Hạnh phúc là do mình tự đấu tranh mà có. Câu này quả thực rất đúng với Tử Nguyệt. ban đầu gia đình sắp xếp cho cô bé và Đào Đào xem mặt, nhưng sau cùng Tử Nguyệt lại từ chối. Cô bé không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Cô bé muốn từ từ gợi cho cậu nhớ lại những kỷ niệm của hai người, những kỷ niệm chỉ thuộc về hai người mà thôi, muốn để cậu nhớ lại lời hứa cậu đã dành cho cô.
Buổi tối hôm đó Đào Đào vừa thu xong bài hát cuối trong album, đang định cả đoàn đi ăn tối thì chẳng hiểu Tử Nguyệt ở đâu đột ngột xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt, lắc lắc cái đầu bướng bỉnh: “Em muốn theo đuổi anh.”
Tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng. Đào Đào phản ứng rất nhanh, khinh khỉnh nhìn cô bé nói: “ Em? Tôi không chơi với trẻ vị thành niên.”
Tử Nguyệt mở to mắt nhìn cậu một lúc rồi rút chứng minh thư trong túi đưa lên trước mặt cậu: “Nhìn rõ ràng vào nhé, chị đã tròn mười tám tuổi rồi đấy.”
“Cũng được, nhưng tôi sợ cô chơi được thôi.” Đào Đào thấy cô bé này cũng dễ thương, nhưng những kinh nghiệm từ Long Nữ cho cậu thấy rõ, tốt nhất là cứ tránh xa động vật giống cái kiểu này, bọn họ không phù hợp với cậu.
“ Chơi thì chơi, chưa biết ai phải sợ ai đâu.” Cũng chẳng biết là Đào Đào định chơi như thế nào, nhưng đi theo cậu suốt mấy ngày liền Tử Nguyệt cũng thấy mệt lắm rồi. Lúc nào cậu cũng chỉ đến quán bar, hộp đêm này kia. Mấy người đàn bà ở đó người nào ăn mặc cũng đáng sợ, cứ nhìn thấy đàn ông là chạy đến bám lấy, mà Đào Đào thì chẳng bao giờ từ chối ai. Tử Nguyệt cứ ngồi đó nhìn, cậu cố tình làm cô tức giận bỏ đi. Nhưng cô biết rõ hoàng tử của mình tuyệt đối không phải là loại người như thế, vậy nên cô càng phải kiên nhẫn.
Hôm nay Đào Đào lại uống rất nhiều, Tử Nguyệt phải cố hết sức mới đưa cậu về được căn hộ của cậu. Ngồi ở bên cạnh nhìn cậu nằm ngủ sau ở trên giường, Tử Nguyệt suy nghĩ miên man, chẳng biết phải làm sao bây giờ. Cậu không nhớ cô, dù cô đã cố gắng rất nhiều để thích nghi với cuộc sống của cậu, tự bảo mình phải cố gắng rất nhiều để thích nghi với cuộc sống của cậu, tự bảo mình phải cố gắng để được cậu nhớ tới, nhưng nhận lại chỉ là những kích động bé bàng, có vẻ cô cũng sắp không chịu nổi được nữa rồi.
Nhìn cậu, nhìn cậu, đột nhiên cô nhoaenr miệng cười, những ký ức từ nơi rất xa chợt trôi về...
