Cô phải để bản thân tốt hơn so với trước kia!
Yêu chính mình, mới có thể để người đàn ông không đủ yêu cô phải hối hận. Quý trọng bản thân, sẽ không xót thương chờ đợi người khác quý trọng.
Cứ như vậy, rất đơn giản.
“Nói ngoài miệng nghe có vẻ rất đơn giản……..” Chu Vi Đồng chăm chú quan sát bản thân trong gương, tự lẩm bẩm.
Hôm nay, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo áo khoác mỏng, kết hợp với quần tây vừa vặn làm nổi bật đôi chân thon dài, còn có cái mông………. Gần đây có vẻ hơi đầy đặn một chút, quả nhiên đây là thành quả của việc luyện tập yoga.
Cô đẩy mắt kính mới đổi trên sóng mũi, gọng kính màu đỏ hồng, rất có phong cách, đeo trên mặt giúp cho tinh thần cô được nâng cao.
Cuối cùng, trước ngực cô còn đeo vòng cổ làm thủ công Lace trang trí bằng hoa, rất nổi bật, rất xinh đẹp.
“Có vẻ như không xấu.”
Chu Vi Đồng soi gương, cảm thấy rất hài lòng. Gần đây cô càng lúc càng thích soi gương rồi, và hơn nữa phát hiện bản thân trong gương rất tốt, da của cô rất trắng, gương mặt rất mềm mại, sờ lên rất thích. Dáng người cũng rất mảnh mai nhờ vào luyện tập yoga hơn tháng nay. Sự thay đổi này rất tiến bộ, thần sắc rất tốt.
Cô cũng lấy say mê thay đổi quần áo làm thú vui, mặc quần áo mới vào làm bản thân mình sáng sủa hơn. Cô cảm thấy tâm tình rất tốt, bước trên đường cũng rất tự tin.
Việc này có được xem là một loại hư vinh không?
Cô thẹn thùng suy nghĩ, một mặt cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại đứng trước gương, lấy hai ngón tay trỏ đặt lên hai bên gò má, làm vẻ mặt nghịch gợm đáng yêu.
“Ha ha!”
Một tiếng cười vang lên, cô kinh sợ, vội vàng thu tay lại, nũng nịu quay đầu, nhìn về phía mẹ yêu đang đứng trước cửa phòng.
“Mẹ, làm sao mẹ đi vào cũng không gõ cửa thế? Muốn hù chết con sao?”
“Mẹ nói này con gái, lúc nào thì mẹ con vào phòng con phải gõ cửa thế?” Mẹ Chu không thèm quan tâm đến con gái mà than phiền, mỉm cười bước tới, ôm lấy cổ cô từ phía sau.
“Thế nào, xem ra tâm tình của con không tệ nha, hôm nay ăn vận như thế, có vẻ rất là hài lòng?”
“Nào có nha.” Cô xấu hổ, không chịu thừa nhận. “Mẹ mau buông tay ra…… Rất là khó thở nha.”
“Không để cho con thở luôn.” Một tay mẹ Chu tiếp tục ôm. “Nói, gần đây đã xảy ra chuyện gì với con? Con nói chia tay với tên nhóc Hoàng Khải đó, là thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Tên nhóc đó cũng không gọi điện thoại cho con luôn sao?”
“Anh ấy có gọi vài lần, nhưng con không nhận.”
“Vậy nó có tới công ty tìm con không?”
“Anh ấy không biết con được điều tới tổng bộ công ty.”
“Cũng không đến nhà tìm chúng ta luôn sao?”
“Căn bản là anh ấy không biết địa chỉ nhà chúng ta! Mẹ quên rồi sao? Anh ấy chưa đến đây lần nào.”
“Đúng rồi nhỉ.” Mẹ Chu chê cười, nới lỏng tay ra, làm bộ gõ vào đầu mình.
“Con thấy mẹ con già rồi trở nên hồ đồ, trước kia mẹ chê nó không biết đến nhà chúng ta chào hỏi, chỉ biết thời điểm con đến Tân Trúc thay nó làm nữ giúp việc………… Chậc chậc, con cùng tên nhóc đó chia tay, thật tốt quá, đây là chuyện vui, rất đáng để ăn mừng.” Mẹ cô vỗ tay.
