Nếu Như Nam Thần Nhà Ngươi Mất Trí Nhớ

Chương 11: Chương 11




Day 4 1. 00PM

Chờ hai người ăn cơm xong, Dương Thư đi rửa sạch bát đũa, Trình Hành Chi lau bàn xong (này là bởi vì mười vạn câu hỏi tại sao của Gấu nhỏ lúc nãy nên bị phạt làm việc nhà), đã là một giờ chiều.

Vừa vặn ngày hôm nay trời âm u, mặc dù thời gian là buổi trưa, mà mặt trời bên ngoài cũng không có nắng gắt.

Dương Thư nhìn trời bên ngoài, bỗng nhiên ý thức được nam thần từ khi bị cậu đem về nhà, đã mấy ngày đều không có ra khỏi cửa…

Dù cho là nuôi chó, nuôi mèo các loại thì cũng phải cho bọn chúng ra ngoài hít thở một chút nha.

Suy nghĩ một chút cái điểm này, bây giờ lại là buổi trưa, trong tiểu khu cũng không có bao nhiêu người, người bao dưỡng lại ở một chỗ khá xa, ở trong phòng tìm nửa ngày mới tìm ra cái kính râm mua nhiều năm trước.

“Có muốn tôi dẫn anh ra tiểu khu chơi một chút không? Tôi sợ anh ở nhà hoài sẽ lên mốc.” Dương Thư đem kính râm đưa cho nam thần.

“Tốt!” Nam thần sau khi mất trí nhớ vẫn thường xuyên lên mạng để tìm về ký ức liền nhận lấy kính, sau đó, “Còn gì nữa không?” Anh mong đợi nhìn đối phương, hỏi.

“Còn cái gì?” Người bao dưỡng lập tức mơ hồ.

“Còn đạo cụ hóa trang khác không”, cái này Gấu nhỏ rõ ràng nóng lòng muốn thử, “Mũ lưỡi trai, jacket cao cổ, tóc giả… vân vân.”

Đạo cụ hóa trang khác cái em gái anh á?!

Chỉ là đi dạo trong tiểu khu một chút, cũng không phải đi vụng trộm ở quán bar hay quán cơm, cần gì phải làm lố vậy?!

Hơn nữa nếu như đi vào mấy chỗ hay có phóng viên, hóa trang như thế, căn bản là nói cho người khác biết “Tôi là người nổi tiếng, mau tới chụp ảnh” phải không?!

“… Anh đừng có suy nghĩ nhiều quá được không?” Dương Thư vô lực nói: “Người bình thường đều sẽ không nghĩ tới bản thân anh sẽ xuất hiện ở đây”.

“Ồ.” Nam thần thất vọng đổi một thân quần áo được người bao dưỡng lúc trước mua giá 399, mang theo kính râm chuẩn bị xuất phát.

Mẹ nó! Coi như đối phương là nam thần, một vị fan hâm mộ cũng không thể không nói: Thần tượng mặt mũi này vóc người này, quá khiến người ghen tỵ.

Đồng dạng một bộ quần áo, mặc trên người cậu chính là âm binh cô hồn, mặc trên người nam thần… thì vẫn rất là nam thần!!!

Thế là, Dương Thư một bên yên lặng ghen tỵ một bên yên lặng chùi nước miếng, cùng nam thần của cậu lần đầu cùng nhau đi ra ngoài hít thở phơi nắng, a, không, là đi dạo.

Day 4 – 1. 30PM

Chỗ Dương Thư ở nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Mười lăm tầng lầu, bảy, tám ngàn nhân khẩu thường trú, trong đó một phần năm trở lên là nhân viên đã về hưu.

Cho nên, vào kỳ nghỉ lễ quốc khánh cậu dẫn nam thần đi dạo cũng không sợ gặp phải nhiều người, nhưng mà cậu đã Too young, too simple, sometimes naive.

(Tác giả đã dùng một câu đồng âm tiếng trung, có một câu chuyện về một người đàn ông phát biểu câu nói tiếng anh này, nhưng khi phát âm ra lại nghe như một câu tiếng trung khác, sau đó cư dân mạng truyền tai nhau vì nghe nó hay hay, nhưng mà đại khái thì nghĩa của nó là “Quá trẻ, quá đơn giản, đôi khi ngây thơ”, cho nên mình tự ý đổi lại thành câu tiếng anh cho dễ hiểu)

“Tiểu Dương cậu hôm nay được nghỉ à?” Trong lúc đi thang máy xuống dưới lầu gặp phải bà Vương.

“Ôi! Đã lâu chưa thấy tiểu Dương cậu đi ra ngoài rèn luyện thân thể rồi.” Đây là mới ra cửa thang máy đi chưa được vài bước thì gặp ông Lý ở khu D.

