Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 69: Chương 69: Lại Gặp Lại




CHƯƠNG 69. LẠI GẶP LẠI

 

Mục Dung đứng ở trước gương trong toilet chỉnh tóc mái, soi gương mỉm cười, tiếp đó lại sụp khuôn mặt xuống.

 

“Ai, vì sao mắt ta lại nhỏ như vậy! Vì sao ta lại giống ba ba! Nếu như ta giống ca ca thì tốt rồi!” Nhìn đôi mắt nhỏ hẹp dài mảnh trên mặt cực kỳ giống Mục lão ba trong gương, Mục Dung ai oán mà thở dài.

 

Kỳ thực nếu mà nhìn kỹ,  Mục Dung ngoại trừ đôi mắt tương đối nhỏ hẹp ra, cũng không khó nhìn. Mặc dù chỉ là một nữ hài tử bình thường, nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, vẫn rất là xinh đẹp, trong một đám mặt trắng rời phấn son ra là không thể gặp người, khuôn mặt mộc tự nhiên của nàng lại có một cỗ tươi mát khác biệt.

 

Hôm nay là ngày thứ sáu nàng đến công ty thực tập. Có thể vào đây thực tập, lúc đầu nàng vẫn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu không phải dựa vào bằng hữu của ca ca Lâm Hiên —— cũng tức là quản lý bộ kế hoạch ở đây, nàng tuyệt đối không có cơ hội tiến vào. Vì không để cho ca ca mất mặt, nàng quyết định nhất định phải hảo hảo biểu hiện, dựa vào năng lực của chính mình chuyển thành nhân viên chính thức, khiến cho bản thân được danh chính ngôn thuận ở lại!

 

Vì công ty này thực sự quá hấp dẫn nàng, không chỉ bởi vì đãi ngộ tốt, càng bởi vì….

 

Nàng đã không biết là lần thứ mấy đem ánh mắt nhìn về phía phòng giám đốc, một tiếng trước, mấy người Lâm Hiên ở bộ kế hoạch vừa mới tiếp nam nhân trẻ tuổi đi vào trong. Tin tức bát quái lúc nào cũng truyền đi rất nhanh, nghe nói, người nọ chính là đại lão bản mới từ Mĩ bay về.

 

Chỉ là thời gian ngắn ngủi một buổi sáng, phổ biến thiên hạ cả tòa cao ốc từ trên xuống dưới tất cả các ngóc ngách đều nghe được tin tức đại lão bản về nước, hơn nữa, phảng phất, hình như, ông chủ lớn kia còn là một là một cực kỳ trẻ tuổi đẹp trai!

 

Cái gọi là giàu có đẹp trai, cùng lắm cũng chỉ như thế này đi.

 

Mục Dung ôm đầu nhìn sang góc văn phòng len lén tu bổ trang điểm, thở dài, thầm nghĩ: “Không được nghĩ nữa, dù hắn có giàu có đẹp trai, ta cũng không phải là bạch phú mỹ a, làm gì đến lượt binh tôm tướng tép nho nhỏ ta đây….Có điều, đại lão bản thực sự rất đẹp trai a……Không thua ca ca ta đâu!”

 

“Ai! Ra rồi! Ra rồi!” Phòng tổng giám đốc có động tĩnh, tất cả mọi người trong văn phòng đều tinh thần chấn động.

 

Mục Dung có thể rõ ràng mà cảm nhận được tất cả mọi người đều duỗi dài cái cổ, trừng thẳng con mắt, tất cả ánh mắt đều tụ tập lại trên cánh cửa kia —— gồm cả của nàng.

 

Cửa mở, người ở bên trong lần lượt đi ra.

 

“Dung Dung, pha cốc cà phê vào trong!” Lâm Hiên hướng Mục Dung gọi một cái, cấp cho nàng một chỉ thị gần như có thể khiến cho toàn bộ nữ nhân viên trong cao ốc ghen tị.

 

“A?Nga……Nga.”

 

Mục Dung bị cái bánh thật to này đập đến choáng váng, mờ mịt mà đứng lên, máy móc pha xong cà phê. Khi thần trí nàng hơi hơi khôi phục lại, nàng đã đứng trước cửa phòng tổng giám đốc rồi.

 

Nàng nuốt nước miếng, nỗ lực ổn định tâm thần, một tay bứng cà phê, một tay gõ cửa.

 

“Mời vào.” Một thanh âm từ tính tràn ngập mị lực nam nhân từ bên trong truyền ra.

 

Mục Dung thở sâu, đẩy cửa ra.

 

“Tổng giám đốc, cà phê của ngài.”

 

“Đặt trên bàn đi, cám ơn.” Nam nhân quay sang, gió xuân từ phía cửa sổ nửa mở khẽ thổi vào, lướt qua tóc mái của hắn.

 

Tim Mục Dung gần như ngừng đập. Lớn đến như vậy, nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào anh khí bức người đến như vậy! Mặc dù ca ca Mục Xán cũng là đại soái ca số một số hai, nhưng kia dù sao cũng là ca ca, cảm giác thích đó không giống như này.

