Nếu Như Có Một Ngày

Chương 58: Chương 58: Chương 46




Khi Đào Nhiên và Tiểu K tới khu nhà của Tiểu Q, Đào Đào và Tiểu Q vẫn đang cuộn trong chăn. Tối qua chắc hai đứa lại ra ngoài ăn chơi phè phỡn. Tiểu Q vừa mở cửa vừa dụi mắt. Nhận ra là Đào Nhiên và anh trai mình tới tìm, cậu ta thấy rất lạ. Anh trai mình giờ này rảnh rang thì thường rồi, còn Đào Nhiên không đi làm à? Anh ta là dân cuồng công việc cơ mà?

“Đào Đào đâu?” Đào Nhiên liếc nhìn Tiểu Q một cái, lạnh giọng hỏi.

“Mau vào nhà đã rồi nói tiếp, không thấy em tớ nó đang mặc mỗi cái quần bé tí à, cảm lạnh thì sao? Tiểu K lôi Đào Nhiên đi vào trong nhà, xem đi, người ta làm anh trai phải thế chứ, em trai người ta được nhận chế độ tốt thế kia cơ mà. Dù cho không phải cùng mẹ đẻ ra thì ít nhất vẫn có chung một ông bố, đâu có phải nhặt ở đầu đường mang về chẳng có chút quan hệ nào? Bao nhiêu năm rồi mà ngày nào cũng như thù địch ấy.

Đào Nhiên nhấc chân bước thẳng vào nhà, không mảy may để ý tới tiếng hò hét của Tiểu Q ở phía sau: “Anh Nhiên, bỏ giày ra, cái thảm của em!”

“Thôi thôi, để anh mua cái khác cho chú, hôm nay hắn đang khó ở, đừng chọc vào hắn.” Tiểu K thay dép đi trong nhà, đủng đỉnh đi ra chỗ sô pha rồi ngồi xuống, mở ti vi. Đã sắp trưa rồi, phải ăn cơm thôi. K cầm điện thoại lên gọi cửa hàng giao đồ ăn tận nơi. Tiểu Q thì lon ton chạy vào phòng mặc vào bộ đồ ngủ, rồi lại lon ton chạy tới sô pha ngồi cùng xem ti vi, hoàn toàn không đoái hoài tới Đào Nhiên và Đào Đào.

Đào Nhiên đi tới phòng ngủ phụ thì thấy Đào Đào đang nằm ngủ khò khò ở đó. Nghĩ tới việc nó làm ra chuyện liên lụy tới Long Nữ mà đầu anh lại muốn bốc hỏa. Anh dùng sức kéo mạnh tấm rèm cửa dày, ánh nắng chói chang lập tức ùa vào phòng.

“Muốn chết không hả? Cút ra ngoài mau lên!” Đào Đào tưởng đó là Tiểu Q kéo chăn trùm kín đầu tiếp tục ngủ.

Đào Nhiên không nói gì, đi tới giành lại cái chăn, đứng một bên nhìn Đào Đào bật dậy cái rầm, quạu mày nhìn anh cả nửa ngày mới giật mình tỉnh táo, nổi cáu hỏi một câu: “Sao anh lại ở đây?”

“Sao tao lại không thể ở đây? Tao hỏi mày, có phải chính mày đã lôi kéo Long Nữ tham gia cái cuộc thi rác rưởi kia hay không ?” Đáy mắt Đào Nhiên bao trùm sự u ám, giọng nói lạnh lùng không chút che đậy.

“Cái gì mà thi thố rác rưởi? anh có ý gì ?” Đào Đào tức giận đùng đùng, tuyệt đối không thua kém ai, bộ dạng của hai người quá giống nhau!

“Tao hỏi mày, đúng- hay- không?” Đào Nhiên gằn từng tiếng một, thái độ cực kỳ đanh thép, nhưng Đào Đào là người theo chủ nghĩa thích mềm không thích rắn, nếu không sao cậu ta rơi vào cảnh bỏ nhà ra đi cơ chứ?

“Đúng, thì làm sao?” Khóe mắt Đào Đào nhếch lên cực kỳ khiêu khích, nghĩ bụng, anh có thể làm gì được tôi, liên quan gì tới anh!

Hai anh em nhà này đang ở đây giương cung múa kiếm, còn hai anh em nhà kia thì ngồi trong phòng khách cực kỳ vui vẻ ung dung, vừa xem ti vi vừa ăn vặt, sảng khoái hết cỡ. Tiểu Q chợt nhớ ra hôm đó Tiểu K nhắc tới câu chuyện mối tình đầu của mình, quay sang hỏi: “Anh, mối tình đầu của anh chốt được chưa?”

Tiểu K leo qua Tiểu Q vơ gói khoai tây Lay’giây lườm cậu ta một cái rồi nói: “Mày đừng có dùng tính từ thô thiển như vậy để nói về tình yêu của anh có được không? Mày biết quái gì về tình yêu? Tình yêu rất thần thánh, nó là lưỡng tình tương duyệt, là tiếng sét ái tình,là... là sự gặp gỡ của hai tâm hồn”

“Gần đây anh đọc nhiều sách phết nhỉ, em phát hiện ra anh ngày càng có văn hóa. Tiểu Q quỳ trên sô pha, bộ dạng sùng bái ông anh mình, tựa như mới được tắm trong ánh hào quang thân thánh.