Khi đó bọn họ mới chỉ là những đứa trẻ bảy tám tuổi, tính khí của Đào Đào rất tệ, lúc nào cũng chỉ muốn tranh giành đồ chơi của người khác. Cứ bắt nạt hết bạn nó đến bạn kia. Bởi vì hai gia đình khá thân nên Tử Nguyệt rất hay đi cùng mẹ đến nhà họ Đào chơi, nhưng tuyệt đối không dám nơi chuyện với Đào Đào, lúc nào cũng chỉ núp sau lưng mẹ nhìn Đào Đào đi đi lại lại. Đào Đào hơn cô một tuổi, hai người học chung một trường, cậu học lớp hai thì cô học lớp một. Khi đó dù còn trẻ con nhưng ở trường thường xuyên nghe thấy tên cậu. Lúc đó cô nhóc Tử Nguyệt vẫn chưa biết thế nào là thích ai đó, chỉ biết bọn con gái rất hay thầm thì to nhỏ về cậu. Nhưng cô thì chẳng bao giờ tham gia mấy vụ tranh luận đó hết. Cô cho rằng, cô với bọn họ không giống nhau. Cô có thể thoải mái đến nhà cậu, cùng ngồi ăn cơm với cậu, mặc dù chẳng bao giờ nói chuyện. cậu cũng chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn cô hay khi ở trường cũng chẳng nhận ra cô. Nhưng cô cho rằng cái cảm giác đấy chỉ mình cô có được. cô đứng từ một chỗ thật xa, âm thầm mang theo niềm vui nhỏ xíu ấy mà theo dõi cậu.
Có lần hai bà mẹ ngồi trò chuyện, mẹ Đào Đào khen cô đáng yêu, nói cô lớn lên chắc hẳn sẽ trở thành cô gái xinh đẹp, phải xin để dành làm vợ Đào Đào nhé. Tử Nguyệt xấu hổ giấu mặt sau lưng mẹ, không dám ngẩng đầu lên. Dù vẫn còn trẻ con, có thể cũng chẳng hiểu thế nào là vợ người ta, nhưng cô rất thích chơi trò gia đình nhỏ. Cô thường được đóng vai cô dâu, cô cũng muốn có một ngày Đào Đào sẽ trở thành chú rể của cô, ngày nào cũng chỉ chơi với cô mà thôi.
Một hôm đang ngồi chơi trên ghế xích đu ở sân sau nhà họ Đào, có một đám con trai chạy đến. Đào Đào đứng ngay trước bọn họ, mấy cậu bé đó vừa cười vừa chỉ chỏ: “Đi đi, đi đi, xem mày có dám làm không nào.”
Tử Nguyệt không biết có chuyện gì, chỉ thấy Đào Đào mà bình thường cô chỉ dám len lén nhìn bống tiến lại gần, và ngay sau đó tất cả mọi thứ như dừng lại, nụ hôn lãng mạn đầu đời của cô thế là đi tiêu! Bọn con trai reo hò vỗ tay ầm ĩ, Đào Đào thì cười vẻ đắc ý tự hao. Cô biết mặt mũi mình khi đó chắc chắn đỏ bừng bừng như lên cơn sốt rồi. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì bịn con trai đã vừa cười nói vừa chạy đi xa mất. Bất luận thế nào, cô biết rằng đời này mình nhất định phải lấy cậu, đơn giản vì cậu đã hôn cô rồi.
Nhưng cũng đúng ngày hôm đó, Đào Đào mặt mày nhăn nhó gào khóc ầm ĩ rằng con không muốn lấy con bé xấu xí đó làm vợ đâu. Ngày hôm đó hình như cô cũng khóc. Tần Tử Lan ra sức xin lỗi , mẹ của Tử Nguyệt thì vô cùng lo lắng, cô bé rất nhạy cảm, bao nhiêu tự tin đều bị câu nói của cậu nhóc làm cho mất sạch. Dù rằng chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, nhưng lòng tự tôn của bọn trẻ rất cao. Bình thường đã không thích nghe những người khác nói những lời không hay về mình. Đằng này lại bị chính người con trai mình đang lén lút theo đuổi, âm thầm chỉ định làm chồng tương lai chê mình xấu xí. Hôm đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu và hình như cũng là lần duy nhất. Cô khóc to, cả khuôn mặt nước mắt giàn giụa, mặc cho mẹ đứng ngăn cách giữa cô và người con trai cao hơn cô cả cái đầu ấy. cô ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên, vừa khóc vừa nói: “Anh hôn em rồi nên anh nhất định phải cưới em. Đào Đào nhất định phải cưới Tử Nguyệt làm vợ, nhất định phải cưới.”