 

Nam nhân trước mắt này, nàng quả thực không thể tin được người này vậy mà lại là ông chủ của nàng. Hắn ít tuổi như thế, có lẽ còn chưa đến hai lăm tuổi, vóc người cao lớn rắn rỏi, ngoại hình thâm thúy cởi mở, trong cái giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái con cái quý tộc hơn người.

 

Dưới ánh mặt trời vàng rực, mặc dù hắn chỉ lẳng lặng mà đứng ở phía trước cửa sổ, đạm nhiên mà nhìn nàng, nhưng loại khí thế nội liễm mà lại không cho phép người coi nhẹ này lại phảng phất như đang vô thanh vô thức mà toát ra, áp bách toàn bộ không gian.

 

Hắn đích thực là đại lão bản nơi này! Khí thế như vậy, người thường đâu thể có? Cái gọi là làn gió vương giả, đại để cũng chỉ là thế này thôi.

 

Mục Dung lui ra ngoài, vẻ mặt đỏ ửng, vừa rồi thời gian ngắn ngủi vài giây kia, với nàng mà nói lại phảng phất lâu như cả một thế kỉ.

 

Nàng chưa bao giờ biết trên thế giới lại còn có một người hoàn mỹ đến như vậy.

 

. . .

 

. . .

 

Cuối tuần Mục Dung đi đến khu ký túc của tiến sĩ sinh (người học lên tiến sĩ) của Bắc đại thăm Mục Xán, vừa thay cậu phơi quần áo mới giặt, vừa giống như chú chim nhỏ líu ríu nói chuyện.

 

“Ca, ngươi không biết, công ty chúng ta từ Mĩ mới tới một đại lão bản, nga, không đúng từ Mĩ mới trở lại công ty. Oa, hắn rất trẻ a, rất đẹp trai a, lại cao lại vừa khí thế! Khuôn mặt giống như là từ trong bìa tiểu thuyết ngôn tình bước ra vậy, ta dám khẳng định toàn bộ nữ nhân viên trong công ty đều thích hắn!”

 

“Nga, phải không.” Mục Xán đọc sách, lơ đãng mà đáp lại.

 

“Thật đó, ca! Ta rốt cuộc thấy được một người có thể đẹp trai ngang với ngươi rồi!” Mục Dung phơi quần áo xong đi tới bên cạnh Mục Xán, mang một cái ghế qua, ngồi ngược xuống, tay ông lưng ghế, cực kỳ hứng thú mà tiếp tục nói, “Chúng ta cũng không gọi hắn là tổng giám đốc, gọi hắn là BOSS, ha ha, ngầu đi?”

 

“Không có hứng thú.” Mục Xán lạnh lùng thản nhiên mà nói một câu, xoay người, tiếp tục nhìn sách y học của mình.

 

“Được rồi….Ta đây không nói nữa.” Mục Dung thức thời ngậm miệng, trước mặt Mục Xán, nàng luôn không dám quá càn rỡ. Dựa vào lưng ghế nhìn sườn mặt chăm chú đọc sách của Mục Xán một lúc, cảm thấy buồn chán, lại xoay người sang chơi máy tính trong phòng.

 



 



 

Sở Vũ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ viện pháp luật Bắc đại, mong ước được toại nguyện mà vào pháp viện (tòa án), bước lên con đường trở thành thẩm phán (quan tòa), hiện tại còn chuẩn bị học lên tiến sĩ.

 

Năm đó Mục Xán ở Nhất Trung, gần như người nào cũng đều nghe nói qua chuyện “Thái tử gia” tiếng tăm lừng lẫy nửa đường phải chuyển sang Mĩ học, nhưng trên thực tế, “Thái tử gia” kia chân chính phải là Sở Vũ.

 

Sở Vũ có thể tính là con cháu nhà quan đời thứ ba, chỉ là vì lão ba hắn năm đó đang trong thời kì bị gia tộc đuổi ra ngoài lịch lãm, cho nên có rất ít người biết rõ, mà chính hắn lại là một người không thích nói toạc chuyện ra, hiển nhiên càng không có ai chú ý đến.

 

Đương nhiên, Sở Vũ lên làm quan tòa cũng không dựa vào thế lực nhà hắn, hắn vốn chính là nhân tài hiếm có. Có điều không thể phủ nhận chính là, trong quá trình lên chức, bối cảnh gia đình cường đại vẫn mang đến cho hắn vận may thuận buồm xuôi gió.

 

Nhưng Sở Vũ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hai ngày nay lại đột nhiên nằm viện.

