Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 64: Chương 64




“Draco?!” Harry có chút ngạc nhiên, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bạn nhảy của cậu là Parkinson, đáng ra lúc này cậu đang phải ở trong đại sảnh cùng bạn nhảy của mình mới đúng chứ, để bạn nhảy của mình lẻ loi như vậy không giống tác phong của một Slytherin chút nào.”

“Blaise đang cùng cô ấy khiêu vũ, ta đi ra vì chuyện này”, Draco tùy tiện giơ lên món đồ đang cầm trong tay nói, “Ngươi chỉ nhảy một điệu mở đầu liền bỏ ra ngoài, ta lo không hoàn thành được nhiệm vụ mà mẫu thân giao phó nên mới bắt buộc phải đi theo ra ngoài này, chỉ là không nghĩ tới lại được nhìn đến một màn biểu diễn… tương đương tuyệt diệu!”

Đối với kiểu nói chuyện đầy ẩn ý của Draco, Harry mặt dày giả như chỉ nghe hiểu ý nghĩa mặt ngoài, cậu tỏ ra e lệ gãi gãi đầu: “Cám ơn! Kỳ thực tôi cũng không rành khiêu vũ cho lắm, cũng nhờ có bà Pomfrey chỉ đạo hai ngày, chính giáo sư khiêu vũ mới giỏi.”

Draco run rẩy khóe miệng, đúng là nhảy không sai, đặc biệt là khi bị bạn nhảy dính chặt trên người như thế. Hắn vì bị mẫu thân giao cho nhiệm vụ chụp một bức ảnh Harry mặc trang phục xem hiệu quả ra sao, mới lén lút đi theo Harry ra ngoài chỉ vì sợ cậu ta trở lại tháp Gryffindor thay y phục thì khó mà nói chuyện với mẫu thân, nhưng không ngờ lại được xem một màn biểu diễn kinh tủng như vậy. Merlin! Nguyên lai sẹo đầu vẫn luôn âm thầm ‘chấm’ viện trưởng Slytherin nhà mình! Draco thật sự không biết nên bội phục Harry có dũng khí hay nên đồng tình viện trưởng nhà mình nữa, tuy rằng hắn không nghe được hai người nói chuyện, nhưng chỉ cần quan sát những ngôn ngữ cử chỉ của hai người, là có thể nhìn ra viện trưởng nhà mình cũng có chút ý tứ với Cậu Bé Vàng, bằng không sao hắn có thể thấy được người cha đỡ đầu kiêm viện trưởng quái gở nhà mình lần đầu tiên cùng người khác khiêu vũ, chắc là phụ thân cũng sẽ thấy hứng thú với tin tức này!

Harry nhìn Draco nghe mình nói xong vẫn trầm mặc, cũng không nghĩ nói nhiều đến chuyện này, cậu liền nói sang chuyện khác: “Cậu tìm tôi vì cái thứ đang cầm đó sao? Nếu như tôi nhìn không lầm thì hình như nó là máy ảnh, có chuyện gì mà cậu phải cầm máy ảnh đến tìm tôi?”

“Mẫu thân của ta nói muốn nhìn xem ngươi mặc lễ phục sẽ có hiệu quả thế nào, cho nên nói ta nhất định phải chụp một bức ảnh ngươi mặc lễ phục gửi về, ta vốn định đợi vũ hội kết thúc mới đến tìm ngươi nhưng mà lại không nghĩ tới ngươi lại chuồn ra giữa chừng, để tránh việc bắt ngươi mặc lại lễ phục lần nữa để chụp, chẳng phải ta đã đuổi theo ra tận đây rồi sao?” Draco cũng không muốn nói tiếp đề tài vừa rồi, thần kinh nhạy cảm của hắn hiện tại thật sự không thể tiếp thu thêm kích thích nào nữa, “Được rồi, mẫu thân của ta muốn ta chuyển tới ngươi một lời cảm tạ, lễ vật Giáng Sinh mà ngươi tặng, bà rất thích, điều này khiến bà nhớ lại những huyễn tưởng thời thiếu nữ của mình. Đương nhiên, bà không ngại những ngày lễ sau này ngươi cũng tặng những món quà cùng loại.”

Huyễn tưởng thời thiếu nữ?! Harry nhíu mày, việc này quả thực cậu đã không ngờ tới, “Thật cao hứng khi có thể làm bà thỏa mãn, không bằng nhân lúc này chụp một tấm ảnh đi! Có cần tạo tư thế nào không?” Harry hàm hồ nói hoàn toàn không muốn tiếp tục nói đến chuyện quà Giáng Sinh, đấy cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.