Chu Vi Đồng buồn cười nhìn mẹ. “Mẹ à, mẹ có khoa trương quá hay không?”
“Không khoa trương, không khoa trương chút nào.” Mẹ Chu đột nhiên nheo mắt lại, cầm tay con gái xoay một vòng, cẩn thận quan sát con gái từ trên xuống dưới.
“Người khoa trương phải là con chứ, Đồng Đồng?”
“Con làm sao?” Chu Vi Đồng kinh ngạc.
“Con nha, ngày đó trở về nhà nói với mẹ quyết định chia tay với tên nhóc đó. Mẹ tưởng rằng con sẽ không gượng dậy nổi, có thể từ ‘người phụ nữ cá khô’ lâu dần trở thành ‘người phụ nữ mục nát’, trở thành xác ướp tại nhà……….. Kết quả là con không những không rơi xuống, trái lại còn ra sức làm việc, mỗi ngày đi làm giống như mẹ đi trình diện công ty Bách Hóa, sức sống bắn ra bốn phía. Một tuần đi tập ba buổi yoga, ngày nghỉ nếu không đi làm thì đi xem phim, đi dạo phố.” Mẹ Chu tạm ngừng lấy hơi, đưa tay gõ nhẹ một cái vào trán con gái.
“Phù phù phù, con tôi không những không có khô héo, ngược lại càng rực rỡ hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Như vậy không tốt sao?” Chu Vi Đồng đưa tay che trán, tránh né mẹ gõ vào.
“Chả lẽ mẹ hy vọng con ở nhà khóc lóc nức nở sao?”
“Không phải như vậy………. Chỉ là con phục hồi trở lại như cũ quá nhanh, không thể khiến người khác không nghi ngờ.” Lời nói mẹ Chu đầy ẩn ý.
“Nghi ngờ chuyện gì? Chu Vi Đồng không hiểu.
“Rất là nghi ngờ nha………..” Mẹ Chu xoa xoa lòng bàn tay, có ẩn ý sâu xa ra dấu tay.
“Mẹ mau nói đi.” Cô cũng không kiên nhẫn cùng mẹ đoán câu đố này.
“ Có phải bên cạnh con xuất hiện bong bóng màu hồng không?”
“Bong bóng màu hồng là gì?”
“Đứa ngốc! Là đàn ông đó!” Mẹ Chu cười.
“Mẹ đây đang nghĩ, con chẳng lẽ đang có tình yêu mới phải không?”
Chu Vi Đồng chợt hiểu, trí tưởng tượng phong phú của mẹ đang nghĩ là có người đang theo đuổi cô.
“Làm ơn! Mẹ đừng có tưởng tượng nữa được không?” Cô kháng nghị, hai gò má nóng lên.
“Con mỗi ngày đều vội làm việc ở công ty, làm gì có thời gian mà phát triển tình yêu mới chứ?”
“Có thể là tình yêu văn phòng.” Mẹ Chu tung song chưởng xoa lấy hai bên gò má của con gái, không bỏ qua bất kỳ vẻ biến hóa nào trên mặt cô.
“Con hãy thành thật nói ra, con gần đây trở nên xinh đẹp như vậy, là vì có quan hệ với người đàn ông khác phải không?”
“Mới không phải.”
“Mẹ không tin, người ta nói ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’, nếu như không có đối tượng mới, làm sao đột nhiên muốn thay đổi bản thân chứ?”
“Chính là……….. Không phải con đã nói rồi sao? Gần đây con thay mặt ông chủ phụ trách liên lạc với tạp chí thời trang, còn có show diễn thời trang từ thiện mùa thu, con được tham gia trù bị công việc, cho nên……….. Liền bị những người đó làm cho mưa dầm thấm đất chứ sao.”
“Chỉ có như vậy sao?” Mẹ Chu không tin tưởng mọi việc lại đơn giản như thế.
“Chính là như vậy đó.” Chu Vi Đồng gật đầu khẳn định.
“Được rồi, xem như làm như thế này rất tốt.” Mẹ Chu hỏi vòng vo thất bại, rất không tình nguyện nhếch môi.
“Đúng rồi, hôm nay con đi đâu mà lại ăn mặc đẹp như vậy?”
“Đi làm nha.”
“Đi làm? Nhưng hôm nay là thứ bảy.”
