Nếu Như Có Một Ngày

Chương 74: Chương 74: Chương 58




Long Nữ không hiểu sao mỗi lần đi ăn cùng Đào Nhiên là hệt như ngồi trên đống lửa. Bữa cơm hôm nay thực ra chẳng nói gì nhiều về khoản vay cả, mà chủ yếu là Trương Tử Nguyệt cứ tới tấp hỏi Long Nữ chuyện nọ chuyện kia. Nào là hãng mỹ phẩm nào tốt, hàng nào mới ra sản phẩm mới. Tuy thấy hơi phiền, nhưng Long Nữ thấy cô bé này rất chân thật đáng yêu, nghĩ gì nói đấy. Thí dụ như: “Chị Long, dạo này chị nổi tiếng lắm đấy, mọi người đều nói là anh Nhiên thích Tiểu Long Nữ, em lại cứ tưởng biệt danh, thật không ngờ chị lại tên là Long Nữ thật, hi hi, vui quá đi mất.”

Long Nữ chẳng biết nói gì, chỉ cười cười. Tất cả đã biết, thế là tiêu rồi. Nhà họ Giang biết, nhà họ Long biết, thậm chí đến cả nhà họ Đào cũng biết. Nhìn gương mặt cười đầy quyến rũ của Đào Nhiên, không hiểu sao càng nhìn càng thấy gian.

“Phải rồi, trông Long tiểu thư rất giống Giám đốc Long ở Sở Công an, không biết hai người có phải là ruột thịt gì không?” Giám đốc Trương nhìn Long Nữ cả buổi, cứ thấy cô rất quen, nhưng nghĩ mãi không ra.

“A, ông ấy là ba cháu.” Long Nữ mỉm cười nhẹ nhàng nói.

“Thì ra là thiên kim của Giám đốc Long, vậy chẳng phải là Giang...” Giám đốc Trương nói được nửa câu thì chợt thấy không ổn, liền vội vàng rút lại.

“Giang gì ạ? Ba nói gì thế ạ?” Tử Nguyệt nằng nặc đòi ba nói hết, nhưng câu đó làm sao nói được. Thảo nào mà ông thấy Long Nữ quen thế, không phải vì cô giống cha, mà là vì năm đó ông có tham gia lễ cưới của Long Nữ và Giang Đông. Gần đây có tin đồn Đào Nhiên thích Long Nữ, vậy Giang Đông đang ở đâu rồi? Người trẻ bây giờ thật là, loạn quá!

“Đừng lộn xộn nữa, con trật tự xem nào.” Giám đốc Trương rất hiếm khi nói với Tử Nguyệt nghiêm nghị như vậy, khiến Tử Nguyệt tiu nghỉu bĩu môi, đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại.

Đào Nhiên thấy thế liền vội vàng chữa cháy, vừa cười vừa hỏi Tử Nguyệt: “Sao không thấy em đi tìm Đào Đào vậy? Hai đứa đã nhiều năm rồi không gặp nhỉ? Anh còn nhớ lúc nhỏ ngày nào em cũng lẽo đẽo theo sau đòi lấy nó.” Bị nhắc đến chuyện thú vị ngày nhỏ, Tử Nguyệt lại lập tức tươi cười vui vẻ. Rốt cuộc cô bé vẫn cứ là trẻ con, dễ hờn cũng lại dễ vui.

“Anh ấy ấy hả, em muốn cho anh ấy một bất ngờ. Mọi người không ai được nói với anh ấy là em đã về đâu đấy.” Tử Nguyệt vừa nói vừa cười hi hi, cứ như một đứa trẻ ngây thơ vậy. Long Nữ nhìn cô bé đơn giản, vô tư trước mặt, cứ như nhìn thấy chính mình năm xưa, ngây thơ, không suy nghĩ đáng yêu. Nếu như cô của ngày đó mà có những suy nghĩ chững chạc như bây giờ, thì có phải tất cả đã không xảy ra, rất nhiều rất nhiều sự việc đã đổi khác rồi không?

