Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 43: Chương 43




Hai người cùng nhau về nhà Dĩ Nặc, mẹ Khương còn chưa ngủ, đang chờ hai người bọn họ trở về

Tiêu Nhiên bước vào trước, mẹ Khương nhìn thấy cô, kéo cô vào phòng khách, “Dì có chuẩn bị ít Hồng Trà cho hai con, uống một ít rồi đi ngủ, sao tối khuya thế này còn bị giày vò phải đến bệnh viện?”

Miễn cưỡng mỉm cười, Tiêu Nhiên trả lời có lệ, “À, là do có người bạn nhập viện, lại không tìm được người nào khác.”

Mẹ Khương hơi nghi ngờ hỏi: “Vậy sao lại tìm được các con?”

Lập tức đã hỏi tới tử huyệt, vẻ mặt Tiêu Nhiên lúng túng nhìn DĨ Nhặc, Dĩ Nặc cũng yên lặng thầm kêu khổ trong lòng: Mẹ ơi là mẹ, mẹ không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì ?

Dĩ Nặc cũng ngồi xuống, “Cô ấy mới vừa từ nước ngoài trở về, bạn bè không nhiều lắm, là hàng xóm giúp gọi loạn, mới gọi đến số con.”

Tiêu Nhiên chỉ cười, cầm ly trà lên uống vài ngụm, nói với mẹ Khương: “Dì, đã không còn sớm, dì đi nghỉ nhanh đi, bọn con cũng tranh thủ thu dọn rồi đi ngủ sớm.”

Cảm thấy hai người bọn họ có gì không ổn, mẹ Khương nhìn con trai mình, khẽ lắc đầu, “Người bạn kia, sáng mai dì đi xem một chút, các con cũng không cần lo lắng.”

Dĩ Nặc vội vàng ngăn cản người mẹ quá đỗi nhiệt tình của mình, “Không cần đâu mẹ, có hộ lý trông chừng là được rồi, cũng không có chuyện gì lớn.”

Hả? Ngăn không cho đi? Chẳng lẽ người này có gì mờ ám? Mẹ Khương cũng không muốn bỏ qua, mỉm cười “thân thiết”: “Nếu đã là bạn các con, vậy có cái gì không thể, cơm bệnh viện cũng ăn được ư? Hơn nữa hộ lý cũng không phải là người máy, làm việc thời gian dài như vậy còn không để người ta nghỉ ngơi……

Anh bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nhiên, cô nói tiếp, “Vậy cũng tốt, làm phiền dì qua trông Lam Tang, dạ dày Lam Tang không tốt, ăn những món lỏng trong nhà làm sẽ tốt hơn.”

Dĩ Nặc gật đầu, nhìn mẹ mình. “Thần tiên tỷ tỷ, vậy sáng mai làm phiền ngài “đại giá quang lâm” một lần?”

Trên khuôn mặt mẹ Khương là nụ cười lừa già dối trẻ, vỗ vai con trai “Không thành vấn đề, yên tâm đi!”

Bà lại nhìn Tiêu Nhiên đang cúi đầu không nói, yên lặng uống trà, xem ra muốn biết chuyện gì xảy ra bà phải nhanh chân đến xem mới biết.

Mẹ Khương đi ngủ, Tiêu Nhiên đứng lên, cười nhạt với Dĩ Nặc: “Vậy em cũng đi ngủ đây, hôm nay hơi mệt.” Bưng ly trà lên, muốn đi vào phòng bếp để rửa, Dĩ Nặc ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Cảm ơn em!”

Vốn dĩ không có chuyện gì, sao lại cảm thấy trong lòng vẫn rất nặng nề? Tiêu Nhiên lắc đầu một cái, muốn tránh khỏi lồng ngực Dĩ Nặc: “Em cũng không làm gì, anh lại đang làm gì vậy.”

Dĩ Nặc không có ý định buông cô, đầu của anh tựa vào đầu cô, ngửi được mùa sữa nhàn nhạt xen lẫn một chút nước hoa, “Những chuyện này vốn không cần thiết nhưng anh biết rõ trong lòng em không thoải mái. Nếu như em thật sự khó chịu, chúng ta không giúp cũng không sao.”

