Lời Lucius vừa nói ra khiến đầu óc Snape không khống chế được lại nhớ về phần ký ức mà bản thân vẫn luôn cố gắng chôn sâu trong tâm khảm…
“Giáo sư, thầy tìm con?” Đôi mắt tràn ngập kinh hỉ cùng chờ mong, Harry thật không ngờ Snape lại chủ động tìm cậu, phải biết rằng trong khoảng thời gian này vẫn luôn chỉ có cậu tự mình bám chặt lấy giáo sư không buông, chứ chưa bao giờ giáo sư chủ động tìm đến cậu a.
“Trước uống bình độc dược màu tím oải hương trên bàn kia.” Snape cũng không định để ý nhiều đến Harry, vẻ mặt như cún con chờ chủ nhân vuốt ve, anh bình thản nói, rồi bước đến tủ thuốc lấy ra một đống bình độc dược để trên bàn.
Harry nhìn mặt bàn công tác bãi đầy độc dược, lén lút nuốt nước miếng, Merlin! Severus rốt cục nhịn không nổi cậu luôn bám dính lấy anh rồi sao? Nên tính dùng độc dược dìm chết cậu?! Nhưng xuất phát từ tín nhiệm Severus, cuối cùng Harry vẫn không hỏi, cầm lấy bình độc dược được chỉ định, một hơi uống cạn. Tuy so với dạng thuốc viên của muggle, độc dược hiệu quả nhanh hơn, công hiệu cũng thần kỳ hơn, nhưng hương vị của nó thì đủ để người ta… quên đi hết mớ ưu điểm đó! Ác, màu sắc thì đẹp như vậy, hương vị thì vừa chát vừa thối!
“Potter, đầu óc của trò bị héo rút hết rồi sao? Không biết đó là độc dược gì, hỏi cũng không hỏi liền uống.” Snape nhìn Harry uống độc dược xong nhăn nhó mặt mày, lại cảm thấy không thoải mái, nếu như không phải vì loại độc dược anh sắp cho Potter uống chính bản thân không nắm chắc, thì cũng sẽ không để Potter uống trước một bình ‘Phượng hoàng tung cánh’ trân quý như vậy, đó là bảo vật mà gia tộc Prince vẫn luôn cất giữ a, thành phần chủ chốt để chế tạo ra món thuốc này giờ đã tuyệt tích. Nó có thể giúp bảo vệ cả thân thể lẫn linh hồn không bị tổn hao gì trong một khoảng thời gian ngắn, vô luận thương tổn gì, độc dược trân quý nhường ấy, vậy mà vẻ mặt Potter uống lại như thể bị ép uống thuốc độc không bằng, thật sự không biết quý trọng!
“Không phải giáo sư bảo con uống nó sao?” Harry ủy khuất nói, hương vị khó uống như vậy, sớm biết giáo sư gọi tới là để uống độc dược, cậu đã nén mang theo chút kẹo để phòng bị rồi.
Snape mím chặt môi, lười giải thích cho Harry biết bình dược cậu vừa uống trân quý cỡ nào, anh chuyên chú đứng bên bàn, hai tay nhanh chóng lướt qua những bình độc dược bày trên mặt, dùng tỉ lệ chính xác trộn chúng thành hỗn hợp, động tác thành thạo giống như đã làm vô số lần, ngón tay thon dài thoăn thoắn như ảo ảnh, Harry đứng bên đôi mắt mở to, mê muội nhìn, hoàn toàn quên mất hương vị kỳ quái lưu lại trong miệng của món độc dược vừa rồi. Rất nhanh, Snape trộn xong bình độc dược cuối cùng, hoàn thành bình độc dược nhỏ màu vàng trong suốt trên tay.
“Lại đây, Potter.” Snape dùng tay trái cầm bình độc dược vừa được trộn lẫn, trầm giọng gọi tỉnh Harry. Loại độc dược này chỉ có hiệu lực trong một thời gian rất ngắn, cho nên anh mới phải chọn cách phối trí ngay trước khi cần sử dụng như thế này.
Nghe được giọng nói của Snape, Harry mới hoàn hồn, cậu hiếu kỳ nhìn bình độc dược trên tay Snape, nhu thuận đi đến bên người anh, ngước mắt nhìn anh đầy hứng thú, đã lâu cậu không được gần gũi giáo sư thế này.
