Đến công viên Rừng Xanh, bài phát biểu của lãnh đạo thành phố,
chúng tôi vội nối đuôi. Xe không thể đi vào, bốn người chúng tôi đi bộ vào
trong.
Bên trong quả nhiên là màu xanh ngập mắt, một vài công trình
mới lạ dường như là đến từ không gian thời gian của tương lai, khiến tâm trạng
người ta sảng khoái lên.
Chu Chính và tôi sát vai đi bên nhau, Hân Hân bị Thôi Duy gọi
đi về cửa hàng phía trước mặt mua đồ uống. Đằng sau có một hồ nước rất lớn, bên
trên có một chiếc cầu nghiêng hiện đại.
Dưới cây ngân hạnh có hai xe phỏng vấn đỗ ở đó, có giọng nói
quen thuộc vọng đến, tôi dừng chân.
Vài phóng viên cầm míc đang phỏng vấn Mộng Hàn. Thì ra cây cầu
đằng sau là do TPC xây tặng. Mộng Hàn là người phát ngôn của công ty đang chính
thức trả lời phỏng vấn.
Anh ấy rõ ràng gầy đi, dưới ánh nắng mặt trời khuôn mặt tuấn
tú của anh ấy khiến nhiều người không rời mắt. Tôi nhìn thấy những cô gái còn
có cả các thiếu phụ trong đám đông, không ai không nhìn anh ấy si mê. Chỉ là
tôi vừa nhìn đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, Lâm Uyển Uyển và Trần Thế Mỹ
cũng ở đây. Rõ ràng hai người đó đều có chút không vui lắm, không tay trong tay
ân ái như trước kia, một người trước một người sau đi về phía phải.
Mượn cớ đi nhà vệ sinh, tôi để Chu Chính ở đó đợi. tôi cẩn
thận theo sau họ, đi được vài bước, nép sau gốc cây to.
“Uông Tường, chúng ta đến phía trước ngồi một lát được
không?” Uyển Uyển đúng là xinh đẹp, từng cử chỉ động tác cũng phong tình.
“Em mệt rồi, còn không nỡ đi sao?” Uông Tường vẻ tức giận, sắc
mặt trở nên đỏ thẫm.
“Anh lên cơn thần kinh gì vậy?” Uyển Uyển đứng đó, trừng mắt
trách móc anh ta.
“Anh không chịu nổi vẻ si tình khi em nhìn Mộng Hàn, anh ấy
chẳng phải có tiền sao? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không? Vì em, ngay
cả tình cảm mấy năm trời với Hân Hân, anh cũng từ bỏ, em cho rằng làm người đàn
ông phụ bạc dễ lắm sao? Bố mẹ anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh…Em nói đi, em
còn nghĩ đến Mộng Hàn phải không, hay còn muốn tái hợp với anh ta?”
“Tái hợp” hai từ này khiến tôi đau nhói.
“Người đàn ông phụ bạc gì? Anh chẳng phải cho tiền và nhà
cho cô ta hết sao? Em cái gì cũng không tính toán, anh còn lớn tiếng hung dữ với
em?” Còn nói không tính toán? Rõ ràng cô ta uất ức đến đỏ cả mắt.
“Sao cơ, em cảm thấy anh còn nên lấy tiền và nhà lại à?”
Uông Tường hiển nhiên cũng nóng lên.
“Rốt cục là ai còn chưa hết tình cũ? Dù cho em có muốn anh lấy
lại, thì em sai sao? Em cũng muốn có nhà của mình, cũng muốn sống tốt lên một
chút, em…” Nói rồi, Uyển Uyển lại khóc lên.
Sự tức giận của Uông Tường trong chốc lát lại vụt tắt, đi tới
rất bất tài kéo tay Uyển Uyển dỗ dành: “Được rồi, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, nhất
định sẽ để em được sống cuộc sống tốt.”
Uyển Uyển không tiếp nhận, vẻ mặt rõ ràng không tin. Khuôn mặt
Uông Tường sững sờ. Cuộc phỏng vấn sau lưng họ đã kết thúc rồi, ánh mắt Uyển Uyển
lại bị thu hút về phía đó.
“Em rốt cục có đi không?” Uông Tường lần này thực sự tức giận
rồi.
Uyển Uyển không ngờ anh ta nói năng giận dữ vậy, vừa tủi, mặt
chảy ra.
