CHƯƠNG 1: NGÔN TIỂU AN BỈ ỔI
Khi tất cả mọi người đều nguyền rủa sau lưng Ngôn Tiểu An, Ngôn Tiểu An chỉ chuyên tâm chuyên nhất, ba năm nay, sét có đánh thì cô vẫn yêu Lục Vân Trạm.
Chỉ có mình cô biết, cô yêu sâu đậm thế nào, cũng chỉ có mình cô biết, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
..........
Ba năm trước
Buổi chiều hôm Ngôn Chi Tinh đi, Lục Vân Trạm dường như phát điên lôi cô từ công ty xuống hầm gửi xe.
“ Cô cho rằng cô ép Tinh Tinh đi là tôi sẽ quay sang thích cô sao?” Lục Vân Trạm bực tức trừng mắt nhìn cô, cáu giận nói.
Ngôn Tiểu An sững người một lát, trong mắt lộ vẻ áy náy......nếu như cô không nói với Ngôn Chi Tinh câu nói đó, Chi Tinh cũng sẽ không đi Pháp.
“ Xin lỗi, em không cố ý.........”
“ Rầm!” Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Lục Vân Trạm, xượt qua tai cô, đấm vào cửa kính ô tô sau lưng cô, “ Không phải cố ý, như thế còn không phải cố ý, thế cái gì mới gọi là cố ý?” Trong lòng Lục Vân Trạm như có lửa đốt, nhìn người con gái bị anh dọa cho hoảng sợ, trong lòng anh chẳng có nổi chút thương hại, cười khẩy một tiếng: “ Nghe Tinh Tinh nói, cô rất yêu rất yêu tôi?”
Ngôn Tiểu An lập tức đỏ mặt..........câu nói này, Chi Tinh cũng nói với Lục Vân Trạm rồi sao?
“ Em....cũng đã từng yêu anh, nhưng em cũng đã nói với Chi Tinh.......” Đố đều là chuyện của quá khứ rồi. Nếu như không phải cuốn nhật ký viết tất cả bí mật trong lòng của cô, trùng hợp đó là, bị Chi Tinh nhặt được, chuyện này, cô mãi mãi muốn chôn giấu trong lòng, chôn vùi vĩnh viễn trong quan tài.
Lời của Ngôn Tiểu An, Lục Vân Trạm một chữ cũng không muốn nghe, cũng để lỡ cơ hội hóa giải hiểu lầm.
Lục Vân Trạm cười ngắt lời Ngôn Tiểu An: “ Cho nên cô ép Tinh Tinh rời xa tôi phải không?”
“ Em........” Ngôn Tiểu An lắc đầu, “ Em thật sự không biết chuyện này tại sao lại biến thành như thế.”
“ Cô không biết?” Lục Vân Trạm cười khẩy, lửa giận vẫn ngùn ngụt trong mắt: “ Cô không biết, cuốn nhật ký đó của cô viết đầy lời lẽ tình cảm đối với tôi, tại sao lại xuất hiện trước mặt Tinh Tinh được? Cô không viết, Tinh Tinh làm thế nào nhìn thấy cuốn nhật ký đó của cô? Đừng nói với tôi, rằng cuốn nhật ký đáng chết đó, vừa may lại rơi trước cửa phòng Tinh Tinh!”
Ngôn Tiểu An hết đường chối cãi, rõ ràng cuốn nhật ký của cô đã cất kỹ, bản thân cô không biết, tại sao nó lại rơi trước cửa phòng Tinh Tinh chứ?
“ Cô và Tinh Tinh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính cách của cô ấy cô không hiểu sao? Nếu như cô ấy biết cô—chị họ thân thiết nhất của cô ấy, từ nhỏ đến lớn thứ gì cũng nhường cho chị họ của cô ấy, lại yêu tôi, Tinh Tinh sẽ làm thê snào, cô hiểu rõ hơn ai hết! Cô cho rằng cô dùng trò này để giấu Tinh Tinh, là có thể che giấu được tôi sao?” Lục Vân Trạm cao giọng nói: “ Ngôn Tiểu An! Cô yêu tôi, chẳng liên quan gì đến tôi! Cô nghe rõ cho tôi, dù cho cô dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ép Tinh Tinh đi, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu cô!”
Lục Vân Trạm vừa nói vừa thề.
Ngôn Tiểu An đờ đẫn.......cô chỉ nghe thấy câu nói đó của Lục Vân Trạm, cả đời này cũng sẽ không yêu cô. Dù cho đã quyết định buông tay, dù cho đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi Lục Vân Trạm nói ra câu nói này, Ngôn Tiểu An vẫn không khỏi đau đớn xót xa.
Lục Vân Trạm không buông tha cô như thế, trong mắt đầy vẻ hung dữ, xé rách quần áo của cô ra.
Ngôn Tiểu An mặt cắt không còn giọt máu, “ Lục Vân Trạm, anh đừng như thế............”
Đừng như thế? Bây giờ biết sợ rồi à? Thế thì ai dùng tính mạng của mình để ép Tinh Tinh rời xa anh ta? Lục Vân Trạm cười khẩy khi nghĩ đến đêm qua Tinh Tinh khóc lóc đến tìm anh ta nói, muốn anh ta sau này phải đối tốt với chị của cô ấy, Lục Vân Trạm lúc này hận không thể ngấu nghiến người con gái trước mặt anh ta!
Mà anh ta, cũng làm như thế rồi.