Giữa đông, thời tiết ngày một lạnh hơn. Tối qua Long Nữ đã tiến hành buổi “hẹn hò” đầu tiên với Giang Đông từ sau khi hai người ly hôn. Tuy quá trình diễn ra quá gian nan, nhưng thôi thì cũng có ít kết quả. Khó mà nói được là cô phản đối hay tiếp nhận, chỉ là khi chứng kiến sự nhiệt tình của Tiểu K dành cho Trác Lan, cô thực sự cảm thấy cô đơn, rất muốn tìm một bờ vai có thể dựa dẫm. Và những thay đổi tuy gượng gạo nhưng rất rõ ràng ở Giang Đông, cô hoàn toàn có thể cảm nhận đcược. Vì vậy tuy trời hôm nay vẫn rét căm căm nhưng tâm trạng cô thì lại rất tốt.
Đã tới nơi thường ngày vẫn đứng chờ Đào Nhiên, thế nhưng lần đầu tiên cô không thấy anh xuất hiện, hại cô xém chút nữa thì đi làm muộn. Cho tới lúc cô hằm hằm đi tìm anh tính sổ thì nhìn thấy trên bàn làm việc của Đào Nhiên có một hộp quà. Cô thấy hơi lạ, không giống phong cách của anh ta lắm, đi qua ngó thì thấy trên đó viết: Tổng Giám đốc Đào, chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Khi đó cô có cảm giác vạn vật được giác ngộ. Thì ra là vậy! Lập tức nhớ tới nụ cười sủng ái của Đào Nhiên ngày hôm qua, cô có chút bối rối. Làm sao bây giờ nhỉ, mình đã sai rồi, chẳng trách hôm nay anh ta không tới đón mình, chắc chắn anh ta thấy mình chẳng ra làm sao nên mới tức giận.
Đang lúc cô đứng trước bàn làm việc của Đào Nhiên đắm chìm trong dằn vặt, một bóng hình cao cao hiện ra sau lưng làm cô giật nảy mình. Đào Nhiên đứng ở ngoài đã trông thấy cô đứng ở trong này không ngừng cắn móng tay, lại gần hơn một chút thì thấy vẻ mặt cô có vẻ rất khổ sở. Vốn định giải thích với cô hôm nay anh dậy muộn quá, hôm qua bị Tiểu K lôi kéo tới khuya lắc khuya lơ mới về tới nhà, còn nhất định đòi phải cùng anh về nhà để đàm đạo chuyện tình yêu. Hai thằng đực rựa ngồi phệt dưới đất uống rượu. Lần đầu tiên Đào Nhiên để cho nhà cửa loạn xị ngậu cả lên. Hôm nat thức dậy thấy đã quá giờ, chắc chắn không kịp đón Long nữ nên vội vàng đến thẳng công ty.
“Tối qua...”
“Sáng nay...”
Hai người cùng mở lời, cùng nói về hai khoảng thời gian nhịp nhàng đó chứ. Đào Nhiên bật cười nói: “ Em nói trước đi.”
“Thì đó, tối qua nhà em có việc đột xuất nên em phải vội về gấp, rất xin lỗi anh.” Ánh mắt Long Nữ tỏ vẻ rất áy náy, hai bàn tay nắm chặt lại. Cô thực sự không có ý nói dối, thực sự là không. Cô chẳng thể nói là mình bị Giang Đông lừa rằng xảy ra chuyện, sau đó lại đi xem phim cùng với anh ta, vì thế nên cô không thể cùng Đào Nhiên mừng sinh nhật được. Nói như thế không phải là đang giả thích, mà là đang trêu tức người ta.
“Không sao, hôm nay anh dậy muộn quá, em không bị lạnh chứ?” Đào Nhiên hỏi han rất dịu dàng, khoé miệng vẫn là một nụ cười nhè nhẹ như thường lệ. Hôm nay anh mặc quần thụng màu trắng, áo vest màu xám nhạt. Kỳ thực Long Nữ thường nghĩ, chỉ có người đàn ông tinh khiết như ngọc mới có thể mặc màu trắng đẹp đến nhường này. Cô bất cẩn nhìn anh đến thất thần.
