Nếu Như Có Một Ngày

Chương 53: Chương 53: Chương 41




Sáng sớm hôm sau, Long Nữ còn chưa tỉnh, điện thoại đã kêu, bắt máy thì nghe thấy giọng nói thư thái của Đào Nhiên bên kia đầu điện thoại: “Trợ lý Long, em còn không dậy đi là ngủ quá giờ cắt băng khánh thành luôn đấy.”

“Dạ!” Long Nữ đang trong chăn lật điện thoại ra nhìn, sắp tám giờ rồi. Cô đã được dặn chín giờ phải tới khu Thế giới Băng Tuyết cắt băng khánh thành mà.

“Em mau dậy sửa soạn đi, anh chờ em ở dưới lầu, ăn sáng xong rồi đi cũng được.” Giọng nói của Đào Nhiên có vẻ rất tốt, chẳng lẽ vì lý do thời tiết? Hôm nay ánh mặt trời đúng là rất đẹp, tuy trời vẫn lạnh cóng như cũ.

“Vâng, được ạ, em chuẩn bị nhanh thôi.” Long Nữ ngồi dậy túm mớ tóc rối bù lại, lâu lắm chưa làm tóc, lúc nào về phải cắt đi mới được, trông chẳng ra kiểu gì cả. Tối qua cô ngồi nhìn tấm hình rất lâu, Đào Nhiên quay về phòng từ lúc nào cũng không biết. Lúc sau tặc lưỡi nghĩ, anh ta cũng chẳng phải là không biết mối quan hệ giữa cô và Giang Đông. Nhưng nghĩ tới mấy chuyện cũ đó cô vẫn cảm thây buồn rầu. Vì thế tối qua khi Giang Đông gọi điện tới cô đã không bắt máy, lại không thể tắt máy, vì thế đành phải đổi sang chế độ im lặng rồi vứt trong chăn. Vậy mà cô vẫn không thể ngủ được, nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy lại nghĩ tới khuôn mặt giận dữ của Giang Đông. Cô lăn qua lăn lại tới hơn hai giờ mới ngủ được, nếu không làm sao lại có chuyện giờ này còn chưa tỉnh giấc chứ.

Lại nói Giang Đông, anh cũng phải chịu một đêm mất ngủ. Mẩu thuốc lá đầy trong gạt tàn và dưới sàn nhà, chiếc điện thoại bị quăng phía góc tường vỡ tan tành, mặt mũi anh thì nhăn hết cả lại thể hiện tâm trạng xấu xí tới cực điểm. Cô dám không nghe điện thoại của anh, lần đầu tiên; cô dám phớt lờ anh như thế này, lần đầu tiên. Anh phát hiện anh lại để tâm tới cô đến thế, lo lắng cho cô đến thế, điên cuồng muốn kéo cô quay về nhà đến thế, cũng là lần đầu tiên. Vậy có phải anh nên làm điều gì đó không? Chẳng thà cứ chủ động xuất kích giành lại điều gì đó còn hơn ngồi một xó bực muốn phát điên lên thế này.

Lúc Long Nữ và Đào Nhiên vội vã tới nơi thì chỉ còn chứng mười phút nữa là tới giờ bắt đầu. May mà cô không làm lỡ việc quan trọng, không thì thật đúng là không biết giấu mặt vào đâu. Đào Nhiên tiến lên phía trước bắt tay trò chuyện với mấy vị lãnh đạo, cô mỉm cười, gật đầu chào thầm tự hỏi tại sao lãnh đạo thì phải béo thế kia nhỉ, nghĩ tới vóc dáng của ba cô, may mà cô không giống ba. Bà Long trước từng nói với cô, ba cô thời trẻ là người đẹp trai nhất trong cả nhóm bạn hồi đó, cao một mét tám, nặng chín mươi kg, đạt tỷ lệ hoàn hảo. Thế nhưng than ôi, thực tình cô không thể nào chạy theo thẩm mỹ của mẹ được.

