Nếu Như Yêu - Born

Chương 23: Chương 23




Nếu Như Yêu - Chương 23

Nếu như yêu

Khi Cảnh Phong thức dậy, cảm giác đau đầu cũng giảm bớt, lần đầu tiên anh uống say như thế. Trong mơ hồ anh nhớ đêm qua mình đã nói gì đó với Kiều Chinh, nhưng lại không thể nhớ rõ là đã nói những gì.

Lúc anh xuống phòng khách thì đã thấy Kiều Chinh đang ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài, rèm cửa màu trắng tinh khiết tung bay theo gió, ánh nắng tràn ngập xuyên qua cửa kính phủ kín người cô. Nét mặt cô đăm chiêu âu sầu. Cảnh Phong bước đến bên cạnh mà cô cũng không hay biết, anh ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên mái tóc dài đen bóng của cô khẽ nói:

- Em sao vậy? Sao lại ngồi trầm tư thế này?

- Anh dậy rồi sao? - Kiều Chinh khẽ quay đầu mỉm cười với anh. Cô nắm lấy tay anh rồi đặt vào đó một chùm chìa khóa - Cái này của anh.

Cảnh Phong nhìn chùm chìa khóa thì sắc mặt không được tốt, Kiều Chinh liền nói:

- Đêm qua anh làm rơi trên sàn.

- Ừm - Cảnh Phong gật đầu rồi cho chùm chìa khóa vào túi.

- Đây là chìa khóa của ba em - Kiều Chinh khẽ lên tiếng tiếp - Bình thường ba em giữ rất kĩ, ít ai có thể đụng vào nó lắm. Sao anh lại có nó? - Cô nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kì nhưng chẳng có ý nghi ngờ gì mà còn thoáng nở nụ cười háo hức chờ câu trả lời.

- Là ba em đưa cho anh - Cảnh Phong trầm giọng đáp.

- Thật sao? - Kiều Chinh reo lên - Phải là ba em tin tưởng anh lắm mới giao chìa khóa cho. Anh đã làm gì mà khiến ba em tin tưởng anh như thế chứ? - Mắt cô long lanh hỏi.

- Giúp ba em vài chuyện vặt thôi - Cảnh Phong cười đáp rồi đứng dậy.

- Chỉ vì chuyện vặt mà ba em tin tưởng giao cho anh chùm chìa khóa quan trọng này sao? - Kiều Chinh không cười nữa.

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh thật lâu, anh không lên tiếng. Bỗng cô đưa hai tay ôm mặt khóc, khổ sở nói:

- Cảnh Phong, em sợ lắm anh biết không? Dạo gần đây, từ khi biết chuyện ba với Cẩm Tú, em thường hay nằm ác mộng. Em mơ thấy nhiều chuyện khủng khiếp xảy ra lắm. Vì sao ba em lại thuê anh làm vệ sĩ cho em? Công việc dạo gần đây của anh là gì em không biết nhưng giờ thì em chắc chắn anh làm việc cho ba em. Công việc ba em muốn anh làm là gì? Không phải là chém giết hay làm ăn phi pháp đó chứ?

Thấy Kiều Chinh khóc, anh rất đau lòng. Cô vốn lương thiện, quen sống cuộc sống bình yên nên đối với những chuyện như thế này khó lòng đối mặt. Anh giang tay ôm cô vào lòng, vỗ về:

- Không có chuyện như em nghĩ đâu, đừng tự dọa mình như thế, anh hứa với em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.

Kiều Chinh nghe Cảnh Phong hứa, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

- Thật sao?

- Thật - Cảnh Phong lau đi những giọt nước mắt của cô hứa hẹn.

Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Phong quyết định ở bên cạnh cô một ngày khiến cô rất vui.

- Bây giờ em muốn đi đâu, anh đưa em đi - Cảnh Phong đề nghị nhưng Kiều Chinh lại lắc đầu.

- Em không muốn đi đâu hết, em muốn ở bên cạnh anh như thế này thôi.

Cảnh Phong chiều theo ý cô, ở bên cạnh cô cả ngày, hai người ngồi tựa bên nhau xem tivi, được một lúc thì cô lên tiếng:

- Hôm nay, em lên mạng đọc được một câu chuyện rất cảm động. Em kể anh nghe nha.

