Nhìn thấy Tần Mặc khó hiểu như vậy, Tần Y dè dặt hỏi: “Đại ca, huynh bị làm sao thế?”
“Không...ta, không sao”
“Ừ. Muội muốn cho huynh biết một bí mật, dù sao cũng sống chẳng được bao lâu nữa, thôi thì nói cho huynh biết cũng không sao”
“Chuyện gì?” - Tần Mặc cũng rất tò mò, không hiểu tại sao mà hắn lại luôn nghĩ, bí mật mà Tần Y sắp nói ra sẽ có liên quan đến Lệ Tình.
“Chính là về Tình tỷ tỷ nha!”
Hắn biết ngay mà, rõ ràng Tần Y là muội muội của hắn, nhưng trong lòng chỉ toàn nghĩ đến nương tử của hắn. Nương tử? Ha, Lệ Tình đã sớm không còn là nương tử của hắn nữa rồi.
Tần Y không chú ý đến Tần Mặc cho lắm mà lại ngồi thao thao bất tuyệt - “Đại ca, huynh biết không, thật ra Tình tỷ tỷ rất xinh đẹp. Muội phát hiện ra, khi tỷ ấy không trang điểm, giữa mi tâm có một nốt ruồi son đỏ trông rất đẹp. Đó là muội vô tình nhìn thấy thôi, vì tỷ ấy rất thích dùng những hạt châu để che dấu đi nốt ruồi đó”
“Còn nữa nha, có một hôm, muội xông vào phòng tỷ ấy đúng lúc tỷ ấy đang tắm. Muội thấy tỷ ấy, có một vết bớt hình bán nguyệt ở phía sau gáy, nhìn tỷ ấy chẳng khác nào tiên nữ cả. Ngay cả muội là nữ nhân cũng cảm thấy rất mê muội”
“Xem cái miệng hư hỏng của muội này, tại sao lại nói những chuyện khuê mật của nữ tử với huynh chứ. Thật là!! Nếu tỷ ấy biết, chắc chắn sẽ đánh muội mất”
Lúc này, đầu óc Tần Mặc chỉ lặp đi lặp lại các từ ngữ - “mỹ nhân ca ca”, “vết bớt hình bán nguyệt”, “nốt ruồi son giữa mi tâm“. Hắn cảm thấy trái tim co rút từng trận, từng mảnh vá kí ức dần dần ghép lại hoàn chỉnh.
Hắn còn nhớ, trận tuyết vào mùa đông năm ấy, năm hắn 13 tuổi, lần đầu đi sung quân lại bị thương rất nặng. Tần Mặc nằm giữa rừng cây bao ngập trong tuyết, chịu đựng từng cơn đau nhức do vết đao chém trên lưng truyền tới. Năm đó, hắn cùng với một vài tiểu binh lính đi càn quét ổ sơn trại, nhưng hắn lại bị tách ra khỏi mọi người, trọng thương và một mình chạy đến rừng cây này.
Cứ ngỡ đâu sẽ bỏ mạng tại đây, nhưng một thanh âm non nớt ngây thơ như đã cứu vớt tâm tình bi thương của hắn: “Mỹ nhân ca ca, tại sao ca ca lại nằm một mình ở đây?”
Đó là một tiểu cô nương xinh xắn, tóc được búi thành hai cái vỏ ốc xoắn ở hai bên, cánh tay búp măng nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, có cảm giác lành lạnh nhưng lại truyền hơi ấm cho hắn, cho hắn sự ấm áp giữa ngày đông nơi xa lạ. Gương mặt của tiểu nữ hài khá bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được ngũ quan, chỉ có điều, Tần Mặc cho đến bây giờ mới nhận ra, giữa mi tâm của tiểu nữ hài lúc đó có một cái chấm tròn tròn màu đỏ.
Tiểu nữ hài rất giỏi, biết thảo dược nào có thể cầm máu, giúp hắn băng bó vết thương bằng vải áo của nàng. Trong lúc nàng đang loay hoay, hắn thoáng đảo mắt liền nhìn thấy vết bớt hình bán nguyệt phía sau gáy của nàng, nhỏ nhỏ hồng hồng giống như nàng - ánh trăng bé nhỏ chiếu sáng vào trái tim lạnh lẽo của hắn.
Sau này, khi hắn gặp phải A Nghi, cũng nhờ có vết bớt hình bán nguyệt ấy mà hắn dần có cảm tình với nàng, đáng tiếc, nếu Tần Mặc chú ý hơn, sẽ phát hiện trên trán A Nghi không hề có vết chấm đỏ. Và nếu hắn để tâm hơn một chút, sẽ thấy được đôi mắt to tròn long lanh ngập nước của tiểu nữ hài khi đó cùng với đôi mắt phượng xếch lên của A Nghi là hoàn toàn khác nhau.
