Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 41: Chương 41: Cảm thấy thương hại cô gái này




Nếu như nói tuổi thơ của cô là một màu đen, thì sự trưởng thành của cô là một mảnh đen trắng.

Hôm sau, thời tiết ở Bắc Kinh càng trở nên khó hiểu. Buổi sáng có mưa nhỏ, tí tách thấm ướt hàng liễu xanh ngắt trước bậc thềm. Mưa rền gió dữ xong, sẽ để lại khung cảnh hỗn độn. Nhưng ít nhất, trước khi mưa tạnh, nó sẽ dần dần nhỏ đi, mềm nhẹ an ủi mảnh đất vừa bị nó tàn phá.

Cái lạnh mang theo mùi ẩm ướt của mưa tràn vào trong không khí rồi lại tạnh hẳn, để lại trên mặt đất một mùi tanh nồng, khó chịu.

Đôi lúc Tô Mộc Cầm nghĩ, cô cũng giống như chú chim bị gãy cánh, rơi xuống một cột buồm rách nát, phiêu lưu trên mặt biển phong ba. Không biết nơi đâu là bờ đối diện, không biết khi nào sẽ lật thuyền. Cô chìm nổi trong cuồng phong sóng lớn, nghe tiếng sóng gầm gào, nghe cành hoa thở nhẹ. Mưa to hòa với mặt biển âm trầm, đón ý nói hùa xoay tròn không ngớt, cuồng phong gào thét, cuồn cuộn quấn lấy cột buồm tôi đang đậu.

Cuộc sống hiện tại, không phải những gì mà cô đang mong đợi, thế nhưng kể từ ngày bỏ trốn khỏi ngôi biệt thự ở Thiên Tân, cô cũng đã có những suy nghĩ bình tĩnh hơn.

Nghỉ ngơi cũng đã đủ, tinh thần của Tô Mộc Cầm hồi phục rất nhanh, sáng sớm tỉnh dậy cô đã có tinh thần đi dạo vườn hoa bên ngoài.

Tuy rằng đang ăn nhờ ở đậu, thế nhưng cô vẫn có cảm giác khá thoải mái.

Hoa viên này rất rộng, Tô Mộc Cầm chỉ mới đi được một phần ba hoa viên thế nhưng chân đã bắt đầu mỏi.

Tô Mộc Cầm tìm một gốc cây non, sau đó ngồi xuống, mưa vừa mới tạnh hẳn, ẩm ướt len vào quần áo của cô khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Mây đen vẫn chưa thu hẳn.

Ngước nhìn bầu trời, bất giác cô lại nhớ đến Mạnh Hàn. Không biết hiện giờ anh như thế nào? Có trách cô hay không?

Trời trắng xóa màu mưa, mọi thứ đang lu mờ quá nhanh chóng.

Cô nhận ra ngần ấy năm, tình cảm của cô dành cho anh không phải tình yêu, mà chỉ giống như tình thân, là sự ỷ lại của một người em gái đối với một người anh trai. Tồn tại giữa cô và anh, có lẽ không phải tình yêu mà cô đã từng mong đợi.

Đáy lòng bất giác nổi lên một trận chua xót, lúc này, cô chỉ muốn trốn tránh mọi việc. Cô đã quá mệt mỏi rồi, mọi thứ trước mắt, cô chỉ mong nó chỉ là một cơn ác mộng mà đến lúc cô phải tỉnh giấc để thoát khỏi.

Đang chìm trong sự yên tĩnh, cô đột nhiên mở hai đôi mắt đang khép chặt từ nãy giờ, quay lại nhìn con người ngồi bên cạnh, khóe môi bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng nói, “Anh ngồi đây từ lúc nào vậy?”

Tùy Lỗi cười, không trả lời câu hỏi của cô, cũng thật ra, câu hỏi đó không cần phải có câu trả lời, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhàn nhạt nói, “Cô khỏe hẳn rồi chứ?”

“Ừ.” Tô Mộc Cầm đáp lại, “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

“Câu nói này có vẻ cô rất thích nói thì phải?” Tùy Lỗi bật cười, hơi nhướn mày, “Cô khỏe là được, không cần phải mang ơn tôi vậy đâu! Chuyện này là tôi tình nguyện làm cũng không phải là bị cô ép buộc.”Tô Mộc Cầm bất cười, cảm thấy Tùy Lỗi là một người khá hài hước, cô gật đầu, hơi nghiêng người hỏi anh, “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Tùy Lỗi mỉm cười trả lời, “Không, dù gì hôm nay công ty cũng không cần tôi.”

Cô hơi nâng khóe miệng, nhàn nhạt nói, “Công việc của anh cũng thật nhàn hạ.”