Không đợi Cảnh Phong đồng ý, Kiều Chinh liền hắng giọng kể:

- Vì ba cô gái hãm hại gia đình chàng trai nên anh quyết định trả thù. Anh từng bước tiếp cận cô, khiến cô yêu anh, ép cô phải lệ thuộc vào anh. Từng chút từng chút hủy hoại cô, khiến gia đình cô tan nát mà cô lại không hề hay biết. Cho đến một ngày cô biết được sự thật, quá đau khổ, quá tuyệt vọng cô gieo mình xuống sông tự vẫn. Anh nói xem, cô ấy có ngốc lắm không?

- Rất ngốc.

- Vậy anh nói xem, chàng trai đó có yêu cô gái ấy không?

- Anh nghĩ là có.

- Phải đó, chàng trai yêu cô gái thế nhưng anh ta vẫn quyết trả thù, vẫn dồn người mình yêu đến chết, để rồi khi cô ấy chết, anh ta hối hận khôn cùng. Anh nói xem, là cô ấy ngốc hay là chàng trai đó ngốc?

Tay Cảnh Phong cứng đờ, môi anh mím chặt thật lâu rồi mới lên tiếng:

- Cả hai đều ngốc.

- Chàng trai đó có ôm mối hận cả đời cũng là đáng kiếp, thế nhưng cô gái lại chọn ình cái chết, thật là không đáng. Nếu em là cô gái ấy, em cũng chọn cái chết. Bởi vì chỉ có cái chết mới là sự giải thoát tốt nhất cho cô ấy.

Cảnh Phong nhíu mày, anh nâng gương mặt Kiều Chinh lên rồi nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cô tràn đầy sự ưu tư nhưng nụ cười lại thật tươi tắn.

- Hôm nay em rất kì lạ.

- Chỉ là em đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy thôi - Kiều Chinh cúi đầu khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lời anh - Anh không thấy cô gái đó đáng thương lắm sao?

- Nhưng chàng trai đó cũng có nỗi khổ của mình - Cảnh Phong buột miệng lên tiếng.

- Nếu như anh là chàng trai đó, còn em là cô gái đó. Vậy anh có quyết định trả thù không? - Kiều Chinh đột nhiên nắm chặt tay Cảnh Phong, nhìn thẳng vào anh hỏi, kiên quyết muốn tìm một đáp án. Nụ cười lại nở trên môi cô giống như những thiếu nữ đang yêu thường đặt ra những hoàn cảnh khốn đốn giả định nào đó để thử thách người con trai mình yêu.

- Anh không biết.

Cảnh Phong lưỡng lự thật lâu sau đó quyết định né tránh ánh mắt của cô rồi mới trả lời. Giây phút anh trả lời, cô cảm thấy tim mình bị một vật nhọn đâm vào.

- Chắc là có đúng không? - Kiều Chinh buông tay khỏi người Cảnh Phong, cô ngồi sụp xuống ghế nói - Là hận cả đời mà đúng không? - Giọng cô gần như vỡ ra nhưng cô vẫn cố khống chế để nó không trở nên quá bi thương.

Cảnh Phong đứng dậy, vuốt tóc nói:

- Từ nay đừng có đọc mấy loại truyện kiểu này nữa.

Anh xoay người định bỏ lên lầu nhưng giọng Kiều Chinh vẫn vang lên phía sau lưng anh:

- Là vì yêu không đủ hay là vì không hề yêu?

Bước chân Cảnh Phong khựng lại một nhịp, anh quay đầu nhìn Kiều Chinh, chỉ nhìn thấy phía sau lưng cô. Bóng dáng cô nhỏ nhoi đáng thương, anh thấy đau lòng vô cùng. Anh hoài nghi, hoài nghi cô đã biết tất cả toan tính của anh, nhưng vì sao nụ cười của cô vẫn tươi tắn đến thế? Cảnh Phong thấy mệt mỏi, mục tiêu của anh đang dần đạt được thế nhưng vì sao lòng anh vẫn ngổn ngang thế này?

Cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc nước mắt Kiều Chinh rơi xuống, nóng và mặn, đau đớn và bi thương. Điều cô muốn hỏi, điều cô chờ đợi cuối cũng đã rõ. Anh vẫn lựa chọn trả thù.

