Nếu Như Có Một Ngày

Chương 32: Chương 32: Chương 25




Long Nữ & Đào Thao vừa ra khỏi Tây Uyển, trời đã hơi lạnh, cô so vai quay đầu nói với Đào Thao: “Đi thôi, đưa tôi về nhà.”

“Tại sao tôi phải đưa chị về nhà? Tôi chẳng phải là lái xe riêng của chị.” Đào Thao không hài lòng với sự sai khiến tùy tiện của cô. Đại thiếu gia như cậu không phải ai cũng sai khiến được.

“Cậu mới tí tuổi mà sao lắm chuyện thế nhỉ?” Long Nữ ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói giọng đầy bực mình và khinh miệt.

“Đi nào, tôi dắt chị đi chơi! Nhìn chị đáng thương thế này lại chẳng có ai đoái hoài. Hôm nay thiếu gia đâu phát huy tinh thần đùm bọc đồng bào.” Đào Thao vừa nói vừa nháy mắt, chẳng biết có chủ ý xấu xa nào không, mở cửa xe ngồi vào trong luôn. Long Nữ hơi nghi hoặc, nhưng ai bảo cô không biết lái xe cơ chứ, đành phải ngoan ngoãn lên xe. Cô đã được lĩnh giáo tốc độ lái xe của cậu ta. Vì thế vừa lên xe là lập tức thắt dây an toàn vào.

Xe chạy theo hướng đường cô hoàn toàn mù tịt. Nhưng không sao, cái tên mới tí tuổi đầu này có thể làm gì được cô chứ. Mà có về nhà cũng chán ốm, trong đầu toàn là Giang Đông, mà chỉ đi ra ngoài lượn lờ loanh quanh thì tâm trạng cũng không khá hơn nổi.

“Này, chị bao nhiêu tuổi rồi?” Đào Thao vẫn giữ vẻ cool boy, đột nhiên hỏi làm Long Nữ có chút mơ hồ.

“Cậu không biết là không nên hỏi tuổi của phụ nữ à?” Long Nữ hậm hực lườm cậu ta một cái. Tên nhóc này tính nết xấu xa y như ông anh trai, không đúng, còn không bằng nữa. Anh trai nó ít ra còn biết giữ thể diện, còn nó thì nói năng quả là thiếu suy nghĩ.

“Hỏi chút xíu thì làm sao, chị vừa bảo muốn đi xem mắt còn gì. Chị bị chồng bỏ mà, tôi biết tuổi của chị thì mới giới thiệu cho chị được chứ. Bạn bè tôi đều thuộc hàng đẹp trai số một, cực kỳ giàu có.” Đào Thao đột nhiên hào hứng hẳn lên, không hề có ý nói đùa giỡn cho vui.

“Này tôi nói cho cậu hay, không phải tôi bị chồng bỏ, mà là tôi chủ động ly hôn. Còn nữa, đẹp trai lắm tiền hay gì đi nữa chị đây cũng không thèm để ý. Tôi không chơi với mấy đứa trẻ con các cậu. mà đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi vậy?” Long Nữ cũng không nể nang hỏi lại. Cô là thế đấy, dù rất thích trai đẹp và rất biết tiêu tiền, nhưng cô thực sự chưa từng nghĩ sẽ lấy hai điều đó làm tiêu chuẩn chọn người đàn ông cho mình. Mà hình như cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm một người đàn ông như thế nào. Vì thế yêu cầu của cô đối với nam giới về cơ bản đều lấy Giang Đông ra làm tiêu chuẩn, ngoại trừ tính khí chết tiệt kia ra.

“Tôi? Tôi hai mươi tuổi, nam, chiều cao 1m80, cân nặng 80 kg, gia thế không cần nhắc lại, chị tự nhìn ra rồi. Sao, lại có hứng thú với tôi à?” Khóe miệng Đào Thao nhếch lên. Long Nữ phát hiện ra cậu ta có một lúm đồng tiền nho nhỏ, rất đáng yêu, còn có hai chiếc răng khềnh nữa. Đúng là một cậu nhóc dễ thương.

“Cái gì hả, tôi không có hứng thú với chuyện tình máy bay già phi công trẻ. Ơ mà cậu đưa tôi đi đâu vậy?”

“Có mà chị hứng thú với tôi, nhưng tôi không hứng thú với chị ấy, đồ bà già.” Đào Thao hừ giọng, không thèm để ý tới cô nữa.Xe rồ lên một cái rồi tăng tốc. Long Nữ nắm chặt dây an toàn, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chúa ơi, ông Trời ơi, Phật tổ ơi, con vẫn muốn được sống tiếp, cuộc sống thực sự tươi đẹp lắm lắm.

Trong lúc cô đang thành kính cầu nguyện thì đã tới một nơi rất đẹp, xem ra là một kiểu quán bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.