Tan ca, không tranh giành tăng ca như thường ngày, tôi dường
như một con ma vô hồn, trong lòng trống rỗng, bước đi chậm chạp không mục đích
trên con đường lớn nhộn nhịp xe cộ. Không muốn về nhà, vì về nhà cũng chỉ có một
mình. Tôi cũng không muốn đi học, tôi nghĩ tâm trạng của mình hôm nay, nếu có
đi, cũng chẳng nghe được câu nào vào đầu. Tôi nghĩ đến việc đi mua đồ, xóa bỏ
những buồn chán trong lòng, nhưng trong túi chỉ còn dư lại một tí tiền.
Tôi đã từng có vô số những ước mơ thật tươi đẹp, khi nhỏ tôi
muốn làm một nhà khoa học, muốn làm một nữ quân nhân, muốn làm một nữ thạc sỹ…
nhưng không bao giờ nghĩ mình lại trải qua tuổi 26 của mình một cách chán nản
như thế này.
Trong tủ kính của quầy hàng bên đường bày những trang sức đá
quý hoa lệ, những nữ trang rực rỡ sắc màu, còn có rất nhiều những thứ xa xỉ thật
đẹp mắt mà nó chưa bao giờ thuộc về tôi. Xưa nay tôi chưa từng đặc biệt chú ý đến
chúng, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra, không phải là tôi không thích chúng,
mà chỉ là tôi luôn luôn bận rộn, không có thời gian để để ý đến chúng thôi.
Cái anh Chu Chính đó vừa nhìn đã xuyên thấu tôi, tôi là người
luôn luôn khát khao tiền bạc. Tuy tôi lúc nào cũng sống rất lý trí, nhưng trong
sâu tận xương tủy mình, luôn tồn tại một ao ước được sống một cuộc sống của người
thượng lưu.
Trong tủ kính bày một chiếc mũ vương miện nhỏ vô cùng tinh xảo
và bắt mắt, thật là đẹp, tôi cứ ngắm nhìn nó đến thất thần. Cũng chẳng hề chú ý
đến, bên cạnh tôi có một người cũng đã đứng rất lâu.
“Thật trùng hợp?” Chu Chính nhìn tôi, khuôn mặt còn mang
theo một nụ cười có chút xấu xa, hoàn toàn không giống với con người nghiêm túc
khiến người khác cảm thấy áp lực khi còn trong văn phòng. Không biết anh ta đã
đứng đó bao lâu rồi.
Ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện trời đã muộn, đèn neon hai
bên đường đã bật sáng trưng, tỏa ánh sáng muôn màu rực rỡ.
Đêm thành phố A đã bắt đầu rồi.
“Có thích cái nào không?” Anh ta cười và hỏi tôi.
Khuôn mặt tôi hơi nóng ran, tôi nghĩ tôi đứng ở đây tập
trung tinh thần nhìn những thứ đồ xa xỉ này, bất kỳ một ai đi qua tôi đều có thể
nhìn thấy rõ. Huống hồ là anh ta, một người đàn ông dễ dàng nhìn thấu tôi.
“Đều rất đẹp.” Tôi gật gật đầu, cái quầy hàng này bố trí
cũng rất đẹp mắt, chẳng phải là để hấp dẫn khách hàng đó sao?
Anh ta vẫn đứng đó nhìn tôi, ánh mắt rất suồng sã, nhưng lại
không hề có sự coi thường, dường như rất chân thành, khiến tôi không có lý do
gì để bực tức, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Thích cái nào? Tôi tặng cô một cái.” Anh ta nói rất bình thản,
giống như hỏi tôi, hôm nay cô ăn cơm chưa vậy?
Có ý gì đây? Cho dù tôi có thích chăng nữa, sao lại cần anh
tặng chứ?
Tôi nghĩ sắc mặt tôi bây giờ chắc khó coi lắm, đâu ngờ một
giây sau, cổ tay tôi bị anh ta nắm chặt. Anh ta dùng sức rất mạnh, kéo tôi vào
trong cửa hàng.
Tôi xin thề tôi sống 26 năm nay, chưa bao giờ kháng cự điều
gì như vậy, dường như mọi cảm nhận tốt đẹp về người đàn ông này đều không còn tồn
tại nữa.
“Chu Chính, anh bỏ tay ra, anh bị làm sao thế?” Tôi gào lên
một tiếng rất to. Cứ cho anh ta là ông chủ của Vĩnh Chính, cũng không nhất thiết
phải thể hiện sự giàu có trước mặt tôi chứ?
