Tất cả đèn trên sân khấu đều tập trung vào một vị trí trên sân khấu. Tống lão gia cùng cậu con trai út xuất hiện. Ông ta nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, chậm rãi phát biểu.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc đính hôn của con trai tôi, thành thật xin lỗi vì những sơ suất của tôi đã gây ảnh hưởng đến các vị ngồi đây. Tôi xin kính mọi người một ly!
Nói rồi ông ta cầm một ly rượu uống cạn, tiếng vỗ tay trong hội trường vang vọng. Mọi người dù không hài lòng cũng chẳng ai dám đắt tội Tống lão gia, ông trùm bất động sản của thành phố này cơ chứ?
Sau màn chào hỏi, ông ta dẫn Tống An Kiệt cùng con dâu tương lai đến chào hỏi bạn bè trong giới, một lát sau ông ta cũng đến trước mặt anh và cô. Dường như Tống An Kiệt không nhận ra cô, thế cũng tốt, cô chưa muốn lật mặt với họ đâu, chưa đủ mà.
- Luật sư Thẩm, hân hạnh, hân hạnh, được vị luật sư danh tiếng như cậu đến chung vui cùng chúng tôi quả thật là chuyện đáng tự hào. Vị đây là....?
Dường như ông ta đã để ý đến cô gái lạ mặt là cô rồi, cũng đúng thôi, trước giờ anh chỉ mang theo Diệp Cẩn Chi thôi mà.
Anh lắc đầu, tỏ vẻ không dám nhận, nhấc ly rượu lên kính Tống Uy Long, sau đó giới thiệu cô.
- Tống lão gia khách khí rồi, nào, tôi kính ông....Đây là thư kí của tôi, Kami.
Cô ngọt ngào cười, hơi cúi đầu tỏ vẻ đang chào hỏi nhưng trong bụng rủa thầm, ông già, có thể nhận cái cuối đầu này của tôi xem ra ông đã tu mấy kiếp rồi đấy.
- Xin chào Tống lão gia, Tống thiếu, Tống thiếu phu nhân. Tôi là Kami, thư kí riêng của luật sư Thẩm!
Cô bắt chước ông ta, gọi anh bằng luật sư Thẩm, có trời mới biết cô thật sự quên mất cái tên Trung Quốc này của anh, Thẩm Thương Ly, quá nữ tính, có lẽ đó là lý do anh không bao giờ để người khác gọi anh bằng cái tên này. Nhưng làm sao lão già này lại biết được?
- Ánh mắt của cậu thật sự rất khá, cô gái này tướng mạo sinh đẹp, cốt cách thanh cao, đối nhân xử thế hợp lẽ....nhưng mà, Kami tiểu thư? Chúng ta đã từng gặp nhau? Trong đầu Tống Uy Long hiện lên một bóng dáng mơ hồ, không thể nào, con gái ông ta làm sao có thể xuất hiện ở đây.
Cô mỉm cười, lịch sự đáp lại: - Nếu được gặp Tống lão gia từ trước thì thật là vinh hạnh quá, tiếc là gương mặt này của cháu cũng bình thường, có lẽ ngài đã lầm với ai đó rồi!
Ông ta khá tinh ý, lập tức chuyển sang chủ đề khác, đây mới là mục đích thực sự ông ta mời anh đến tham dự buổi tiệc đính hôn này.
- Luật sư Thẩm, tôi nghe nói văn phong của cậu mấy hôm trước có nhận một vụ án liên quan đến Tống thị?
Anh chậm chạp không chịu trả lời, cố tình quay mặt ra ngoài ban công tựa như đang say sưa ngắm cảnh. Chỉ còn trợ lý nhỏ bé là cô đây đối diện với lão già Tống Uy Long, cô không thể để người ta nói anh không nể mặt người già.
- À, là vậy Tống lão gia, luật sư Thẩm có một nguyên tắc là không bao giờ tiếc lộ bất cứ thông tin nào về thân chủ cũng như vụ án của mình cho bên ngoài, có lẽ điều này Tống lão gia...có thể hiểu cho phải không ạ?
Nếu như bây giờ ông ta nổi giận với cô thì sẽ mang tiếng ức hiếp một cô trợ lý bé nhỏ, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng Tống thị có tật giật mình nên mới vội vã đến tìm luật sư Thẩm.
- Vậy ạ, thật sự có lỗi khi đã hỏi đến vấn đề tế nhị này. Nhưng Kami tiểu thư biết đấy, Tống thị và Diệp thị có hợp tác với nhau, nếu như việc này ảnh hưởng đến Diệp thị...e rằng không ổn.
Ông ta cho rằng khi nhắc đến Diệp thị ít nhiều anh cũng sẽ quan tâm, có thể nhượng bộ, nhưng có lẽ ông ta sai rồi. Người như Alan, vị luật sư có tiếng thiết huyết vô tình thì do dù có là cha ruột anh ấy vẫn sẽ làm đúng trách nhiệm của mình.
