Tâm trạng của cô không tốt.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh không hiểu, chỉ biết sau khi show thời trang kết thúc, nụ cười của cô liền khô héo.
Dĩ nhiên, cô cũng biết cười, nhưng anh cũng nhìn ra được là những nụ cười không cảm xúc. Cô cười rất miễn cưỡng, không thật tâm.
Trong lòng cô có rất nhiều tâm sự, cô không nói nhưng anh rất muốn biết.
Chẳng biết tại sao, anh lại quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cô.
Anh thích cùng cô cãi vả, thích mượn công việc đối với cô kén cá chọn canh, trêu chọc tức giận đến đỏ cả hai bên gò má, không vui mà cãi lại.
Có lúc cô sẽ giận ngược lại anh, trêu chọc anh, cô thích nhất là khi gọi anh là ‘Diêm La Lãnh Huyết’, là ám hiệu nói mọi người trong công ty ai cũng ghét anh.
Biết rõ các nhân viên đều không thích anh, nhưng anh cũng chưa bao giờ để tâm đến, nhưng khi bị cô lấy ra để ‘tuyên dương’, anh lại cảm thấy rất khó chịu, ảo não, rất muốn chứng minh với cô là anh không có phạm tội ác tày trời, anh cũng có tính người, rất ôn hòa.
Cô ghét bỏ anh không hiểu không cảm thông cho nhân viên, anh liền mở ra thời gian uống trà chiều. Phê bình anh chỉ thích áp bức nhân viên, anh liền họp Hội Đồng Quản Trị mở phòng giải trí.
Cô nói anh nói chuyện không biết câu nệ, anh liền ‘không câu nệ’ cho cô thấy, mặc dù anh muốn mắng xối xả những nhân viên làm việc vô trách nhiệm này, nhưng chỉ cần cô trừng mắt nhìn anh, anh sẽ rất không tình nguyện tự động đổi thành ‘yêu khích lệ’.
Anh muốn chứng mình với cô, anh không xấu xa như cô đã nghĩ, anh rất đáng được tôn trọng, ngưỡng mộ, đáng để mọi người yêu thích.
Có trời mới biết anh muốn đôi ba việc là chỉ muốn chứng minh với cô những việc như thế này? Nhưng chính anh lại để ý đến cái nhìn của cô đối với anh, nên anh không chịu nổi nụ cười giả tạo của cô!
Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Sâm không ngồi yên được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, ở bên trong phòng làm việc đi qua đi lại.
Anh rất gấp, rất lo lắng. Thậm chí kích động đến mức khiến anh hút lại thuốc lá đã bỏ nhiều năm, mượn khói thuốc để trấn tĩnh lại tinh thần.
Anh bị điên rồi sao?
Cô là người nào? Chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, vì sao anh đường đường là một Phó tổng tập đoàn lại muốn biết tâm tình của cô, muốn biết cô có vui vẻ hay không?
Càng nghĩ càng giận, Nghiêm Sâm quyết định gọi tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện vào đây, trước mặt cô nói cho rõ ràng.
Nói là làm liền, anh nhấn nút gọi nội bộ.
“Vi Đồng, cô vào đây!” Giọng điệu rất ngạo mạn.
Đối phương không trả lời ngay, im lặng một lúc, nắm chặt ngực của anh, anh lại cảm giác………….. Rất khó thở.
“……….. Vâng.” Rốt cuộc cô cũng nhẹ giọng đáp lại.
Cuối cùng anh cũng có thế thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không tự chỉ nâng lên, nhưng chỉ hơi thoáng qua. Khi anh bất giác bản thân không biết vì sao lại cười, rất buồn bực thu lại.
Anh cười cái gì chứ? Anh gọi cô vào là để hỏi cho rõ mọi chuyện, không phải là chỉ cười hi hi ha ha!
Nghiêm Sâm hít sâu một cái, thu lại vẻ mặt đang tươi cười, ngã người tựa lưng vào ghế, bày ra vẻ mặt của một ông chủ ngạo mạn.
Chốc lát đã truyền tới tiếng gõ cửa, kế đến, Chu Vi Đồng đẩy cửa ra, trong ngực ôm một xấp tài liệu, nhẹ nhàng bước vào.
Anh ngắm nhìn cô, tuy là nhìn có vẻ hờ hững, nhưng vẫn chú ý đến gương mặt hao gầy của cô, dáng người có vẻ cũng gầy đi.
Chẳng lẽ mấy ngày gần đây cô ăn uống không ngon miệng sao?
“Boss, những tài liệu này phiền anh ký tên.”
“Được, cô cứ để đó.”