“Sắp tới show diễn thời trang rồi, có rất nhiều việc phải làm chứ sao.” Chu Vi Đồng nhí nhảnh ôm bả vai mẹ, hai bàn tay thân mật xoa xoa hai gò má của mẹ.
“Con đi đây, bye bye.”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Vừa đến cửa thì chợt nhớ là quên cầm theo cơm hộp tiện lợi, lại quay trở vào phòng bếp.
Cô cầm lấy túi vải, nhìn hộp tiện lợi vẫn còn nóng hổi, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến những nghi ngờ của mẹ.
Cô nói bên cạnh mình không hề xuất hiện bong bóng màu hồng, thật không có sao? Hoặc chỉ là cô………… Từ chối thừa nhận.
***
“Cô ở đây làm gì thế?”
Khi Chu Vi Đồng đang loay hoay ghi chép kế hoạch show thời trang thì có một bóng dáng đột nhiên lại gần, hơi thở ấm áp mập mờ lất phất thổi bên tai cô, trêu chọc làm cho cô ghi chép chậm lại.
Là bong bóng màu hồng sao?
Cô ngẩng mặt, ngửa mặt về phía sau, hơi đề phòng giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Nghiêm Sâm hoàn toàn không chú ý sự bối rối của cô, tự mình nghiên cứu chữ viết của cô. “Sao chữ của cô lại xấu như vậy? Thời tiểu học cô không luyện chữ cho thật tốt sao?”
Bong bóng tan thành mây khói!
Chu Vi Đồng chu mỏ tỏ vẻ không vui. Sao người đàn ông này mỗi ngày không thể không xem thường cô được sao?
“Là kế hoạch show thời trang đó.” Chu Vi Đồng khép máy vi tính lại, không muốn anh tiếp tục chê bai chữ viết của cô. “Tôi đang suy nghĩ nên làm như thế nào cho thật tốt.”
Anh gật đầu, cũng không thêm gì vê kế hoạch của cô. Con mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô. “Mắt kính mới sao?”
“À! Ừ!” Cô theo thói quen nâng chiếc kính lên. “Mới đặt hôm thứ hai, ngày hôm qua mới đến lấy.”
“Không tê, trông rất xinh đẹp!”
Xinh đẹp sao? Cô không nghe lầm chứ? Anh nói cô xinh đẹp.
Chu Vi Đồng nháy mắt mấy cái, dường như nhìn thấy bong bóng màu hồng đang bay lơ lửng trên không trung.
“Cám ơn.” Cô ngượng ngùng khẽ rũ mắt xuống. “Thật ra thì tôi cũng nghĩ đến, có nên trực tiếp đổi kính sát tròng luôn hay không?”
“Đừng!” Anh nhanh chóng phủ quyết.
Bong bóng lại lần nữa tan thành mây khói!
Tâm tình Chu Vi Đồng vừa mới phấn chấn liền rơi thẳng xuống đáy.
Làm sao cô lại quên? Anh đã cảnh cáo cô ở trước mặt anh không được tháo mắt kính xuống.
Hừ, đôi mắt của cô trông rất khó coi sao? Liền phải ẩn giấu đằng sau đôi mắt kính.
Mặc dù đã qua nhiều năm cô đã hình thành thói quen đeo mắt kính, nhưng anh phản ứng như vậy làm cô tổn thương rất nặng.
Cô bỗng chốc đứng lên.
“Cô đi đâu đó?” Anh hỏi.
“Pha cà phê.” Cô không thèm quay đầu lại.
“Vậy thuận tiện pha giúp tôi một ly.”
Cô nghe vậy, bước chân hơi chậm lại, sau đó mới miễn cưỡng bước về phía trước.
Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt lóe sáng hiện lên ý cười.
Xem chừng cô giống như rất tức giận, mặc dù anh không biết rõ vì sao cô lại giận, nhưng có thể trêu chọc cô tức giận, rất là thú vị.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Nghiêm Sâm bỗng tốt lên, cuối đầu huýt gió, đi về phía phòng làm việc của mình.
Đúng lúc Thái Thường từ phía kia đi tới, nghe thấy tiếng huýt gió, hơi giật mình suýt tí nữa là làm rơi xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống đất.