“Không sao. Mà đúng rồi, tối nay qua nhà anh ăn cơm nhé, hôm qua đã mua bao nhiêu đồ như vậy rồi, lãng phí lắm.” Đôi mắt Long Nữ cong như vầng trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào trong sáng, mặc cho ngoài trời gió rét căm căm, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nụ cười này, trái tim anh tựa như được gió ấm thoảng tới.
“Được thôi, hôm qua anh còn nghĩ chỗ đồ đó vậy là bị bỏ uổng rồi.” Đào Nhiên quả là có gan nói dối không chớp mắt. Đống đồ đó hôm qua đã bị anh vứt sạch sẽ rồi còn đâu. Miệng thì nói vậy nhưng trong bụng đang mải nghĩ xem phải chọn giờ nào để đi mua đồ đây.
Long Nữ gật đầu, đi ra ngoài. Nhìn cô nhẹ nhàng đóng cửa, Đào Nhiên đi tới ghế ngồi cười cười đầy vẻ nguy hiểm, quay người vứt hộp quà và tờ giấy nhắn vào thùng rác. Anh đoán trong đầu Long Nữ hiện tại đang nghĩ phải làm thế nào để bù đắp cho sinh nhật của anh đây. Ừ đấy, quà là anh kêu người khác chuẩn bị, giấy nhắn cũng do người khác viết luôn. Dù cho hôm nay anh và Long Nữ có cùng tới một lúc thì anh cũng sẽ để cho cô nhìn thấy lời nhắn đó. Hôm qua sau khi cô đi khỏi anh đã ngộ ra một đạo lý, có những thứ một khi cần phải đưa tay ra giành giật thì tuyệt đối không được dè sẻn sức lực. Đối với một cô gái đơn giản như Long Nữ chỉ cần dùng một chút xíu âm mưu như thế này là đủ rồi. Anh thực sự không muốn dùng thủ đoạn cần với cô. Thế nhưng cô bé này ngốc nghếch không để đâu cho hết, chuyện này chẳng qua là do cô ép anh quá mà thôi.
Cả một ngày trời đầu óc của Long Nữ không nghĩ được chuyện khác, quanh đi quẩn lại chỉ có một việc tặng quà gì cho Đào Nhiên. Hôm qua bị lỡ mất rồi, hôm nay phải bù lại bằng một món quà thật lớn. Tranh thủ giờ nghỉ trưa cô chạy sang trung tâm mua sắm ở bên kia đường, nhưng tặng gì bây giờ? Trước đây cô đã từng mua rất nhiều đồ cho Giang Đông, đều là những món quad nho nhỏ mà mấy cô gái trẻ thường thích, bảo sao lúc đó Giang Đông chẳng thích. Vì vậy món quà lần này phải tặng cho ra tặng, thể hiện sự hối lỗ của mình, thể hiện lời chúc của mình.
Tới gian hàng của Zippo, cẩn thận nhìn từng cái một qua tủ kính bày sản phẩm. Cô đã hình thành thói quen này đối với những món đồ Giang Đông thích, mỗi khi dạo phố mua sắm đều phải đi xem xem có sản phẩm nào mới ra không. Lúc đó cô thường mua các mẫu mới nhất về tặng anh, nhưng anh đều chỉ nhìn rồi quăng vào ngăn kéo tủ. Chắc vì cô mua nhiều quá, có lần cô phát hiện trong ngăn kéo có tới hơn hai mươi chiếc bật lửa rồi. Nhưng anh vẫn chỉ sử dụng chiếc bật lửa trước đây của mình, khiến cô thực chẳng vui vẻ gì. Tuy Đào Nhiên cũng hút thuốc, nhưng không hút nhiều như Giang Đông. Trước đây cô thường nắm lấy tay Giang Đông hít hà mùi thuốc còn đượm lại trên tay anh, rất nồng, rất thơm. Cô không thích mùi thuốc lá, nhưng vì Giang Đông, cô đã yêu thích mùi hương nhàn nhạt đó.