Thế nhưng có một câu hỏi lúc nào cũng gào thét trong lòng cô mãi vẫn không có đáp án: Anh có yêu cô không, có một chút rung động vì cô không? Đáng tiếc, không ai có thể trả lời cho cô biết cũng như cô gái trong câu chuyện kia mãi mãi không biết được mình có được yêu không cho đến khi chết. Kiều Chinh không muốn đem theo nỗi đau đó xuống mồ, nên để biết được cô đã chấp nhận đánh đổi. Đó là lí do vì sao cô hợp tác với Hưng đại bàng bắt cóc Cẩm Tú.

Khi Cẩm Tú bị bắt đi, sự việc cô bị bắt cóc sẽ không lộ ra, Cảnh Phong cũng sẽ không biết cô đã phát hiện ra âm mưu của họ. Sở dĩ cô làm vậy là vì muốn cho bản thân mình và Cảnh Phong thời gian ba ngày cơ hội. Cô muốn trong ba ngày này tìm hiểu xem, Cảnh Phong có yêu cô hay không?

Có lẽ cô quá ngu ngốc, biết mình đang bị lợi dụng vậy mà vẫn kéo dài thời gian bị lợi dụng của mình để đánh đổi chỉ một câu trả lời. Nhưng bất cứ cô gái nào đang yêu lại không ngốc nghếch như cô? Văng vẳng bên tai cô là giọng Cẩm Tú cười nhạo khi bị cô bắt đi:

- Cô nghĩ mình có thể thay đổi được mọi chuyện sao? Cô nghĩ Cảnh Phong sẽ vì cô mà dừng tay hay sao? Anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi. Ha ha... Kiều Chinh, tôi muốn mở to mắt để nhìn xem cô sẽ lựa chọn thế nào. Là ba cô hay Cảnh Phong? Cô đừng quên một điều rằng, cô yêu Cảnh Phong, nếu ba cô biết được, anh ấy nhất định sẽ chết. Cô có thể nhìn anh ấy chết mà không cứu sao? Cô chắc chắn sẽ không để anh ấy chết như vậy đúng không?

Lúc Cẩm Tú nói câu này, cô biết rõ Cẩm Tú khích để cô cân nhắc đến việc báo lại cho ba cô âm mưu của họ. Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô chỉ có ba ngày để quyết định. Nhưng dù thế nào chăng nữa, cô cũng không muốn ai trong hai người họ bị tổn thương.

- Không thấy Cẩm Tú là sao? - Cảnh Phong có chút giận dữ chất vấn bên đầu kia điện thoại - Cô ấy đã đi đâu chứ?

...

- Mau tìm ra cô ấy trước khi lão Nghiêm biết cô ấy mất tích.

Đúng lúc anh muốn tìm Cẩm Tú để dụ ông Nghiêm ra khỏi nhà thì cô lại mất tích. Sau bao nhiêu ngày, anh biết được chứng cớ phạm pháp của ông ta đã được chuyển về nhà cất giữ. Con cáo già như ông ta, lúc đầu nhất định không bao giờ cất giữ chứng cứ phạm tội của mình ở trong nhà vì sợ cảnh sát lục soát nhưng từ lúc Hưng đại bàng rời đi, Năm Lục lại bận việc khác, nên ông ta đành chuyển về nhà. Hiện giờ chỉ cần ông ta vắng nhà một vài ngày, anh sẽ tìm cách đột nhập để lấy hết được số bằng chứng đó. Thời cơ đang rất tốt khi vợ ông ta đã bỏ nhà đi còn Kiều Chinh thì ở nhà anh.

Bực mình ném điện thoại xuống giường, tâm trạng vốn bất an của Cảnh Phong càng trở nên bức bối hơn. Chợt có tiếng gõ cửa, Cảnh Phong vội lấy lại sắc mặt bình thường. Kiều Chinh bước vào, trên tay cô là hai chiếc li yêu thích, bên trong có socola nóng thơm lừng.

- Thơm không? - Kiều Chinh nhoẻn miệng cười, hơi nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

Nói xong Kiều Chính dúi một cái li vào tay Cảnh Phong, cô cũng ngồi lên giường chậm chạp nhấm nháp socola. Sau đó cô đưa tay của mình lên xăm soi, trên tay cô có một vệt đỏ hồng, Cảnh Phong nhận ra ngay lập tức, anh nắm tay cô xem xét.

