CHƯƠNG 49. DU LỊCH
Buổi chiều thứ 6, trong phòng âm nhạc Nhất Trung, Sở Vũ và Lục Hiên vừa mới hợp tấu xong một khúc, Lục Hiên buông đàn violon, duỗi thắt lưng một cái, hoạt động chân tay một chút, bắt đầu thu thập hộp đàn.
Sở Vũ cầm khăn tay bên cạnh, vừa lau tay, vừa nhìn Lục Hiên, cười hỏi: “Này, Lục Hiên ngươi rốt cuộc đem mấy người kia làm gì rồi? Ta nghe nói bọn họ sợ đến hoảng hồn không rõ a.”
Lục Hiên liếc mắt nhìn hắn, nụ cười nhạt trên mặt không đổi, ngữ khí lại vô cùng lạnh lùng, “Dám động thủ với Tiểu Xán, thì phải giác ngộ lấy hậu quả.”
Sở Vũ xem thường mà bĩu môi: “Này, ta nói Mục Xán cũng không bị thương nặng chỗ nào, ngày đó mấy tên lưu manh kia còn bị hai người các ngươi chỉnh đến rất thảm đi….”
Lục Hiên không cho là đúng nói: “Đó chỉ có thể nói lên rằng bọn họ vô dụng, cũng không thể gạt bỏ động cơ bất lương ban đầu của bọn hắn, ta làm chút chuyện này cũng chỉ là hơi phạt cảnh cáo mà thôi.”
“Đây mà còn là hơi a! Ngươi cũng đã đem gốc gác của người ta hết thảy đào ra, ta e rằng bọn họ một thời gian dài sau này sẽ phải sống trong nước sôi lửa bỏng đi…..Ngươi có biết là ông chủ quán bi-a còn tưởng rằng chuyện này là ta làm hay không? Hiện tại mỗi lần nhìn thấy ta ánh mắt đều mang theo một tia kiêng kị, ta thực sự còn oan hơn Đậu Nga a….”
Lục Hiên cười mắng: “Ngày đó xử lý sự tình không chút do dự như vậy, hiện tại còn nói, ngươi tỉnh ngộ đi.”
“Ai a! Lời này sao lại nói a!” Sở Vũ nhất thời không cam tâm, “Ta cũng là vì giúp tiểu tử ngươi ai!”
Dừng một chút, giống như đã nghĩ tới cái gì, lại cười nói, “Ngươi người này, mỗi năm đều phải làm một cái đại sự a! Ta nói, chuyện “thái tử gia” cao nhất năm ấy cũng là ngươi hãm hại hắn đi?”
Lục Hiên cười mà không nói, cũng không thừa nhận hay bác bỏ.
Sở Vũ đi qua đẩy hắn một cái, lời nói mang theo ám muội mà hỏi:“Này, Lục Hiên, ta nói hai người các ngươi cuối cùng có….hay không…Ân, ngươi hiểu đó…..”
“Suy nghĩ đừng có sa đọa như vậy được không?” Lục Hiên cười một phen đẩy mặt hắn ra, lắc đầu, “Không vội không vội, (L: vội quá đi chứ =..=!) trong tình cảm, bước chậm một chút không sao…..ha ha a.”
“Thiết,trông cái mặt sung sướng của ngươi kìa.” Sở Vũ xem thường mà mắng hắn một câu.
Lục Hiên nhìn xa xa đằng trước hồi lâu nở nụ cười khó hiểu, tiếp đó quay lại chủ đề hỏi, “Được rồi, danh sách người cử đi học đã tới chưa, lấy năng lực của ngươi hẳn là đã biết kết quả đi?”
Sở Vũ nhếch khóe miệng, tâm tình rất tốt đáp: “Ân, Bắc đại!”
Lục Hiên buông hộp đàn hướng hắn vươn tay, cười nói: “Chúc mừng ngươi! Thời gian thi dùng không phí phạm.”
Sở Vũ cùng hắn bắt tay thật chặt, tiếp đó lại dùng quả đấm khẽ đẩy ngực hắn một cái, cười nói: “Ta vốn đang không hiểu ngươi vì cái gì không chịu nhảy lớp, hiện tại cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân….Này, ta ở Bắc đại chờ hai người các ngươi!”
Nghe vậy nụ cười của Lục Hiên hơi cứng lại, cũng không trả lời, chỉ phất phất tay, xách đàn lên đi ra ngoài.