“Anh hét cái gì, anh lớn tiếng thì mạnh hơn người ta sao?”
Khả năng là nói buột miệng, cô ấy trừng mắt lên, có chút hối hận.
Uông Tường vung tay cô ấy, bỏ cô ấy lại một mình mà đi không
thèm quay đầu lại.
“Uông Tường…” Uyển Uyển hét vài tiếng, Uông Tường khả năng
kìm chế và tức thật rồi, vẫn không quay đầu lại, Uyển Uyển tức giận cứ giậm
chân, đứng bên đường, muốn khóc song không có nước mắt.
Lúc này, một chiếc xe đằng sau lao tới. Chỗ này không thể
lái xe, Uyển Uyển vẫn chưa định thần, định tránh, nhưng chân trượt một cái, ngã
xuống đường.
Lái xe từ xe lao xuống, lao đến hỏi: “Cô ơi, cô không sao chứ?”
Uyển Uyển đang tức giận không biết trút vào đâu, liền hét lớn nói: “Ở đây có thể
lái xe sao? Thần kinh!” Không còn khí chất và phong độ như mọi khi. Lái xe cũng
có chút ngán ngẩm, nhìn Uyển Uyển không sao, liền bỏ đi. Nhưng Uyển Uyển vẫn
không nhượng bộ.
“Đồng Đồng, cô làm gì ở đây vậy?” Chu Chính đã nhìn thấy
tôi, rất vui vẻ đi về phía tôi, “Thôi Duy bọn họ mua vé rồi, đợi chúng ta đi vườn
Vân Nam, đi nhanh thôi!” Không đợi tôi nói, anh ấy kéo tay tôi đi về phía trước.
“Ừa.” Tôi nhận lời một tiếng đi theo anh ấy.
“Đồng Đồng!” Nghe thấy có người gọi tôi, vừa quay người, bỗng
nhìn thấy Mộng Hàn vừa đi xuống từ chiếc xe vừa rồi, chăm chú đi về phía tôi.
Tôi nhìn Uyển Uyển ở đằng sau, cô ấy sững sờ, mắt trong chốc lát đỏ lên.
Đúng vậy, tôi không ngờ Mộng Hàn nhìn thấy Uyển Uyển ngã, mà
mặc kệ ngồi trên xe, chỉ cử lái xe xuống.
“Đồng Đồng, sao em lại ở đây?” Anh ấy nói rồi liếc sang Chu
Chính bên cạnh tôi.
“Đến giải phiền.” Trả lời đơn giản vậy, tay lại bị anh ấy
túm chặt: “Đi về thôi!” Nói rồi liền kéo tôi vào trong xe.
“Anh buông tay ra, Hân Hân đang ở trước mặt.”
Nhắc đến Hân Hân, tay Mộng Hàn lỏng ra: “Hai người cùng tới
à?”
Chu Chính đứng bên cạnh, nhìn hai chúng tôi lạnh lùng hỏi:
“Họ đang chờ chúng ta ở đằng trước, cô rốt cuộc có đi không?”
“Chúng ta đi!” Tôi bỏ lại Mộng Hàn đi theo Chu Chính, trong
lòng có cảm giác dễ chịu của việc trả thù.
“Em rốt cục có đi không?” Lần này nghe thấy giọng nói của
Uông Tường, sắc mặt anh ta tái mét, liếc nhìn Mộng Hàn và tôi, giọng nói cực kỳ
giận dữ. Anh ấy còn không yên tâm Uyển Uyển nên quay lại tìm cô ta, nhưng không
ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Anh ta nhất định là cho rằng Uyển Uyển
đúng là ở đây chờ Mộng Hàn, tức vô cùng.
“Anh… anh có bản lĩnh đi, thì đừng quay lại chứ!” Uyển Uyển
trút tức giận lên Uông Tường.
“Tức tôi gây trở ngại à?” Chưa từng nghe thấy giọng nói lạnh
lùng như vậy của Uông Tường.
“Em…” Uyển Uyển uất ức nói không nên lời, ánh mắt liếc nhìn
Mộng Hàn.
“Chu Chính, lần đó nói mời anh đi ăn, chi bằng hôm nay đi” Mộng
Hàn trong chốc lát thay đổi thái độ, mỉm cười với Chu Chính.