Đi theo ông chủ này cũng gần năm năm rồi, chưa bao giờ nghe thấy anh ấy huýt gió ở công ty, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Trời đất đảo lộn rồi sao?
Ôm một bụng nghi ngờ, Thái Thường Hi đi theo vào phòng làm việc của Phó tổng, đặt tài liệu lên bàn làm việc.
“Boss, những tài liệu này đang chờ anh ký.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Từ ống đựng bút Nghiêm Sâm lấy ra một cây bút máy, mở trang tài liệu đầu tiên.
Thái Thường Hi vẫn còn đứng tại chỗ.
“Còn có việc gì sao?” Nghiêm Sâm vừa ký tên, vừa hỏi.
“Boss, có mấy lời tôi xin nói thẳng, mong anh đừng để ý.” Thái Thường Hi khéo léo đề phòng.
Nghiêm Sâm hừ lạnh. “Từ khi nào thì cậu nói chuyện biết giữ ý từ rồi hả?”
Rất là oan uổng nha! Thái Thường Hi trố mắt, lúc nào anh nói chuyện với ông chủ vui buồn bất thường này cũng nơm nớp lo sợ mà. Chỉ là thỉnh thoảng…….. Thỉnh thoảng cũng có hơi lố một chút….., nhưng dù sao mình cũng là tâm phúc, nói đúng trọng tâm cũng không được xem là quá đáng đâu nhỉ?
“Có chuyện gì thì nói mau.” Nghiêm Sâm lười phải cùng anh chơi tâm lý chiến.
“Được rồi, vậy tôi nói à.” Thái Thường Hi quyết định lên tiếng. “Thời gian gần đây tâm tình anh có vẻ rất tốt.”
“Vậy thì sao?”
“Hình như có chút tốt…….. Là rất tốt?”
Nghiêm Sâm khẽ run mi mắt, ném bút máy xuống, tựa lưng vào ghế. “Ý của cậu là, cậu hy vọng tâm tình của tôi xuống thấp sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Thái Thường Hi vội vàng khoát tay. Nói giỡn! Đại Ma Vương mà đi vào cơn sóng nhỏ này, đây chẳng phải đang phun lửa khắp nơi sao? Đất đai khô cằn, anh đâu có hy vọng đại nạn này lại xảy ra.
“Ý của tôi là ……………... Tôi muốn nói, gần đây tâm tình của anh rất high nha, sẽ không bởi vì……………..?”
“Bởi vì sao?”
Ngoài cửa truyền tới hai tiếng gõ vang, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông này.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.
“Vào đi!” Nghiêm Sâm cất giọng nói.
Chu Vi Đồng đẩy cửa ra, bóng dáng nhẹ nhàng, mang ly cà phê nóng đến trước mặt Nghiêm Sâm.
“Ông chủ đại nhân, cà phê của anh đây.” Cô cố ý dùng kính ngữ để xưng hô với anh, môi anh đào hé mở mỉm cười.
Việc này hiển nhiên là đang khiêu khích.
Nghiêm Sâm ngắm nhìn cô, thân là ông chủ lại bị khiêu khích, kỳ quái là anh lại không thèm để tâm, ngược lại cảm thấy buồn cười.
Anh nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, liền nhíu mày.
“Đây là cà phê ba trong một sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không uống ba trong một.” Anh đặt ly cà phê xuống. “Cô giúp tôi pha một ly espresso.”
“…………”
“Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?”
“Nghe, ông chủ đại nhân.” Cô giương mắt nhìn anh, hai con người sáng rỡ như hai ngọn lửa. “Chẳng qua tôi có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa việc pha cà phê ở công ty là do thư ký phụ trách, tôi không am hiểu cho lắm. Có thể không biết pha theo khẩu vị khiến anh hài lòng.”
Lại dám mạnh miệng nữa sao?
Nghiêm Sâm bật cười, nhưng ngoài mặt lại nghiêm nghị. “Cũng đúng, còn nhớ trước đây cô pha cà phê ở I-Fashion, kết quả là làm đổ lên người tôi, thiếu chút nữa……. Chậc, xem ra để không ảnh hưởng đến đời sau của Nghiêm gia, tôi tuyệt đối phải cẩn thận.”
Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Nhớ lại hoàn cảnh khó xử đó, trong thoáng chốc mặt cô ửng hồng tim đập nhanh. Thật ra không mở bình thì không ai biết trong bình có gì? Anh làm gì mà phải nói ra sự việc đáng xấu hổ này, còn lại dùng giọng điệu cợt nhã thế này nữa?
Không được, cô tuyệt đối không để anh nói linh tinh được.
“Vậy lão bản đại nhân không có việc gì khác phân phó, tôi xin cáo lui.”
“Đi đi!” Anh khai ân khoát khoát tay.
Cô cắn môi, cuối cùng liếc anh một cái, hậm hực xoay người rời đi.
Mà lại xoay xoay nghịch ly cà phê, khóe miệng không tự chủ nâng lên, ánh mắt sáng lên.
Thái Thường Hi đứng ngoài quan sát một màn này, cảm thấy có gì không ổn.
***
Cô đang làm gì thế này? Tự nhiên lại cùng cấp trên trực tiếp cãi vả?
Trở lại chỗ ngồi, Chu Vi Đồng lập tức cảm thấy khó chịu, mới vừa rồi còn tỏ ra kiêu căng mà lúc này lại bị dập tắt, cô bây giờ chỉ muốn hung hăng véo chính mình.
Cô là kẻ điên sao? Nghiêm Sâm là ông chủ, là nhân vật kinh khủng có danh hiệu ‘Diêm La Lãnh Huyết’, vậy mà cô lại dám khiêu khích anh, quả thật không biết sống chết là gì!
Nhưng không biết tại sao, thời gian gần đây cô càng lúc càng thích vuốt râu hùm, sao lại lớn mật như vậy được chứ?
“Cô rất có tiến bộ nha!” Có người chụp bả vai của cô.
Cô ngớ ngẩn, ngạc nhiên quay đầu lại.
Là Thái Thường Hi, anh ta đang nhìn cô cười.
“Ý anh là gì?” Cô không hiểu.
“Tôi là nói boss, cô vừa rồi dám đối mặt nói chuyện với anh ấy như vậy.”
“Đó, cái đó a………” Hai tay cô ôm đầu, không thể không cảm thấy hối hận. “Bây giờ tôi đang cố gắng kiểm điểm lại bản thân, lúc nảy tôi nhất định là bị điên rồi.”
“Cô không hiểu sao, cô làm rất khá.” Thái Thường Hi an ủi cô.
“Mới là lạ!” Cô than thở. “Nói không chừng đến ngày thứ Hai, bàn làm việc của tôi bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một phong thư công ty thông báo cho thôi việc.”
“Bi quan như thế sao?” Thái Thường Hi cười. “Vậy mà vừa rồi cô còn dám lên giọng với ông chủ à?”
“Tôi đã nói là tôi bị điên rồi.”
“Vi Đồng, Vi Đồng, cô nhìn tôi này.”
Cô đưa tay xuống, mê muội ngẩng mặt lên.
“Tôi nói thật, tôi chưa bao giờ thấy tâm tình của boss tốt lên như thời gian gần đây, tôi muốn nói đây đều là công lao của cô.”
“Công lao của tôi sao?” Cô không thể tin được, tâm tình hỗn độn. “Tại sao lại có liên hệ đến tôi?”
“Tôi vốn cũng không thấy là có liên hệ, nhưng là……….” Thái Thường Hi có điều gì vừa suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn cô. “Gần đây cô trở nên thật xinh đẹp, hơn nữa càng lúc càng giống với…………” Anh bỗng dưng dừng lại.
“Như cái gì?” Cô hỏi tới.
Anh lắc đầu, thiếu chút nữa đã lỡ lời, ánh mắt thoáng chốc thức tỉnh. “Không có gì.”
Cái gì là cái gì? “Trợ lý Thái, hôm nay anh nói chuyện sao lại không có đầu có đuôi như thế chứ?” Cô nghi ngờ đẩy đẩy mắt kính.
“Chớ đẩy.” Anh ngăn lại. “Làm sao lại không đổi kính áp tròng luôn?”
“Anh cho rằng tôi không nghĩ tới việc này sao?” Cô buồn bã. “Là boss không cho phép tôi ở trước mặt anh ấy không được gỡ mắt kính ra.”
“Anh ấy không cho phép? Tại sao?” Thái Thường Hi kinh ngạc.
