước mắt từ lúc
tỉnh dậy cứ thế chảy. Cô ấy cố gắng nhịn, không để khóc thành tiếng, vì trong
xe quá yên tĩnh, vẫn thấp thoáng nghe thấy tiếng nấc nho nhỏ của cô ấy. Sự yếu
đuối và không nơi nương tựa của người phụ nữ đều truyền đến từng li từng tí tới
những người khác trong xe từ trong tiếng nấc đó, ít nhất lòng tôi có chút rối bời.
“Có cần gọi điện cho bạn trai cô không?” Tôi thở dài một tiếng,
sự giận dữ đối với cô ấy bỗng chốc giảm đi vài phần, lại bất bình thay cô ấy.
Lâm Uyển Uyển nghe thấy tôi nói vậy, trong ánh mắt mơ hồ bất
lực khẽ lay động, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lại ảm đạm, cô ấy thở dài, giọng
nói hổn hển, “Không cần đâu.”
Trong xe lại im lặng, yên lặng đến mức ngột thở.
Đến bệnh viện, Mộng Hàn đi lấy sổ xếp hàng, đợi lúc đến lượt
chúng tôi, bụng tôi đột nhiên có chút đau, chỉ có thể để Mộng Hàn ở đó cùng cô
ta, tôi chạy vào nhà vệ sinh.
“Sao vậy, đau bụng à? Buổi tối ăn gì vậy?” Mộng Hàn không
yên tâm, cứ hỏi tôi. Tôi lắc đầu nói: “Buổi tối ăn mì cay, không sao.”
Đợi lúc tôi quay lại, nghe thấy sự nóng giận của bác sỹ chẩn
bệnh nói: “Anh đúng là vô trách nhiệm, cô ấy bị viêm nắp thanh quản, hai bên
trái phải thanh quản đều sưng lớn, nếu cấp cứu không kịp, vài giây là sẽ tắt thở
mất mạng, cấp cứu cũng không kịp nữa. Một chút bệnh vặt vậy mà để nguy hiểm đến
tính mạng, nếu thật sự xảy ra chuyện thì các người có hối hận không?” Họ quay
lưng lại với tôi, Uyển Uyển cúi đầu, tôi nhìn thấy vai Mộng Hàn hơi run lên một
chút.