Cô khẽ gật đầu, đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc của anh, sống lưng thẳng tắp, giống như pho tượng gỗ đứng yên một chỗ.
Anh thấy bộ dạng của cô giống như trẻ con, nhất thời luống cuống, không biết nên mở miệng từ đâu, sau chốc lát, cuối cùng cũng tức giận.
“Chu Vi Đồng!”
“Vâng.”
“Cô………….”
Cô cuối đầu, bình tĩnh chờ đợi anh lên tiếng.
“Chu Vi Đồng, cô…………..”
“Vâng.”
Là quỷ nha!
Cô không thấy anh đang rất tức giận sao? Không nhìn ra anh hóa thân thành ‘Diêm La Lãnh Huyết’, đang chuẩn bị phóng hỏa với cô sao? Vì sao cô có thể mặt dày đứng bất động như thế chứ, đứng vững vàng không dao động, giống như không thèm để anh trong mắt vậy?
Đáng ghét, quá đáng ghét!
Đột nhiên Nghiêm Sâm đứng thẳng người lên, sải bước bước về phía Chu Vi Đồng, dừng lại ở trước mặt cô. Người phụ nữ không biết sợ chết này lại dám khiêu khích uy nghiêm của anh, anh nhất định phải dạy dỗ cô thật tốt.
“Chu Vi Đồng! Cô………….. Có chuyện gì không vui sao?”
“Sao?” Cô rung động, hình như không nghĩ đến anh sẽ hỏi như vậy.
Ngay cả anh cũng không ngờ, cơn giận nổi lên nửa ngày lại chợt tắt, khí thế giảm đi, không ngờ là một Đại Ma Vương lại ăn nói khép nép như con chó sói.
“Có phải tôi đã làm chuyện gì chọc giận đến cô hay không? Cô có thể nói thẳng với tôi.”
Cô không nói, kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh. Sau hồi lâu, đôi mắt sáng của cô có hơi mọng nước.
“Tôi……. Không có việc gì không vui cả.”
Không có mới là lạ! Không đúng, vì sao mấy hôm nay thấy cô phờ phạc rũ rượi, nụ cười rất ảm đạm? Nghiêm Sâm cau mày.
Chu Vi Đồng khẽ quan sát vẻ mặt bất thường của anh, vài giây sau, nhẹ nhàng thở dài.
“Boss, có phải anh đang lo lắng việc hợp tác bên phía Nhật Bản không? Không ngờ xã trưởng Yoshiya tạm thời lại đổi ý………….”
“Ông ta chỉ đang kiếm cớ, muốn đòi điều kiện tốt hơn khi đàm phán.” Nghiêm Sâm lơ đểnh phất tay một cái. “Chúng ta không cần để ý đến, để ông ta tự chơi một mình đi.”
“Là thế này phải không?” Cơ vừa một tiếng thở dài. “Vì vậy chúng ta nên học hỏi ông ấy nhiều điều.”
Anh cười nói. “Cho nên cô đi theo tôi là đúng rồi, tôi sẽ dạy cô.”
Cô im lặng không nói, kinh ngạc nhìn ánh mắt ấm áp của anh.
“Thế nào?” Anh bực mình vì tâm tình của cô lại chìm xuống.
“Không có, tôi chỉ là………… Tôi là mình ở bên cạnh anh, có thể hỗ trợ chút gì đó, nhưng tôi cảm thấy……….. Việc gì cũng không giúp được.” Cô thẩn thờ nói.
Cô không thích hợp, thật sự là không thích hợp.
Cô nhìn anh, đôi môi anh đào nở nụ cười yếu ớt. “Nếu anh không phân phó chuyện gì khác, tôi xin ra ngoài trước.”
Cứ như vậy để cho cô ra ngoài sao?
Nghiêm Sâm tức giận, bàn tay chuyển động còn nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô.
Cô kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn.
“Chớ đi.”
“Còn có việc gì sao?”
Anh không trả lời, cánh tay hơi dùng sức, một tay kéo cô tới trước mặt, dùng bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve hai gò má non mềm của cô.
“Anh………. Anh làm cái gì thế?” Cô kinh hãi hỏi, hai bên má bất giác đỏ ửng.
Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, nhìn thấy tâm trạng đang không ổn định của cô. Sau đó, anh dùng sức nhéo nhẹ một bên má của cô.
Hành động đột ngột này đã dọa đến cô. “Ừ, anh buông tôi ra……….” Âm thanh kháng nghị lí nhí như mèo kêu.
“Anh không buông.” Nghiêm Sâm dùng sức nhéo. “Trừ khi em thành thật khai báo có chuyện gì xảy ra khiến em không vui?” Anh giống như cậu học sinh nhỏ đang khi dễ cô ái mình yêu thầm.
