Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh

Chương 66: Chương 66: Uy hiếp




Hắn như cố tình đùa cô vậy, động tác kéo khóa, đặc biệt chậm, tốc độ đó, mặc dù chậm nhưng lại càng thu hút người khác, Ngôn Tiểu An mắt không chớp nhìn chiếc khóa đó. Ngón tay dài đó kéo chiếc khóa xuống, cảnh tượng dưới chiếc quần đó dần dần hiện ra trước mắt.

Nhìn bộ dạng nhìn đến nỗi đờ đẫn của cô, khóe miệng người đàn ông nhếch lên cười chế giễu.

“ Đẹp không? Em nhìn hài lòng chưa?”

Giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ, chầm chậm vang lên.

Ngôn Tiểu An ngốc ngếch gật đầu: “ Đẹp, hài lòng.” Lời nói vừa dứt, lập tức, đối diện vang lên tiếng cười. Ngôn Tiểu An ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người đàn ông đang cười, lập tức hiểu ra vừa nãy bị tên khốn này lòe, máu trong đầu dồn lên, từ chân lên đến đầu.

“ Anh! Anh không được cười! Mau cởi, rồi nằm lên kia!” Ngôn Tiểu An cố tình điềm tĩnh, nhưng không biết, hai má cô đã đỏ như mông khí rồi, sớm đã bán đứng cô rồi.

Lục Vân Trạm nhếch môi, nghe theo lời Ngôn Tiểu An nói, kéo quần xuống cho đến đùi, cơ thể cao to nằm dài trên ghế sofa,: “ An An, em nghĩ kỹ chưa, thật sự làm thế này sao?”

“ Đương nhiên! Quân tử nhất ngôn nói lời giữ lời, lẽ nào anh thật sự muốn lật lọng à?”

Phụt~Lục Vân Trạm lại cười, nhưng không phải cười bình thường mà như xem thường Ngôn Tiểu An, khiến Ngôn Tiểu An như sôi máu lên.

Đôi mắt chớp chớp, thuận tay lấy lại điện thoại từ trong túi quần của Lục Vân Trạm.

Động tác của cô nhanh như thế, mở chức năng chụp ảnh, cũng không quan tâm đã nhắm chuẩn đối phương chưa, xạch một tiếng, cầm điện thoại giơ lên cười: “ Lục Vân Trạm, nếu như anh dám lật lọng, em sẽ đưa bức ảnh chụp anh hở mông gửi lên mạng, đến lúc đó nhất định sẽ rất hay.”

Lục Vân Trạm vừa nghe, sắc mặt đã tối sầm, đưa tay định với lấy cướp: “ Đưa anh.”

Ngôn Tiểu An cười hì hì, “ Đừng có mơ!” nói xong, ở trước mặt Lục Vân Trạm, nhét điện thoại vào ngực mình, còn ưỡn ngực ra nói: “ Lục Vân Trạm, có tài thì anh đến cướp đi.”

Lục Vân Trạm quả thật khó hiểu...... vợ ngốc của mình gần đây xem quá nhiều phim hay sao, tại sao lại nghĩ ra chiêu ngốc thế chứ?

Nhưng Lục Vân Trạm không nhúc nhích.

Chỉ là ánh mắt xa xăm nhìn, Ngôn Tiểu An cười hì hì: “ Lục Vân Trạm, chỉ cần anh không hối hận, để em đánh mông anh, em sẽ trả lại điện thoại cho anh. Thế nào?”

Đôi lông mi dài của người đàn ông cụp xuống, giả bộ ngoan ngoãn, nằm trên ghế sofa, Ngôn Tiểu An lấy chiếc thắt lưng của anh ra, trói cánh tay của Lục Vân Trạm lại......đương nhiên, sức cũng không nhiều, cô chỉ là muốn Lục Vân Trạm cũng nếm thử, cảm giác nhục nhã khi bị đánh mông của người lớn.

Nhưng lại không biết, hành động của cô đang kích giận người đàn ông, Lục Vân Trạm không lên tiếng, ánh mắt nguy hiểm, không nói câu gì.

Nhưng Lục Vân Trạm lại không nhìn thấy.

“ Lục tổng, Trương tổng của kỹ thuật Tuệ Phong đến......” Cánh cửa đột nhiên mở ra, Vương Hiểu Hiểu sững sờ, khụ khụ, cô ta nhìn thấy cái gì thế này?

Trời hiểu cô ta có phải nhìn thấy cái không nên nhìn, sẽ bị Lục tổng bịt miệng chứ?

Mặt mày đau khổ, Vương Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói: “ Lục Tổng, tôi chưa nhìn thấy gì! Thật đấy!”

Cái này còn không bằng đừng nói gì cả!

Vương Hiểu Hiểu vội đóng cánh cửa phòng làm việc tổng tài lại, vẻ mặt hối hận......mày nói mày, mày nói tại sao không vào lúc nào lại đúng lúc này,......khụ khụ!

Lần này chết chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.