Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 14: Chương 14: Trở lại trường đại học




Tô Mộc Cầm hốt hoảng chạy ra khỏi phòng làm việc, lúc đó Nhan Miêu vẫn đang nói chuyện với Tịnh Hàm, thấy cô chạy ra, Nhan Miêu đột nhiên đứng phắt dậy, vội vàng kêu, “Mộc Cầm!”

Nhưng Tô Mộc Cầm giống như người điên, không nghe thấy, sải bước thật nhanh chạy về phía trước, mặc kệ đụng đến ai, cô cũng không ngừng bước.

Một số nhân viên tò mò liếc nhìn, một cô gái quần áo xộc xệch hoảng sợ chạy ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, không khỏi khiến tất cả mọi người suy nghĩ sâu xa. Một số nhân viên nữ đã bàn tán rôm rả, bắn ánh nhìn dò xét về phía cô.

Nhưng Tô Mộc Cầm một chút cũng không quan tâm, đến cầu thang máy, do phải đợi quá lâu, thần kinh cô càng trở nên căng thẳng, bàn tay ân liên tục vào cánh cửa thang máy, sợ rằng chỉ chậm một giây là hắn có thể đuổi đến.

“Tại sao chiếc cửa này không mở?” Tô Mộc Cầm gấp gáp ấn vào nút lên xuống của thang máy, hơi thở hỗn loạn, vì không thể đợi được, cô liền phòng đến cầu thang bộ đi xuống.

Trong hành lang yên tĩnh, bởi vì bước chân gấp gáp của cô, tạo thành từng tiếng vang vô cùng đáng sợ, đột nhiên cô ngồi sụp xuống giữa đường cầu thang, ôm đôi chân đang tê dại vì run rẩy. Ánh mắt thất thần nhìn về khoảng không trước mặt.

Di động đột nhiên vang lên, là Nhan Miêu gọi tới, cô bắt máy, liền nghe thấy giọng điệu khẩn trương của cô ấy, “Mộc Cầm? Cô làm sao vậy? Bây giờ cô đang ở đâu?”

Tô Mộc Cầm co chân lại, đem mặt chôn trong đầu gối, thở nhẹ nói, “Tôi đang ở cầu thang bộ...... Xin lỗi đã khiến cô phải lo lắng!”

Nhan Miêu nói, “Không có việc gì, cô ngồi yên đó, tôi đi tìm cô!” sau đó cúp máy.

Tô Mộc Cầm nắm điện thoại trong tay, cố gắng bình tĩnh cảm xúc của chính mình, không thể để Thẩm Tư Thanh ảnh hưởng đến cô như thế được.

..........

Hôm sau là ngày nghỉ, Tô Mộc Cầm không muốn rời giường, cô cử động một chút, sau đó xoay người, mắt vẫn nhắm, trùm chăn ngủ tiếp.

Tô Mộc Cầm đang chìm sâu trong mộng đẹp, bất chợt bị một loạt tiếng chuông cửa làm cho thức giấc.

Cô cứ cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên không dứt, giống như địa ngục đang ráo riết đòi mạng.

Cô lấy chăn bọc đầu mình lại, giả vờ như không nghe thấy, hy vọng là nhà người khác. Nhưng tiếng chuông ngày càng rõ rệt, rõ ràng là tiếng chuông nhà của cô.

Cô lập tức ngồi dậy, tức giận nói: “Ai vậy chứ, mới sáng ra đã phát bệnh thần kinh rồi?”

Hậm hực ra mở cửa, cô liền nhíu mày, ở bên ngoài, có hai người mặc âu phục màu đen, hai người đó vừa thấy cô, liền cung kính cúi người, “Tô tiểu thư, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!”

Tô Mộc Cầm cảnh giác nấp ở sau cánh cửa, chỉ hé một nửa người ra bên ngoài, “Ông chủ của các anh là ai?”

Một người tóc nâu ở bên trái nói, “Là Thẩm tiên sinh!”Vừa nghe người kia nói, Tô Mộc Cầm liền biết đó là Thẩm Tư Thanh, cô liền xoay người, muốn đóng cửa, nhưng cửa còn chưa đóng lại, đã bị sức lực của hai người kia đẩy ra, khiến cô suýt chút nữa đã ngã nhào xuống sàn, cô vội vàng chạy đi, nhưng liền bị một người trong hai người kia tóm lại, vác lên vai.

“Các anh muốn làm gì? Thả tôi ra!” Tô Mộc Cầm vùng vẫy muốn thoát, nhưng sức của nam và nữ hoàn toàn chênh lệch nhau, dù cho cô có hét hay cố thoát thì cũng không được gì.