Sở Vũ nhìn bóng lưng của hắn, lầm bẩm: “Ai, đường này còn dài, cửa này cũng rất chật hẹp…..Hảo huynh đệ, chúc ngươi may mắn.” (L: ai! Sở Sở của chúng ta chúc ngươi đến Bắc đại đào được mỹ nhân nha *vẫy khăn* )
. . .
. . .
Nguyên đán qua đi, Lục Hiên vẫn luôn giựt dây Mục Xán từ trong trường dọn ra ở cùng hắn, nhưng lần này Mục Xán bởi vì sắp thi cuối kỳ không đồng ý.
“Tiểu Xán, ngươi thực sự không dọn qua đây a? Ta một mình rất cô đơn a….” Lúc chỉ có hai người, Lục Hiên luôn luôn “làm nũng” như vậy với cậu.
Mục Xán chấn động rớt xuống một tầng da gà, đẩy hắn một phen: “Đừng có đem buồn nôn như vậy thành thú vị.”
“Ai u, người ta là thực sự cô đơn nha….Tiểu Xán Xán ngươi cũng không thương xót ta một chút sao….”
Mục Xán không nói gì nhìn trời, nghĩ thầm Lục Hiên có đôi khi biểu hiện thật là chả khác gì quái thai a!
Cuối cùng Mục Xán thực sự không lay chuyển được Lục Hiên, hồ đồ đáp ứng hắn học kỳ sau dọn ra.
. . .
. . .
Thành tích kỳ thi cuối kỳ công bố, đứng đầu cao nhị vẫn là Lục Hiên, Mục Xán kém hắn 5 điểm xếp thứ hai, hai người vẫn hơn người xếp thứ ban những hơn hai mươi điểm.
Ở trong mắt lão sư và đồng học, Lục Hiên vẫn luôn là một người rất tài năng xuất chúng, mà Mục Xán lại tựa như đột nhiên ngồi tên lửa, thoáng cái đã nhảy lên tới hàng ngũ học sinh top đầu.
Hiện tại phần lớn giáo viên và học sinh Nhất Trung không chỉ đem bọn họ trở thành học sinh xuất sắc hàng đầu trong cấp, còn đem bọn họ thành hai người rất có khả năng lấy được vòng nguyệt quế Trạng nguyên của tỉnh nữa, cho nên hai người đã chân chính trở thành ngôi sao vườn trường, giống như là một tồn tài truyền thuyết của Nhất Trung.
Hiểu rõ tính chất đặc biệt của tình trạng gia đình Mục Xán, lão Cao còn đặc biệt gọi điện cho Mục lão ba, bày tỏ mong muốn thông qua nỗ lực của nhà trường cùng gia đình, bồi dưỡng ra một Trạng nguyên của tỉnh. Mục lão ba tự nhiên là thụ sủng nhược kinh, hứa hẹn với lão Cao, nhất định sẽ toàn lực phối hợp với nhà trường tạo điều kiện.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Mục Xán ở trường, hiện tại ánh mắt mọi người thân thích đều nhìn cậu không giống trước, thái độ đối với cậu càng hòa ái hơn, nhưng điều này cũng không thể thay đổi thành kiến thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) của Mục Xán đối với họ.
Cậu không muốn đưa tay ra tiếp nhận cành ô liu mọi người truyền tới. Thực ra nếu như tình cảm của hắn nhiều hơn một chút, liền sẽ hiểu rõ đây thực ra chính là một cơ hội tốt để sửa chữa quan hệ, đồng thời cũng là cơ hội để tăng tiến tình cảm cha con bọn họ, đáng tiếc là, cậu cho đến bây giờ cũng sẽ không phải là một người như vậy.
Cậu vẫn ở trong thế giới của riêng mình như trước, cũng không để cho bất cứ người nào tiến vào đều đã sớm bị cậu cho đứng ở ngoài cửa —— cho dù là cha cậu cũng thế. Cho nên khi Mục lão ba đang mừng rỡ vì trong thời gian nghỉ đông có thể cùng con trai có nhiều thời gian ở cùng nhau một chút, Mục Xán lại nói cho hắn tin mình muốn ra ngoài du lịch.
Lẽ ra, một học sinh cao nhị hẳn là phải đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào việc học, lấy việc thách thức kỳ thi cuối kỳ một năm rưỡi sau đó để quyết định số phận đời người, thế nhưng Mục Xán lại khác với những học sinh khác.