“Ai biết? Chắc anh ấy thấy đôi mắt của tôi rất kỳ quái, không muốn bị dọa sợ nhỉ?” Cô giễu môi nói.
Đôi mắt của cô rất kỳ quái sao? Thái Thường Hi híp mắt, chủ động gỡ mắt kính của cô xuống nhìn, dò xét cẩn thận, cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy như viên thủy tinh đen, trong suốt tinh khiết, nhưng lại có cảm giác gì đó rất bí ẩn.
Anh nhìn, bừng tỉnh hiểu ra. “Không trách được anh ấy không cho cô tháo xuống.”
“Tại sao?” Cô hỏi tới. Đôi mắt của cô khó coi như vậy sao?
“Không phải như cô nghĩ đâu.” Thái Thường Hi nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười, đem mắt kính trả lại cho cô, nhìn cô đeo lên. “Nhớ, đây chính là vũ khí để phòng vệ, ngàn vạn lần đừng có tháo xuống đó.”
Vũ khí phòng vệ sao? Cô kinh ngạc, tại sao lại là cặp mắt kính này? Hơn nữa muốn cô phòng vệ cái gì?
“Cô không hiểu đúng không? Không hiểu cũng tốt.” Anh lảng lảng vỗ vỗ vai cô.
“Tóm lại, dựa hết vào cô đó.”
“Sao lại dựa vào tôi chứ?” Thế nào anh càng nói càng ẩn ý.
“Dựa vào việc cô khiến boss vui vẻ nha!”
“Tôi có khả năng này sao?”
“Cô có.” Anh ý định sâu xa thấp giọng nói nhỏ. “Tin tưởng tôi, cũng tin tưởng chính bản thân, cô có thể thay đổi được người đàn ông kia.”
***
Cô không xác định được có phải cô làm cho anh cảm thấy vui vẻ hay không, nhưng cô biết, được làm việc cùng với anh, cô rất vui vẻ.
Mặc dù cá tính của anh ngang ngược độc đoán, điểm này không cần phải nghi ngờ, nhưng có rất nhiều sự việc đưa ra quan điểm và ý kiến, quả thật rất sâu sắc, anh thường tỏ ra khinh thường hay đảo vị trí với cô, để cô có thể mở mang tầm mắt.
Có lúc, cô cảm thấy hai người là những cộng sự, giống như cùng nhau một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, rất kích thích, rất vui vẻ, khắp nơi đều có sự mới lạ, lúc nào cũng vui vẻ.
Nếu như Hoàng Khải cần cô chăm sóc như một đứa trẻ, thì Nghiêm Sâm lại là một người đàn ông thực thụ, anh có thể dẫn dắt cô, và dẫn dắt cô một cách rất mạnh mẽ.
Anh đi ở phía trước, cô luôn đuổi theo ở phía sau, vội vàng cùng khát vọng vươn lên, để đuổi kịp anh, cô chưa bao giờ dám đi bộ.
Nhưng thỉnh thoảng, người đàn ông khí phách này cũng giống như đứa trẻ mà ăn vạ.
Giống như hiện tại………
“Bụng của tôi rất đói.”
Chu Vi Đổng ngẩng mặt, chợt nhìn về phía ông chủ đang đứng bên cạnh cô, sừng sỡ hỏi.
“Đã giữa trưa rồi sao?”
“Cũng sắp mười hai giờ rưỡi rồi.”
Mới mười hai giờ rưỡi sao? Trước kia anh làm việc không qua mười hai giờ rưỡi một chút, tuyệt sẽ không nhớ tới bữa trưa.
“Cô không đói sao?” Anh hỏi.
“Ừm.” Cô lắc đầu, quả thật cô cảm thấy không đói.
“Cô ở đây làm gì?” Anh cau mày. “Vẫn còn đang viết kế hoạch show diễn thời trang sao?”
“Không phải, tôi đang xem lại đồ hóa trang, xem trang web nào phù hợp để hợp tác với chúng ta.”
“Việc này không vội, khi nào thì cô đã biến thành người cuồng công việc thế? Thậm chí đã qua thời gian ăn cơm cũng không biết?”
Hắc, người nổi danh cuồng công việc ở tập đoàn này lại đi chỉ trích cô đang cuồng công việc sao?