Nghe lời này, đột nhiên Tiêu Nhiên cảm thấy mình giống như trở thành người độc ác: “Có gì mà em phải không thoải mái, cô ấy là bạn chúng ta, với tình hình như bây giờ, chẳng lẽ không giúp ư? Em không phải là kẻ thiếu mắt nhìn như vậy……”

Cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, cầm cái ly đi vào phòng bếp. Mở vòi hoa sen, nước chảy rào rào qua tay cô, lành lạnh. Kể từ khi biết Lam Tang trở về, quan hệ của bọn họ có chút không bình thường, anh ấy đã thẳng thắn với cô, tại sao còn không tin tưởng anh…… Phương Tiêu Nhiên, chẳng lẽ mày thiếu lòng tin đến mức đó sao!

Cứ nghĩ rằng Dĩ Nặc ở bên ngoài, đóng vòi nước, cất ly trà xong, Tiêu Nhiên xoay người lại thì phát hiện anh đang đứng sau lưng mình. Trên khuôn mặt anh là vẻ hiểu rõ mọi chuyện, làm cho Tiêu Nhiên không kiềm nén được tuôn trào nước mắt, nhào vào trong ngực anh, còn cười lau nước mắt, “Ghét, sao anh lại ở sau lưng em? Thật sự không muốn để anh thấy.”

Dĩ Nặc ôm Tiêu Nhiên thật chắt, “Tốt lắm, muốn khóc cứ khóc đi, anh đã thấy lúc em xấu đến mức nào, không phải sợ ~”

“Chẳng qua em đang rất sợ……” Cô nhỏ giọng nói, sau đó ôm chặt anh.

Đương nhiên anh biết, mới nhìn bên ngoài thì có vẻ cô rất yên tâm về anh, thực ra trong lòng lại vẫn luôn lo lắng. Nhóc con hai mặt này, vì kiêu ngạo nên sẽ không nói cô đang lo lắng, cô ghen, không muốn anh bắt gặp.

Bọn họ muốn qua được cửa ải này, cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Ngày hôm sau mẹ Khương đến bệnh viện thăm Lam Tang.

Lam Tang đã thức dậy từ sớm, đang nằm trên giường đọc tạp chí mà bác hộ lý mua cho cô.

Mẹ Khương nhìn thấy sắc mặt tái nhợt gầy yếu của Lam Tang, tự nhiên nảy sinh lòng thương hại, đặt ấm giữ nhiệt xuống đầu giường, “Cháu là Lam Tang? Dì là mẹ Dĩ Nặc.”

Quen nhau lâu như vậy, chưa từng gặp mặt mẹ Dĩ Nặc. Bây giờ lại gặp nhau ở tình huống, Lam Tang hơi ngượng ngùng muốn ngồi thẳng lại bị mẹ Khương ấn xuống, “Thân thể không tốt cũng không cần lộn xộn, cứ nằm đi.”

Lam Tang lễ phép mời mẹ Khương ngồi, mẹ Khương nhìn cô gái có dáng vẻ cũng khá xinh đẹp này, dịu dàng nắm lấy tay cô . “Dì nấu cho cháu ít cháo, Nhiên Nhiên nói dạ dày cháu không tốt, phải cẩn thận, dì sợ hộ lý mua đồ không tốt, nên tự mình làm, cháu phải ăn uống đúng giờ mới được.”

Nhiên Nhiên trong miệng bà hẳn Phương Tiêu Nhiên, Lam Tang không biết mẹ Khương là cố ý hay vô tình, nhưng cô vẫn cảm thấy ghen tị với Tiêu Nhiên. Thì ra thứ mà cô từ bỏ lại là thứ tốt đẹp đến vậy.

“Cám ơn dì, cháu vừa về nước không lâu, lâu lắm rồi không được thưởng thức món cháo gia đình thế này.” Trên khuôn mặt là nụ cười điềm tĩnh, Lam Tang rất ngoan ngoãn nói.

Mẹ Khương thấy cô như vậy, vui vẻ nói: “Vậy cháu ăn nhanh đi, có người yêu thích tay nghề của dì là dì vui lắm rồi. Đúng rồi, nhà cháu ở đâu? Cha mẹ đâu?”