- Chỉ là em sơ ý bị bỏng nhẹ thôi - Kiều Chinh cười ngượng, khẽ nhăn mặt vì cái chạm của anh.

Thật ra cô đã cố tình đổ nước sôi lên tay mình, cô muốn biết thái độ của anh đối với vết thương của cô. Ánh mắt của Cảnh Phong chua xót, anh nhìn cô âu yếm nói:

- Lần sau phải cẩn thận một chút mới được.

Kiều Chinh ngoan ngoãn gật đầu. Thái độ này chứng tỏ, trong lòng anh ít nhiều cũng có cô. Nhìn Cảnh Phong dịu dàng bôi thuốc cho cô, Kiều Chinh thấy hạnh phúc lắm. Cô sà vào lòng anh khẽ nói.

- Cảnh Phong! Em yêu anh.

Cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh giống như một đứa trẻ làm nũng, Cảnh Phong khẽ cười, anh ôm cô, kéo chặt cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc của cô. Kiều Chinh cười lém lỉnh rồi hỏi anh:

- Cảnh Phong! Em muốn hỏi anh một câu hỏi. Anh chỉ được trả lời Có hoặc Không thôi, không được nói thêm một lời nào nữa hết.

Cảnh Phong không đáp, khẽ ừ trong miệng, ánh mắt nhìn Kiều Chinh thắc mắc không biết cô lại bày trò nghịch ngợm gì.

- Có phải anh không yêu em?

Cảnh Phong định nói, Kiều Chinh đã giơ tay đặt lên môi anh chặn lại:

- Khoan đã. Anh phải điền từ Có hoặc Không vào trước câu... anh yêu em. Phải nói thật, không được nói dối.

Cảnh Phong chợt nhận ra một điều dù anh có trả lời thế nào thì vẫn là “Anh yêu em“. Anh khẽ bật cười, cọ trán mình vào trán cô, hôn lên sống mũi cô rồi nói:

- Câu trả lời là cả hai.

Kiều Chinh thích thú.

“Có. Anh yêu em” vẫn có nghĩa là “Anh yêu em“.

“ Không. Anh yêu em” vẫn có nghĩa là “Anh yêu em“.

- Em đúng là con cáo nhỏ ranh ma - Cảnh Phong cười lớn, hơi thở anh phả lên mặt cô nhột nhoạt lại khiến tim cô rung động, đôi môi anh khẹ chạm vào môi cô. Tim cô đập thật nhanh, trong không gian đầy mê hoặc này, mắt cô nhìn mắt anh sau đó từ từ khép lại, đôi môi hé mở đón nhận nụ hôn của anh.

Đã mười hai giờ đêm mà Cảnh Phong vẫn không ngủ được, anh hết nằm lại ngồi, thuốc cũng được châm khá nhiều, khói thuốc ngập tràn trong phòng. Cuối cùng anh quyết định mở toang cửa sổ để gió lùa vào phòng, những cơn gió đêm mát lạnh thổi vào mặt xua đi phiền muộn và nắm giữ lí trí lại.

Anh đi ra khỏi phòng, mở cửa vào phòng Kiều Chinh, cô đang ngủ rất ngon lành, vẻ mặt thánh thiện và bình yên khiến người ta chỉ nhìn ngắm thôi cũng cảm thấy tâm hồn bình thản. Cảnh Phong ngồi xuống giường ngắm nhìn gương mặt cô, anh đưa tay muốn chạm khẽ vào đó thế nhưng bàn tay dừng lại khá lâu vẫn không dám chạm vào. Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, tâm trạng Cảnh Phong chùng xuống. Nếu như anh thật sự ra tay đối phó với ba cô thì sao, vẻ mặt bình yên này sẽ thế nào? Trong lòng anh chỉ mong cô giữ mãi sự bình yên này, đáng tiếc, có những điều không thể chỉ dựa vào ước muốn mà được.

Cảnh Phong siết chặt tay lại, quay mặt đi không dám nhìn cô thêm nữa. Anh đưa tay cầm lấy bức hình của em gái nhỏ Như Ngọc, gương mặt cô bé cũng đáng yêu như gương mặt Kiều Chinh lúc này. Cảnh Phong siết chặt khung hình trong tay lặng lẽ nhắm mắt cố kìm nén đau thương. Anh nhẹ nhàng đặt lại khung hình cẩn thận trên bàn rồi dứt khoát đứng dậy đi về phòng.