Trong góc sáng, tôi nhìn thấy độ cong của khóe miệng anh ta
rất sâu, hứng khởi mãnh liệt, giống như đang chơi một trò chơi rất thú vị vậy.
Đi vào trong cửa hàng, phía trong bày trí càng tráng lệ hơn.
Bốn phía xung quanh đều du dương tiếng nhạc piano.
Khách hàng không nhiều, chỉ có hai đôi nam nữ, đang tĩnh lặng
chọn đồ trang sức dưới ánh sáng huyền diệu trước quầy hàng.
Tôi cảm thấy giằng có với anh ta trong không gian như vậy thật
không thể nào làm được. Rõ ràng bước chân của tôi thật nặng nề, đã khiến cho
hai đôi nam nữ phải quay lại nhìn tôi. Người bảo vệ bên cạnh, cũng như cảnh
giác hơn.
Tôi đứng im, hít thở, nhân tiện nhìn qua một lượt những tờ
giá niêm yết, lúc này mới biết những thứ ở đây thật là đắt đỏ.
Còn Chu Chính lúc này hoàn toàn thay đổi dáng vẻ của một
thân sĩ, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn. “Cô Tiêu, bị một
người phụ nữ xinh đẹp cự tuyệt như vậy mất mặt lắm, cứ coi như đây là món quà gặp
mặt tôi chào mừng cô đến với công ty chúng tôi.”
Anh ta đúng là đang giới thiệu chính thức với tôi, anh ta là
ông chủ của Vĩnh Chính thật sao? Một giây sau, anh ta lấy ví của mình ra, nhìn
qua một lượt. Tôi nhìn trong ví anh ta có vô số thẻ ngân hàng, còn có cả một tập
tiền mặt dày cộp.
Đúng là người có tiền. Có phải những thẻ ngân hàng đó bất kỳ
thẻ nào cũng có thể đủ nuôi sống tôi 8 năm hay 10 năm không?
Nhưng rồi tôi đột nhiên bị anh ta chọc cho bật cười.
Điều này thật khôi hài, cứ cho là tôi rất thích tiền, có thể
dùng một thủ pháp cao siêu hơn một chút để mê hoặc tôi, coi tôi như một cô gái
không hiểu biết gì sao? Có phải anh ta thường xuyên dùng cách này để dụ dỗ con
gái nhà lành không?
Tôi nửa lo nửa buồn cười dò xét anh ta. Dáng vẻ cũng không đến
nỗi, màu da của anh ta hơi sạm, nhưng lại rám nắng kiểu khỏe mạnh, không giống
kiểu công tử bạch mã nho nhã, nhưng lại có một ma lực xấu xa có thể khiến cho
vô số các cô gái bị mê hoặc.
Chỉ có điều tự nhiên từ trên trời rơi xuống, nhất định không
phải là chiếc bánh, mà luôn luôn là tảng đá…
Tôi vô tình nhìn vào trong tủ kính đang bày rất nhiều đồ
trang sức kim cương đẹp đến nỗi khiến người ta mê mẩn và nghĩ về năm đó khi Sở
Mộng Hàn cầu hôn tôi, mua tặng tôi chiếc nhẫn vàng trắng khoảng 2.000 Nhân dân
tệ. Khi đó, tôi cảm thấy đó là một thứ bảo bối quý báu nhất trên đời, đeo lên
tay cũng sợ bị người khác sẽ cướp mất.
Bây giờ nghĩ lại thật là nực cười. Ánh mắt của tôi đã bị một
chiếc nhẫn kim cương đặt trong chiếc hộp kính hấp dẫn.
Thật là đẹp, nhìn lên tấm mác mới biết, đây là chiếc nhẫn
kim cương hình trái tim Catier 1 carat.
Nó đang nằm tĩnh lặng ở đó, phát ra ánh sáng mê hồn, khiến
ai đã nhìn một lần thì không thể quên được.
Tôi còn nhớ có một câu nói rằng: Kim cương là người bạn tốt
nhất của phụ nữ.
Ha ha, tôi nhìn lên bảng giá: 199.999 tệ, người bạn này quả
nhiên là đáng giá.
Tôi nhìn Chu Chính một cái, cố ý chỉ cho anh ta chiếc nhẫn
đó và nói: “Cái này!” Tôi nghĩ người đàn ông này, e là không dám to đầu đến mức
đó đâu. Thích khoe giàu à, tôi chính là muốn xem anh ta thể hiện thế nào.