Tất cả mọi người ở đó đều bị Tử Nguyệt làm cho dở khóc dở cười. câu chuyện khi đó là như vậy. Một Tử Nguyệt bảy tuổi nói nhất định sau này sẽ làm cô dâu của Đào Đào tám tuổi. Nhưng sau đó cô lại cùng mẹ ra nước ngoài, dần dần mọi người cũng quên đi chuyện này, nhưng Tử Nguyệt thì tuyệt nhiên không quên. Vậy nên cô mới quay lại, vậy nên cô mới cố gắng để cho cậu ấy nhận ra cô. Nhưng đến bây giờ thì cô cũng đang tự hỏi bản thân liệu cô có thể kiên nhẫn được bao lâu nữa đây?
Thở một hơi dài, khuôn mặt cô bao phủ bởi thất vọng và thất vọng. Niềm tin vững chắc đến mấy mà cứ bị vui dập hết lần này tới lần khác thì cũng bị lung lay thôi.Kỳ thực khi đó Đào Đào vẫn chưa say, chẳng qua cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương sầu thảm của Tử Nguyệt mà thôi. Trong việc này quả thật cũng chẳng biết phải làm sao, lúc mới đầu cậu thực sự ghét cay ghét đắng cô ta, ngày nào cũng lẽo đẽo bám đằng sau nên chỉ muốn chọc cho cô ta tức tối bỏ đi. Nhưng đến bây giờ thì cậu cũng không hiểu là cảm giác gì nữa, chỉ biết rằng từ chối cô gái này là một việc đúng đắn.
Vào lúc Tử Nguyệt đang rất chán nản, Đào Đào đột nhiên đưa tay kéo Tử Nguyệt lại. Cô ngã xuống giường, tiếp đó thì thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Đào Đào rất gần, mùi rượu, mùi thuốc nồng nặc làm cô thấy khó chịu, nhưng cô vẫn cố chịu đựng. Nhiều năm trôi qua rồi nhưng cô vẫn muốn để dành nụ hôn đầu lúc trưởng thành của mình cho người đầu tiên đã hôn cô thuở thơ bé.
Đào Đào nhìn đôi mắt Tử Nguyệt dần nhắm lại, đôi mày cong vút hơi run lên, xem ra cô ấy đang rất căng thẳng, đôi môi hồng ướt giống như trái cherry quyến rũ. Từ từ môi của cậu dán lên đôi môi cô, dữ dội, không chút thương hoa tiếc ngọc. Tử Nguyệt đau nhưng không dám đẩy cậu ra, chỉ có thể nhắm chặt mắt và chịu đựng. Ngay lúc đó cô cảm thấy có bàn tay lần mò vào bên trong áo, từ từ đưa lên làm cô thấy buồn buồn như có con sâu đang bò. Đến lúc tay Đào Đào sắp chạm vào ngực cô thì cô lấy hết sức đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy, thở gấp như sắp hết hơi.
Đào Đào ngả ngớn nằm đó, giọng nói đầy mỉa mai: “Sao? Mới thế đã không chịu nổi rồi à?”
Tử Nguyệt cắn chặt môi dưới, mặt vẫn đỏ bừng bừng. Dù bạn bè đều nói mấy chuyện này chẳng là gì cả nhưng quả thật đối với riêng cô thì cô khoogn chịu được. Suy nghĩ của cô về tình yêu tựa như sự sùng bái dành cho thần thánh. Cô mong mỏi hoàng tử của mình sẽ chăm sóc mình, yêu thương mình, sau bao nhiêu năm xa cách vẫn sẽ nhận ra cô, chẳng lẽ cô đã sai rồi sao? Tất cả đều là do cô tự ảo tưởng mà thôi/ Tại sao lại như vậy? Người con trai đã hôn co trên chiếc xích đu năm xưa đã đi đâu rồi? Người đàn ông này thực ra là ai?