“Không cần.” Draco không khỏi đen mặt, cầm lấy máy ảnh nhanh chóng ấn chụp vài kiểu, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ. Nói thật, hắn cũng hiếu kỳ Potter tặng món quà gì cho mẫu thân mà có thể khiến bà nói ra những lời ấy, dù sao nữ chủ nhân của gia tộc Malfoy thì có thiếu vật phẩm trân quý nào chứ, mà hắn cũng không cho rằng Potter có năng lực tặng thứ gì trân quý. Bất quá, Draco cũng buông tha không truy cứu thêm, ngẫm lại hồi còn bé hắn vẫn luôn bị mẫu thân ép mặc đồ con gái theo sở thích của bà, hắn không nghĩ mình nên biết món đồ có thể khiến mẫu thân nhớ lại những huyễn tưởng thời con gái là thứ gì.

Harry nhìn vẻ mặt cố đè ép lòng hiếu kỳ của Draco, dường như rất muốn lớn tiếng hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại bảo trì trầm mặc. Cậu chỉ nghe lời nhắc nhở của bà Pomfrey nên mới tặng món lễ vật đó mà thôi, nhân cơ hội này cậu cũng muốn thu được một chút giúp đỡ để sau này có thể cùng Severus bên nhau, nhưng mà cậu thật sự không ngờ phu nhân Malfoy dĩ nhiên lại thích —— quyển sách đó đến vậy! Đúng vậy, món quà cậu tặng phu nhân Malfoy chính là một quyển sách, một cuốn tiểu thuyết viết tay có tên 《Vương tử cùng Kỵ sĩ 》, đây là cuốn tiểu thuyết mà cậu cải biến từ cuốn tiểu thuyết lãng mạn 《Công chú cùng Kỵ sĩ 》mà Hermione đưa cho mà thành, cậu bỏ thêm rất nhiều chi tiết của thế giới Pháp thuật, lại bỏ thêm một ít tình tiết vẫn luôn khiến cậu mặt đỏ tim đập trong mơ vào, không nghĩ tới nó lại phù hợp sở thích của phu nhân Malfoy như vậy! Nếu như bà không bài xích nam nam yêu nhau, thậm chí có thể nói tương đương duy trì —— sách —— huyễn tưởng thời con gái, thì ngày hôm nay việc cậu cùng Severus bị Draco vô tình nhìn đến nhất định cũng sẽ được bà giúp đỡ, thế thì kết quả cũng không tệ lắm, hay là đến lễ Phục Sinh cậu tiếp tục cải biến một bộ tiểu thuyết lãng mạn giới muggle nữa để tặng bà…

“Kế tiếp, tôi định quay về ký túc xá, còn cậu?” Harry nhìn Draco chụp ảnh xong, liền nghĩ quay về, ngày hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, được khiêu vũ cùng Severus.

“Ta phải quay về lễ đường, Pansy còn đang chờ ta, để một quý cô đứng chờ một mình giữa vũ hội, không phải điều một quý ông có thể làm.” Draco thu lại máy ảnh, sau khi ổn định lại tâm tình, giọng nói của hắn đã hoàn toàn quay về giọng điệu trầm bổng du dương đặc biệt của gia tộc Malfoy.

“Như vậy chúng ta có thể đi chung một đoạn đường.” Harry rất hiểu ý bỏ qua sắc mặt tái nhợt không bình thường của Draco, nói ra đề nghị.

“Được rồi.” Draco hất hàm, cùng Harry sóng vai quay về.

Bất quá, bầu không khí giữa hai người vẫn có chút nặng nề khi cả hai đều không nói gì nhiều. Đột nhiên, một trận khắc khẩu truyền đến chỗ hai người, thanh âm quen thuộc làm Draco nhíu mày, dẫn đầu hướng nơi phát ra thanh âm đi tới, Harry hơi sửng sốt một chút, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

“… Viktor?! Sao bồ không gọi hắn là ‘Vicky’ luôn đi, nghe thế không phải thân mật hơn sao?”

“Ron! Ngươi, ngươi sao có thể nói như thế?! Ta đã nói rồi chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi, lẽ nào ta kết bạn với ai cũng cần ngươi bình phán?! Nếu như ngươi gọi ta ra đây chỉ để nói những… lời không chút ý nghĩa này, thì ta nghĩ mình cần quay vào bên trong.”