Ánh sáng chiếu qua, nhưng anh ta không hề chớp mắt, nụ cười
bình tĩnh vẫn đang đứng chờ một bên.
Tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trong lòng suy nghĩ, 20 vạn
đối với một người có tiền có thể nói là một con số vô cùng nhỏ bé. Cái tầng lớp
nghèo khổ như tôi, sao có cơ hội mà đùa bỡn với anh ta chứ? Đúng là tự tìm phiền
phức.
Lúc này, khóe miệng anh ta hơi giương lên, giống như đang chống
lại cái gì đó. Tinh thần tôi như đang coi thường cái chết vậy, nhìn cô gái bán
hàng đeo một đôi găng tay trắng muốt, dùng chìa khóa mở cái tủ kính, lấy chiếc
nhẫn ra, đặt trước mặt tôi, nhẫn nại giải thích cho tôi: “Độ tinh khiết của chiếc
nhẫn kim cương này vô cùng tốt, kiểu dáng cũng rất hiếm có, chiều nay mới được
chuyển về theo đường hàng không.”
Ai ngờ Chu Chính lại nói một cách rất kinh nghiệm: “Khuyết tật
quyết định giá trị của kim cương, không có một viên kim cương nào tuyệt đối
hoàn mỹ, kim cương càng tốt thực sự bên trong nó vẫn có thể có tạp chất, chỉ có
điều mọi người luôn coi nó là thuần khiết và cứng rắn mà thôi.”
Tim tôi lúc này đập liên hồi. Nghe những điều Chu Chính nói,
vội vàng nói như lao xuống dốc: “Đúng vậy, cô à, cái này… cô có lẽ… cất lại
giúp!”
Nhưng Chu Chính lại nhanh chóng ngăn lại, “Tôi thấy nó rất hợp
với cô, chi bằng đeo thử xem sao.” Nói rồi nắm lấy tay tôi, đưa ra cho cô bán
hàng.
Hả? Đây không phải thực sự muốn tặng tôi cái nhẫn 20 vạn tệ
đấy chứ? Tôi dùng hết sức lực của mình, co tay lại phía mình.
Nhưng sức lực của anh chàng này thật ghê gớm, cưỡng chế một
cách mạnh mẽ để cô bán hàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi.
Cảm thấy trên ngón tay mình lành lạnh, vừa vặn, thật là đẹp,
nhưng lại không hề hấp dẫn đối với tôi.
Chu Chính nhếch miệng, mỗi một chiếc râu trên cằm anh ta đều
như đang cười cợt, nói với cô bán hàng “Lấy cái này đi!”
“Hả?”
Vẫn còn chưa để tôi kịp phản ứng, anh ta lại cười xấu xa:
“Tôi đâu có phải là bức hôn, tặng một món quà thôi mà, có lẽ nào lại không
thích?”
Tôi lắc đầu như một con quay, vội vàng van nài: “Không
thích, không thích một chút nào…”
Nhưng anh ta lại rút một chiêc thẻ từ trong ví ra, đưa cho
cô bán hàng.
Tôi đang định không thèm quan tâm đến anh ta làm gì, sẽ bỏ
chạy ra ngoài cửa, thì lại nghe thấy có người ở phía trong nói với cô gái bán
hàng:
“Amy, chiếc nhẫn đó, vài ngày trước đã có người đặt mua rồi.”
Ông trời ơi, tổ phụ của tôi ơi…
Cái người đó thật là đáng yêu, một câu nói đã giải phóng cho
tôi.
Đi ra khỏi cánh cửa kính của cửa hàng đá quý, tim tôi vẫn
còn đập loạn nhịp. Lại nhìn thấy Chu Chính bên cạnh đang giữ nguyên nụ cười ban
nãy, khi ánh mắt chiếu qua tôi, đột nhiên nhịn không nổi, anh ta bật cười ha hả.
Cái người này đúng là có vấn đề rồi? Chờ anh ta cười xong, mới
lại bắt đầu nói chuyện với tôi: “Tiêu Đồng Đồng, cô thật thú vị.”
Tôi không hiểu anh ta cười điều gì, có một chút bực tức tôi
giương mắt nhìn anh ta, “Anh có ý gì vậy?”