Chu Vi Đồng ngu người, ngồi cam chịu ánh mắt chỉ trích của người lãnh đạo, ra vẻ vô tội không nói gì, cô mờ mịt nháy nháy mắt, hồi lâu, mới tìm ra câu trả lời để lên tiếng.
“Vậy thì………… Bây giờ nên dùng cơm thôi, tôi có mang theo hộp tiện lợi.”
“Tiện lợi sao?” Anh kinh ngạc nhíu mày.
“Đúng vậy.” Từ trong bao vải cô lấy ra hộp tiện lợi. “Chỉ cần để vào lò vi sóng là có thể ăn………… Ách, thật ra thì tôi……….”
Cô muốn nói lại thôi, anh cũng không cho cô cơ hội nói dứt lời, nhìn thẳng vào cái hộp có dán hình mèo Kitty. “Tôi chưa bao giờ ăn cơm mang từ nhà đến để ăn trưa.”
“Ah, tôi cũng nghĩ vậy.” Không kỳ quái, cơm tiện lợi chỉ có những người nghèo hoặc những office lady muốn tiết kiệm tiền mới có thể mang theo, nhìn anh giống như Đại thiếu gia xuất thân giàu có, việc gì phải chịu ủy khuất thế này? Cô cắn cắn môi, đang muốn lên tiếng, anh lại mở miệng trước.
“Thái Thường Hi nói gần đây mới khai trương nhà hàng Nhật, nghe không tệ.”
Cô ngẩng người. “Boss có ý muốn cùng trợ lý Thái đi dùng cơm ở nhà hàng mới khai trương sao?”
Anh bất mãn liếc cô một cái, giống như đang trách cô không hiểu được ẩn ý của anh.
“Thường Hi nói buổi trưa có việc, đã đi trước rồi.”
Cho nên đây là đang muốn tìm cô đi ăn sao? Cô do dự. “Nhưng cơm tiện lợi……..”
“Cô cần gì phải ăn loại thức ăn đã hâm đi hâm lại nhiều lần đó? Không phải như vậy rất khó ăn sao?” Anh lớn tiếng nói.
Sao lại rất khó ăn chứ? Cô chu mỏ. “Từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn như vậy mà.”
Anh hung hăng trừng cô, cô nhất thời chột dạ.
“Được rồi, tôi với anh ra ngoài ăn.”
“Thôi!” Cô nhượng bộ chẳng những không làm cho anh bớt giận, ngược lại càng làm anh thêm ảo não, gương mặt thêm phần xấu hổ. “Cô thích ăn loại thức ăn thế này thì cô cứ tùy tiện.”
Dứt lời, anh bước nhanh về phía phòng làm việc của mình, cũng không thèm quay đầu lại.
Tim cô đập nhanh hơi loạn nhịp nhìn theo bóng lưng của anh. Anh không phải đang đói bụng sao? Ý này là có ăn bữa trưa hay không đây?
Cô thở dài, đem hộp tiện lợi đến phòng trà nước hâm nóng, sau đó cầm hộp thức ăn còn nóng gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Chuyện gì?”
Giọng điệu này cũng không đánh tan được dũng khí của cô, cô hít sâu một cái.
“Boss, thật ra thì tôi………… Mang theo hai hộp tiện lợi.”
“Hai sao?” Anh ngạc nhiên nhíu mày.
“Đúng vậy.” Cô hơi mỉm cười. “Bởi tôi thấy anh luôn ăn cơm bên ngoài, chắc chưa có cơ hội ăn món ăn gia đình, cho nên, ừ, nếu như anh không ngại lời nói lúc nảy………..”
Cô bỗng nhiên dừng lại, có chút không tự tin, nhớ tới lúc nảy anh nói loại thức ăn hâm đi hâm lại rất khó ăn, không biết có chịu nể mặt hay không?
“Tôi thấy vẫn nên quên đi……..”
“Tôi muốn ăn.” Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía cô, đoạt lấy hộp tiện lợi cô giấu ở phía sau, mở ra, một mùi thơm khó tả. “Cái này chính là cô làm sao?”
“Ừm, cơm chiên Dương Châu với canh rau, có thể bổ sung thêm chất xơ.”
“Cái này có thể ăn sao?”