“Em đã nói…….. Không có chuyện gì.”
“Còn không chịu thừa nhận? Được, không nói nữa, anh liền……….” Anh gỡ mắt kính của cô xuống, gương mặt tuấn tú hơi cuối xuống, chỉ cách mặt cô đúng một cm, dụng ý rất rõ ràng.
Cô bất ngờ hoa mắt, tâm trạng rối bời, lời nói đều bị chặn lại.
Anh thấy bản thân uy hiếp không có hiệu quả, liền hạ đôi môi xuống, quang minh chính đại hôn cô, bờ môi của cô, hương thơm ngọt ngào, anh triệt để thưởng thức cô.
Mà cô mất đi nhuệ khí, mềm nhũn mặc cho anh đừa giỡn, đến khi anh hôn xong rồi, hơi thở không ổn định, cô mới run rẩy giơ lên đôi mắt đang mơ mơ màng màng.
Anh đang nhìn cô mỉm cười, lại đùa giỡn chóp mũi của cô. “Chúng ta cùng nhau trốn việc đi!”
***
Anh nói muốn trốn việc, địa điểm do cô quyết định.
“Tại sao lại muốn trốn việc?” Cô không thể tin được, nó không giống với người tham công tiếc việc như anh.
“Em không vui vẻ đúng không? Chúng ta ra ngoài làm những việc khiến em vui vẻ.” Đây là lý do của anh.
Vì cô.
“Có gì không tốt chứ? Đi thôi!” Anh dùng sức kéo cô ra khỏi phòng làm việc.
Thấy anh đang hào hứng bừng bừng, cô không đành lòng làm anh mất hứng.
“Có thật là em đi đến chỗ nào, anh cũng theo sao?”
“Tất cả tùy em.”
“Vậy được, chúng ta đi vịnh Cát Trắng, ngồi tàu điện ngầm đi.”
“Phiền toái thế! Vì sao không đi xe?”
“Bởi vì đi cái này, anh mới quan sát được phong cảnh xung quanh.”
Vì thế, trước sự kiên trì của cô, hai người ngồi tàu điện ngầm, đi một lèo đến vịnh nước ngọt.
Cô chỉ cho anh cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, mấy chỗ cao cao là các khách sạn, mái đỏ đỏ lóng lánh dưới ánh mặt trời, nối tiếp nhau san sát là nhà dân, trên ban công trồng nhiều hoa có màu sắc khác nhau. Trên lối đi bộ, có cô giáo đang dẫn theo những đứa trẻ đáng yêu vui đùa ca hát.
Đoàn tàu chạy nhanh vượt qua hầm, bỗng nhiên tầm mắt sáng lên, nước sông bập bềnh, uốn lượn quanh những cánh đồng màu xanh lá cây.
“Phong cảnh rất đẹp phải không?” Cô hỏi.
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy phong cảnh như thế này?”
Bao lâu đây? Nghiêm Sâm ngẩn ngơ suy nghĩ, hình như rất lâu rồi, anh không thèm để những cảnh tượng xung quanh vào trong mắt, những cảnh biển đẹp đối với anh giống như mây bay.
Chu Vi Đồng nhìn anh thật sâu, nhìn sâu vào trong tâm hồn của anh. “Anh nói muốn làm cho em vui vẻ, thật ra chính anh mới nên tìm vui vẻ.”
Anh chấn động. “Nhìn anh có chỗ nào giống như không vui vẻ sao?”
“Cực kỳ tàn khốc rất tốt sao?” Cô dịu dàng chế nhạo. “Em không phải đã nói, tất cả mọi người đều gọi anh là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ sao?”
“Nha.” Anh cho là không đúng cười. “Chẳng lẽ muốn anh mỗi ngày đều mở miệng cười lên sao?”
“Nếu như có thể như vậy, cũng rất tốt, anh cười lên nhìn rất đẹp.” Nói xong cô cũng cười cong mày.
Anh hơi ngớ ngẩn, thì thầm nói. “Em cười lên, mới thật sự xinh đẹp.”
Đáng tiếc cô không nghe thấy, vừa lúc đoàn tàu đến trạm, cô dẫn đầu bước xuống xe.
Anh đi theo phía sau cô, thưởng thức bóng dáng xinh đẹp của cô, anh rất thích ngắm bộ dáng đi bộ thư thái của cô, có khi rất nhanh có khi rất chậm, bước đi không có quy luật, giống như là một hành động ngẫu hứng.
