Trác Lan có bầu, đây đúng là tin động trời! Lâm Mạt đã đi về, không biết Giang Đông làm thế nào mà tìm được chị Trần, người trước đây giúp việc cho cô và Giang Đông trong một thời gian dài. Gặp lại chị, Long Nữ bỗng cảm thấy trong lòng rất xúc động. Nhưng lúc này không còn cách nào khác, sự việc này không biết Trác Lan nghĩ thế nào, lại không thể để người khác biết chuyện nên đành phải dùng cách này. Trong lòng Long Nữ có chút cảm ơn sự chu đáo của Giang Đông, lần đầu tiên cô thấy điểm đáng khen ở người đàn ông này.
“Của Tiểu K?” Long Nữ vừa mới nói cho Trác Lan biết. Trác Lan lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại, nằm đó không nói câu nào, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Nhân lúc chị Trần ra ngoài mua đồ, Long Nữ đến bên giường, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Giữ? Hay bỏ?” Trác Lan vẫn không nói gì, Long Nữ liên tục đặt câu hỏi, hệt như đứa trẻ hay thắc mắc.
“Cậu phải nói gì đi chứ, bác sĩ đã nói rồi, nếu giữ thì phải chăm sóc cho tốt, bỏ thì phải giải quyết ngay lập tức, đang có nguy cơ sảy thai.” Long Nữ lo lắng, một Trác Lan hành động quả quyết đâu mất rồi, không nói năng gì hết là sao đây?
“Cậu nói xem, nếu hồi đó cậu có bầu thật thì cậu có giữ không?” Trác Lan không trả lời mà hỏi lại Long Nữ như vậy, giờ thì tới phiên Long Nữ mất điện, vò đầu bứt tai, đăm chiêu suy nghĩ câu hỏi này.
Khoảng năm phút qua đi, đôi mắt Long Nữ sáng bừng lên nhìn sang Trác Lan, chắc như đinh đóng cột nói: “Giữ, đó là con của mình, tại sao mình lại không giữ chứ?”.
“Vậy là được rồi, mình đương nhiên phải giữ lại.” Trác Lan cười, cười rất vui. Dường như cuối cùng vấn đề đã được giải quyết, nhưng ngay sau đó Long Nữ lại hỏi Trác Lan một câu khiến Trác Lan tiếp tục ủ rũ.
“Vậy có cần nói cho Tiểu K biết không?”
“Để tớ nghĩ đã, cậu về trước đi nếu không mẹ sẽ lo đấy.” Trác Lan giục Long Nữ về, đã không còn sớm nữa.
“Vậy được rồi, tớ sẽ giữ bí mật, chị Trần ở đây chăm sóc cậu, ngày mai tớ sẽ lại tới, cậu cứ nghĩ kỹ đi nhé.” Long Nữ hơi lo, Trác Lan chắc chắn không thích bệnh viện, một mình sẽ cô đơn lắm, nhưng nếu cô không về nhà thì không chừng mẹ cô sẽ biết hết mọi chuyện, đến lúc đó sự việc còn nghiêm trọng hơn.
“ Tớ biết rồi, biết rồi, cậu mau về đi!”
Long Nữ cà nhắc đi ra cổng bệnh viện. Trời đã tối rồi, định lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì mới biết điện thoại đã hết pin. Thôi xong, thế là mẹ không liên lạc được với cô rồi, về nhà bị ăn mắng là cái chắc, cô đang toan vẫy tay gọi xe thì nhìn thấy một chiếc BMW đi tới, không cần nhìn kĩ cũng biết là ai.
Long Nữ ngại ngùng lên xe, cúi đầu không nói gì, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cô lại gây tai họa rồi, nếu hôm nay không có Giang Đông thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Giang Đông nhận điện thoại của bà Long, bà đang rất lo lắng vì điện thoại của Long Nữ tắt máy không gọi được, cũng không gọi được cho Trác Lan. Giang Đông an ủi bà mấy câu rồi thôi, đương nhiên anh biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Anh đợi rất lâu ở cổng bệnh viện mới nhìn thấy Long Nữ từ từ đi ra, cái chân của cô đi lại trông vẫn rất kì.
“Chân bị thương sao?” Nghe giọng nói của Giang Đông không thể biết được anh đang có tâm trạng gì, hoặc nói cách khác là không tạo ra được hiệu ứng mà Long Nữ muốn nghe.
“Vâng , mấy hôm trước bị trẹo chân.” Giọng Long Nữ thì thầm, có thể cô bị nhiễm lạnh rồi, sắp cảm lạnh cũng nên.