Đào Đào nằm quay lưng lại, nghe tiếng nấc nghèn nghẹn của Tử Nguyệt, trong lòng trống rỗng. Không phải cậu cố tình ức hiếp cô, cậu chỉ muốn cô giữ khaongr cách với mình một chút. Bởi cậu không nỡ gay tổn thương tới một người con gái trong sáng như vậy. Cậu không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, càng không dám chắc vào cái gọi là tương lai kia. Sau đó cậu nghe tiếng cô bước xuống, khoác áo, mở cửa, rồi rời đi. Cô đi rồi, nhưng cậu vẫn không quay đầu lại, tự nhủ tốt nhất haỹ như thế, cậu có thể chặt đứt mọi ảo tưởng của cô đối với mình.
Đợt này vì công ty bận quá nhiều việc nên Trác Lan chưa tranh thủ được thời gian đi thăm Long Nữ, mà cũng sợ Long Nữ sẽ trút hết tức giận lên đầu cô nữa. Thêm chuyện Tiểu K nhàn cư vi bất thiện, suốt ngày kè kè bên cạnh, ôm theo quyển sách Những điều cần biết về trẻ sơ sinh, giải thích hết cái nọ đến cái kia với cô, rồi lại liên tục hỏi cô đã đến tháng chưa nữa. cứ thế này thì cô phát điên lên mất thôi, làm cho cô cũng phải nghi ngờ cod khi nào mình dính bầu rồi thật không? May mà ngày hôm nay tách được Tiểu K, công việc cũng đã xong rồi nên tranh thủ lái xe đi thăm Long Nữ một lát.
Trác Lan đi vào đến phòng khách thì thấy Long Nữ đang nằm dài trên sô pha, đầu gối lên Cầu Cầu. Cô mỉm cười cất giọng nịnh bợ: “Long Nữ à, chị đến thăm em đây, còn mang bao nhiêu đồ ăn ngon đến cho em nữa này.”
Long Nữ mắt chẳng hề chớp, nhìn chằm chằm vào ti vi. Đợt này nằm nhà cô đã thưởng thức hết mất bộ phim dài tập trên ti vi rồi. Toàn những thể loại dành riêng cho các mẹ các thím, ví dụ như tạo hình nàng mỹ nhân ngư có cái đuôi dài hơn cả vải quấn chân của các cụ thời trước, hay nội dung các phim đều chung một đề tài tình cũ khó phai. Cũng biết làm sao đây, tại mẹ thích xem nên kéo cô ngồi xem cùng, không chịu xem là bị ăn mắng là không chịu cùng mẹ hưởng thụ niềm vui cuộc sống. Ây da... cô thà đi nghe ba giảng chuyện quốc gia đại sự còn hơn.
“Long Nữ, vẫn đang giận đấy à? Đợt này công việc của tớ bận quá, bận đến nỗi chân còn chẳng chạm được đến đất, thật đấy.” Trác Lan vừa quỳ xuống vuốt ve bộ lông của Cầu Cầu vừa nịnh nọt Long Nữ, nhưng người ta một sợi lông cũng không động đậy. Mới có mấy ngày không gặp mà khả năng nhẫn nại có vẻ tăng lên đáng kể.
“Hay là tớ đưa cậu ra ngoài chơi nhé?”
“Đi thôi.” Long Nữ vừa nghe đến câu này thì nhanh chóng ngồi dậy không cần đến một giây, mắt mở to sáng ngời nhìn Trác Lan.
“Không được, tối rồi còn kéo nhau đi đâu, với lại mẹ vừa mới đặt may cho con một bộ quần áo mới đấy, lát nữa sẽ có người đem qua. Ngày mai là sinh nhật của mẹ chồng con rồi, con không chuẩn bị đi à?” Bà Long từ trong bếp đi ra, tay vẫn còn cầm cái xẻng nấu ăn, bộ dạng trông đầy vẻ doạ dẫm.