Sau khi xuống trạm, bọn họ lại chuyển qua xe buýt, sóng vai ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thỉnh thoảng con đường lắc lư, cô cũng ngồi không yên, anh nhìn không được, định ép đầu cô xuống đặt trên bả vai của mình.
“Anh đang làm gì thế?” Cô giật mình, muốn cử động.
Anh không để cho cô động. “Cũng không phải lần đầu tiên, khẩn trương cái gì chứ?”
“Cái gì không phải lần đầu tiên?”
“Ở đây, không phải là lần đầu tiên. Còn nhớ ngày trước chúng ta đi công tác ở Tokyo không? Lúc ở trên máy bay em cũng rất cao hứng dựa vào.”
“Em có sao?” Hai bên má cô nóng lên.
Anh mỉm cười nhìn cô, thổi hơi thở ấm áp của mình vào hàng mi dày của cô.
Tâm trạng cô hơi lộn xộn, cảm giác như anh lại muốn hôn cô nữa, cô có thể nhìn ra ánh mắt đầy nuông chiều của anh, cuống quít đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn.
Chu Vi Đồng, bình tĩnh một chút, người anh ấy nhìn không phải là mày.
Cô yên lặng tự đặt cảnh báo cho bản thân, không thể say mê, không thể dao động.
Nghiêm Sâm không nhìn ra tâm tư phức tạp của cô, vẫn hăng hái dồi dào, khó có dịp trốn việc. Anh không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại rất vui vẻ, giống như đứa trẻ trốn học.
Đi cùng với cô, anh phát hiện bản thân lại thích làm những việc những việc mà thường anh không thích làm.
Đến vịnh Cát Trắng, anh nổi tính trẻ con cầm lên một nắm cát, đổ vào giữa các kẻ ngón tay.
“Kế tiếp chúng ta làm cái gì đây?” Anh cười nói. “Em muốn bơi lội sao? Hay là chúng ta thuê một chiếc Motorcycle để chơi?”
Cô bất thình lình đưa anh một đáp án. “Em muốn anh dạy em………. Lướt sóng.”
***
Sau cái chết của Tiết Xán Tâm, anh không còn lướt sóng nữa. Đối với anh mà nói đây là khoảng thời gian rất đau khổ.
Ngày ấy, em trai ruột của anh là Nghiêm Phi đã nói cho cô biết một bí mật lớn.
Thì ra anh đã từng yêu một người con gái, người con gái kia cùng với cô có dáng dấp giống hệt nhau, đủ để cho người khác nhìn nhầm.
Vì vậy cô chợt hiểu tất cả mọi nghi vấn trong lòng đã được giải thích rõ. Vì sao anh lại điều một biên tập viên mỹ thuật đến bên cạnh anh làm trợ lý. Tại sao lại tận tâm bồi dưỡng cô, hướng dẫn cô nhiều việc, thay đổi bản thân.
Tất cả đều là vì Tiết Xán Tâm, vì chuyện này khiến anh nhớ lại người con gái anh yêu.
Mặc dù cô ấy đã qua đời nhiều năm, mặc dù cô ấy phản bội tình yêu của bọn họ, để lại nỗi đau không thể xóa nhòa. Nhưng anh vẫn nhớ đến ngày giỗ của cô ấy, nghĩ tới cô ấy, nhớ cô ấy.
Đêm đó ở Tokyo, anh say rượu không phải là cô đơn lạnh lẽo, mà bởi vì đang tương tư.
Anh không hề quên Tiết Xán Tâm, chưa bao giờ quên cô gái đã làm tổn thương đến anh, anh còn rất yêu cô ấy, có lẽ là hận, nhưng…………
Cô rất giống Tiết Xán Tâm….
Em trai của anh đã nói với cô như thế, cậu ấy nhìn vào đôi mắt của cô, rõ ràng là muốn cô trở thành nữ thần đã khiến cậu ấy mê luyến, vì ánh mắt của nữ thần mà có thể cam tâm tình nguyện phản bội lại chính anh trai của mình.
Sau khi cô nghe được những tâm sự của cậu ấy thì cô rất đồng tình, nhưng cũng rất giận cậu ấy. Hận cậu ấy đã làm tổn thương đến Nghiêm Sâm, cô hiểu được cảm giác bị phản bội, mà cô tin tưởng Nghiêm Sâm so với cô còn đau gấp trăm lần.
Bởi vì oán giận bản thân đổi lấy sự cách xa nhau như trời với đất, không còn được nhìn thấy người con gái mà mình đã yêu thương, vết thương trong lòng kia chắc đã trở thành vết sẹo rất sâu.
Cô thật hy vọng có thể giúp anh làm liền vết thương………….
“Tại sao lại muốn học lướt sóng?” Anh nghiêm mặt hỏi.