“Tiểu Dương gần đây có phải là rất bận không? Nhìn cậu khí sắc không được tốt, người trẻ tuổi phải chú ý thân thể nhiều a.” Đây là đang trên đường ra tiểu khu gặp thím Triệu ở khu F.

“Tôi xem báo thấy bác sĩ trong bệnh viện lại bị người ta đánh, tiểu Dương cậu lúc làm việc cũng cẩn thận một chút.” Đây là lúc đang đi ngang vườn hoa nhỏ gặp chú Lưu ở khu A…

Nói tóm lại, Dương Thư cùng nam thần nửa giờ rèn luyện thân thể, thu hoạch ở bên người một đống cô dì chú bác.

Đám người già sau khi tán dóc vài câu đều tập trung vào cùng một chủ đề ──

Người bên cạnh cậu là ai vậy? “A… Là anh họ bà con xa của cháu…”

Nhiêu tuổi? “34.”

Chàng trai nhìn tướng mạo rất tốt, có đối tượng / bạn gái chưa? “A? Có… À… Không có…”

Rốt cuộc là có hay không có vậy? “Hiện tại không có. Trước đây thì có, sau này đã chia tay rồi.”

Tại sao lại chia tay? “Ách… Anh họ cháu bận rộn công việc, không có thời gian luôn bên cạnh đối phương, đối tượng của anh ấy liền không vui.”

Đây là cô gái không có mắt! Bạn trai bận bịu sự nghiệp như vậy thế nào lại không thông cảm?! “Vâng, đúng vậy.”

Như vậy đi, ta có biết một đứa con gái của người quen cũ / thân thích / đồng nghiệp / bạn học còn chưa có bạn trai, vừa vặn bây giờ đang nghỉ hè không có chuyện gì, ta ngày hôm nay / ngày mai đem nó gọi tới, mấy đứa người trẻ tuổi cũng làm quen với nhau nhé? “A?! Nam th… A… Anh họ của cháu không phải người ở đây, chỉ ở nhà cháu mấy ngày, rất nhanh liền đi, hay là thôi đi.”

Trong tình yêu khoảng cách chẳng ảnh hưởng gì, ta nói tiểu Dương, cậu như vậy mà còn cổ hủ hơn so với mấy ông bà lão bọn ta? Ta biết rồi, có phải là ngại mấy chú mấy thím không giới thiệu cho cậu không? Vừa vặn, người quen cũ / thân thích / đồng nghiệp / bạn học của ta…

Dương Thư trong lòng than khóc luống cuống tay chân tìm lý do thoái thác, hệt như đàn em thay hắc bang lão đại đàm phán với kẻ thù, còn cậu thì thay nam thần đang đứng ngây người trả lời mấy câu hỏi của các ông bà lão.

Kết quả thành ra dẫn lửa thiêu thân, mình cũng trở thành mục tiêu bị giới thiệu đối tượng hẹn hò.

Đang lúc này, người đang đứng bên cạnh, Bà chủ Lâm người đã chăm chú coi phim truyền hình ba mươi năm bỗng có phát hiện mới.

“Ai ô! Ta nói tiểu Dương, anh họ của cậu thật sự rất giống Trình Hành Chi nha!” Dì Lâm đột nhiên lớn tiếng nói, sau đó hướng về mấy ông bà lão quần chúng xung quanh giới thiệu: “Trình Hành Chi bây giờ đang là diễn viên “hot”, diễn không ít phim truyền hình rồi, năm ngoái còn được nhận giải diễn viên xuất sắc.”

Sau đó, những người không biết nhiều lắm sau khi nghe giới thiệu cũng chuyển hướng sang nam thần, sôi nổi mà nói: “Dương biểu ca cậu gỡ kính xuống thử xem, để dì nhìn một chút xem cậu giống đến mức nào!”

… Đây không phải là vấn đề giống hay không giống, mà căn bản đây là cùng một người!!

Người hâm mộ không nghĩ tới cách nhà mình chỉ có 100m mà cũng có người biết, cả người liền không tốt.

Cũng may, cái khó ló cái khôn.

Người bao dưỡng của Trình Hành Chi theo bản năng mà cơ trí đáp: “Có phải là giống Trình Hành Chi lắm không? Đây là phẩu thuật thẩm mĩ cho giống đấy! Anh họ cháu trước đây xấu lắm.”

Thế là, nghe được câu này, nhóm ông mai bà mối đang vây quanh liền tự động tản đi.

Cách kính râm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ai oán của nam thần, Dương Thư liền nhân cơ hội nhanh chóng lôi kéo Trình Hành Chi hàng thật 100% về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.