Khi cánh cửa phòng khép lại, trong ánh sáng đèn ngủ mờ ảo, đôi mắt Kiều Chinh mới khẽ lay động mở to ra nhìn lên trần nhà. Dòng nước mắt nóng lăn dài trên mặt cô xuống gối.

Cả đêm trăn trở không ngủ được, nên khi nghe tiếng cửa mở đã cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô cảm thấy đau đớn vô cùng, anh đang nghĩ gì vào giây phút đó? Ghê tởm hay là căm ghét hoặc cũng có thể là không muốn. Kiều Chinh không muốn nghĩ tới nữa, cô đứng bật dậy, lau nước mắt mở cửa đi đến trước phòng Cảnh Phong. Cô không gõ cửa mà lên tiếng hỏi khẽ:

- Cảnh Phong, anh ngủ chưa?

- Có chuyện gì? - Giọng Cảnh Phong trầm bổng vang lên.

Kiều Chinh mở cửa đi vào, trên tay cô là con thú bông nhỏ, trông như một đứa trẻ sợ hãi giữa đêm khuya. Cảnh Phong nhổm người ngồi dậy hỏi cô:

- Em sao vậy?

- Em mơ thấy ác mộng - Kiều Chinh khẽ đáp rồi ngả đầu vào vai Cảnh Phong, ôm chặt lấy anh, cả người có chút run run giống như thật sự vừa trải qua một cơn ác mộng, đôi mắt cô ửng đỏ sợ hãi.

Cảnh Phong tựa cằm vào vai cô, đưa tay vỗ về:

- Chỉ là ác mộng thôi mà. Trẻ con mới sợ, sao em lại sợ như thế chứ?

- Anh có biết em mơ thấy gì không? Em mơ thấy anh bỏ em - Cô dùng giọng buồn bã nhất đáp - Em mơ thấy anh nhìn em bằng ánh mắt căm thù. Anh nói anh hận em, anh nói anh không hề yêu em - Cô nói trong nức nở.

Cảnh Phong chết lặng trước giọng nức nở của cô, anh thấy đau, đau vô cùng. Sẽ có lúc anh là người nói ra những lời này.

- Ngốc quá, chỉ là mơ mà thôi, sẽ không thành sự thật đâu.

- Thật sao? Nó sẽ không thành sự thật sao? - Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe đầy hi vọng.

- Thật - Cảnh Phong gật đầu.

Kiều Chinh khẽ cười, cô chạm tay vào lồng ngực bên trái của anh, áp chặt rồi khẽ bảo:

- Tim anh đập rất chậm. Người ta nói, người nói dối tim sẽ đập rất nhanh. Em tin anh không nói dối em.

Im lặng một chút, Kiều Chinh lên tiếng:

- Anh biết không? Nếu như yêu một người thì có thể vì người ấy làm tất cả mọi chuyện, sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người ấy. Sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương người ấy. Có những vết thương không bao giờ lành và cũng có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi. Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại. Nhưng nếu anh yêu người đó, thật sự yêu người đó, anh sẽ vì người đó mà chấp nhận buông tay. Bởi vì quá khứ mãi mãi là quá khứ, còn tương lai chính là thứ anh hướng đến, nếu cứ mãi chìm trong quá khứ, anh chẳng những đánh mất chính mình mà còn đánh mất cả người mình yêu.

- Vẫn còn nghĩ đến câu chuyện đó sao? - Cảnh Phong hỏi khẽ cô một câu.

- Những câu chuyện buồn luôn khiến người ta ấn tượng.

- Từng có người nói với anh điều này - Cảnh Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng - Nước mắt không phải điều kiện sinh tồn.

Trong đầu Cảnh Phong, câu nói của ông chủ Thạch cứ văng vẳng. Năm đó khi thu nhận anh, ông mỉm cười nói với anh:

“Nhóc con! Có biết vì sao ta chọn nhóc hay không? Bởi vì khi bị đánh bầm dập mà nhóc vẫn không khóc. Nước mắt không phải là điều kiện sinh tồn, ý chí và nghị lực mới là điều kiện sinh tồn“.