Anh gật đầu, hơi tò mò hỏi, “Vậy còn cô, trước đó cô làm gì?”

“Cũng chỉ là nhân viên nhỏ của một công ty thiết kế thời trang mà thôi!” Tô Mộc Cầm thở dài.

Tùy Lỗi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, “Cũng thật trùng hợp, chúng ta lại cũng một chuyên ngành.”

Cô nhướn mày, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhẹ như có như không, “Anh là một nhà thiết kế sao?”

Anh lắc đầu, hơi dịch chuyển chỗ ngồi, sau đó nói, “Tôi là cổ đông của một công ty thiết kế thời trang.”

“Ồ.” Cô kêu lên một tiếng, nhưng không phải là kinh ngạc với chức vụ của anh mà chỉ kêu một tiếng lấy lệ.

Sau tiếng kêu đó, bầu không khí bỗng nhiên lại trở nên yên lặng, Tùy Lỗi thấy nhàm chán, anh hơi nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt của người con gái ngồi bên cạnh. Âm thầm đánh giá, vẻ ngoài của cô rất xinh đẹp, có lẽ là vẻ đẹp khiến bất cứ người đàn ông nào đều có thể rung động. Khuôn mặt nhợt nhạt ngày hôm qua, hôm nay đã có chút sắc hồng, tuy nhiên đôi môi vẫn trắng đến dọa người.

Anh hơi thở dài một hơi, cảm thấy thương cảm cho người con gái này, xảy ra chuyện như vậy, vậy mà ngoài mặt cô vẫn cố nở nụ cười thản nhiên, nhưng anh vẫn cảm nhận được, trong nụ cười của cô có cái gì đó thật trống rỗng.

Hít một hơi, Tùy Lỗi đột nhiên đánh tan bầu không khí yên lặng này, “Sau khi khôi phục lại, cô tính sẽ làm gì?”

Trong trường hợp này, anh cũng chỉ có thể nói như vậy! Nhưng nếu như cô muốn, cũng có thể ở lại đây.

Tô Mộc Cầm hơi trầm ngâm, cô cúi đầu xuống, che đi ánh mắt bất lực của mình, sau đó mời nhàn nhạt nói, “Có thể tôi sẽ trở về Mỹ.”

Có lẽ cô nghĩ việc trở về Mỹ sẽ là cách giải quyết tốt nhất cho mối quan hệ hiện hiowf giữa cô, Thẩm Tư Thanh và cả Mạnh Hàn.

Có thể sau này cô sẽ không bao giờ gặp lại hai người đó, thế nhưng cô cho rằng, cách giải quyết của mình là tốt nhất. Không lặp lại cũng tốt, vì nếu như gặp lại, cả cô và hai người đàn ông kia đều sẽ tạo nên đau khổ cho nhau.

Lúc này Tùy Lỗi mới phát giác được tâm trạng của cô không tốt, anh hơi thiếu tự nhiên, đột nhiên hỏi một câu không hề ăn nhập, “Biết cô lâu như vậy rồi, thế nhưng hình như đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được tên của cô.”

Tô Mộc Cầm hơi kinh ngạc, lúc này mới có chút phản ứng, nhìn Tùy Lỗi, đôi mắt sáng như hai viên ngọc lấp lánh, cô muốn đùa một chút nhưng lại không thể gượng ép bản thân, giọng nói vô lực khẽ cất lên, “Tôi tên là Tô Mộc Cầm.”

“Mộc Cầm, tiếng đàn của những cánh đồng, tên thật hay.” Lời khen ngợi của Tùy Lỗi không phải là giả, anh hơi nghiêng người, dời ánh mắt cương nghị của một người đàn ông trưởng thành nhìn vào cô, “Tôi là Tùy Lỗi.”Khi nghe tên anh bỗng nhiên cô buột miệng, “Bại hoại?”

Khóe môi đang dương lên của Tùy Lỗi bỗng chốc biến thành hóa thạch, cứng đờ không một chút nhúc nhích, lúc sau anh mới hoàn hồn, hơi hằng giọng, “Tôi không phải là bại hoại, mà từ Lỗi của tôi là bộ thạch mười nét, là lỗi trong lỗi lạc, là tài cán hơn người, tâm địa quang minh.”

儡: từ Lỗi mà Tô Mộc Cầm hiểu lầm, là bộ nhân 15 nét, có nghĩa là bại hoại, gầy gò hoặc tiều tụy.

磊: từ Lỗi trong tên của Tùy Lỗi, bộ thạch 10 nét, có nghĩa là lỗi lạc, cao lớn hoặc là nhiều đá.