- Tống lão gia, thật ra thì ông chủ của tôi cũng biết được việc này nếu công bố ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của các vị, tuy nhiên thân chủ của chúng tôi thật sự có thế lực rất lớn, chúng tôi cũng không dám đắt tội!
Chẳng phải ông đang đoán già đoán non sao, vậy thì cho ông một cơ hội để suy đoán kẻ thù của mình là ai, tốt nhất là cắn nhau đến tàn phế luôn đi. Thế lực có thể động đến Tống gia trong thành A này chỉ có thể đếm trên một bàn tay.
- Cảm ơn Kami tiểu thư đã tiết lộ, sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác. Có lẽ cô đứng nói chuyện với ông già như tôi rất buồn chán nhỉ? Bối Bối, mau đưa Kami tiểu thư đi dạo!
Ý muốn đuổi cô đi đây mà, muốn một mình uy hiếp Alan? Nằm mơ đi lão già, nếu không khiến Tống thị của ông tổn hao nguyên khí nặng nề thì uổng cho danh tiếng con gái dòng họ Watanabe ( Độ Biên ).
- Không cần đâu ạ, thiếu phu nhân vẫn nên đi với Tống thiếu, tôi đi tìm chút đồ ăn, ông chủ vẫn chưa cho tôi ăn gì đâu! Cô pha trò, đuổi khéo cặp vợ chồng nhà này. Dường như họ cũng chẳng hứng thú với cô lắm nên để mặc cô muốn đi đâu thì đi.
Cô không tiếng động đến một góc khuất, nhắn tin cho Chiba: Đẩy mạnh việc thu mua cổ phiếu Tống thị, chị cho cậu một tuần!
Bên kia đại dương Chiba đang ngủ liền bị đánh thức bởi âm báo tin nhắn chết tiệt, bà cô này lại muốn hành hạ cậu nữa đây.
- Đang nghĩ gì? Anh bất thình lình xuất hiện sau lưng cô khiến cô giật mình suýt làm rơi điện thoại.
- Boss, anh đã nói chuyện xong? Lão già đó có làm khó anh không?
Anh nhướng mi:
- Em thật không lễ phép chút nào.
Cô lè lưỡi, rồi cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng:
- Em chỉ lễ phép với trưởng bối mà thôi!
Ý của cô là nếu anh dẫn cô đi gặp trưởng bối của anh cô sẽ thật ngoan ngoãn, hiền thục. Anh không để ý lắm đến lời này của cô, chỉ nhìn thoáng qua một lượt các vị khách rồi bảo cô nên về rồi.
Trong xe cô không khỏi tò mò hỏi anh.
- Boss, vì sao lão già đó...à không, Tống lão gia gọi anh là luật sư Thẩm?
Anh vốn không định trả lời nhưng vì cô nàng bên cạnh liên tục lải nhải bên tai anh khiến anh không thể im lặng mãi.
- Đó là họ của tôi, tên của tiếng Trung của tôi là Thẩm Thương Ly.
Mặc dù đã biết từ trước nhưng khi nghe từ chính miệng anh nói ra cô thật sự không nhịn cười nổi.
- Làm sao anh lại có cái tên nữ tính thế này?
- Tôi không biết, ba mẹ nói rằng khi chọn tên tôi đã tự mình chỉ vào hai chữ này.
- Ồ, hóa ra lúc nhỏ anh đã có tiềm năng làm tiểu thụ như vậy à?
Cô cố tình trêu chọc anh, hiếm hoi lắm mới có cơ hội khiến một người cao ngạo như anh quẫn bách, cô đâu thể dễ dàng bỏ qua.
- Cô gái, nếu anh là tiểu thụ thì chẳng phải người đau buồn nhất là em?
Buộc miệng anh đã nói ra câu này, sau đó anh tự cảm thấy xấu hổ, tại sao anh có thể nói ra những lời như thế...
Cô cũng hơi ngạc nhiên khi nghe anh nói như thế, nhưng cô cũng không hỏi gì thêm nữa, trên đường về một mực im lặng. Anh lái xe đưa cô về tiểu khu, khi cô định bước vào thang máy lên lầu thì bị anh gọi lại.
- Em có muốn ăn chút gì không?
Anh nhớ rằng cô vẫn chưa ăn thứ gì từ chiều tới giờ này, anh cũng hơi đói, thôi thì nấu cho cô một bát mì, anh là ông chủ tốt mà. Có một số việc bản thân anh biết nhưng không muốn nghĩ đến, có một số quy tắc mà anh đặt ra đều bị anh tự phá vỡ, mà nguyên nhân...lại chính là vì cô.
Cô vui vẻ gật đầu, theo anh lên nhà.