Nghe được câu này, sắc mặt Lam Tang cứng ngắc, đặt chén xuống, nước mắt vòng quanh khóe mắt. “Lúc cháu và mẹ ở nước ngoài, bà đã qua đời vì bệnh.”

Cô vẫn không nói đến cha, mẹ Khương đã không đành lòng, vuốt khuôn mặt thon gầy của cô, “Đứa bé đáng thương~”

Nước mắt Lam Tang cứ thế mà chảy xuống, mẹ Khương nhẹ nhàng an ủi cô, một lát sau, giúp cô lau nước mắt, “Được rồi, ăn hết nửa bát cháo này đi, còn lại dì bảo hộ lý cho cháu ăn sau, nhớ ăn đúng giờ. Sáng mai dì lại tới.”

Khóe miệng hiện lên mỉm cười nhàn nhạt, Lam Tang lau nước mắt, cười nói: “Vậy cháu có lộc ăn rồi.”

Mẹ Khương hả hê nói: “Ha ha, cái khác dì có thể không biết, nhưng tay nghề nấu ăn cũng không phải chỉ là hư danh, Nhiên Nhiên và Dĩ Nặc nhà dì đều là quỷ tham ăn, đều yêu thích đồ ăn ta làm.”

Lại là bọn họ, trong lòng Lam Tang kháng cự sự thật này, cô cũng muốn có loại ấm áp đó……

“Dì, dì thật tốt ~ vừa đẹp lại dịu dàng” Lam Tang thật lòng nói, giọng nói hiện rõ vẻ ao ước, “Thật hy vọng…”

Mẹ Khương cười rực rỡ, “Khi còn bé Dĩ Nặc đã hi vọng mình có thể có một em gái, nên thấy người ta có em gái đều vô cùng hâm mộ. Cũng may Dĩ Nặc lừa được Nhiên Nhiên về nhà, nhưng vẫn không biết đến lúc nào thì mới có thể hoàn toàn rước vào cửa, quả thật làm thân già của dì nóng lòng lắm ~ Nhiên Nhiên còn thân với dì hơn cả Dĩ Nặc, con bé vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, cái gì cũng tốt ~”

Nghe thấy mẹ Khương thích Tiêu Nhiên đến vậy, Lam Tang có chút mất mác, cô che giấu tâm tư của mình, nói chuyện phiếm với mẹ Khương, “Trước kia chúng con cũng có chơi chung với nhau, cũng biết Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc là thanh mai trúc mã, có thể có tình cảm tốt như thế này thật làm người ta hâm mộ.”

Vừa nhắc tới bọn họ thì mẹ Khương rất tự hào, bà gật đầu một cái, “May mà thằng ngốc nhà dì không để vuột mất Tiêu Nhiên, bằng không dì đã uổng công nuôi nó nhiều năm như vậy, đần muốn chết ~”

Lam Tang không nhịn được nói: “Dĩ Nặc rất thông minh, năm đó anh ấy dễ dàng dành được giải thưởng, bọn cháu đều rất bội phục anh ấy.”

Phất tay một cái, mẹ Khương bĩu môi, “Cũng không tệ, ý dì là nói thằng bé mặc dù dáng dấp không tệ, luôn có nữ sinh theo đuổi, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất mờ mịt, dì đã nhìn ra nó thích Tiêu Nhiên từ rất lâu rồi, nhưng lâu như vậy nó mới chịu thông suốt, thật là làm dì gấp muốn chết ~”

Đã nhìn ra từ rất lâu? Khi bọn họ quen nhau thì anh ấy đã thích Tiêu Nhiên rồi ư? Trong lòng Lam Tang âm thầm dâng lên cảm giác không thoải mái, sau đó gật đầu , “Vậy bọn họ quen nhau đã lâu chưa? Từ năm thứ hai đại học cháu không thể liên lạc được với họ nữa, gần đây cháu mới về nước, vừa liên lạc được với bọn họ. “

Mẹ Khương “À” một tiếng, “Tính ra thì cũng không bao lâu, lượn lờ lâu như vậy, đến khi quen nhau thì vô cùng ngọt ngào làm cho mọi người đều vui vẻ, Tiêu Nhiên tuyệt đối là khắc tinh của Dĩ Nặc. Chắc cháu cũng biết bạn gái trước đây của Dĩ Nặc không hề ít, đúng không? Nhưng chưa có người nào làm Dĩ Nặc trở nên như vậy, ngay cả dì cũng chưa từng thấy nó như thế.”