“Long tiểu thư tới đây lần đầu tiên phải không, đã quen với cuộc sống ở đây chưa?” Long Nữ quay đầu lại, phát hiện ra một khuôn mặt to đùng béo tốt đang nở nụ cười xấu xí khiến cô phát hoảng. Cô đang tính nặn ra nụ cười xã giao lại thì cả người đã bị Đào Nhiên chắn lại phía sau, thay cô lên tiếng trò chuyện với người kia. Tình huống bất ngờ, may mà mấy ngày nay đều có Đào Nhiên giúp đỡ. Người xứ này uống rượu khiếp quá, cho dù cô không còn là người mới bỡ ngỡ bước vào đời thì cũng không có nghĩa là uống được nhiều tới mức đó. Cái tên Đào Nhiên gian xảo, có ai tới mời rượu là anh chỉ cần nói qua nói lại một hồi, lúc sau thấy người kia tự mình uống luôn. Cái này gọi là có thủ đoạn, cũng gọi là có tài ăn nói và có năng lực. Hiện giờ Long Nữ thực sự khâm phục anh cả hai chân hai tay, một mực tự bảo mình phải học hỏi anh. Mỗi lần nghe cô nói vậy, Đào Nhiên đều cười cười rất quỷ dị, khiến cô nổi hết da gà.

Suốt buổi sáng hết cắt băng khánh thành lại trả lời phỏng vấn, khiến cô bận rộn đến mức chân không chạm mặt đất. Tới tận giờ ăn trưa rồi mà Đào Nhiên vẫn không cho cô đi ăn, đây chẳng phải là ngược đãi nhân viên hay sao? Nhưng chẳng còn cách nào, ai bảo người ta là ông chủ chứ, cô chỉ có thể phụng phịu theo anh ta lên xe.

“Mặt xị ra thế kia là sao?” Đào Nhiên nhìn cái miệng của Long Nữ dẩu lên rõ cao. Cô bé này đúng thật là cảm xúc gì cũng viết lên hết trên mặt.

“Chán chứ sao ạ, vẫn chưa được ăn cơm.” Long Nữ trả lời ngắn gọn.

“Ngồi ăn với cả đám người như thế có gì hay, anh đưa em đi chơi.” Hôm nay Đào Nhiên đặc biệt vui vẻ, lúc nói chuyện luôn nở nụ cười đẹp mắt. Long Nữ thấy anh vui vẻ như vậy thì vội vàng tranh thủ hỏi: “Mỹ nhân à, có phải anh và anh chàng gì gì kia là một cặp phải không? Anh chàng gì mà rất đẹp trai ấy, em để ý thấy anh ta cứ nhìn trộm anh suốt.”

Đào Nhiên cực kỳ hối hận, tại sao hồi đầu lại khiến cô hiểu lầm mình là dân giới tính thứ ba. Mấy hôm nay hai tròng mắt cô chạy đi chạy lại giữa anh và Tiểu Trương- người dưới công ty chi nhánh. Mà cậu Tiểu Trương này hình như cũng có vấn đề thật. Đúng là cậu ta rất hay nhìn trộm anh, anh thực sự phải cẩn thận hơn mới được. Ôi chao, người đẹp quá cũng đúng là một tội ác.

“Anh thích phụ nữ, anh không phải là gay đâu.” Đào Nhiên vừa lái xe vừa nói, giọng điệu đặc biệt kiên định, cực kỳ chắc chắn, rất rất mạnh mẽ.

“Mỹ nhân ơi, anh không cần phải như thế, em thực sự không bài xích người đồng tính đâu, em hiểu anh mà, thật đó, thật đó. Nhưng anh đừng thích Giang Đông, tên đó không hợp với anh ta đâu, anh ta không biết cách trân trọng anh.” Đào Nhiên nhìn bộ dạng thật thà của Long Nữ mà rất muốn chọc cô một trận, nhưng cũng chẳng muốn giải thích, anh có là đàn ông hya không thì sau này chứng minh cho cô thấy là được.