- Để có thể sống sót và tồn tại, anh đã trả giá rất nhiều - Cảnh Phong vừa nói, ngón tay mở từng nút áo sơ mi của mình để lộ ra thân thể cường tráng đầy sẹo to nhỏ, có những vết đã mờ, có những vết vẫn còn hiện rõ - Bao nhiêu nỗi đau đớn anh phải đối mặt ngày một khắc sâu vào tâm trí của anh. Những vết sẹo này chẳng khác nào những vết sẹo ghi mãi trong tim anh. Em nghĩ trước những tổn thương này, anh có thể dễ dàng quên đi hay sao? Chàng trai đó cũng vậy, anh ta chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi, đòi hết món nợ mà người ta nợ mình. Anh ta không hề ép cô gái tự sát. Chỉ là cô gái quá nông cạn. Biết đâu khi cô ấy không tự sát, tương lai của cô ấy sẽ hạnh phúc khi chàng trai biết trái tim mình thuộc về cô.

Tuy không phải lần đầu Kiều Chinh nhìn thấy những vết sẹo trên người Cảnh Phong thế nhưng khi lần nữa thấy những vết sẹo này cô lại thấy đau thắt cả lòng. Những ngón tay thon trắng trẻo không tì vết chạm vào làn da đồng đầy sẹo tạo ra sự đối lập rõ rệt. Cô hiểu nỗi đau của Cảnh Phong rất lớn, lớn đến mức cô không thể nào xoa dịu được.

- Em ước gì tác giả câu chuyện đó để cô gái không chết, cho cô ta hôn mê hay đại loại thế.

- Vậy thì em cứ viết ra một kết thúc khác cho câu chuyện đó đi - Cảnh Phong thều thào bảo - Số phận nằm trong tay con người. Con người tạo ra số phận chứ số phận không không tạo ra con người.

- Anh nói phải - Kiều Chinh khẽ cười - Em sẽ cố gắng tạo ra một kết cục khác.

Cô dụi đầu vào lòng anh nói:

- Cảnh Phong, em yêu anh, tình yêu này em lúc nào cũng khắc sâu trong tim. Nếu có một lúc nào đó em có thể quên anh thì lúc đó vũ trụ này chưa từng có anh tồn tại.

Cảnh Phong khẽ cười, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô và bảo:

- Mau ngủ đi.

- Em muốn ngủ bên cạnh anh, được không? - Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong với ánh mắt long lanh khẩn cầu.

Cảnh Phong nhìn cô lắc đầu chịu thua, anh khẽ nhích người qua mép giường bên kia. Kiều Chinh hớn hở nằm lên giường ngay ngắn. Cô nhắm mắt lại nhưng thật lâu sau, cô lại mở mắt quay người nhìn Cảnh Phong, ánh mắt như đứa trẻ muốn ăn kẹo mà chẳng dám lên tiếng. Đang chuẩn bị ngủ, Cảnh Phong cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, anh thở dài kéo cô lại gần để cô gối đầu lên tay anh. Quả nhiên Kiều Chinh ngoan ngoãn cuộn người vào lòng anh ngủ ngon lành.

Nhìn cô ngủ say trong lòng mình, Cảnh Phong khẽ khàng nói một câu:

- Có phải em đã biết rồi không?

Tất nhiên cô không đáp lời anh, chỉ có hơi thở nhẹ của cô phả vào người anh đều đều.

Anh không phải đồ ngốc, cũng không phải là người kém nhạy bén đến mức cô bỗng chốc thay đổi như thế mà chẳng nhận ra. Nhưng vì sao cô lại làm như không biết, sự cố gắng giấu giếm của cô càng khiến Cảnh Phong thấy đau lòng.

“Là vì yêu không đủ hay là vì không hề yêu?” - Câu hỏi của cô như một nhát dao đâm vào anh.

Giây phút anh nhận ra mình yêu cô là khoảnh khắc đau khổ nhất trong cuộc đời anh. Anh đã quỳ hàng giờ trước mộ ba anh ăn năn cắn rứt và tự hứa. Hứa sẽ gạt bỏ thứ tình cảm vướng bận này ra khỏi trái tim mình. Thế nhưng nụ cười và ánh mắt của cô quá đỗi bi thương khiến anh chùn bước.