“Nghe nói anh rất lợi hại, không phải sao?” Cô không dám nói cho anh biết nguyên nhân chính xác. “Em cảm thấy được anh lướt sóng trông rất tuấn tú, em muốn thử nhìn một chút.”
“Không phải ai cũng học được, phải có thiên phú.”
“Cho nên em mới nói là muốn học một chút! Anh có thể dạy em sao?”
Anh không nói câu nào, ánh mắt âm trầm nhìn về phía chân trời xa xa.
Anh đang nghĩ cái gì? Có phải đang nhớ đến người yêu cũ hay không?
Cô cảm thấy đau lòng, ý cười ẩn ở bờ môi. “Anh không dạy em, em tự mình học.”
“Đùa gì thế?” Anh trừng mắt với cô. “Lướt sóng nguy hiểm như vậy có thể tự mình học lung tung sao? Em không sợ bị sóng biển cuốn đi à?”
“Vậy anh sẽ dạy em à.” Cô làm nũng. “Bên kia có cho thuê ván trượt kìa, đi thôi!”
Dứt lời, cô cũng không đợi anh đáp lại, tự mình đi về phía cửa hàng bên cạnh. Anh không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, thuê ván lướt sóng, rồi lại ra lệnh cho cô đi thay quần áo.
Lúc lướt sóng không thể đeo mắt kính, cô tháo xuống, thay kính áp tròng đã chuẩn bị trước đó.
Anh nhìn thấy cô đã chuẩn bị đầy đủ, có chút tức giận. “Em đã sớm lên kế hoạch sao?”
Cô gật đầu, cầm mắt kính thật chặt trong lòng bàn tay. Đây là vũ khí phòng vệ của cô, sau khi tháo xuống, nhất định cô dễ dàng bị thương phải không?
Không sao cả, cô đã sớm bị thương, ngày đó khi biết bản thân mình giống với bạn gái cũ của anh.
Trở lại với bờ cát, anh dạy cô các tư thế căn bản, xác định dòng chảy, các bài tập với nước. Anh thay cô buộc dây an toàn, không cho phép cô xuống nước.
“Tại sao?” Cô chu mỏ kháng nghị.
“Hôm nay sóng quá lớn, em ngoan đi, ở đây nhìn anh làm mẫu là được rồi.” Anh không tự chủ dụ dỗ cô.
Cô cũng không có cách, đành ngồi im trên bãi cát nhìn anh biểu diễn. Mặc dù đã không chơi nhiều năm, nhưng anh vẫn khéo léo lướt sóng, tung hoành ngang dọc, ngẫu nhiên sẽ thực hiện vài kỹ thuật khó. Cô cả kinh mở to mắt, tim muốn ngừng đập, sợ anh rơi xuống, nhưng anh vẫn rất phóng khoáng, du dương tự tại.
Rất đẹp trai! Quả thật Nghiêm Phi nói không sai, anh đúng là một cao thủ.
Chu Vi Đồng nín thở nhìn theo, ánh mắt không giấu được vẻ say đắm, mặt biển xanh thẳm, có vô số du khách đang vui đùa dưới nước, nhưng trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Cô nhìn, ánh mắt từ từ mê ly, bóng dáng của anh cũng biến hóa huyền ảo, giống như có người con gái đang rúc vào ngực của anh, cùng anh theo gió vượt sóng.
Người con gái kia rất giống cô, nhưng không phải là cô……….
Bỗng nhiên cô đứng dậy, chân trần đi vào nước, nước biển bị mặt trời chiếu xuống, nhiệt độ vừa phải, rất thoải mái.
Cô làm theo động tác mà anh hướng dẫn, cúi người nằm lên ván lướt sóng, luyện tập vẩy nước, một cuộc chiến trên làn sóng, bắt đầu nâng cô lên từ từ, bất giác tim cô đập rất nhanh.
Đứng lên xem một chút nhỉ!
Thừa lúc trọng tâm vững chắc, cô cắn răng, từ từ đứng lên. Lại một làn sóng vọt tới, cô hoàn toàn không bị sóng đánh ngã, thừa thế xông lên.
Không thể nào? Cô thành công sao?
Cô vui mừng, nhất thời rất có lòng tin, có dũng khí theo làn sóng phập phồng.
Thì ra là cô cũng có thể làm được chứ sao.
Mời hài lòng được vài giây, đột nhiên có một làn sóng lớn nhanh chóng ập tới, cô nghiêng trọng tâm một cái, cả người ngã lật.
Hỏng bét!
Cô không kịp đề phòng, uống mấy ngụm nước, mặc dù dây an toàn vẫn còn trên ván lướt, thân thể bởi vì khẩn trương mà cứng nhắc, không thể nào tự do cử động.