Không phải nói quá, nhưng tại sao năng lực thể dục thể thao của Long Nữ lại kém cỏi đến thế này nhỉ? Lớn thế này rồi nhưng chưa từng vượt qua được điểm chuẩn thể dục. Giang Đông chạy một trăm mét thì bằng cô chạy năm mươi mét, nhảy xa cô chỉ nhảy được một mét ba, chưa từng qua được môn nhảy cao. Từ nhỏ cô luôn được phụ trách cầm dây mỗi lần chơi nhảy dây, và Đào Nhiên dạy dỗ lâu như vậy rồi mà cô vẫn cứ ngã oạch oạch xuống đất liên tục. Tất cả thật sự không phải là lỗi ở cô đâu, tại mẹ cô sinh ra thể chất đã yếu ớt đấy chứ. Đúng lúc cô một lần nữa sắp âu yếm mặt đất thì Đào Nhiên đã kịp thời kéo cô về phía anh, nhưng đột nhiên một cánh tay đưa ra kéo cô lại, tiếp đó giáng ngay cho Đào Nhiên một chưởng khiến anh lùi về sau mấy bước. Đang trên mặt băng, Đào Nhiên khó giữ thăng bằng nên bị ngồi sụp xuống mặt băng, đau quá!

“Anh làm cái gì vậy? sao anh lại ở đây?” Long Nữ nhìn chằm chằm vào Giang Đông, người đang nổi xung trước mặt mình, kinh ngạc hỏi lớn. Sao anh ta lại có mặt ở Cáp Nhĩ Tân vậy?

“Tôi làm gì ấy hả, tới bắt gian tình! Tôi thích ở đâu thì ở, cô cấm được chắc?” Giang Đông lúc này nhe thể bị điên đến nơi, ra sức năm lấy cánh tay Long Nữ mà quát lên với cô.

“Giang Đông anh nói nhăng nói cuội gì thế, sao anh lại... lại nói linh tinh như thế?” Đầu mày Long Nữ cau sát sàn sạt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng co rúm lại. Cô tức muốn chết mất. Gian tình? Mồm miệng anh ta không thể nói ra điều gì tử tế hơn sao?

“Tôi nói linh tinh chỗ nào, cô đi cùng thằng đồng bóng này tới đây làm gì? Nói là đi công tác cơ mà? Giờ này cô đang làm cái gì? Cứ là đàn ông con trai thì phải dính chặt lấy đúng không? Cô có biết mình là ai không? Tôi mà không đến đây thì xem ra cô được đằng chân lân đằng đầu rồi!” Khuôn mặt Giang Đông nổi giận đùng đùng, nói năng đanh thép, sự giận dữ toả ra khắp người anh. Thế nhưng anh coi thường Long Nữ rồi. nếu sai cô sẽ nhận lỗi, còn nếu không sai thì có bị đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.

“Anh thôi ngay đi! Giang Đông, anh là gì với tôi? Khoan nói tới tôi chẳng làm điều gì sai, mà dù tôi có làm sai đi chăng nữa, nếu tôi thích thì anh cấm được tôi chắc? Hai chúng ta có quan hệ thế nào? Chúng ta chẳng có một chút quan hệ nào hết. Chúng ta đã ly hôn, ly hôn rồi, hiểu chứ?” Long Nữ ngần này tuổi đầu rồi, chắc đây là lần đầu tiên đi cái nhau với người khác, lại còn dám cái nhau tay đôi với người mà trước giờ mình vẫn nể sợ. Cô nói xong mà khuôn mặt nhỏ cũng phải đỏ hồng lên, thở phì phò, dôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Giang Đông, khí thế không thua ai.

Giang Đông bị cô quát lại như vậy, theo phản xạ tự nhiên giơ bàn tay còn lại lên, mới giơ lên liền bị Đào Nhiên nắm lấy. Anh quay đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào anh. Hai người đàn ông tuấn tú, hai người đàn ông cao lớn, phong độ ngời ngời, nếu như ở tình huống bình thường thì chắc chắn là một cảnh rất đẹp mắt. Nhưng hiện tại hai người này lại đang phát ra luồng không khí rất nguy hiểm, khiến người ta phải e dè.

“Anh định làm gì?” Đào Nhiên lạnh lùng lên tiếng.

“Tôi mới là người hỏi anh mới đúng, anh làm như thế này là có ý gì? Anh không biết cô ấy là người phụ nữ của ai sao?”

“Tôi không biết, nhưng tôi biết cô ấy không phải của anh, những gì cô ấy nói là đúng. Cô ấy đã ly hôn với anh rồi.”

“Hừm, Đào Nhiên, chắc anh không thể không biết ở thành phố B, nếu Giang Đông tôi không buông tay thì chẳng ai có thể làm gì được tôi.”