“mẹ con đã bảo không còn là mẹ chồng con nữa rồi mà, con và Giang Đông đường ai nấy đi từ lâu rồi.” Long Nữ bĩu môi kèm theo thái độ không bằng lòng. Hai ngày nay lúc nào mẹ cô cũng nhắc Giang Đông thế này, Giang Đông thế kia. Bực nhất là ba cô cũng chẳng hề phản đối, không hiểu Giang Đông đã cho họ uống thuốc gì nữa. lại nói, hôm đó Giang Đông giận cái gì không biết, không tự đến tìm cô thì thôi, người như thế ba mạ việc gì phải tốn sức cho anh ta.
“Mẹ à, con đưa Long Nữ đi vòng vòng hóng gió một lát rồi về ngay, cứ bí bách thế này không khéo lại phát bệnh đấy.” Trác Lan phải năn nỉ thuyết phục một hồi mới được bà Long đồng ý. Long Nữ được ra bên ngoài cứ như nông nô được giải phóng, sướng đến nỗi muốn hát ầm lên.
Bình thường Trác Lan sẽ đưa Long Nữ đến quán Diệp Sắc, nhưng hôm nay thừa biết Tiểu K kiểu gì cũng ngồi ở đó chờ cô, mà cô thì đang muốn yên tĩnh, nên lái xe đến quán bar mới mở ở Thành Nam. Long Nữ đi vẫn hơi khập khiễng, thong dong nhàn nhã ở phía trước, “Đản Đản, nể tình hôm nay cậu cứu tớ thoát ra khỏi đó, tớ tha thứ cho cậu đấy.”
“Được rồi quý cô hạ nhiệt được quả là tốt quá, dạo này thực tình không thể ngủ được, ngày nào cũng mơ thấy quý cô đến quát mắng.” Lời nói của Trác Lan càng thêm phóng đại, lại rất biểu cảm làm Long Nữ không nhịn được cười.
“Quát mắng thôi á? Tớ tưởng là phải cắn chết cậu rồi mới đúng chứ? Cậu có biết là mấy ngày nay tớ khổ sở thế nào không, sống chẳng bằng chết, ôi trời...” Long Nữ phồng mang trợn mắt với Trác Lan rồi quay mông uốn éo đi vào trong. Cô không cố ý bày ra điệu bộ lả lướt như thế, chỉ tại nếu không uốn lượn như vậy thì chân sẽ bị đau.
Quán bar cũng không lớn lắm. Lúc vào trong Trác Lan nhanh chân đi trước, trông như bà hoàng kiêu ngạo. Long Nữ khập khiễng theo sau, trong đầu thầm rủa, ranh con kia, không đi chậm được à, chẳng thèm để ý đến kẻ đang mang thương tích gì cả. Cô vũ nữ đang vặn vẹo trên sàn nhảy, mấy trò này cô quả thật không có nổi một chút hứng thú. Mù đông rét mướt thế mà mặc có tí quần áo, không sợ bị cảm lạnh sao? Chắc là vì sắp đến Giáng sinh nên trong quán khắp nới đều treo những chiếc chuông lớn, đồ trang trí toàn màu đỏ, ít nhiều cũng tạo nên cảm giác ấm áp giữa mùa đông.
Bàn billiard đặt trong góc, có cả thảy bốn người đứng đó, không gian cũng chẳng rộng lắm. Long Nữ cau mày nhớ đến phòng billiard rộng rãi ở nhà mình. Ôi, không biết đã bao lâu rồi chưa về lại căn nhà ấy, nhưng bây giờ đó đâu còn là nhà của cô nữa mà nghĩ linh tinh.
Cởi áo khoác treo lên móc trên tường, đi ra chọn một chiếc gậy thật vừa tay rồi vừa xắn ống tay áo vừa tiến về phía chiếc bàn còn trống. Trông cô rất ra dáng đấy chứ.