Ký ức đen tối lúc còn nhỏ, cô kinh sợ đến mất hồn, kịch liệt giãy giụa.
“Cứu, cứu mạng……… Cứu mạng……….” Cô la to lên, hai cánh tay lo lắng quơ lung tung.
Một thân hình như tên lửa rẽ sóng trên mặt nước lướt đến, thời điểm cô sắp ngất đi, đã nâng từ phía sau lưng cô lên.
Cô mờ mịt nhìn, là Nghiêm Sâm, anh tới cứu cô……….
“Trước tiên đừng nói gì cả.” Anh ý bảo cô im lặng, trước nâng cô bơi về phía bờ, ôm cô lên bãi cát, kiểm tra người cô từ trên xuống dưới, xác định cô bình yên vô sự, mới quăng tảng đá đang ép trong tim xuống, u ám chỉ trích.
“Em làm sao lại xuống nước? Không phải anh đã nói sóng quá lớn, muốn em đường có xuống? Sao lại không nghe lời?”
“……. Thật xin lỗi.” Cô khom người ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt. “Em chỉ là…. Muốn thử nhìn một chút thôi.”
“Thử nhìn một chút? Em có biết hay không, em thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không có? Có biết anh lo lắng cho em nhiều lắm không?” Anh vừa nóng vừa giận, hung tợn gào thét.
“Không phải anh đã dạy em rồi sao? Nếu như bị té xuống, muốn mau chóng trèo lên ván lướt, chỉ cần đẩy cơ thể về phía sau là có thể lên trên.”
“Em biết rõ, nhưng………. Khụ, khụ!”
“Không phải đã buộc dây an toàn rồi sao? Đừng nói với anh là em không tìm được ván lướt!”
“Bởi vì em…….. Sẽ sợ.”
“Sợ cái gì? Không phải em nói là biết bơi sao?”
“Em biết, nhưng lúc em còn nhỏ thiếu chút nữa vì đang bơi lội mà chết chìm, cho nên em……. Sợ nước.” Cô bất đắc dĩ thừa nhận nỗi sợ hãi. “Mới vừa rồi quá khẩn trương, thân thể không chuyển động được……….”
“Em nói cái gì?” Anh hoảng sợ nhìn cô, ánh mắt đầy lửa giận.
“Điên rồi, anh thật sự bị em làm cho điên rồi! Chu Vi Đồng, rõ ràng em không thích hợp để lướt sóng, tại sao lại còn muốn anh dạy em lướt sóng?”
“Chỉ là em muốn………. Cùng chơi đùa với anh.”
“Chơi cái gì cũng được, sao nhất định phải học lướt sóng?”
“Đúng, nhất định phải là lướt sóng.”
“Tại sao?”
Cô cắn môi không nói.
“Em nói đi!” Nghiêm Sâm tức giận lay lay bả vai cô. “Đừng làm ra bộ mặt đáng thương, giả bộ uất ức với anh.”
“Em không có uất ức…………”
“Vậy sao em không trả lời? Rốt cuộc tại sao phải học lướt sóng?”
Anh thật sự rất muốn biết sao? Được, cô sẽ nói!
Bỗng nhiên Chu Vi Đồng nổi giận. “Bởi vì chỉ có như vậy, em mới có thể thay thế được Tiết Xán Tâm……!”
Anh sửng sốt. “Em nói cái gì?”
“Chỉ có như vậy, em mới có thể trở thành Tiết Xán Tâm….” Cô khổ sở mím môi, một nỗi không thể tả cứ dây dưa ở ngực.
“Mà hiện tại em đã biết rõ, em vĩnh viễn cũng không thể trở thành cô ấy được, em không phải cô ấy, không phải cô ấy……..” Cô đột nhiên nghẹn ngào, hai bàn tay che lấy mặt.
Anh không thể tin được trừng cô. “Chu Vi Đồng, em điên rồi sao?”
“Người điên là anh.” Cô muốn cười nhưng nước mắt không ngừng chảy ra.
“Là anh điều em về làm việc bên cạnh anh, là một tay anh cải tạo em, dạy em phải có lòng tin với bản thân, là anh………… Để em trở nên xinh đẹp, trở nên càng giống với người phụ nữ luôn ở trong tâm trí anh. Anh muốn chân chính muốn cô ấy, cho đến bây giờ không phải em, lúc nhìn thấy em, anh đã nghĩ đến người nào? Chẳng lẽ không phải là Tiết Xán Tâm sao? Anh có dám nói mình…….. Thật sự đã quên cô ấy sao?”