“Vậy sao, vậy tôi muốn thử xem anh sẽ làm gì tôi?”

“Đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Đào Nhiên vẫn không chịu buông tay, Giang Đông vung tay hất mạnh, một tay nắm lại vung về phía măt Đào Nhiên. Đào Nhiên là ai cơ chứ, là người coi trọng cái mặt của mình hơn tất thảy. Anh còn lâu mới để người khác mặc sức xâu xé mình như thế, liền trả cho Giang Đông một đòn. Hai tên đàn ông cứ thế danhd nhau như thể mấy đứa trẻ con cấp ba. Long Nữ đứng một bên lo lắng không biết phải làm sao, gào thét thế nào cũng không có tác dụng. Đang lúc cô không biết phải làm thế nào thì có chuông điện thoại, liếc là thấy Trác Lan gọi điện tới, vội vàng nhấc máy la lên: “Đản Đản, làm sao bây giờ, Giang Đông đang ở đây đánh sếp của tớ.”

“Làm cái gì mà làm, cậu mau về đây ngay, ba cậu vừa phải vào bệnh viện rồi.” Trác Lan có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía Long Nữ, ra sức nói lớn trong điện thoại.

“Cậu nói gì cơ?” Long Nữ sững sờ, không đoái hoài gì tới hai tên đàn ông đang lăn lộn ẩu đả kia nữa.

“cCu bình tĩnh, cậu mau mau quay về ngay, ba cậu đã xem chương trình có cậu và Đào Đào, tăng huyết áp nên phải nhập viện. Mẹ cậu không tìm được cậu, mà Giang Đông cũng không biết chạy đâu mất tiêu nên mới tìm tớ. cậu mau lên đi.” Trác Lan nói rất gấp gáp.

Lúc này hai người đang gầm ghe đánh đấm ở dưới đất kia mới nhận ra không thấy người xem trận chiến đâu hết. Họ cùng trừng mắt nhìn nhau xong thì vội đứng lên chạy về phía Long Nữ, thấy cô nước mắt lã chã, vội cùng lên tiếng: “Em sao thế?”

Long Nữ mếu máo, bật khóc nức nở: “ Đều tại anh hết, tại anh hết! nếu anh không lăng nhăng thì tôi đã không ly hôn, không ly hôn thì sao xảy ra mấy chuyện này, không xảy ra mấy chuyện này thì sao có chuyện ba tôi phải vào viện chứ! Oà oà oà...” Long Nữ vừa nói vừa khóc, hai bàn tay nắm lại đấm thùm thụp vào ngực Giang Đông.

Giang Đông vừa nghe cô nói vậy thì lập tức lo lắng, vội vàng nắm lấy vai cô, nhìn cô hỏi: “ Sao thế?? Ba phải nhập viện? Không sao đâu em, anh bảo Lâm Mạt qua đó luôn, hai chúng ta cũng về luôn, nín đi em, nghe anh!”

Đào Nhiên bỗng cảm thấy mình lúc này thật thừa thãi. Anh thật muốn cười tự chế giễu chính mình. Nhưng nhìn những giọt nước mắt thương tâm của Long Nữ đang rơi xuống, anh thực sự không thể cười nổi. Đào Nhiên tiến lên một bước dịu dàng nói: “ Em cứ về trước đi, công chuyện ở đây để anh thu xếp, không sao đâu!”

Long Nữ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước tủi thân nhìn Đào Nhiên gật gật đầu. Nếu đổi là trước đây, Đào Nhiên sẽ quay lưng bước đi, nhưng nhìn thấy Giang Đông hôm nay, nhìn thấy Long Nữ hôm nay, anh đã hiểu tại sao cô lại muốn ly hôn với Giang Đông. Tại sao một cô gái đơn giản, đáng yêu như thế, mỗi khi nhắc tơi người đàn ông đó thì lại mang theo vẻ ưu tư, tại sao một cô gái bình thương vui tươi hoạt bát, vậy mà khi nhìn thấy tấm hình của người đàn ông đó thì lại bất chợt buồn bã. Có lẽ mới sáng nay thôi anh còn đang do dự, thế nhưng giờ khắc này, anh đã quyết định, anh muốn có cô gái này, anh muốn giữ chặt nụ cười ấy của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.