“Potter, đây là độc dược thanh lọc, ta sẽ đổ nó lên vết sẹo trên trán của trò, khi độc dược phát huy tác dụng, trò sẽ cảm thấy đau đớn, ta không biết sẽ đau đến mức nào, nhưng ta nghĩ sư tử luôn da thô thịt hậu, hẳn là không đến mức bị một chút đau liền chịu không nổi.” Dù nói như vậy, Snape vẫn có chút lo lắng, ai bảo Chúa Tể Hắc Ám chế tạo Trường Sinh Linh Giá trên cơ thể sống không nhiều, chỉ có Potter cùng sủng vật của hắn. Con rắn kia thì hiện tại căn bản không tìm được, mà những Trường Sinh Linh Giá khác đều chỉ là vật chết, vô luận dùng thuốc tinh lọc ra kết quả gì, Snape cũng nhìn không thấy nó có tác dụng phụ gì hay không, giờ đây, anh cũng chỉ có thể bảo đảm trong thời gian dùng thuốc tinh lọc mảnh linh hồn kia tận lực bảo đảm thân thể Potter không chịu ảnh hưởng mà thôi.
“Con sẽ tận lực nhẫn nại, giáo sư!” Nhớ tới những lần đau đầu quen thuộc, Harry hơi run rẩy một chút, sau đó ngẩng cao đầu bảo chứng.
Cau mày, Snape dùng tay phải nâng cằm Harry lên, nhẹ nhàng hất mấy lọn tóc phủ trên trán Harry, tay trái mở bình độc dược, nhẹ nhàng đổ dịch thể trong bình lên vết sẹo trên trán cậu. Dịch thể trong suốt vừa chạm đến vết sẹo, liền trở nên quỷ dị, giống như đổ nước vào một miếng sắt nóng, những tiếng xèo xèo phát ra không ngừng, rồi từ vết sẹo một làn sương đen kịt bốc lên. Harry gắt gao cắn môi, cảm giác đau đớn như linh hồn từ sâu trong nội tâm bị xé rách làm khuôn mặt cậu vặn vẹo, không thể chịu nổi cậu toan đưa tay lên cào rách trán, nhưng Snape nhanh chóng cố định cậu vào trong ngực mình, để tránh cậu khỏi tự làm mình bị thương, hai người cũng không có chú ý tới đoàn sương đen đặc đó bay lên giữa không trung nhạt màu dần, rồi bỗng một phần của nó lén lút dung nhập vào cơ thể hai người.
“Ân…” Harry cúi đầu thoát ra tiếng rên rỉ, bởi vì đầu cậu rất đau, “Giáo sư… Đau quá…”
Không biết vì sao, lúc này tính tự chủ của Harry kém đi rất nhiều, nguyện vọng muốn được thân cận giáo sư vẫn luôn được khắc chế của cậu, giống như đang bị cơn đau đầu càng lúc càng kịch liệt thôi thúc đi theo bản năng của mình, tiến tới giáo sư mà quên mất kế hoạch tiếp cận từ từ của cậu trước đó.
Snape nhìn vào đôi mắt xanh biếc như phủ một lớp sương mù của Harry, trong lòng thoáng có cảm giác khác thường, giống như thứ tình cảm không nên có vẫn luôn bị chôn sâu trong lòng anh đang dần dần đâm chồi nảy lộc, anh khát vọng được tới gần thiếu niên này, khát vọng được ôm ấp cậu bé… Không được, là một gián điệp hai mặt hoàn hảo, Snape vẫn luôn tự hào với tính tự chủ của mình, tuyệt đối anh không thể để loại chuyện này xuất hiện, hình như trong quá trình tinh lọc linh hồn Potter, tác dụng phụ chính là khiến tính tự chủ của cậu bé suy yếu… Chờ một chút, nói cách khác một người vốn chẳng có mấy tính tự chủ như Potter thì chẳng khác nào… hoàn toàn mất đi tự chủ! Snape nhìn Potter không ngừng dùng đầu cọ cọ ngực mình, vẻ mặt biến đen.
“Potter, buông.” Giọng nói trầm thấp của Snape lúc này cũng đã mang theo chút chật vật
Hai mắt Harry mông lung, cậu ôm chặt lấy thắt lưng Snape, ủy khuất nhìn anh: “Giáo sư, đầu em thật sự rất đau…”
“Chết tiệt! Đầu ngươi đau liên quan gì đến hành động lúc này của ngươi hả? Potter, bỏ móng vuốt của ngươi khỏi người ta!” Snape thân thể cứng đờ, cặp móng vuốt trên lưng anh hoàn toàn không có ý định yên phận, chúng đang chậm rãi di động trên lưng anh, tên nhãi này đến tột cùng muốn cái gì!