Rất nhiều câu hỏi, như trận cuồng phong, cơn bão trong lòng Nghiêm Sâm cuồn cuộn nổi lên.
“Anh sớm đã quên………..”
“Nói láo! Anh có nhớ cái đêm anh say rượu ở Tokyo không? Ngày đó chính là ngày giỗ của Tiết Xán Tâm phải không? Anh còn nhìn nhầm em là cô ấy!”
“Anh không có!” Anh lên tiếng phủ nhận, toàn thân phát run. “Cuối cùng vì sao em lại biết chuyện này?”
“Là em trai anh, Nghiêm Phi.” Cô chán nản. “Cậu ấy, cái gì cũng nói cho em biết, cậu ấy nói cho em biết các người đã yêu nhau như thế nào, nói cho em biết bọn họ làm như thế nào để phản bội anh, cậu ấy đều nói tất cả.”
Anh kinh ngạc không nói gì.
Cô giương mắt nhìn anh. “Tại sao lại liều mạng làm việc? Tại sao lại thích bắt bẻ? Tại sao không hiểu lý lẽ? Bởi vì anh rất oán giận, đúng không? Bởi vì đã từng bị phản bội? Bởi vì tình nguyện tha thứ cho em trai, nhưng lại sợ mất mặt, cho nên anh càng lúc càng lãnh khốc, càng lúc khiến cho mọi người chán ghét………. Thật ra anh cũng không biết làm sao thoát khỏi quá khứ, anh vẫn bị mắc kẹt ở đó!”
Anh cắn răng, vẻ mặt không ổn định, nhìn cô, có chút tức giận. “Tại sao em lại nói như vậy? Tại sao nói như vậy? Chu Vi Đồng, em cho rằng em hiểu anh được bao nhiêu?”
“Em không biết, cho nên không thể làm gì khác hơn là hỏi em trai anh. Cậu ấy nói cho em biết, trước kia anh không có lạnh lùng như thế, mặc dù bản thân là con trưởng, cha mẹ dạy dỗ anh rất nghiêm khắc, nhưng anh cũng biết hài hước, chơi lướt sóng, biết hưởng thụ cuộc sống.”
Cô dừng một chút, biết rõ anh không muốn nghe tiếp, nhưng vẫn kiên trì phân tích.
“Em nghĩ là bởi vì Tiết Xán Tâm mất đi, chân của em trai anh lại bị thương. Từ đó anh lại đem tất cả mọi chuyện gánh trên người, bức bản thân làm việc như máy móc, cả ngày đều muốn mở rộng phạm vi hoạt động của tập đoàn……… Thật ra anh chỉ muốn dùng phương thức này để giảm đi áy náy đối với em trai anh, đúng không?”
“Ai nói anh náy náy? Tại sao anh lại áy náy với nó chứ? Anh không có phản đối nó.”
“Anh không phản đối cậu ấy, nhưng lại cảm giác bản thân hại cậu ấy, anh cho là tai nạn xe năm đó, anh cũng có phần trách nhiệm.”
Cuối cùng cô dựa vào cái gì? Tại sao lại dễ dàng nhìn thấu trái tim của anh?
Nghiêm Sâm nổi giận, điên thật, từng câu chữ của cô sắc bén như dao, mềm mại đâm vào phần mềm yếu nhất của anh, anh không thể không đau đớn mà chảy máu.
“Chu Vi Đồng, em đừng nói! Không cho phép em nói nữa!” Anh không biết đối mặt như thế nào với nỗi đau này, lại càng không biết làm như thế nào để đối mặt với cô. Anh không thể làm gì khác hơn là giương nanh vuốt gào thét.
Lúc này cô cũng nhìn thấu anh, dịu dàng đau thương mỉm cười.
“Anh biết rõ, anh không có tư cách nói với em những lời này, nhưng em phải nghe anh nói một câu thôi, một câu cuối cùng.” Anh cau mày.
“Cảm ơn em, nếu như không phải là em, anh sẽ không tìm lại chính bản thân. Cho nên cảm ơn em, thật……… Cảm ơn.”
Cô ngập ngừng cười, nụ cười với nước mắt làm người người tan nát cõi lòng.
Anh hoảng hốt nhìn cô. “Tại sao lại cười như vậy?”
“Bởi vì em muốn anh nhớ kỹ bộ dáng khi em cười.” Cô càng cười ngọt ngào, càng sâu hơn. “Về sau em………. Sẽ không thể ở lại bên cạnh anh nữa rồi.”
Anh hoảng hốt thay đổi sắc mặt. “Em phải rời đi sao?”
“Đúng, em muốn rời đi.”