“Đánh trước đi, tớ nhường đấy.” Long Nữ nghiêng đầu rất khí phách, nói với Trác Lan một cách vô cùng tự tin đắc ý. Chuyện khác thì chẳng dám so, ha ha, riêng khoản này thì nói thật là chẳng có mấy đứa con gái xứng làm đối thủ của cô, dù sao cô cũng là đệ tử ruột của Giang Đông mà lại. Vì vậy đừng cho rằng cô chẳng có ưu điểm nào, ít nhất đây cũng là mặt mạnh của cô.
Trác Lan cúi người xuống, đánh mạnh vào viên bi, tốt, vào lỗ rồi. Thường thì phụ nữ biết chơi billiard không nhiều, nhưng hai cô nàng này đâu phải phụ nữ bình thường! Sau khi Trác Lan vào ba lượt liên tiếp thì mấy người đàn ông bên bàn cạnh đó bắt đầu chú ý. Vốn dĩ hai người phụ nữ xinh đẹp cũng đã đủ để thu hút sự chúy ý của đấng mày râu, giờ có thêm kỹ thuật chơi billiard cao siêu thế này lại càng làm cho người ta phải chú ý hơn.
Long Nữ nhàn nhã ngồi bên cạnh, cầm cốc nước tinh khiết uống vẻ rất nhẹ nhàng. Người ta uống rượu vang, còn cô thì chỉ được uống nước lọc, đành chịu thôi, ai bảo cái chân heo của cô ra nông nỗi này cơ chứ. Cô không cần nóng vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau cơ.
Quả nhiên, đến lượt thứ năm, lẽ ra phải đánh bi màu thì Trác Lan không cẩn thận chạm sang bi đỏ, đành quẳng đôi găng tay rồi ra chỗ nghỉ.Lúc này Long Nữ mới từ từ đứng dậy, lên gân lên cốt xong thì cầm gậy đi một vòng quanh bàn, sau đó cúi xuống nhắm vào bi màu xanh. Một đường dứt khoát, tiếp đó viên bi bay luôn vào lỗ. Cô liên tục đánh trúng năm trái màu đỏ tiếp theo. Đám đông vây quanh ngày càng đông, càng làm cô hăng hái hơn, tập trung hơn, quả cuối cùng cũng đã vào lỗ, cô thắng cuộc.
Long Nữ quay sang nhìn Trác Lan mỉm cười. Lúc này xuất hiện hai người đàn ông trông hơi xấu xí, thật ra thì cũng không quá xấu, nhưng đối với hai người toàn tiếp xúc với các anh chàng siêu cấp đẹp trai như bọn họ thì những người đàn ông ở mức bình thường đều bị coi là “cá sấu”.
“Chơi một trận chứ?” Người đàn ông cao hơn cúi xuống nhìn Long Nữ với ánh mắt kỳ quặc.
“Không chơi.” Long Nữ quả thật không biết cách đối phó với tình huống này. Từ bé cô đã không bao giờ chơi với người lạ. Giang Đông đã dạy rằng kiểu người như cô rất dễ bị người lạ bắt cóc bán đi. Vì vậy cô luôn luôn cảnh giác cao độ, đặc biệt là với đàn ông lạ.
“Bé à, em nói chuyện với anh kiểu đấy là không được rồi.” Người đàn ông vóc dáng nhỏ hơn mang ánh mắt rất bẩn thỉu, nhìn dáng người cu gx chẳng có gì là đứng đắn, tóm lại là nhìn kiểu gì cũng thấy tởm. Cô không thích lằng nhằng với mấy thể loại đó, nhưng điệu bộ của bọn chúng khiến cô cảm thấy sợ. Cô là điển hình của cáo mượn oai hùm, khi không có ai ở phía sau trợ lực mà gặp phải tình huống này thì cô luôn luôn áp dụng kế chuồn là thượng sách.