Tôi cho rằng tôi nghe lầm chứ, Mộng Hàn muốn cùng đi với chúng
tôi sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thì Mộng hàn đã quay đầu dặn
lái xe đi trước đi. Rõ ràng là không cho chúng tôi cơ hội từ chối.
Đi cùng Chu Chính đằng trước, Mộng Hàn chậm rãi đi sau chúng
tôi, mới đi được vài bước, điện thoại của anh ấy đã reo lên, đằng sau vọng lên
giọng nói của anh ấy, rất gấp gáp, dường như có chuyện gì khẩn cấp đang chờ anh
ấy xử lý, nhưng anh ấy lại sắp xếp cho người khác.
Thôi Duy và Hân Hân ngồi chờ chúng tôi ở ghế đá trước mặt,
nhìn thấy Mộng Hàn đi sau chúng tôi, Hân Hân trợn tròn mắt, khuôn mặt ngạc
nhiên, còn Thôi Duy thì nhếch mép cười, liếc mắt nhìn anh họ anh ta, vẻ mặt rất
không hiền hậu.
“Tôi và Hân Hân mua vé đi Thạch Hoa Động trước mặt rồi, hai
người muốn đi vườn Vân Nam thì tự đi xếp hàng đi.” Thôi Duy đứng dậy, kéo Hân
Hân lên. Hân Hân rút tay lại, đương nhiên là không có cảm động, chỉ đi theo
Thôi Duy.
Chỉ còn lại ba người Chu Chính, Mộng Hàn và tôi. Một người
là ông chủ của tôi, một người là chồng trước của tôi, cùng đi du viên, không
khí như vậy đúng là quá kỳ quặc.
Chu Chính dường như không quan tâm, dẫn tôi đến quầy mua vé.
Nhìn một hàng dài đang xếp hàng, tôi có chút lùi bước.
“Chi bằng chúng ta cứ đi về phía trước?” Mộng Hàn đứng bên cạnh
đề nghị.
Chu Chính và Mộng Hàn hai người họ vẫn đang đàm luận, tôi vốn
đứng ở giữa, không biết lúc nào đã bị Mộng Hàn vượt qua, giống như người tùy
tùng đi mé phải anh ta vậy. Giữa đường Mộng Hàn lại nhận hai cuộc điện thoại,
anh ấy xử lý qua loa, không chút ý định rời đi.
Có một cô bé chạy tới, trong tay cầm bó hoa tươi to, rút một
bông trong đó ra đưa cho tôi: “Chị à, mua một bông đi, rất đẹp đó!”
Hai người đàn ông trước mặt cùng lúc quay đầu lại, tôi nói với
cô bé: “Chị không cần, em đi hỏi người khác đi.” Cô gái nhỏ đó quay đầu liếc
nhìn hai người đàn ông. Mộng Hàn nhếch mày, Chu Chính cau mày. Cuối cùng Mộng
Hàn bước nhanh tới, móc tờ nhân dân tệ trong ví da ra đưa cho cô bé: “Không cần
trả lại!” Nói rồi, cũng không nhìn tôi, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với
Chu Chính.
Dường như tất cả là điều đương nhiên vậy.
Tôi ngượng ngùng cầm bông hoa hồng đỏ đó, ngay cả cơ hội từ
chối cũng không có, lại không tiện vứt đi, đành nhét nó vào trong túi da. Đại
khái hơn một tiếng sau, Chu Chính gọi điện cho Thôi Duy, tôi ngồi nghỉ trên ghế
đá bên đường, Mộng Hàn đứng bên cạnh. Lúc Hân Hân quay lại, sắc mặt rất tốt, rất
vui vẻ.
“Bên ngoài công viên có một quán ăn rất nổi tiếng gọi là Thế
Ngoại Đào Nguyên, chúng ta tới đó ăn được không?”
“Thế Ngoại Đào Nguyên?” Hân Hân bị cái tên hấp dẫn, khuôn mặt
rạng rỡ, “thật sự là Thế Ngoại Đào Nguyên sao?” Từ sau khi chia tay Uông Tường,
thần kinh Hân Hân cứ luôn có chút vấn đề.
Đến quán ăn đó, phát hiện nội thất bên trong quả nhiên khác
lạ, phong vị điền viên. Vừa ngồi xuống, chọn món ăn xong, di động Mộng Hàn lại
một lần nữa chói tai.