Từ khi không còn sử dụng bao lực để cướng chế giáo dục Mục Xán, Mục lão ba liền phát hiện bản thân đã rất khó có thể dạy dỗ Mục Xán nữa. Tư tưởng của Mục Xán càng ngày càng độc lập, rất nhiều lời nói của cậu nêu ra đều đã là quyết định, chỉ là thông báo cho mọi người biết mà thôi, cũng không phải là trưng cầu ý kiến, chuyện này (L: ý bác nói đến là chuyện du lịch đó ) hiển nhiên cũng giống như vậy, cho nên Mục lão ba mặc dù trong ngực không muốn, cũng không thể không bằng lòng chuyện này.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Lục Hiên đã mang theo Mục Xán đi thẳng đến sân bay.
Ngồi ở phòng chờ VIP trong sân bay, nhìn dòng người đi tới đi lui, Mục Xán bắt đầu hơi có cảm giác không phải sự thật, hơn một tháng trước, cậu còn đang một thân một mình vì quan hệ lạnh nhạt của mình và Lục Hiên mà buồn bã thương tổn tinh thần, một tháng sau hai người ấy vậy mà lại đã muốn cùng nhau ra ngoài du lịch!
Thời gian, thực sự là kì diệu không thể nói nên lời.
Lộ trình du lịch là Lục Hiên chọn, ở phía Tây Vân Nam, chủ yếu là đi chơi ở Đại Lý, Lệ Giang và Shangri-la. Mục Xán đối với toàn bộ những nơi này đều không tìm hiểu, hiển nhiên tất cả mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Lục Hiên, mà Lục Hiên cũng vừa khéo làm không biết chán.
Lần này không chỉ là lần đi du lịch đầu tiên chân chính của Mục Xán trên ý nghĩa, còn là lần đầu đi bằng máy bay, trong nháy mắt cất cánh, Mục Xán phát hiện bản thân lại có triệu chứng sợ độ cao. Bởi vì không muốn biểu hiện ra yếu ớt của mình, cậu mặc dù chóng mặt, cũng không tình nguyện nói ra miệng, chỉ cắn răng yên lặng chịu đựng.
Lục Hiên cảm thấy sự khác thường của cậu, nhẹ nhàng lấy tay bao chặt lấy tay đang vịn thành ghế của cậu, mỉm cười mà nhìn cậu, trong ánh mắt phảng phất như truyền dũng khí và sức mạnh vô cùng vô tận.
Cảm nhận được sự tồn tại của Lục Hiên, tâm Mục Xán dần dần ổn định lại, sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn.
Lục Hiên xoa xoa đầu cậu, đem đầu cậu đặt lên vai mình, “Tiểu ngốc qua, thả lỏng đi, ngươi xem, mây bên ngoài rất đẹp.”
Mục Xán do dự một lúc, chậm rãi quay đầu lại, thoáng cái đã bị mỹ cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Ở vạn mét trên bầu trời cao nhìn mây, cũng là một loại hưởng thụ tốt đẹp trong lộ trình đi.
Bầu trời nội thành là màu xám đầy áp lực, rất ít màu xanh cùng trắng thuần túy như thế này, nhìn biển mây từ trong màu lam của đại dương mênh mông lộ ra, Mục Xán chỉ có thể nghĩ đến một từ: tráng lệ.
Nơi ít mây, bầu trời xanh trong giống như thạch anh, lấy bầu trời tham chiếu mọi vật, máy bay chỉ giống như con kiến đi; nơi nhiều mây, lại giống như đống bông hồi còn bé —–trước kia ông bà ngoại khi thu hoạch bông, cậu thường đem bông trắng tinh tung ra khắp giường chơi đùa. Khi đó, cậu là tiểu hoàng đế , tiểu thái dương trong nhà, là báu vật trong vòng tay ông bà ngoại….
Mục Xán khe khẽ nở nụ cười, tâm trạng đều say mê mà chìm đắm trong hồi ức.
Tiểu Xán nở nụ cười….
Lục Hiên si ngốc mà nhìn chăm chú cậu, trong ngực có một cỗ ấm áp kỳ quái, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà nắm ở dầu vai cậu, cảm thấy thỏa mãn.
Một chương thôi nhá mọi người, dạo này các chg sau càng ngày càng dài, dịch mãi chả thấy hết, buồn – ing