Sau khi cùng ăn một bữa cơm, Tử Nguyệt và Long Nữ đã trở thành abj tốt của nhau. Lúc chia tay Tử Nguyệt còn cầm tay Long Nữ nói, sau này sẽ thường xuyên đến chơi với cô. Long Nữ vừa cười vừa nói: “Được.” từ trong tâm can cô thực sự rất thích cô bé này. Cô bé cứ như là Long Nữ năm nào vậy. Đúng lúc cô vừa quay người thì bị một giọng nói thân quen gọi giật lại.

Long Nữ đã biết là bụng dạ Đào Nhiên không có ý tốt gì, không thì tại sao lại phải tới Quân Đế chứ. Địa bàn của người nhà họ Giang, vừa rồi còn mừng thầm vì không gặp Giang Đông, thé mà vừa bước ra khỏi cửa đã bị Giang Nam bắt quả tang, sau đó lại bị lôi đến quán cà phê nói chuyện.

Đã hơn một tháng rồi không gặp Giang Nam. Chị vẫn cứ xinh đẹp như thế, dù đã ba mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn không hề lộ dấu hiệu của tuổi tác. Người ta vẫn nói phụ nữ đẹp nhất khi làm mẹ, từng cử chỉ hành động đều đằm thắm vô cùng.

“Con bé này, lâu thế rồi sao không đến tìm chị vậy?” Giang Nam là một người phụ nữ phóng khoáng, trước đây chị coi Long Nữ như em gái ruột, lúc nào cũng bênh vực cô, sợ cô bị Giang Đông ức hiếp.

“Dạo này em hơi bận. Nựu Nựu thế nào ạ?” Long Nữ nhìn cốc cà phê trên bàn, bụng nhủ thầm, muộn thế này rồi còn uống cà phê, đêm nay chắc chắn mất ngủ rồi, đúng là thất sách, thất sách.

“Con bé này đã học được cái thói không thành thật rồi. bận gì chứ? Em và Đông Tử chia tay là chuyện riêng của hai đứa, nhưng em không thể lơ cả chị đây đi được.” Hình như Giang Nam có vẻ thích capuchino, lần nào đi cũng phải uống một cốc to, ở nhà chị cũng hay tự pha lấy, Long Nữ thường xuyên được thơm lây. Nhìn người chị luôn coi mình như em gái ruột, cô chớp mắt cười.

“Em biết rồi, sau này em sẽ không thế nữa đâu. Phải rồi, sức khoẻ của ba mẹ thế nào ạ?” Trong tiếng cười của Long Nữ có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm, cũng giống như tâm trạng của cô lúc này vậy. Dù nói thế nào thì nhà họ Giang cũng đối xử rất tốt với cô, giống như Giang Nam đã nói, tuy đã chia tay Giang Đông, nhưng không có nghĩa cô đã rời bỏ tất cả mọi người trong nhà họ Giang.

“Tốt thật, khi không lại nhớ đến em, sợ em thấy nặng nề nên lại không dám đến gặp em. Em ấy à, chẳng để người ta yên lòng được. Phải rồi, tuần sau là sinh nhật mẹ, em nhớ đến nhé. Còn nữa, đừng nói là chị không nhắc em, em thật sự không muốn ở bên Đông Tử nữa sao? Cứ cân nhắc kỹ đi, kẻo một ngày nào đó muốn quay về lại không quay về được.” Lời nói của Giang Nam còn có thâm ý khác. Chị không hỏi chuyện của Đào Nhiên và Long Nữ. bà Giang cũng đã nói, không ai được làm khó cho Long Nữ hết, hai năm cô sống wor nhà họ Giang không dễ dàng gì, cứ để tự cô suy nghĩ cho kỹ, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở con bé mấy chuyện rất có thể đang tồn tại.