“Sếp Sở, anh cứ giải quyết việc đi, tôi và anh tôi sẽ chăm
sóc tốt cho hai mỹ nhân này!” Thôi Duy nghiêm túc nói với Mộng Hàn.
Mộng Hàn có chút ngập ngừng, song lại nói với tôi: “Đồng Đồng,
anh có một bản giấy tờ quan trọng ở chỗ em, một lát cần dùng gấp, có thể giúp
anh về lấy một chút không?”
“Bây giờ?”
“Ừm.” Anh nghiêm túc gật đầu.
Tôi đã thay khóa cửa. Trước đây Hân Hân cho anh ta dùng qua
một lần, bị tôi mắng một trận dữ dội. Tôi nhìn mọi người ngồi bên cạnh, không
thể trước mặt bao nhiêu người vậy mà đưa chìa khóa cho anh ta.
“Được thôi!” Tôi gật đầu hết cách, Mộng Hàn nhếch môi, nhìn
thấy tôi tạm biệt hai anh em Chu Chính.
Ngồi lên taxi, tôi hỏi: “Sếp Sở, đồ đạc của anh có nên tranh
thủ lúc nào dọn đi chăng?”
“Em có thể đưa anh chìa khóa mà.”
Tôi hết lời.
Xe cứ chạy về phía trước, rất nhanh đã về tới trung tâm
thành phố, Mộng Hàn điện thoại không ngừng, chúng tôi hầu như không đối thoại
câu nào, lúc cuộc gọi cuối cùng kết thúc, tôi không thể không trợn mắt nhìn anh
ta, khó chịu hỏi: “Lại không về công ty nữa?”
Anh ấy mỉm cười, vẻ thành khẩn, không chút xin lỗi: “Ừm,
không còn kịp nữa, hội nghị đổi sang ngày mai, không cần đi lấy chìa khóa nữa,
chúng ta đi ăn cơm.”
“Sở Mộng Hàn, anh cảm thấy như vậy có ý nghĩa không?”
Từ ba năm trước, nếu anh như vậy, có lẽ chúng ta đã không thể
ly hôn, chỉ là bây giờ, còn có tác dụng sao?
“Nếu em thật sự muốn đi Thế Ngoai Đào Nguyên, thì hôm khác
anh đưa em đi, hôm nay chúng ta đi chỗ khác ăn!” Mộng Hàn nhắc đến Thế Ngoại
Đào Nguyên, khẩu khí kỳ quặc.
“Anh để tôi xuống phía trước mặt đi. Mộng Hàn, tôi xin anh
có thể để tôi hoàn toàn mất đi trong thế giới của anh được không?”
“Dù cho mất đi, cũng không thể không ăn cơm chứ, em gầy thêm
nữa thì sắp biến thành Bạch Cốt Tinh rồi đấy, muốn ăn cái gì?”
Bạch Cốt Tinh? Tôi dùng tay bóp bóp bụng mình, mấy ngày nay,
đúng là gầy đi nhiều, dường như lại về thân hình của ba năm về trước.
“Ăn vịt quay nhé!” Nói rồi, thấy vẻ mặt Mộng Hàn cứng ngắc
chốc lát, trong lòng tôi có chút dễ chịu.
Hôm nay là cuối tuần, trong quán vịt quay người đông như biển,
có rất nhiều cặp tình nhân và những gia đình ba người ngó trước trông sau tìm
chỗ ngồi, đội ngũ chọn món xếp cả hàng dài mấy mét.
Bên ngoài rất lạnh, trong quán thì ấm áp có chút nóng, Mộng
Hàn đang mặc bộ vest lúc vừa phát ngôn, đứng bên trong lộ rõ vẻ bắt mắt.
Tôi có một khoái cảm như trả thù vậy, không dễ gì tìm được
chỗ ngồi, liền ngồi xuống, đợi đến 40 phút, mới thấy anh ta đầu toát mồ hôi
bưng hai khay tới.
Cúi đầu vừa nhìn, trời ạ, tất cả các món trong quán đều được
anh ấy mua ra.
“Không biết em thích ăn gì, anh mua tất.” Anh ấy ngồi xuống
kẹp bánh cho tôi, mày vẫn cứ nhíu chặt. Xưa nay anh ấy không thích ăn đồ ăn
nhanh kiểu này, gọi nó là thực phẩm rác rưởi, anh ấy càng ghét ngửi mùi vị của
nó.