Vẻ mặt Lam Tang có chút cương cứng, việc này, tuyệt đối sẽ bao gồm cả cô, mẹ Khương biết cô? Nếu như đã, còn có thể đối xử với cô như bây giờ sao? Cô không thể làm gì khác ngoài mỉm cười, “Cháu lại không biết bọn họ đang quen nhau, nhưng quả thật Dĩ Nặc đã khác trước kia rất nhiều.”

Nhân lúc nghỉ trưa Tiêu Nhiên xin phép đi thăm Lam Tang, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ Khương ở đây, lập tức cười rực rỡ, “Dì Lãnh, dì tới rồi?”

Thấy Tiêu Nhiên, mẹ Khương đứng dậy nghênh đón, kéo cô ngồi xuống bên giường, “Không phải các con nói không rảnh tới đây ư, nên dì tới sớm một chút.”

Tiêu Nhiên gật đầu một cái, để đồ đạc trong túi xách lên trên tủ đầu giường, “Dạ phải, nhưng con xin tổ trưởng cho nghỉ, may là hôm nay không cần phải ra ngoài làm việc, nếu không thật sự là không qua được đâu.”

Mẹ Khương thương yêu vỗ vỗ cô, “Dì xem một chút, ơ ~ hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, bây giờ dì mới phát hiện, mỗi lần con đến nhà đều mặc như học sinh, nhìn con như vậy, thật đúng là khác quá, Nhiên Nhiên của chúng ta quả là đại mỹ nữ!”

Mở túi ra, Tiêu Nhiên nói với Lam Tang: “Tôi nghĩ dì mang cháo cho cô, nên mang đến ít tổ yến, ăn một chút chắc không ngán đâu.” Sau đó nói với mẹ Khương: “Dì, dì cũng ăn một chút đi, tránh buổi trưa dì về nhà lại ăn một mình.”

Hình ảnh mẹ Khương và Tiêu Nhiên thân thiết đập cào mắt Lam Tang, nhưng cô chỉ yên lặng ăn đồ Tiêu Nhiên mang tới. Tiêu Nhiên nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với hai người: “Dì, con phải trở về, có muốn con tiễn người một đoạn đường không?”

Vì vậy mẹ Khương cũng đứng dậy, nói với lam Tang: “Vậy dì gọi hộ lý trở vào, cháu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Hai người tay nắm tay cùng nhau đi ra ngoài, Lam Tang mặt không chút thay đổi nặng nề nằm xuống, mây kéo nhau đến, khắp căn phòng đang tràn ngập ánh nắng, bỗng chốc trở nên âm u.

……

Dĩ Nặc chỉ gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm Lam Tang, còn Nhược Hạo, khi nghe nói Lam Tang nằm viện thì hôm sau đến thăm cô. Thấy cô gầy yếu thì anh đã khẳng định cuộc sống của cô không dễ dàng gì, nhưng Lam Tang đã không nói nên anh cũng không hỏi, chỉ dặn hộ lý cho cô ăn cơm uống thuốc đúng giờ.

Thật ra thì Lam Tang muốn biết một chút tin tức của Dĩ Nặc từ chỗ Nhược Hạo, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, Nhược Hạo cũng không nói, nên cô hoàn toàn không thể biết được gì.

Hơn một tuần sau, Lam Tang được xuất viện, Nhược Hạo đến đón cô. Cô vốn đang mong chờ Dĩ Nặc sẽ đến, cho dù là đến cùng với Tiêu Nhiên cũng được, nhưng từ đầu đến cuối Dĩ Nặc đều không xuất hiện, xem ra anh ấy thật sự không muốn dính líu đến cô.