Đến tận bây giờ Long Nữ mới nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ. Vì muốn trốn chạy khỏi Giang Đông, muốn trốn tránh việc tái hôn, mà cô lạnh nhạt với cả một gia đình đã từng đối xử rất tốt với cô. Cô biết có rất nhiều việc bản thân mình đã nghĩ sai, làm sai, nhưng ít nhất bây giờ vẫn còn kịp. Riêng về Giang Đông, giờ đây cô thực sự không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ về tương lai của họ nữa.

Một góc khác, Diệp Tử và Đào Nhiên đang ngồi uống rượu trong quán bar. Hai mỹ nam , đều có đôi mắt thu hút người đối diện. từ nhỏ họ đã rất thân thiết, nhưng từ khi Diệp Tử kết hôn thì anh gần như không ra ngoài chơi nữa, chỉ còn lại Đào Nhiên và Tiểu K bầu bạn với nhau. Trước đây Tiểu K thường nói: “Lấy gì mà lấy, ngày nào cũng tự nhốt mình trong lồng, buồn chán chết đi được!” Nhưng giờ đây có lẽ người muốn lấy vợ nhất chính là cậu ta, người muốn bị nhốt trong lồng nhất chính là cậu ta. Thế mới biết chuyện gì cũng không nên khẳng định tuyệt đối, kẻo có ngày lại phải tự vả vào miệng mình.

“Chuyện gì cơ? Cậu và Long Nữ... Không thể nào?” Diệp Tử khẽ nhíu mày, đàn ông đã kết hôn khác vậy đấy, họ có một sự trưởng thành và điềm tĩnh rất khó diễn tả bằng lời.

Đào Nhiên đảo mắt nhìn anh, thành thật nói: “Có gì mà không thể chứ, cô ấy là phụ nữ, mình là đàn ông, cô ấy không có chồng còn mình cũng chưa có vợ, sao lại không thể?”

Đào Nhiên không ngờ người anh em của mình lại có thể thốt ra một câu như vậy. Đúng, Giang Đông là em rể Diệp Tử, nhưng cũng không đến mức này chứ, chẳng còn chút tình nghĩa gì hết.

“Cậu kích động cái khỉ gì, cậu có hiểu Long Nữ không? Cậu mới biết con bé được bao lâu? Chưa gì đã tới mức người ta đồn đại khắp trong ngoài, không hay chút nào đâu.” Thực ra Diệp Tử cũng vì muốn tốt cho Đào Nhiên, nên chẳng thể nói ra rằng bản thân anh đã thấy Long Nữ yêu Giang Đông nhiều thế nào, anh cũng không thể nói Đào Nhiên chắc chắn không thể thắng được Giang Đông, nhưng ít nhất khi còn có thể ngăn chặn được thì phải ngăn chặn.

“Haizz, cái cậu này, có ai công kích bạn bè như cậu không? Hơn nữa mình nói mình thích cô ấy thì đã sao? Cậu lo mấy cái trò của tên Giang Đông đấy chứ gì? Anh ta có thể làm gì được mình? Cậu lấy vợ xong thì lá gan cũng teo luổn ồi à?” Đào Nhiên trừng mắt đầy khinh bỉ với Diệp Tử, cầm một cốc rượu lên uống, trong lòng chán chường. Giờ anh thấy hơi lo lắng về Long Nữ, không biết Giang Nam đã nói gì với cô, tuy biết cô chẳng dễ gì bị thuyết phục quay trở lại, nhưng anh sợ cô lại động lòng, thế thì mọi sự cố gắng của anh đều đổ xuống sông xuống bể hết.

“Sao cậu lại... lại cứng đầu cứng cổ thế hả? Cậu có biết con bé yêu Giang Đông đến mức nào không? Nếu bảo con bé chết vì anh ta nó cũng vui vẻ bằng lòng đấy. cậu nói xem, cậu chen vào làm gì chứ?” Diệp Tử cũng hơi nóng, cáu lên là chẳng màng gì nữa, nghĩ thế nào nói luôn thế ấy.