“Mẹ rất lo lắng, lần sau đừng về nhà muộn như thế này nữa.” Giang Đông cố gắng để giọng nói của mình có vẻ rất dịu dàng.
“Vâng, em biết rồi, vừa rồi rất cảm ơn anh.”
Giang Đông không nói gì, cảm ơn ư? Từ này nghe xa lạ quá, khiến anh thực sự không biết phải nói sao nữa, nói “không có gì”? Thật là giả dối. Mắng cô ấy? Nhìn cô ấy đáng thương vậy, những lời trách mắng thật không thể nói ra, vì thế hai người chẳng ai nói thêm gì nữa. Đến khi sắp tới nhà họ Long, Giang Đông mới nói: “Mai là sinh nhật mẹ, đi sớm chút nhé”
Long Nữ gật gật đầu, đang lúc định xuống xe, hai người cùng nhìn thấy Đào Nhiên đứng trước của nhà họ Long.
Lại gặp phải tình huống ba người, Giang Đông ngồi trong xe nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên đứng đó nhìn Long Nữ, Long Nữ thì cúi đầu. Cuối cùng vẫn là Giang Đông rời đi trước, rất nhiều chuyện anh không thể thay cô giải quyết, rất nhiều lúc anh vẫn phải tôn trọng cô, đây là nguyên tắc mà phải mất một thời gian khá lâu sau khi rời xa cô anh mới hiểu ra được. vậy nên, anh cho cô cả không gian và thời gian.
Dưới ngọn đèn đường, bóng của hai người là hai đường thẳng song song giống như quá khứ và tương lai của họ.
Long Nữ cứ đầu nhìn mũi giày của mình, thỉnh thoảng lại đá mấy hòn đá trên mặt đất. Đêm thật yên tĩnh, có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau. Đào Nhiên đứng theo hướng gió, chặn lại giá buốt thổi tới, thân hình cao cao càng lộ rõ nét mảnh khảnh. Vết thương trên mặt của Đào Nhiên đã đỡ hơn nhiều, anh cũng không biết tại sao mình lại tới đây, anh thậm chí còn không biết có thể đợi được cô không? Gọi điện rất nhiều cuộc, mẹ Long Nữ đều nói cô không có nhà, hằng ngày nhìn vào chỗ của cô ở văn phòng trống không, tự nhiên anh cũng thấy lòng mình trống rỗng. Anh đã đợi ở đây ba tiếng đồng hồ rồi, đang lúc sắp thất vọng thì cô và người ấy cùng xuất hiện, họ cùng nhìn anh, lẽ nào đây là kết cục của câu chuyện ba người này? Anh nên mỉm cười chấp nhận sao?
“Gần đây không thấy em, chân em sao rồi?” Giữa màn đêm lạnh giá này, giọng nói của Đào Nhiên đúng thật có tác dụng đem lại cho người cảm giác ấm áp, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.
“Dạ, em đỡ hơn nhiều rồi ạ, anh tìm em có việc gì thế?” Long Nữ mím mím môi, chớp đôi mắt to tròn, vì chuyện vừa rồi mà mái tóc cô trở nên hơi rối, cơn gió đột nhiên thổi qua, khiến người ta càng thêm nảy ý thương yêu.
“Không có gì, chỉ…muốn đến thăm em thôi, à đúng rồi, lúc nào em đi làm trở lại vậy, không có em đúng là bận thật đấy.” Đào Nhiên vừa cười vừa nhìn vào đôi mắt của cô, đôi mắt đen láy và trong vắt như làn nước trong lành, đôi mắt khiến anh chỉ một giây bất cẩn là sẽ bị rơi luôn vào đó .
“Việc này…em muốn xin thôi việc.” Giọng của Long Nữ rất nhỏ, nhưng trong lúc yên tĩnh thế này âm thanh có nhỏ mấy cũng không lạc đi đâu được, nói xong, cô lại cúi đầu xuống giống như đứa trẻ mắc lỗi.
Đào Nhiên không nói gì, dường như anh đang suy nghĩ, dường như đang nghĩ xem nên xử lý chuyện này ra sao, đột nhiên anh cười:” Anh kinh khủng đến thế cơ à, đến mức khiến em phải bỏ của chạy lấy người ư?”.