“Bồ chột dạ sao! Hắn là dũng sĩ của trường Durmstrang, là đối thủ của Harry, kẻ thù của Hogwarts! Vậy mà bồ —— bồ —— bè đảng với kẻ thù, bồ đang phản bội, đừng quên Harry là bạn thân của bồ!”

“Đừng nói ngu như thế! Kẻ thù! Ai là kẻ thù? Thiệt tình mà nói —— ai là cái người háo hức phấn khởi khi anh ta mới đến? Ai mới là người muốn xin chữ ký của anh ta? Ai là người luôn ôm khư khư bức tượng mô hình anh ta trong phòng ngủ? Phản bội! Đừng có đùa, đang lúc tất cả mọi người đều hoài nghi Harry là bị hãm hại mới trở thành dũng sĩ, thì ai mới là người luôn đố kị rồi cố tình gây sự với Harry? Năm ngoái ai là người hết lần này tới lần khác vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau với bạn tốt của mình? Ronald Weasley, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta!”

Nhìn Hermione đứng ở phía trước chỉ vì lửa giận mà hùng hổ như một nữ vương sư tử, đối diện với Ron bị những lời Hermione nói làm cho khuôn mặt đỏ bừng sau cùng bỏ lại vài câu khó hiểu liền bỏ chạy, Draco tâm tình vui vẻ mở miệng nói: “Tuy rằng ta vẫn hoài nghi khiếu thẩm mỹ của Krum, nhưng mà so với một tên không chút bản lĩnh như Weasley mà nói, con nhỏ máu… Được rồi, cô nàng muggle đó là một trong số ít những người có đầu óc trong đàn sư tử ngu xuẩn kia.”

“Draco, tôi cũng là một con sư tử.” Harry không mấy thành ý nói.

Draco khinh bỉ liếc nhìn Harry, đảo tròn con mắt, có thể cùng phụ thân nói chuyện quanh co, lại bất động thanh sắc coi trọng viện trưởng đáng sợ nhà mình, còn dám nói mình là một con sư tử?! Sách, nhiều lắm cũng chỉ có vỏ ngoài sư tử mà thôi.

Mà hai người nói chuyện khiến cho Hermione đứng gần đó tâm tình vốn không mấy tốt chú ý, đến khi nàng nhìn rõ là ai đi với ai thì trước hết liền kinh ngạc mở lớn đôi mắt, sau đó là nhíu nhíu mày: “Harry… còn có Malfoy?”

~~ Hết chương 64

~~Tiểu kịch trường:

Mắt lạnh: Cô nói mộng tưởng thời thiếu nữ là cái gì vậy?

Narcissa: Có thể cùng một người giống như Lucius vừa đẹp đẽ lại hoàn mỹ hệt như một hoàng tử nói chuyện yêu đương.

Mắt lạnh: Vậy còn huyễn tưởng thời thiếu nữ của cô là cái gì?

Narcissy: Có thể nhìn đến hai người giống như Lucius vừa đẹp đẽ vừa hoàn mỹ hệt như hoàng tử nói chuyện yêu đương.

Mắt lãnh: … Lucius, ta đồng tình ngươi.

Bà Pomfrey: Con gái trong các gia đình quý tộc luôn thích ghép đôi nam nam ( ?! ) yêu nhau, nhất là con gái nhà Black. Bellatrix lúc còn đi học vẫn luôn huyễn tưởng Chúa Tể Hắc Ám cùng đám Tử Thần Thực Tử có ngược luyến, sau khi tốt nghiệp còn không tiếc thân mình tham gia vào Tử Thần Thực Tử; Andromeda có vẻ hiền hòa hơn, thậm chí bởi vì số đồng chí trong thế giới muggle nhiều hơn, không tiếc gả cho muggle, dung nhập vào thế giới muggle để thỏa mãn nguyện vọng được nhìn đến đủ loại đồng tính luyến ái; Narcissa so ra bình thường hơn chút (?), có lẽ do tuổi nhỏ nhất, cho nên cô bé luôn có hứng thú với những câu chuyện đồng thoại lãng mạn, cũng biết phân biệt hiện thực với huyễn tưởng (?) khác nhau, cuối cùng thật yên lặng lấy một vị hoàng tử hoàn mỹ làm chồng.

Bà Pomfrey giúp đỡ Harry cũng không phải bởi vì mong muốn giáo sư hạnh phúc như Harry vẫn nghĩ, mà phải nói là vì có thể thỏa mãn bà được xem đến một đôi nam nam yêu nhau trong hiện thực thì đúng hơn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.