Đi qua đi lại, nhìn thấy trong tủ bày một cặp khuy măng sét rất đẹp, là loại Givenchy đấy, đắt quá. Do dự mãi cuối cùng cô vẫn đi vào, ai kêu mình có lỗi với người ta làm gì, hỏi mới biết loại này làm bằng bạc. Chết tiệt, một khuy bằng bạc tiêu của cô ba ngàn tệ! Thôi kệ đi, mua, nhắm mắt mà mua.
Lúc cô đang tính tiền thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: “Xin hỏi loại cúc áo nào thì tặng người yêu thích hợp hơn?”
Quay lại thì thấy Dương Tử đang cúi người chăm chú xem bên phía bày cúc áo bằng bạch kim. Vừa rồi Long Nữ đã liếc thấy giá của loại bachk kim đó đều xấp xỉ hai mươi ngàn tệ, biết tiêu tiền thật đấy. Long Nữ có một nỗi ác cảm không nói lên lời đối với Dương Tử. Hoặc vì cô ta quá xuất sắc, quá giỏi giang, vô tình khiến Long Nữ cảm thấy tự ti, hoặc cũng có thể vì cô ta gọi Giang Đông là Đông tử, hoặc cũng có thể chẳng vid nguyên do nào cả, chỉ là ghét mà thôi. Tóm lại Long Nữ cảm thấy cứ tránh đi thì hơn, đáu với loại người này thì cô vẫn non lắm.
“Long tiểu thư?” Hành động tránh đi của Long Nữ hiển nhiên là chậm một bước. Dương Tử đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn đeo nụ cười tiêu chuẩn Monalisa ra để đi tới.
“Chào cô.” Long Nữ hơi mỉm cười, giả vờ thục nữ là mặt mạnh của cô.
“Cô đi mua đồ à?” Dương Tử cao hơn 1m70, lại thêm giày cao gót, vậy là cao hơn Long Nữ nửa cái đầu, vóc dáng thanh mảnh, vẻ đẹp chín muồi, đàn ông chắc chắn phải rung động.
“Vâng, đi xem một chút.” Long Nữ rõ ràng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, mà Dương Tử cũng cảm nhận được cô có ác cảm với mình, nhẹ cười nói: “Vậy cô cứ đi đi nhé, tôi cũng có chút việc phải đi trước,”
Long Nữ gật đầu, nhìn Dương Tử quay người, trả tiền rồi rời đi. Trước đây cô thường nghĩ mình phải có phong cách riêng, cái đó gọi là cá tính. Rõ ràng mình thuộc kiểu đáng yêu, nếu giả bộ thành kiểu phụ nữ trưởng thành như Dương Tử thì sẽ chẳng ra sao. Nhưng sau khi tiếp xúc với Dương Tử vài lần thì cô cảm thấy kiểu phụ nữ như thế rõ ràng có sức hấp dẫn hơn kiểu trẻ ranh của cô nhiều.
Không biết buổi trưa Đào Nhiên đi đâu, rõ ràng không có lịch trình gì mà. Long Nữ cầm hộp quà tặng ra ngắm nghía mấy lần. Có khi nào hơi rẻ quá rồi không? Rẻ quá? Nhưng món quà này đối với cô mà nói đã là rất đắt rồi. Cô chỉ là một con bé làm nhân viên văn phòng, lại mới chỉ được lĩnh tháng lương đầu tiên mà thôi. Bỏ đi, Đào Nhiên phải cảm thấy vinh dự mới đúng. Đây là món quà đầu tiên mà cô mua bằng tiền do chính mình kiếm được. Ừ, nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy mọi việc đều ổn. cứ đường đường chính chính thôi, hà hà, thật là một cô gái can đảm!