“Giáo sư…” Harry cười khúc khích, lúc này cơn đau nơi đầu cậu đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vừa trải qua một trận đau kịch liệt vẫn khiến đầu óc cậu có điểm mơ hồ, có điều hiếm khi nào có được cơ hội ở trong lòng giáo sư như thế này a, cậu cũng không muốn buông tha, có một giọng nói ở trong đầu cậu không ngừng nhắc nhở “Cố lên, Harry! Trong sách không phải thường nhắc tới mẹo trước lên xe rồi mới mua vé bổ sung sao? Chỉ cần có thể bước lên xe thì cách mua vé bổ sung không còn xa nữa a, cố lên, Harry!”
Khóe miệng Snape run rẩy, quả quyết bóc đôi móng vuốt không an phận trên mông mình ra, anh cũng sẽ không tùy ý để một tên Potter kế tục làm trò trên người mình, cho dù là tên nhóc Potter chết tiệt mà anh thích. Harry rất bất mãn với hành vi của Snape, cậu không ngừng giãy dụa ý đồ để đôi tay không an phận của mình chạy trên người Snape.
Đột nhiên, Snape hô hấp như bị kiềm hãm, bởi vì thiếu niên trước mắt không ngừng giãy giụa khiến cho y phục cậu bé trở lên lộn xộn, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn trước mắt anh, một điểm hồng nhỏ như ẩn như hiện dưới lớp quần áo lộn xộn, lơ đãng khiêu khích thần kinh Snape vốn đã vô cùng căng thẳng.
Harry nghiêng đầu, khó hiểu nhìn khuôn mặt vặn vẹo đầy ẩn nhẫn của Snape: “Giáo sư?!” Một bàn tay bò lên cánh tay Snape, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Đối mặt hiện trạng như vậy, Snape hô hấp dần trở nên nặng nề, “Potter, em biết mình đang làm cái gì không?”
“Em thích giáo sư, từ rất lâu rồi, vẫn luôn muốn tới gần anh như vậy, giữ lấy anh, có gì sai sao?” Harry lúc này đã hoàn toàn không còn tính tự chủ, cậu lớn mật nói ra điều ước vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng.
Snape nhắm mắt, kiệt lực khống chế bản thân không đưa tay hung hăng ôm lấy thiếu niên trước mắt, khô cằn nói: “Thích ta? Một tên Tử Thần Thực Tử? Từ khi nào Chúa Cứu Thế của chúng ta lại có hứng thú với việc cảm hóa một gã Tử Thần Thực Tử thế? Có rất nhiều việc em vốn không biết, Potter, em sẽ hận ta, bởi vì…”
“Giáo sư, những điều em biết so với anh tưởng tượng còn nhiều, anh chỉ cần biết kẻ hại chết cha mẹ em là tên phản đồ Đuôi Trùn cùng Voldemort là được!” Harry căng thẳng cắt ngang lời Snape, thừa dịp anh thất thần, hai tay lập tức bò lên trên lưng Snape, lén lút mà chậm chạp vuốt ve xương sống anh.