Cô chỉ có thể lựa chọn rời đi, bởi vì cô vĩnh viễn không phải là người phụ nữ anh mong muốn.
Cô đưa mắt nhìn anh chốc lát, sau đó nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ bên má anh.
“Hẹn gặp lại!”
***
Tạm biệt Nghiêm Sâm.
Cảm ơn anh.
Em có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng em không đủ can đảm. Nếu như nói trước mặt em nhất định sẽ khóc, vì không muốn để anh phiền lòng có lẽ là nên viết thư.
Khi gặp được anh, đối với em mà nói đó là niềm hạnh phúc.
Trước khi gặp anh, em cảm thấy bản thân rất tồi tệ, giống như xác ướp.
Công việc của em tẻ nhạt, cuộc sống thì nhàm chán, nói chuyện yêu đương cũng rất máy móc. Ngày qua ngày đều trải qua cuộc sống buồn tẻ, dần dần tự giết bản thân.
Em không cảm thấy vui vẻ, tự ti khi đứng trước mặt bạn bè, các cậu ấy đều xinh đẹp giỏi giang, còn em cảm thấy bản thân giống như vịt con xấu xí.
Gặp được anh giống như điều kỳ diệu, anh đã thay đổi em, dẫn dắt em tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.
Em bắt đầu thích mạo hiểm, thích sáng tạo trong công việc.Em ăn vận bản thân giống như các baby trong trò chơi, mà em chưa bao giờ hiểu được kiểu trò chơi này lại làm cho người ta vui vẻ đến thế.
Hiện tại em cảm thấy làm việc cũng là thách thức, cái gì cũng thấy hứng thú.
Mỗi ngày lúc ngồi trên xe máy đi làm, em sẽ để ý đến hai hàng cây hai bên đường, có hoa nở, lá rụng, mây trắng bay trên bầu trời xanh giống như bông vải. Em cũng thích ngắm mọi người đi qua đi lại, nghiên cứu màu sắc các trang phục họ mặc trên người, đoán tâm tình hỉ nộ ái ố trên gương mặt của bọn họ, giống như đang xem kịch………
Có lẽ tâm trạng đã thay đổi đúng không? Gần đây em dần phát hiện ra, vốn dĩ em hay nghĩ đến cuộc sống thiếu thốn mỗi ngày, nhưng có rất nhiều cảnh nhỏ rất xinh đẹp.
Nếu như không có anh, em sẽ không học được cách thưởng thức phong cảnh đẹp.
Nếu như không phải là anh, em sẽ không biết làm thế nào để chăm sóc bản thân.
Bởi vì anh, em càng quan tâm nhiều hơn nữa trong việc lựa chọn trang phục, vì anh mà tô son hương trái cây giống như môi mật.
Đôi môi em có xinh đẹp không? Đáng yêu không? Mặc dù không dám lại tự ý tháo mắt kính xuống, nhưng trong lòng em luôn mong chờ anh hôn em. Cho nên mỗi ngày đi làm em đều to son hương vị trái cây.
Thực sự em không muốn thừa nhận, nhưng em………. Thích anh.
Em không muốn xem anh là một ông chủ, mà muốn xem anh là một người đàn ông.
Em đã rất thích rất thích anh, vì vậy em cũng rất đau khổ.
Hơn nữa khi anh dùng ánh mắt dịu dàng đó để nhìn em, lúc nhìn em cười thì em rất không thoải mái. Bởi vì em biết, người anh nhìn không phải là em, mà là một người con gái khác.
Em không phải là Tiết Xán Tâm.
Em cũng đã từng nghĩ đến việc để em trở thành cô ấy, ở bên cạnh chăm sóc anh. Bởi vì anh khiến em vui vẻ, cho nên em cũng rất muốn anh.
Hy vọng anh mỗi ngày đều cười, mỗi ngày đều vui vẻ. Không cần lúc nào cũng nghĩ đến công việc, thỉnh thoảng phải thả lỏng, ăn uống cho thật tốt, chăm sóc bản thân mạnh khỏe.
Hy vọng anh hạnh phúc.
Dù sao em cũng không phải là cô ấy, em là Chu Vi Đồng, không phải Tiết Xán Tâm. Em có thể chơi air hokey cùng anh, nhưng không thể cùng anh lướt sóng.
Nếu như không phải là anh, em sẽ không thể tìm lại được chính bản thân.
Bây giờ em, rất yêu bản thân mình, nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh anh, có lẽ là em đang chán ghét bản thân chăng? Ghét em không thể trở thành người duy nhất ở trong lòng anh.
Cho nên em quyết định rời đi, chỉ có thể rời đi.
Hãy bảo trọng.
Tạm biệt…………