Sự thật là buổi trưa Đào Nhiên phải lao ra ngoài siêu thị, rồi về nhà dọn dẹp cho giống như hôm qua lúc Long Nữ rời đi. Hơn nữa hôm nay anh còn đưa ra một quyết định, một quyết định rất lớn. Vì thế lúc anh tới đón Long Nữ sau giờ làm, Long Nữ đã cảm thấy rất lạ, bởi vì hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt. Trên đường đi không ngừng nói chuyện cùng cô, còn nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Thế nhưng hai người đã không nhìn thấy nơi góc phố, khuôn mặt xám xịt của Giang Đông trong chiếc BMW dừng ở đó.
Tới nhà của Đào Nhiên, Long Nữ giành việc nhưng sau khi làm vỡ hai chiếc đĩa thuỷ tinh thì cô chính thức bị tống ra khỏi gian bếp. Cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem ti vi, vẫn là bộ phim “ Chuyện tình biển xanh”, đang đến đoạn hai anh nam chính đứng hai bên kéo tay cô nữ chính, Cái cảnh ba người giằng co này trước đây cô thường tưởng tượng, mình cũng có tệ đâu, sao lại không thể hấp dẫn nhiều anh giai hơn được nhỉ. Nếu mình cũng rơi vào hoàn cảnh này thì phải làm thế nào nhỉ?
Đào Nhiên đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bạn Long Nữ đang hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim đang chiếu. Trong tim anh bống xuất hiện hai chữ “gia đình”. Có lẽ là vì hồi nhỏ từng được sống trong sự ấm áp của gia đình, sau đó mẹ anh qua đời, ba anh lấy Tần Tử Lan, một người phụ nữ khiến anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Từ đó anh không bao giờ còn nhắc tới hai chữ gia đình này nữa. Thế nhưng hôm ay, tại căn nhà vẫn thường chỉ có một mình anh, có thêm một người phụ nữ như cô, một người con gái có thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm trái tim anh, anh lại nhớ tới những ấm áp của mái ấm thủa thiếu thời. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh muốn tiếp cận Long Nữ. Cho dù cô không thông minh, cũng chẳng đặc biệt xinh đẹp, nhưng cô có thể toả ra hương vị gia đình.
Hai con người chìm trong suy tư của riêng mình. Còn Giang Đông lúc này vẫn đang chờ đợi ở bên dưới toà nhà Đào Nhiên ở. Dù tức giận đùng đùng, nhưng anh biết mình phải nhẫn nhịn. Anh vẫn luôn nhìn thấy tâm tư Đào Nhiên dành cho Long Nữ. Anh có thể nhận ra tình cảm dịu dàng và sự lưu luyến trong ánh mắt của Đào Nhiên. Có điều đay là chuyện anh không thể chấp nhận, vì trong suy nghĩ của anh, Long Nữ chỉ giống như đang đi du lịch mà thôi. Cuối cùng cô vẫn sẽ quay trở lại ngôi nhà của họ, quay trở về vòng tay anh. Anh cũng không biết mình đang ở đây chờ đợi điều gì. Nếu là trước đây anh đã xông lên từ lâu rồi. Trải qua ngày hôm qua anh hiểu mình cần phải chầm chậm để Long Nữ cảm nhận được những thay đổi của mình. Không thể vừa mới có được một chút tiến triển đã vứt bỏ hết bao nhiêu công sức. Và quan trọng hơn nữa là anh tin tưởng ở Long Nữ, một niềm tin rất mơ hồ.
Giang Đông ở dưới lầu khổ sở chờ đợi. Đào Nhiên và Long Nữ ở trên lầu ăn uống no say vui vẻ. Đào Nhiên nấu ăn thực sự rất ngon. Long Nữ vừa ăn vừa than thở, mình phải giảm cân, phải giảm cân, mấy cô béo ú hay bị chê cười. Đúng vào lúc Long Nữ lấy món quà ra đặt trước mặt Đào Nhiên, anh đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn nói: “Anh thích em!”