Khi Tần Mặc nhớ lại, từng chi tiết nhỏ trước kia bị hắn bỏ qua nay lại càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Đôi mắt to tròn của tiểu nữ hài dần dần hợp thành một với đôi mắt đầy uỷ khuất khi bị mắng của Lệ Tình.
“Tiểu muội muội, muội tên là gì?” - Tần Mặc suy yếu dựa vào thân cây.
“Cha, nương và các ca ca của muội đều gọi muội là bánh bao nhỏ. Hừ, muội làm sao mà lại giống bánh bao cơ chứ, bọn họ lúc nào cũng ức hiếp muội cả. Còn mỹ nhân ca ca tên là gì?” - Tiểu nữ hài khi thì nhăn mũi, khi thì thở phì phò trông rất đáng yêu. Tần Mặc không nhịn được mà cười thầm - “Muội cứ gọi ta là Tần ca ca đi”
“Không được, muội vẫn sẽ gọi huynh là mỹ nhân ca ca, vì mỹ nhân ca ca rất xinh đẹp”
“Này, bánh bao, không được khen nam tử như ta bằng từ “xinh đẹp” có hiểu không hả?” Hắn tức giận trừng mắt.
“Muội không phải là bánh bao!” - Tiểu nữ hài cũng trừng mắt lại, cả gò má vì bực bội mà đỏ bừng cả lên.
Kí ức dần chuyển đến hai năm sau đó, khi hắn sắp phải ra biên cương một lần nữa, có một ánh mắt quen thuộc cứ luôn nhìn vào hắn. Ánh mắt ấy hoà lẫn vào trong đám đông dân chúng đang hò reo, Tần Mặc bất tri bất giác từ trên lưng ngựa quay đầu lại, mắt đối mắt với một tiểu cô nương chưa tới 10 tuổi, nhưng hắn rất nhanh đã quay đầu đi vì hộ vệ bên cạnh đang nói chuyện với hắn. Dường như lúc ấy Tần Mặc còn nghe thấy một tiếng thét lớn, gọi hắn là “Mỹ nhân ca ca“.
Tần Mặc cười như điên, kí ức từng chút từng chút một tái hiện lại làm cho hắn đau khổ không thôi. Còn nhớ khi hắn cầu hoàng thượng tứ hôn với Lệ Tình, nàng trông thật giống như bánh bao, hai gò má phúng phính trắng nõn, gương mặt ấy cùng gương mặt trong quá khứ rõ ràng giống nhau như vậy, thế nhưng hắn lại vô tâm mà không chú ý đến.
Bảy năm, nàng chờ hắn bảy năm, từ một cô nương vui vẻ đáng yêu dần trở thành một nữ nhân luôn u sầu, ốm đi rất nhiều.
Hắn rốt cuộc đã phạm phải một sai lầm gì thế này? Tại sao? Tại sao hắn lại không chú ý một chút? Chỉ một chút thôi...
Bánh bao nhỏ đã từng cứu mạng hắn, bánh bao nhỏ đã từng gọi hắn là “mỹ nhân ca ca”, bánh bao nhỏ đã từng là nương tử của hắn, bánh bao nhỏ đã từng bị hắn năm lần bảy lượt làm tổn thương...
Tần Y trông thấy Tần Mặc như vậy chợt cảm thấy hoảng hốt. Gương mặt của hắn trở nên cực kì dữ tợn, nhưng trong ánh mắt lại khổ sở và tuyệt vọng như vậy.
“Đại ca...” - Tần Y nhẹ giọng gọi.
“Y Y, muội từng hỏi ta có hối hận hay không. Ta muốn nói cho muội biết, ta.. rất hối hận!”
Tần Y bất ngờ không nói nên lời, Tần Mặc giống như đang nói cho Tần Y nghe cũng giống như tự nói với chính mình - “Nếu có thể, ta hy vọng Tình tỷ tỷ của muội sẽ tha thứ cho ta. Nếu ta còn sống, ta sẽ bù đắp tất cả cho nàng ấy, kể cả mạng sống của ta. Nếu ta chẳng may mà chết đi, thì kiếp sau, nhất định ta sẽ tìm thấy nàng ấy trước và theo đuổi nàng ấy, dõi theo nàng ấy, ta sẽ là người chờ đợi nàng ấy, cho nàng ấy niềm hạnh phúc mà nàng ấy đáng được nhận”
Lúc này, Tần Y chỉ có thể nói thầm trong lòng là đại ca của nàng điên rồi, chắc chắn là bị điên.