Nhược Hạo nhìn ra được sự mất mác của cô, khi ngồi trên xe, anh hỏi bóng gió: “Trước đây quan hệ của em với Khương Dĩ Nặc và Tiêu Nhiên rất tốt sao?”

Lam Tang lúng túng cười trừ, Nhược Hạo cũng không hỏi lại.

Đến nhà Lam Tang, Nhược Hạo khẽ cau mày, nói với cô: “Em đang rất khó khăn ư? Sao lại ở đây? Chỗ này không an toàn, em còn ở một nình, cơ thể lại không khỏe, để anh giúp em tìm phòng khác.”

Cô cười cười, “Thật ra thì cũng may, hôm qua em mới nhận được điện thoại, đã có kết quả phỏng vấn xin việc, hiện tai em đã có việc làm.”

Nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, Nhược Hạo nói với Lam Tang, “Anh nghĩ vẫn nên tìm chỗ khác cho em, em ở tạm hai ngay trước đi, em vừa mới trở về nước, tình hình bản thân lại không tốt, còn để cho mình ở nơi như thế này.”

Lam Tang cảm kích cười cười, “Đàn anh, sao có cảm giác anh là người lớn trong nhà của em vậy?”

“Em một thân một mình, lại không chịu liên lạc với mọi người, ở cái nơi hẻo lánh này, cũng chỉ còn mỗi anh là có thể liên lạc được với em, đương nhiên nếu anh giúp được thì sẽ cố gắng hết sức rồi. Em làm việc ở đâu?” Trước nay Nhược Hạo luôn làm việc nhanh gọn, thực sự là muốn dẫn Lam Tang đi ngay lặp tức.

Lời của đàn anh làm cô không còn cách nào phản bác, cô suy nghĩ một chút, nói địa chỉ công ty mình cho anh nghe.

Nhược Hạo gật đầu, “Đúng lúc ở gần anh. Đồ đạc của em cũng không quá nhiều, tiện thể anh dọn giúp em, hôm nay dọn đi luôn.”

Lam Tang cảm thán, “Đàn anh, mấy năm không gặp, tác phong làm việc của anh thay đổi nhiều quá.”

Đang giúp cô dọn một thùng đồ lớn, Nhược Hạo xoay người lại cười cười, “Ở công ty của anh, thời gian là vàng bạc mà.”

Lam Tang được nhận vào một công ty trưng bày triển lãm tranh nổi tiếng ở trong nước, môi trường làm việc rất yên tĩnh, ông chủ xuất thân từ học viện nghệ thuật, đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong nghệ thuật thương mại, vừa đúng lúc đã từng xem tác phẩm của Lam Tang, hơn nữa còn rất yêu thích, vì vậy cô đã thuận lợi tìm được công việc.

Vừa đúng lúc công ty làm đánh giá và phát triển thị trường chính là công ty tư vấn MKC, mặc dù Lam Tang có tác phẩm, nhưng mà cô lại làm trong bộ phận thương mại, nên cũng sẽ tiếp xúc với người của công ty MKC.

Bởi vì gần đây Dĩ Nặc có biểu hiện vượt bậc trong các dự án, vì vậy giám đốc giao cho anh quản lý dự án này.

Khi bọn họ gặp mặt khách hàng, lúc Dĩ Nặc nhìn thấy Lam Tang, thì cũng có cùng cảm giác kinh ngạc với Lam Tang khi cô nhìn thấy anh. Dĩ Nặc không ngờ mình vẫn luôn tránh để hai người gặp nhau, vậy mà lại đụng mặt trong trường hợp này.

Sau khi tan họp, giám đốc muốn mời khách hàng đi ăn cơm, đẩy nhanh quá trình tìm hiểu lẫn nhau, bởi vì người làm dự án phải thường xuyên liên lạc với khách hàng, cho nên tạo mối quan hệ tốt là chuyện vô cùng cần thiết.

Dĩ Nặc mở miệng chào hỏi Lam Tang, có chút xa lạ: “Gần đây công ty tương đối bận rộn nên em nằm viện mà anh cũng không thể đến thăm, hiện tại đã tốt hơn chưa?”

Lam Tang gật đầu, “Cảm ơn anh, đã tốt hơn rồi, cũng may nhờ có bác gái và Tiêu Nhiên ghé qua thăm em vài lần.”