Sao? Chu Vi Đồng sửng sốt. Đây có được xem là đang ghét bỏ không? Nhưng nhìn ánh mắt của anh như muốn ăn thử, lại không giống.
Hoặc đây là thói quen đang cố khinh thường cô sao? Cô thấy, cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của người đàn ông này.
“Không tin, anh có thể thử một chút, đảm bảo ngon!” Cô múc một muỗng cơm, đưa tới bên tay anh.
“Được rồi, tôi cố gắng thử một chút xem sao.” Anh ngạo nghễ nhận lấy muỗng, đưa vào trong miệng, từ từ nhai.
Cô đứng im nhìn anh, trái tim hơi rung động, mặc dù tài nghệ nấu nướng của cô rất tốt, nhưng vẫn sợ không hợp khẩu vị với anh.
“Như thế nào?” Cô mong đợi hỏi.
“Chậc, cũng tạm được.” Lời nói trên miệng anh không biết nghe lời, tay ngược lại rất là tự nhiên múc thêm một muỗng nữa, cô hơi sợ nhìn anh không tự chủ được việc làm, miệng mỉm cười, trong lòng quay từng vòng, không ngừng tràn ra niềm vui sướng.
Như thế nào? Nhìn anh lại trẻ con như vậy, nhưng cô lại cảm thấy nhớ, rất nhớ, cảm giác cưng chiều anh.
“Anh đừng ăn quá nhanh, cẩn thận bị sặc.” Cô dịu dàng dặn dò. “Tôi đi chăm trà.”
“Ừm.” Anh gật đầu, không khách khí cầm hộp cơm tiện lợi, một muỗng lại một muỗng, ăn như hổ đói, giống như ở trên đời này chưa bao giờ ăn món ăn quý giá và lạ như thế này.
Cô mới bưng hai ly trà quay trở lại, thế nhưng anh lại lại như ‘gió cuốn mây bay’ mà quét sạch hơn một nửa hộp cơm tiện lợi của cô, cô không thể tin, nhưng cũng không khỏi mừng rỡ.
“Nếu như anh thích, về sau tôi sẽ giúp anh làm một phần.” Vừa dứt lời, cô liền âm thầm hối hận.
Cô cũng không phải bạn gái của anh, mỗi ngày giúp anh làm cơm tiện lợi, quá mập mờ?
Nhưng anh không nhận ra có cái gì đó không đúng, còn tùy hứng nói.
“Lần sau tôi muốn ăn món sở trường của cô.”
Cô nghe vậy, lòng tan chảy, ngọt ngào như mật ong. “Được, nhưng khi anh ăn, không được phép chê.” Trước tiên phải đưa ra quy tắc.
“Không được, cô cũng biết tính tôi không thích nói dối, ăn không ngon tôi sẽ nói thẳng.”
Nhưng cô không cần. Cô sẽ giận? “Nếu anh không thích nói dối, anh chỉ cần nói chuyện không cần quá khắc khe được không?”
“Tôi sẽ nói thật.”
“Anh có biết như vậy rất là máy móc hay không?”
“Nói thật lòng cũng sai sao?”
“Anh………. Anh rất quá đáng! Không ai dạy anh không cần quá câu nệ sao? Thỉnh thoảng khen ngợi người khác mấy câu sẽ chết sao?”
“Nếu rất đáng giá để khen thì tôi sẽ khen ngợi.”
“Vậy tôi không đáng giá để anh khen ngợi sao? Tại sao anh luôn ghét bỏ tôi?”
“Tôi không có ghét bỏ cô.”
“Còn nói không có? Anh luôn nhằm vào tôi.”
“Tôi không có.”
“Anh có.”
Cuộc nói chuyện của hai người dường như không còn là cuộc nói chuyện của hai người lớn nữa, mà giống như hai học sinh tiểu học ngây thơ đang đối chọi gây gắt, lại càng giống như hai người đang yêu nhau đang cãi yêu với nhau.
Nhưng hai người vẫn không nhận ra đang vượt quá giới hạn, đang vui vẻ, đắm chìm trong bầu không khí này, cho đến khi Chu Vi Đồng mang theo ý nũng nịu hỏi.
“Anh không có ghét bỏ tôi, vậy anh nhìn một chút, tại sao không cho tôi ở trước mặt anh gỡ mắt kính xuống?”