Lúc này Tô Mộc Cầm mới biết mình lỡ lời, khóe miệng không tự chủ được mở rộng ra, bật cười thích thú, thấy khuôn mặt Tùy Lỗi hơi đăm chiêu, lúc này cô mới hằng giọng nói, “Tôi cũng chỉ là buột miệng mà thôi, anh đừng để bụng.”

Tùy Lỗi thở dài, bất đắc dĩ nói, “Dù gì tôi cũng quen với trường hợp như vậy vậy rồi.”

“Vậy là có nhiều người vẫn gọi anh là tên bại hoại sao?” Cô bật cười lần nữa.

Tùy Lỗi nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đã đen khịt, nhưng anh không tức giận mà ngược lại còn cười, “Cô là người đầu tiên dám nói tôi như vậy đấy!”

Tô Mộc Cầm hơi mỉm cười, cứ tưởng rằng Tùy Lỗi sẽ tức giận nhưng không ngờ lúc sau anh lại trở nên vui vẻ như vậy, hơi thở dài một tiếng, lúc này cô mới quay sang đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Khuôn mặt của Tùy Lỗi khá đẹp trai, khuôn cằm cương nghị, đôi mắt sâu hút có chút tinh tường, khóe miệng luôn luôn có một độ cong nhất định, một người đàn ông như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi.

Tùy Lỗi bị cô nhìn chăm chú như vậy cảm thấy có chút mất tự nhiên. Thật lòng mà nói, anh thừa nhận Tô Mộc Cầm là một mỹ nhân. Được một mỹ nhân nhìn không chớp mắt như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hãnh diện.

“Tùy Lỗi, anh có người yêu chứ?” Tô Mộc Cầm đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu.

Tùy Lỗi bị cô hỏi mà sững sờ, “Gì cơ?”

Tô Mộc Cầm cũng đã lấy lại tinh thần một chút, một lúc sau khẽ nở nụ cười khổ, “Tôi đang hỏi chuyện vớ vẩn gì thế này...” Cô có chút tự giễu cợt mình, “Đàn ông có địa vị cao như mấy người các anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ thật sự là chuyện rất khó.”

Những lời của cô lúc trước khiến Tùy Lỗi có chút mơ hồ, đến giờ anh mới hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Toàn tâm toàn ý yêu một người? Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, chẳng lẽ cô muốn nói...” Anh khẽ dừng lại một chút rồi tiếp, “...Bạn trai của cô?”

Nụ cười có chút miễn cưỡng trên môi Tô Mộc Cầm rốt cục cũng biến mất, cô khẽ cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Tùy Lỗi cũng cảm nhận được bầu không khí có chút cứng ngắc, không biết Tô Mộc Cầm đã xảy ra chuyện gì với bạn trai của cô ấy, thế nhưng anh có thể cảm nhận được đáy mắt cô toát lên vẻ bi thương.

“Đàn ông dù thế nào vẫn cứ là đàn ông. Thân phận địa vị chỉ là mục tiêu mà họ cố gắng đạt được thôi. Đó đã trở thành bản chất của đàn ông rồi. Đàn ông cũng vậy, phụ nữ cũng vậy, đã là bản tính thì không có cách nào thay đổi được. Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, rất đơn giản, anh ta sẽ trở nên điên cuồng vì cô ấy. Vì cô ấy có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ mong cho cô ấy được vui, nhưng nếu là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, anh ta nhất định sẽ không để cô ấy rời xa mình, chỉ đơn giản vậy thôi.” Tùy Lỗi vừa cười vừa nói.

“Thật vậy sao?” Tô Mộc Cầm nghe xong trong lòng lại càng cảm thấy bi thương. Sự điên khùng, sự cuồng ngạo, si mê như vậy, tại sao cô không nhận thấy chút gì trên người Thẩm Tư Thanh. Có lẽ, đúng như Tùy Lỗi nói, đàn ông khi yêu mới có thể như vậy, thế nhưng những hành động của hắn đã dần vượt qua phạm vi giới hạn của cô...

“Có lẽ là vậy...” Tô Mộc Cầm khẽ mấp máy môi, lặng nhìn những đám mấy đen trên bầu trời, “Tôi đã làm rất nhiều việc, kết quả lại phát hiện ra, những chuyện mình làm đều là sai lầm. Giờ nghĩ lại thấy thật đáng buồn.”

Tùy Lỗi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô là gì, thế nhưng khi anh trông thấy khuôn mặt đầy vẻ ưu sầu của cô, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Tuy nhiên có đôi khi, không cần nói điều gì vẫn có thể đáng giá hơn bất kỳ câu nói nào... Vì vậy lúc này anh chọn cách im lặng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.