Ông chủ của Lam Tang, Cao Tường đi tới, “Tang, các người biết nhau sao?”

Quay đầu lại giới thiệu với ông chủ, “Anh ấy là bạn học cao trung của tôi, không ngờ sẽ có dịp hợp tác với nhau.”

Cao Tường gật đầu, “Vậy rất tốt, các người đã quen biết thì sẽ tốt hơn, như vậy thì tiến độ công việc sẽ được đẩy nhanh. Đúng rồi, tối nay chúng ta ăn cơm chung với nhau, hai người cũng phải đi.”

Lam Tang đồng ý, Cao Tường xoay người nói chuyện với Giám đốc của Dĩ Nặc, cô hết cách nói: “Không ngờ em mới đi làm có mấy ngày mà đã bắt đầu đi xã giao.”

Dĩ Nặc lịch sự trả lời, “Đúng vậy, thỉnh thoảng sẽ không tránh khỏi những trường hợp như thế này, nhưng dạ dày em không tốt, vẫn nên chú ý một chút, tuyệt đối không được uống rượu.”

Gương mặt thanh tú của cô ửng đỏ, “Ừm, biết rồi. Tối nay gặp lại.” Mặc dù anh ấy không đến bệnh viện thăm cô, nhưng lúc gặp nhau vẫn quan tâm sức khỏe của cô, coi như không quá tệ.

Buổi liên hoan được tổ chức ở một nhà hàng Nhật Bản, dạ dày Lam Tang bị xuất huyết nên phải chăm sóc cẩn thận, phải kiêng cử rất nhiều món, cho nên chỉ nói chuyện phiếm với mọi người, cũng không ăn được bao nhiêu.

Trong tiệc xã giao, uống rượu là việc chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi, đương nhiên Lam Tang cũng không thể thoát khỏi, có người mời rượu với cô, cô khó xử nhìn ông chủ mình, “Quản lý, dạ dày tôi vừa xuất huyết, chỉ e……”

Dĩ Nặc nhìn thấy có đồng nghiệp mời rượu Lam Tang, vốn không muốn trông nom, nhưng nghĩ một chút, vẫn đi lại gần. Quản lý Cao thân là khách mà từ chối thì không tốt lắm, vừa muốn nâng ly rượu thì Dĩ Nặc đi tới, nói với đồng nghiệp của mình, “Anh Hình, anh cũng thật là, vừa nhìn là đã biết cô Thượng không thể uống rượu, anh còn đến mời, thật là.” Chuyển sang quản lý Cao, “Quản lý Cao, thật vui vì có thể hợp tác với ông trong dự án lần này, chúng tôi mời ông một ly.”

Lam Tang thoát được một kiếp, nhìn gương mặt hơi ủng đỏ vì uống rượu của Dĩ Nặc, trong lòng vô cùng cảm động.

Dĩ Nặc tiếp tục uống rượu với các đồng nghiệp của mình nhưng không hề liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, không đợi cô nói cảm ơn đã trở về chỗ của mình.

Đến khi bữa cơm này kết thúc, đa phần mọi người đều hơi say, nên đều bắt taxi về nhà. Dĩ Nặc chỉ uống một chút lúc cản rượu giúp Lam Tang nên vẫn không say. Nhìn Lam Tang, anh khẽ thở dài, ngồi cùng xe taxi với Lam Tang.

Lam Tang bất ngờ nhìn Dĩ Nặc ngồi ở ghế phụ, “Chỗ em ở không thuận đường với anh.”

“Ừ, Nhược Hạo nói với anh em đang ở nhà anh ta, anh đưa em về, trễ như thế này, em về một mình không an toàn.” Dĩ Nặc lịch sự lại có chút xa lạ nói.

Cô không nói gì, dựa vào lưng ghế, từ trong kính chiếu hậu, nhìn gương mặt Dĩ Nặc dưới ánh đèn đường lờ mờ lúc sáng lúc tối, trong thoáng chốc cô cảm thấy mình đang nằm mơ.

Dĩ Nặc lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Nhiên.

“Alo?” Giọng Tiêu Nhiên nghe ra rất hưng phấn.