“Mình chỉ cứng đầu lần này thôi, cậu đừng lo cho mình, ông em rể của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa, chính vì cô ấy yêu sâu đậm , nên anh ta mới làm tổn thương cô ấy nặng nề. Mà đúng rồi, năm đó cậu theo đuổi Giang Nam mình đã ủng hộ cậu thế nào, nhớ chứ? Bây giờ cậu thành người một nhà với Giang Đông rồi, liền trở mặt giúp anh ta đối phó mình đấy à? Có bạn bè nào như cậu không?” Đào Nhiên bực tức ra sức gào lên với Diệp Tử, vẻ hoà nhã dịu dàng mọi khi đều bay đi đâu hết, Long Nữ cũng chẳng đứng trước mặt, không cần phải đóng kịch.

“Mình và Giang Nam không giống chuyện của cậu. Nhưng mình vẫn thấy chuyện này có gì đó rất không ổn.” Lần đầu tiên Diệp Tử khiến Đào Nhiên hết nói, anhc ứ cảm thấy hoàn cảnh của hai người không giống nhau, nhưng không giống ở điểm nào thì không sao nói ra được, một cảm giác rất khó giải thích.

Lúc Đào Nhiên đưa Long Nữ về, hai người đều lặng im, trong xe tràn ngập một bầu không khí khác thường. Trong lòng Long Nữ đang nghĩ đến lời Giang Nam nói, cô thấy mình nên quay lại xem sao. Đào Nhiên thì trong lòng vẫn đang bực bội vì câu nói của Diệp Tử. Lẽ nào trong mắt mọi người tình trạng hiện giờ của họ là như vậy sao? Long Nữ chỉ có thể là của Giang Đông thôi ư? Anh không phục. Long Nữ cũng cảm thấy tâm trạng Đào Nhiên không được tốt, nhưng cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chọn cách im lặng.

Có lẽ vì uống hơi nhiều cà phê, Long Nữ muốn đi vẹ sinh, Đào Nhiên lại chạy xe từ từ, khiến cô ấm ách vô cùng. Nhà đã hiện ra trước mắt rồi, xe vừa dừng, cô liền vội vàng định chạy vào trong, kết quả lại bị Đào Nhiên giữ lại. Thế rồi cô thấy gương mặt điển trai đó từ từ ghé sát lại, cô mở to mắt ngây ra đó. Thôi rồi, cảm giác mềm mại, man mát trên môi, mùi hương Cologne nhàn nhạt, gương mặt trắng ngần, sống mũi cao, hàng mi dài... Bỗng nhiên có cảm giác hơi đau trên môi, cô mới phát hiện ra mình đang làm gì, hai tay cố gắng đẩy bờ vai của Đào Nhiên, ra sức né tránh. Nhưng Đào Nhiên không hề cho cô cơ hội né tránh, từ từ dùng lưỡi thăm dò đôi môi cô. Long Nữ giật mình, cô đã từng làm vợ người ta, cô biết điều này có ý nghĩa gì, đó là dục vọng của một người đàn ông. Có thể trước đây cô đã coi anh là bạn, là cấp trên, nhưng qua lần này, cô không thể nào bình tĩnh đối diện với anh được nữa.

Nụ hôn của Đào Nhiên không dịu dàng ấm áp như con người anh, mà mãnh liệt dữ dội khiến Long Nữ không chịu nổi, cô khẽ ra hiệu thể hiện sự phản kháng. Khi Đào Nhiên rốt cuộc cũng chịu buông cô ra, thấy đôi mắt to tròn của Long Nữ ngân ngấn lệ, có lẽ anh quá thô bạo, đôi môi xinh xắn đã sưng lên. Nhưng Long Nữ mang vẻ mặt đáng thương, nhìn Đào Nhiên nói: “Em phải đi vệ sinh!” sau đó quay người chạy ra khỏi xe. Đào Nhiên nhìn theo bóng cô khuất dần vào bóng tối, khoé miệng cứ thế mà nhướn lên cao không dừng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.