Anh ta nhìn dáng vẻ giận bừng bừng của tôi, khuôn mặt vẫn
tươi cười, nhưng rõ ràng biểu hiện đã dần dần bình thường hơn, “Tiêu Đồng Đồng,
phẩm chất của cô khiến tôi hoàn toàn tin tưởng, tôi thực sự muốn mời cô vào làm
việc trong công ty của tôi.”
Tôi mới bắt đầu hoảng hốt tỉnh ngộ, hóa ra anh ta chỉ đang
trêu đùa tôi, muốn nhìn thấy tôi bị khó xử, căng thẳng. Cái trò đùa này đâu
khác gì trêu đùa con chó nhỏ đâu chứ?
Tôi mím môi nén nhịn sự ngượng ngùng và buồn phiền, nhìn anh
ta.
Nhưng Chu Chính lúc này lại thay đổi biểu cảm hoàn toàn rất
chân thành, “Cô Tiêu, vừa nãy tôi mạo muội, xin cô thông cảm cho. Có điều tôi
muốn hỏi cô, sao cô biết tên tôi là Chu Chính?”
Tôi chỉ còn biết trả lời thành thực, “Thực ra trong quán mì
Califonia hôm trước tôi đã gặp anh rồi, nghe người khác gọi tên anh là Chu
Chính.”
Mắt anh ta không thực sự to, thường nheo lại, nhưng lúc này,
lại mở to hết cỡ, phải đến nửa phút sau mới trở lại bình thường.
Tôi nghĩ bất kỳ ai bị người khác biết được điều sâu kín thì
đều cảm thấy ngượng ngùng như vậy, huống hồ là hôm đó anh ta lại nói lại thật
vô nghĩa.
Anh ta gật đầu, lại trở về trạng thái trầm mặc và nghiêm túc
như khi còn ở văn phòng buổi ban ngày, nói một cách rất nặng nề: “Chuyện ban
nãy cô đừng để tâm nhé, tôi chỉ là đùa một chút cho vui thôi. Hiện tại Vĩnh
Chính vừa có vài nhân viên kinh doanh chuyển đi, tôi hy vọng cô có thể làm ở vị
trí này, phát huy được tiềm lực của chính bản thân cô.”
Sau khi Chu Chính đi rồi, một mình tôi ngơ ngác đứng bên mé
đường, trong bụng có tiếng o o kêu, tôi nghĩ đã đến lúc phải về nhà cho cái gì
vào bụng cho đầy rồi.
Nhưng vừa mới quay đầu, lại bất ngờ lại nhìn thấy trước cửa
của cửa hàng đá quý ban nãy, một dáng người thật quen thuộc.
Đó là Sở Mộng Hàn sao?
Tôi né người sau gốc cây, cách xa một khoảng vài mét, tôi
nhìn thấy anh ta đi vào trong cửa hàng.
Qua lớp cửa kính, tôi thấy người nhân viên bán hàng khi nãy
chào mời tôi nở một nụ cười tươi tắn đon đả chào anh ta, dẫn anh ta đến trước tủ
quầy một cách rất thân thiện.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên anh ta đến đây.
Chỉ nhìn thấy Sở Mộng Hàn ngồi lên chiếc ghế một chân, hơi
cúi đầu, tinh thần chuyên tâm nhìn vào thứ đồ trong tay anh ta.
Tôi đang nhìn phía sau anh ta, chẳng có một ai đi cùng anh
ta. Anh ta đã một mình đi đến cửa hàng đá quý để mua đồ.
Tôi đã là người không thực sự thích đi dạo mua đồ, mà anh ta
còn không thích điều đó hơn nhiều. Nhớ lại trước đây, thỉnh thoảng anh ta đưa tôi
đi mua đồ, cũng chỉ luôn với cái bộ dạng không chút hứng thú.
Ba năm, xem ra thực sự có rất nhiều điều thay đổi, anh ta
không chỉ thích đưa phụ nữ đi mua sắm, mà còn có thể tự mình đến cửa hàng trang
sức để mua đồ cho phụ nữ.
Vốn chẳng có gì liên quan đến tôi, nhưng hai chân tôi giống
như mọc rễ vậy, không sao nhấc chân đi được.
Từ xa xa tôi đứng nhìn thấy anh ta rút thẻ ngân hàng ra, sau
khi cô gái bán hàng quẹt thẻ, đưa cho anh ta ký tên, sau đó khuôn mặt tươi cười
đẩy chiếc hộp tinh xảo về phía anh ta.