Đến cuối cùng người thở dốc lại là cô mà người kia vẫn bình chân như vại.

Bị ném vào trong xe, Tô Mộc Cầm lại nhanh nhẹn muốn chạy ra, nhưng vẫn bị tóm lại, đến cuối cùng cô vẫn phải khuất phục.

Ngồi trong xe, đầu tiên hai người kia đưa cô đến một cửa hàng thẩm mỹ viện thay đổi quần áo, chỉnh trang lại, sau đó mới đưa cô đến địa điểm khác.

Xe dừng lại ở trước cổng trường đại học Thanh Hoa, Tô Mộc Cầm liền sững người lại, từ khi trở về nước, cô chưa từng một lần trở về ngôi trường này.

Hai người kia để cô lại trước cổng trường, sau đó liền chạy xe rời đi, cô cũng không có tâm trạng để ý đến, bước chân chậm rãi bước vào trường, ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi lắm, Tô Mộc Cầm phiêu diêu như đi trong mộng. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kỹ, những sinh viên nam nữ mỉm cười lướt qua vai cô, cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng cô chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này, thì ra cô thực sự đã đi xa rất nhiều năm, những gì đã mất liệu có còn lấy lại?

Bỗng nhiên có một đôi nam nữ đi lướt qua cô, cô gái kia hờn dỗi nói với chàng trai kia, “Anh làm em khóc, em bắt đền anh đấy!” Chàng trai kia ghé sát vào tai cô gái nói gì đó, sau đó liền thấy cô gái đó đỏ mắt, đánh vào ngực chàng trai kia, ngọt ngào nói, “Đáng ghét!”

Tô Mộc Cầm bất giác mỉm cười, ký ức trước kia lại hiện về một cách chân thực:

“Tư Thanh, anh có yêu em không?”

Thẩm Tư Thanh vươn tay đem cô ôm vào lòng nói: “Đương nhiên là anh yêu em.”

Tô Mộc Cầm nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáng tiếc nước mắt vẫn không chịu thua kém, dũng mãnh tuôn ra. Cô tựa vào ngực Thẩm Tư Thanh, lớn tiếng khóc.

Thẩm Tư Thanh hốt hoảng nâng mặt cô lên, đau lòng lau đi những giọt nước mắt của cô, “Tại sao lại khóc? Anh nói anh yêu em khiến em cảm động sao?”

Tô Mộc Cầm cố nín khóc, thút thít nói, “Bạn gái cũ của anh hẹn gặp em, nói rằng anh muốn quay lại với cô ấy, không còn cần em nữa.” Nói xong, Tô Mộc Cầm lại lần nữa òa khóc.

Thẩm Tư Thanh ngẩn người, vẻ mặt hắn rất ôn nhu, hàng mi hơi rung, “Cô bé ngốc, làm sao em lại đi tin mấy lời nói đó chứ?”

“Thật là anh yêu em chứ?” Tô Mộc Cầm nghẹn ngào nói.

Thẩm Tư Thanh đanh mặt lại, “Không được thiếu tin tưởng anh như vậy, Tô Mộc Cầm, em nghe cho kỹ những lời anh nói, trên thế giới này, người anh yêu duy nhất chỉ có mình em!”

Tô Mộc Cầm cảm động, ôm lấy eo của hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thời gian như ngừng trôi, hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, đến khi một tiếng hét vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.

Thẩm Tư Thanh nhìn đến vết răng trên cánh tay, ủy khuất hỏi, “Sao lại cắn anh chứ?”

“Hắc hắc......” Tô Mộc Cầm nín khóc mỉm cười, “Ai biểu anh làm hại em khóc, còn không an ủi em.”

“Anh phải an ủi như thế nào, chẳng lẽ muốn nói, đừng khóc đừng khóc anh nói giỡn thôi, kỳ thật anh không có yêu em.”

Cô đấm vào ngực hắn: “Đáng ghét!”

Thẩm Tư Thanh lại thuận thế bắt lấy tay cô, ôm cả người cô vào trong lòng, hai khuôn mặt dán sát vào nhau. Tô Mộc Cầm đỏ mặt, trái tim thổn thức, “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Tư Thanh ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, trong tâm liền ngứa ngáy, môi mỏng khẽ mở ra, “Anh muốn hôn em!”

Lời nói vừa dứt, hắn cũng không để cô có cơ hội trả lời, liền gấp gáp hạ môi xuống, cắn nuốt đôi môi của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.