Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 29: Chương 29: Cạnh tranh công bằng




Sáng sớm mùa đông, trời lạnh buốt giá, Thẩm Tư Thanh bị cơn đau đầu làm cho tỉnh giấc, hắn nâng tay đỡ lấy đầu, còn tay kia chống người ngồi dậy, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại rồi mở ra, thoáng ngỡ ngàng khi không biết đây là nơi nào, cho đến khi hắn nhìn thấy một bức ảnh đặt trên tủ cạnh tivi.

Chính hắn cũng có hơi sửng sốt, không ngờ sau khi say rượu lại chạy thẳng đến đây, tối hôm qua hắn chỉ muốn mượn rượu quên đi cô! Vậy mà trong đáy lòng, lại không thể từ bỏ cô như vậy!

Tiếng chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên, thần kinh hắn hơi chậm trễ, phải đợi qua vài tiếng chuông cửa nữa, hắn mới đứng dậy đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Thẩm Tư Thanh hơi cau mày, lưng dựa trên cánh cửa, nheo mắt nhìn người dối diện. Tình địch gặp mặt, tự nhiên sẽ vô cùng không vừa mắt đối phương.

Mạnh Hàn nhíu mày, “Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh hỏi tôi tại sao lại ở đây thì tôi cũng không biết trả lời anh tại sao mình lại ở đây? A! Không chừng là cô ấy lưu luyến thân thể của tôi, đêm qua vừa hay tôi lại rảnh rỗi, muốn tôi ở lại chăm sóc cho cô ấy một đêm. Anh không biết đâu, cô ấy thật sự rất tuyệt đấy.” Thẩm Tư Thanh không ngừng chế nhạo, còn lười biếng ngáp một cái, mỉa mai.

Tuy ngoài mặt thì nói chuyện nhã nhặn, nhưng thực chất trong bụng lại mắng chửi nhau bằng những lời lẽ thô tục nhất.

Mạnh Hàn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe hiểu hắn ta đang ám chỉ điều gì, nhưng anh cũng không tức giận, ngược lại còn cười, “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời nói vô căn cứ của anh hay sao? Tôi ở với cô ấy ba năm, cũng rất hiểu tính cách của cô ấy, những đồ vật mà cô ấy đã vứt đi, nhất định cô ấy sẽ không bao giờ nhặt lại!”

Đây không phải là đang ám chỉ Thẩm Tư Thanh là đồ bỏ đi, rác rưởi hay sao? Hơn nữa, bị khiêu khích mà không tức giận, chỉ có hai loại người. Một là người độ lượng, không thích so đo tính toán. Hai là, loại người thâm hiểm, trong người đầy rẫy mưu mô, tính toán. Nhưng Thẩm Tư Thanh nhất định là loại thứ hai.

Hắn ung dung tựa trên khung cửa, miệng nhếch lên ý cười lạnh, “Đồ vật bị vứt đi cô ấy nhất định không nhặt lại, nhưng anh nghĩ anh hiểu cô ấy ba năm thì có thể so với khoảng thời gian sáu năm bên nhau của chúng tôi sao?”

Mạnh Hàn nhíu mày, khẳng định, “Tôi tin cô ấy, cũng tin bây giờ người cô ấy muốn kết hôn là tôi chứ không phải là anh!”

Thẩm Tư Thanh dường như nghe được một câu chuyện cười tếu nhất thế gian, cảm thấy vô cùng hoang đường, “Đồng ý kết hôn thì đã làm sao? Anh nghĩ chỉ cần một tờ giấy hôn thú là có thể chứng minh người cô ấy yêu là anh hay sao? Nói không chừng, qua đêm hôm qua, cô ấy lại ra quyết định hủy hôn với anh cũng không chừng?!”

Mạnh Hàn nghe vậy ngược lại rất bình tĩnh, “Suốt ba năm nay, tôi từng cùng cô ấy trải qua rất nhiều chuyện, anh vốn không thể tưởng tượng đến. Thời gian có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả lòng người. Tôi, hiện tại mới thực sự là sự lựa chọn của cô ấy, còn anh chỉ là quá khứ mà thôi. Nên đừng tìm cách ly gián tình cảm của chúng tôi. Tôi không quan tâm rốt cuộc vì điều gì mà anh lại ở đây, nhưng tôi chắc chắn một việc, cô ấy nhất định không phải tình nguyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.