“Chẹp, đợi mày có tình đầu rồi thì mày sẽ biết cảm giác của nó như thế nào ngay, như đứt từng khúc ruột ấy. Không nhìn thấy nàng ta sẽ nhớ mong, nhìn thấy nàng rồi thì ta sẽ cực kỳ vui sướng. Niềm vui sướng ấy thực không thể dùng từ ngữ nào biểu đạt được, chỉ muốn lao tới hôn nàng một cái.” Tiểu K vừa nhồm nhoàm khoai tây vừa nghiêng đầu diễn thuyết những lĩnh hội tình yêu của anh ta.

“Thích thì hôn đi, mà thật ra em cảm thấy, hiệu quả của hành động luôn luôn vượt xa những gì anh làm bây giờ, thật đấy.”

Nghe thằng em trai nói vậy, Tiểu K trề môi dài thườn thượt, thở dài nói: “Anh đây không dám.”

“Hả?” Tiểu Q xém chút nữa ngã lăn từ trên sô pha xuống đất. Cậu ta còn chưa kịp rớt xuống mặt sàn thì nghe thấy âm thanh lớn từ phòng ngủ phụ, hai anh em vội chạy vào nghe ngóng. Đào Đào mặc mỗi cái quần be bé đứng trên sàn nhà, hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm vào Đào Nhiên. Đào Nhiên thì dáng vẻ rất thong dong, không đúng, sao trên mặt Đào Đào lại có thêm một vệt bầm tím ? Ối ối, người ta phải dùng nhan sắc để kiếm cơm đấy không biết hay sao, ai lại xuống tay quá đáng thế?

“Sau này mày còn dám đi gấy thêm phiền hà cho cô ấy nữa không?” Cái vẻ hằn học đó của Đào Nhiên trông thấy mà sợ, đối xử với thằng em ruột mà anh không nhẹ nhàng tí nào.

“Đi chứ, sao lại không đi? Tôi thích tôi muốn thế đấy! Sao nào, tôi làm anh không thích à? Thế thì tôi nhất định phải đi chứ.” Đào Đào trông Đào Nhiên gân guốc như thế thì cũng nổi cơn lên luôn.

Hai anh em nhà kia đứng trước cửa phòng hoàn toàn không hiểu tình hình ra làm sao. Tiểu Q thì thầm hỏi ông anh” “Anh Nhiên làm sao thế, bình thường có phải là người hay nóng giận đâu?”

“Khồn biết, chắc tại mới biết yêu.” Tiểu K khoanh tay cẩn thận nghiên cứu tình hình của hai người đang đứng trước mặt mình. Tiểu Q hết nhìn anh mình lại quay qua nhìn Đào Nhiên, bụng bảo dạ, yêu đương là cái gì mà khiến người người trở nên bất bình thường, tốt nhất là mình nên tránh cho xa.

“Mày không xem lời tao nói ra cái gì phải không?” Đào Nhiên nhếch mắt nhìn , nét mặt không chút biểu cảm, nhưng khiến người ta có thể cảm thấy từng đợt gió lạnh căm căm thổi tới!

“Còn anh thì coi tôi ra cái gì chắc?” Không biết tại sao lời nói thốt ra có chút nghẹn ngào, có chút bị ...tổn thương.

Đào Nhiên liếc nhìn cậu ta, biểu cảm có chút ngập ngừng, đúng vậy, có lúc nào anh từng đối xử tử tế với người em trai này? Tiểu K đối xử với Tiểu Q như thế nào anh đều trông thấy, nhưng đối với cậu em cùng cha khác mẹ này của anh thì anh luôn có cảm giác đề phòng. Nhớ lại hồi còn nhỏ nó thường chạy theo anh, muốn anh dắt nó đi chơi nhưng anh luôn cho thằng bé ra rìa. Tiểu Q là thằng nhóc con luôn nhằng nhẵng thep sau anh trai nó, còn Đào Nhiên thì luôn luôn đứng ở bên nhìn hai anh em nhà đó cười đùa, gây gổ. Khi đó Đào Nhiên cảm thấy chính mẹ của Đào Đào đã cướp mất vị trí của mẹ anh, nên nó phải là kẻ thù của anh. Thế nhưng sự trưởng thành đã dần giúp anh hiểu được những điều mà trước đây anh không thể nào hiểu nổi, vid như tình cảm nam nữ, ví như tình thân gia đình. Nhưng anh lại không phải là loại người có thể chịu cúi đầu để bù đắp. Vì vậy anh và Đào Đào vẫn ở vào thế đối đầu chiến tranh lạnh như thế. Giống như hôm nay, chỉ vì Long Nữ mà anh tới đây để chỉ trích em trai mình, chắc chắn làm vậy là không thỏa đáng, bản thân làm anh thì không nên ra tray đánh em trai mình. Cũng có vẻ anh không cách nào đối diện được với câu nói của Đào Đào, sau cùng Đào Nhiên chỉ buông một câu: “Tránh xa cô ấy ra.” Rồi đùng đùng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.