Dĩ Nặc vốn không thích trường hợp này nên có chút mệt mỏi, nhưng nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của cô thì tâm trạng cũng đã tốt hơn, “Em đang làm gì vậy, hình như tâm trạng không tệ.”

Tiêu Nhiên cười cười, “Vừa viết bài vừa xem Khang Hi tới, rất là vui.”

“Bọn anh vừa mới giải tán, thật sự rất mệt.” Anh nới lỏng caravat một chút.

“Tội nghiệp quá, vậy về nhà nhanh lên. Nhất định anh có uống rượu, nhớ trước khi ngủ phải uống một ly sữa tươi, nếu không sáng mai dạ dày sẽ không thoải mái.” Tiêu Nhiên mỉm cười nói.

Dĩ Nặc trả lời, “Khách hàng lần này của bọn anh là phòng triển lãm tranh của Lam Tang, em nói xem có phải quá trùng hợp hay không?”

Nghe đến cái tên này, Tiêu Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, “Lam Tang? Cô ấy cũng đi sao?”

“Ừ, đúng vậy, anh đang đưa cô ấy về, sau đó mới về nhà.” Nhất định sau này anh và Lam Tang không thể tránh khỏi chạm mặt nhau, anh không muốn để trong lòng Tiêu Nhiên có bất kỳ vướng bận nào nên quyết định có cái gì thì nói cái đó.

Tiêu Nhiên ừ một tiếng, dịu dàng nói: “Được, vậy lúc anh quay về nhớ phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi, heo con, nhất định anh sẽ đưa mình an toàn về với cái giường ấm áp của anh.” Dĩ Nặc khẽ cười, có thể Tiêu Nhiên có chút không vui, nhưng cô ghen là bởi vì cô quan tâm đến anh, điều này làm cho trong lòng anh nở hoa. Vì vậy càng cố gắng dỗ ngọt cô cho thật tốt.

Biết dụng ý của Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên “hứ” một tiếng, có chút hờn dỗi đáng yêu: “Được rồi, biết rồi, em không nói nữa.”

Nghe thấy Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, mắt Lam Tang nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy thành phố này trở nên thật xa lạ.

Chiều hôm sau, Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc không có hẹn hò, cô chạy tới chỗ bà vú. Trong nhà bà vú đã loạn đến không ra thể thống gì, khắp nơi đều là bản thiết kế, nhất thời trên đầu Tiêu Nhiên xuất hiện ba vạch màu đen, “Bà vú, nhà cậu bị trộm đột nhập hả?”

Đang bị bản thiết kế tra tấn, Mễ Hân nhìn Tiêu Nhiên bằng đôi mắt vô hồn, “Cậu đã đến rồi? Tôi sắp chết đến nơi rồi, bản thiết kế lần này vẫn không thể thông qua, ông chủ của cái bệnh viện này hà khắc quá đi, tôi thật sự sắp chết rồi……”

Cẩn thận đi qua những bản thiết kế, Tiêu Nhiên đặt đồ đạc vào phòng bếp, nói thật to với Mễ Hân: “Gần đây cậu đều ăn những thứ không tốt cho sức khỏe?”

Mễ Hân vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Macdonal, pizza Hut, thịt nướng……”

Tiêu Nhiên nhìn vỏ mì gói chất thành núi ở trong thùng rác, bất đắc dĩ lắc đầu, vo gạo, bỏ vào nồi cơm, hầm thịt, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Đợi đến khi mọi thứ được thu dọn không khác trước đây thì thịt cũng đã hầm xong, Mễ Hân nhìn khắp phòng một lượt, “Haizz, cô gái vỏ ốc đến ư?”

Ló đầu ra từ phòng bếp, Tiêu Nhiên bất mãn nói: “Ít nói nhảm, còn lâu tôi mới thích cậu…… Lát nữa cậu phải trả tiền công cho tôi!”

“Cậu xem, tôi đã tiều tùy đến thế này này, vẫn không chịu thương xót tôi, đúng là người độc ác mà!” Mễ Hân gào lên, sau đó lại bắt đầu chỉnh sửa bản thiết kế.