 

Mục Xán thực ra đối với sự kinh hãi quá mức của Sở Vũ không còn gì để nói, theo như cậu xem ra, cái loại cảm cúm vặt này của hắn, thật ra không cần thiết phải nhập viện. Tiếc mạng (sống)tiếc đến loại trình độ này của Sở Vũ, cũng thật là hiếm thấy. Nhưng dù sao người ta cũng từng là thầy dạy dương cầm một thời của cậu, lại nhiều năm như vậy vẫn duy trì liên hệ với cậu, bình thường không kể là ở trường hay trong công việc, cũng chiếu cố cậu rất nhiều, là một trong số ít những bằng hữu của cậu ngoài Lâm Hiên ra. Về mặt đạo nghĩa, cậu nếu đã làm việc trong bệnh viện bắc đại, hẳn là nên đi thăm hắn.

 

Từ bên ngoài bệnh viện mua một giỏ trái cây, đi tới bên ngoài phòng VIP. Cửa đang nửa mở, cậu khẽ gõ cửa, tiếng nói chuyện bên trong bỗng nhiên ngừng lại, sau nửa giây mới truyền ra một câu “Mời vào” rõ ràng là đang kìm nén sự hưng phấn.

 

Bởi vì là phòng bệnh VIP, bên trong bố trí có thể sánh với khách sạn.

 

Mục Xán thầm lắc đầu, thế giới hủ bại của kẻ có tiền…..

 

Đột nhiên, cậu như bị đóng đinh ở nơi đó, ngay cả giỏ trái cây trên tay cũng rớt từ lúc nào không biết.

 

“Tiểu Xán, đã lâu không gặp.”

 

Là Lục Hiên! Cậu lại có thể ở chỗ này gặp Lục Hiên! Đây….không phải là mơ đi?

 

Sinh thời, không thể buông tha, cuối cùng vẫn là không thể may mắn tránh khỏi.

 

“…..Đã lâu không gặp.”

 

Mục Xán trợn mắt há mồm mà nhìn hắn, thanh âm nhẹ đến phảng phất như đang ở thế giới khác.

 

Giờ khắc này, cậu hoảng hốt mà chật vật, không có một chút chuẩn bị tư tưởng.

 

Nhiều năm như vậy trôi qua, dáng vẻ của hắn trong trí nhớ lại vẫn hoàn toàn không thay đổi.

 

Cậu vẫn giống như một đưa ngốc mà đóng đinh trước mặt hắn, tay chân lạnh ngắt, giống hệt như ngày đó hắn quyết tuyệt rời đi.

 

“Này, hồn về a!” Lục Hiên vươn tay vẫy vẫy trước mặt Mục Xán.

 

Mục Xán phản xạ có điều kiện đưa tay gạt tay hắn ra, động tác tự nhiên mà phản ứng với sự tiếp cận của hắn.

 

Nhiệt độ của mu bàn tay hắn, vẫn giống như ngày trước.

 

Lục Hiên nhẹ nhàng mà cười: “tiểu ngốc qua, ngươi vẫn như cũ.”

 

Mục Xán lui lại một bước, nhíu nhíu mày.

 

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cái gì cũng không nói ra. Cậu cuối cùng vẫn là không giỏi ăn nói.

 

Nhiều năm như vậy, điểm này, vẫn không thay đổi.

 

Ý thức chậm rãi trở lại trong đầu, Mục Xán cười khổ, ngồi xổm xuống, bắt đầu từng bước từng bước mà nhặt trái cây vào giỏ, Lục Hiên cũng ngồi chỗm hỗm xuống giúp cậu. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh yên lặng không tiếng động, chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nam nhân pha lẫn mùi nước khử trùng tràn ngập trong phòng.

 

Chẳng biết từ lúc nào “bệnh nhân” trong phòng đã lặng lẽ lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại , trước khi đi, còn lưu lại một nụ cười mờ ám.

 

“Ngươi đã trở về?” Nhặt xong trái cây, Mục Xán không lời nào để nói rốt cuộc nói một câu, nói xong liền cảm thấy bản thân thật là ngu xuẩn, lại hỏi một vấn đề đã rõ ràng như thế.

 

Lục Hiên thản nhiên mà cười: “Ân, ta đã trở về…..Nhiều năm như vậy, ngươi có khỏe không?”

 

Mục Xán nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt đã bình tĩnh, cậu vậy mà lại gặp hắn, nhưng mà gặp lại cũng chẳng qua là một câu “Ngươi có khỏe không?”

 

Mấy chữ “Ngươi có khỏe không” cỡ nào độc ác lại dối trá.

 

“Rất tốt a.” Mục Xán đáp lại, vô cùng ngạc nhiên với sự bình tĩnh của bản thân.

 

Đã từng nghĩ đến rất nhiều tình cảnh sau nhiều năm gặp lại, nhưng lại không có một màn đột nhiên như vây giờ.

 

Cậu cho rằng cậu bình tĩnh, kỳ thực cậu một chút cũng không có, bằng không lấy tư cách một bác sĩ, cậu sao lại lâu như vậy vẫn chưa phát hiện ra trong phòng bệnh rõ ràng lại thiếu mất bệnh nhân chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.