Nhìn đôi mắt xanh biếc chứa đựng tín nhiệm giờ phút này tràn ngập kích tình, Snape không thể ngăn cản khát vọng của bản thân thêm được nữa, anh oán hận nói: “Chết tiệt Potter!” Cuối cùng đầu hàng khát vọng, anh cúi đầu dán môi mình lên khóe môi đỏ mọng mê người đang hé mở trước mắt, cướp đoạt hương vị ngọt ngào của thiếu niên, lần thứ hai đẩy đôi tay không an phận của cậu ra, bàn tay khéo léo với vào bên trong quần áo lộn xộn của thiếu niên, vuốt ve làn da mịn màng đầy dụ hoặc của cậu bé, thỏa mãn nghe được tiếng rên rỉ thoát phá yêu kiều cùng cơ thể dần mềm nhũn của cậu. Không khí chung quanh dần dần nóng lên khiến Snape không còn bận tâm được đến gì khác, tỷ như hậu quả nếu cùng thiếu niên trước mắt phát sinh quan hệ, tỷ như thiếu niên là một Potter, tỷ như thời gian tới bọn họ phải duy trì quan hệ gì, tỷ như… Snape chỉ còn biết chưa từng có người nào, chưa từng có ai dùng ánh mắt như thế nhìn anh, đôi mắt tràn ngập tín nhiệm, tràn ngập yêu thương, cho dù là Lily cũng chưa từng nhìn anh như thế. Tuy rằng anh biết mình không có tư cách có tình cảm như vậy, nhưng mà hiện tại, chí ít là lúc này anh muốn tự thôi miên mình, quên đi tất cả những điều không nên, đẩy mình theo khát vọng bản thân, tạm quên đi chính mình cùng thiếu niên này là ai…
Harry lúc này mềm mại ngã vào vòng tay ôm ấp của Snape, ngón tay anh di động trên người cậu khiến đầu óc cậu loạn thành một đoàn, chỉ còn biết chăm chú bám lấy anh, cảm nhận từng đợt run rẩy từ làn da truyền đến, khiến cậu nóng bức không chịu được, vô ý thức cúi đầu rên rỉ, vô lực túm lấy áo của đối phương, khát vọng càng thêm gần gũi…
Rất nhanh, quần áo hai người đều bị tùy tiện quăng trên mặt đất, Snape một tay ôm lấy thiếu niên, một tay nhàn rỗi trấn an thân thể ngây ngô của cậu, đi vào phòng nghỉ sát vách phòng làm việc…
“Lucius, cha của anh mà thấy được hình dạng hiện tại của con trai mình nhất định sẽ khóc.” Đột nhiên một khuôn mặt mang theo dáng cười hèn mọn phóng đại trước mặt khiến Snape trở về thực tại.
“Severus, rất hiếm khi nhìn thấy —— anh đỏ mặt a! Nghĩ lại cái gì hương diễm sao? Ân?” Lucius cảm thấy hứng thú hỏi, khuôn Severus càng thêm đỏ, “Là chuyện ngoài ý muốn với cậu Potter sao?”
“Không sai, là ngoài ý muốn!” Snape giận tái mặt, cự tuyệt trả lời Lucius. Quyết tâm đem phần ký ức kia theo vào phần mộ.
“Ngoài ý muốn a, đôi khi ngoài ý muốn lại xảy ra rất nhiều.” Lucius cười đến giảo hoạt, “Severus, vĩnh viễn chớ quên cậu bé là một Potter! Một tên Potter rất Slytherin!” Cho nên anh không nên phớt lờ a, đối với người trong lòng, Potter thường thường còn chấp nhất hơn cả một Slytherin, điều này trong giới quý tộc thuần huyết sớm đã không phải bí mật gì! Không nên quên lời khuyên của một Malfoy.
~~ Hết chương 72
~~Tiểu kịch trường:
Mắt lạnh: Về vấn đề công thụ, hai người có quy định trước sao? Tiểu Harry là tự nguyện thoái nhượng sao?
Tiểu Harry (bi phẫn): Tuổi tác quyết định trạng thái thân thể, thân thể quyết định trên dưới, ta đã hai lần tính làm công, nhưng mà điều kiện thân thể hạn chế không cho phép.
Giáo sư (mắt lạnh): Lão Potter tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu khi dễ ta, chẳng lẽ còn muốn ta để tên nhãi con Potter đặt trên thân ta sao?
Mắt lạnh (yếu ớt xen vào): Kỳ thực cũng có tư thế tiểu thụ ở mặt trên… Ách, ta cái gì cũng chưa nói!
Mắt lạnh: Tiểu Harry, chờ ngươi lớn lên đến lúc ấy không còn bị thân thể hạn chế nữa, vậy ngươi có tính chờ đến khi đó phản công không?
Tiểu Harry (như đinh đóng cột): Sẽ không!
Mắt lạnh: ôi chao…
Tiểu Harry (vò đầu): Ở mặt dưới kỳ thật… Ân, cũng không tệ lắm, chỉ có lúc đầu hơi đau nhức, còn có thể chảy máu… Ta tuổi còn trẻ chịu chút thương không đáng ngại.
Mắt lạnh (trầm mặc)” Kỳ thực là do kỹ thuật của giáo sư quá kém mới có thể như vậy…
Min (xen ngang): Chị tác giả đúng là không sợ chết mới dám nói vậy a!