Món ăn được bưng ra, Tiêu Nhiên gọi anh, “Được rồi, mời kiến trúc sư đại tài ra đây ăn cơm, đầu bếp như tôi khó khăn lắm mới đến được một chuyến, nhanh chân lên, nhanh lên, nhanh lên! Đừng mẻ nheo với tôi!”

Hai người cơm nước xong xuôi, cuối cùng thì tâm trạng Mễ Hân cũng đã tốt hơn một chút, đặt bản vẽ xuống, ngả người trên ghế salon nghỉ ngơi, “Gần đây lại có động tĩnh gì à?”

Tiêu Nhiên tiếp tục don dẹp chén dĩa, “Không có gì, chỉ là Thượng Lam Tang trở về.”

Ngay lặp tức Mễ Hân lăn từ trên ghế xuống mặt đất, “Hả? Là Thượng Lam Tang của Khương Dĩ Nặc?” Lời vừa ra khỏi miệng là anh đã biết mình nói sai.

Mặt Tiêu Nhiên sa sầm, “Đúng vậy, là Thượng Lam Tang của Dĩ Nặc.” Sau đó bưng chén dĩa vào phòng bếp.

“Hiện tại thế nào rồi?” Mễ Hân thận trọng hỏi.

Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy không ngừng, Tiêu Nhiên không trả lời anh. Mãi cho đến khi dọn dẹp phòng bếp xong, Tiêu Nhiên mới đi ra ngoài nhìn Mễ Hân, “Dĩ Nặc nói tôi đừng lo lắng, nhưng khi anh ấy đối mặt với Lam Tang có chút không được tự nhiên, mặc dù anh ấy cũng rất kiêng kỵ tiếp xúc với cô ấy.

Dĩ Nặc có thể nói như vậy sao, thật sự đã làm cho Mễ Hân tán thưởng, “Tôi thấy biểu hiện của đại thiếu gia khổng tước rất tốt đó, đúng là có tiến bộ, cậu đã cách dạy đàn ông, cậu cũng tiến bộ.”

Vẻ mặt Tiêu Nhiên u ám, “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lần này Dĩ Nặc sẽ không qua được cửa ải của Lam Tang……”

Mễ Hân cầm miếng trái cây bỏ vào trong miệng, “Lúc ấy náo loạn đến mức đó, ai cũng khó buông xuống được, nhưng ngay cả anh ta cũng đã bỏ qua, tại sao cậu lại không làm được, dù gì chuyện cũng đã xảy ra cho dù thời gian có lâu cách mấy cũng không thay đổi được gì, nhưng nghe cậu nói vậy, không phải chồng cậu đã có biểu hiện rất tốt sao?”

Nằm bên cạnh Mễ Hân, Tiêu Nhiên có chút lo lắng nói: “Nhưng lại rất trùng hợp, bọn họ lại làm việc chung với nhau, đúng lúc Dĩ Nặc làm dự án công ty của Lam Tang……”

Mễ Hân chớp chớp hai mắt của mình, “Haizz, cậu trúng độc đắc rồi, cuộc sống này cũng có loại tình tiết như trong tiểu thuyết hay sao!”

“Cậu còn dám cười, tôi không muốn mình vì chuyện này mà nghi thần nghi quỷ, nhưng vừa nghĩ đến bọn họ sẽ tiếp xúc với nhau, khó tránh khỏi những hoạt động chung trong công việc, thì tôi sẽ thấy khó chịu, tại sao tôi lại có thể dễ giận như thế……” Trong lòng rối loạn như tơ vò, tinh thần Tiêu Nhiên có vẻ hơi sa sút mà nói.

Vuốt vuốt đầu Tiêu Nhiên, Mễ Hân an ủi cô, “Điều này chứng tỏ cậu quan tâm người đàn ông của mình, đây là điều rất bình thường, chỉ là đừng mặc bệnh quá đa nghi. Mặc dù đai thiếu gia khổng tước đã từng có “tiền án”, nhưng tôi cảm thấy anh ấy đối xử với cậu rất nghiêm túc, yên tâm đi.”

Nếu như có phương pháp để cô hoàn toàn yên tâm, cô cũng rất muốn biết……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.