“Không, không phải vậy đâu. Là do mẹ em, còn nữa…còn…” Long Nữ biết mình không thể nói dối, cô thực sự không thể đón nhận anh. Nếu là một ai đó khắc thì chắc cô có thể thử xem sao, nhưng với Đào Nhiên, một người rất đáng quý mà cô đã coi là bạn tốt, cô không thể để cho mối quan hệ bạn bè của họ bị biến chất.
“Ha ha, không sao, vị trí đó giữ cho em, em nghỉ ngơi khỏe đi rồi quay lại. Còn việc anh theo đuổi em, anh cũng đã nhận ra, em thực sự không thích anh. Thật buồn quá, vẻ ngoài của anh hào nhoáng thế mà lại bị em không để ý tới, sau này anh biết sống sao đây?” Đào Nhiên của lúc này không giống với anh lúc trước. Trước đây anh dịu dàng, lịch thiệp, còn hiện tại anh thực khiến Long Nữ không biết nên diễn tả cảm giác của mình như thế nào, như thể có một thứ gì đó không hề phủ hợp với tính cách của anh đang xuất hiện.
“Xin lỗi, em thực sự không hợp với anh.”
“Ừ, anh nhận lời xin lỗi của em, em thực sự không hợp với anh. Em quá ngốc nghếch, không phóng khoáng, quá bướng bỉnh, lại còn hơi mập nữa, nếu em đồng ý theo anh thật thì đúng là anh phải chịu thiệt thòi lắm lắm.”
“Đào Nhiên anh chết đi! Em nói cho anh biết, nếu nói em mập thì em sẽ đá anh đấy.” Câu nói mà Long Nữ không thể chịu được nhất chính là câu nói này, cô không cần biết ai đúng ai sai, cô không cho phép ai nói cô mập hết, không cho!
Long Nữ nhớ mãi nụ cười của Đào Nhiên tối hôm đó.có chút cô quạnh, có chút lạc lõng. Anh quay người bước đi, bóng anh trải dài từ từ xa dần. Cô biết bắt đầu từ giây phút từ chối anh, người đàn ông dịu dàng này sẽ hoàn toàn xa rời cô, đổi lại là một tình bạn không thể chia cắt, bởi vì anh đã nói với cô: “Có lẽ em nói đúng, tình bạn là khoảng cách thích hợp nhất cho chúng ta.”
Đêm nay Long Nữ mất ngủ vì cảm giác có lỗi với Đào Nhiên. Từng hình ảnh đã qua cứ hiện lên liên tục trong đầu cô. Nếu ngay từ đầu mình thông minh hơn một chút thì đã không tạo ra quá nhiều ảo tưởng cho anh ấy như thế, và sẽ không dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không có câu trả lời, cuối cùng cô quyết định cho tát cả chìm luôn vào giấc ngủ. Cô muốn phát huy tinh thần mạnh mẽ lạc quan ngây ngô của cô, tiếp tục là Long Nữ như trước kia.
Một đêm không khó khăn không chỉ đối với Long Nữ mà còn đối với cả Trác Lan nữa, người vừa mới biết mình sắp trở thành mẹ. Thực ra hôm đó sau khi bà Kha đuổi Tiểu K và Tiểu Q ra ngoài, bà đã nói chuyện với cô rất thẳng thắn về gia đình họ, vè thái độ của họ. Cô không ngờ Tiểu K lại xuất thân từ một gia đình hiển hách như vậy, càng không ngờ một danh môn vọng tộc như vậy lại vô cùng chào đón cô. Bà Kha không giấu diếm việc bà đã điều tra về cô, nắm rõ về cô trong lòng bàn tay. Là nữ chủ nhân của một gia đình như thế thì bà cũng nên làm việc đó, và cũng nói rõ rằng những chuyện đã qua tức là đã qua, nếu cô thực sự có thể đón nhận Tiểu K, bà hy vọng hai người sẽ hạnh phúc. Câu nói làm cô xúc động nhất là khi bà nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: “Cho dù chuyện có thế nào, là một người mẹ, bác hy vọng cháu có thể cho con trai bác một cơ hội, vì bác thực sự thấy rằng nó đang cố hết sức để sống sao cho thật tốt”. Nhưng chính vì câu nói này mà cô muốn thối lui. Một gia đình hòa thuận, yêu thương nhau luôn là điều cô mong muốn, là mơ ước của cô, nhưng có thực sự bước vào được hay không? Hơn nữa, mặc dù cô và Tần Chi Dương đã kết thúc, có thật cô sẽ có thể đón nhận Tiểu K không, một người đàn ông mà mọi phương diện đều là sự thử thách đối với cô? Đêm nay chắc chắn cô không thể nào ngủ nổi.