Có nên trả thù nữa không? Bản thân anh còn chưa quyết định được. Bởi vì anh sợ mình sẽ giống chàng trai trong câu chuyện kia, hối hận đến suốt cuộc đời.

Buổi sáng, Kiều Chinh thức dậy, Cảnh Phong vẫn bên cạnh cô, cô khẽ cười hạnh phúc ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của anh. Đôi lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi không dày không mỏng đầy gợi cảm của anh như những nét vẽ, Kiều Chinh nhè nhẹ chồm người đến hôm trộm anh. Nhưng cô chưa kịp rút lui đã bị Cảnh Phong bắt được, xoay người một cái, anh đã ở trên người cô:

- Có biết hình phạt khi lén tập kích anh là gì không?

- Không biết - Kiều Chinh cười khúc khích bĩu môi đáp.

- Giờ em sẽ biết - Cảnh Phong mỉm cười gian manh, anh cúi người áp chế môi cô, nhẹ nhàng vờn nhẹ lên cánh môi khiến Kiều Chinh phải hít một hơi thật sâu, cả thân người run lên, sắc mặt đỏ hồng vì xấu hổ. Một lúc sau, cô cảm giác được đầu lưỡi của Cảnh Phong đang chiếm dần khoang miệng cô, trêu chọc, kích động cô phản ứng đáp lại anh. Kiều Chinh cuối cũng cũng đáp lại. Hai đầu lưỡi quấn quýt dây dưa khiến tim đập không ngừng.

- Reng...

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt cảm xúc lãng mạn nồng nàn của hai người. Cảnh Phong luyến tiếc rời khỏi bờ môi Kiều Chinh, cười khẽ bảo:

- Chờ anh một chút.

Nhưng Kiều Chinh xấu hổ, cô đẩy anh ra rồi đứng dậy bước xuống khỏi giường.

Nhưng cô chợt thấy sắc mặt Cảnh Phong không được tốt, trong lòng đột nhiên hoang mang. Linh tính mách bảo cô đã xảy ra điều khủng khiếp.

Cảnh Phong quay đầu lại, anh thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau mang vẻ đau đớn không nói thành lời. Khoảnh khắc đó cả hai như rơi vào một khoảng không đen tối, yêu hận đan xen.

- Có chuyện gì sao anh? - Khó khăn lắm Kiều Chinh mới mở lời được, dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng cả cơ thể cô đều run lên thấy rõ.

- Có chút chuyện, anh phải đi gấp - Cảnh Phong đáp nhưng không nhìn cô, anh quay người tìm kiếm chìa khóa xe.

- Tối nay anh có về nhà không?

Cảnh Phong với tay lấy chìa khóa, nghe Kiều Chinh hỏi, giọng cô gần như vỡ òa ra. Lòng anh chùng lại, hít thật sâu một hơi, tay siết chặt chùm chìa khóa trong tay rồi mới nói:

- Sẽ về...

- Vậy em đợi anh về.

Cảnh Phong không đáp, cứ thế bỏ đi. Cô muốn giơ tay giữ anh lại thế nhưng tay đưa lên rồi lại không thể nào chạm đến anh. Nhìn dáng Cảnh Phong hối hả rời đi, Kiều Chinh càng sợ hãi, cô linh cảm cả hai sau giây phút này sẽ khó có thể bên cạnh nhau nữa. Giữa anh và ba cô, cô không có sự lựa chọn. Nếu đã không có sự lựa chọn, cô muốn ngăn cản mọi việc diễn ra.

Cô quyết định lằng lặng bám theo anh.

Khi đi xuống dưới lầu, Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói với ai đó một câu:

- Tất cả đến bệnh viện đi.

Đó là bệnh viện mà mẹ anh đang nằm. Cô vội vàng thay đồ rồi đeo một chiếc túi nhỏ bắt xe ôm đến ngay bệnh viện. Khi cô đến gần phòng của bà Vân Trang, Kiều Chinh không đi vào thẳng mà lén lút đưa mắt nhìn qua tấm kính mờ.

Có nhiều người ở trong phòng, họ đứng quây quần quanh giường bà Vân Trang, che kín tầm nhìn của cô. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với bà Vân Trang. Nhưng linh tính mách bảo cô rằng, bà Vân Trang đang hấp hối. Kiều Chinh cố nhón gót nhìn cho rõ hơn bên trong.

Cảnh Phong đang quỳ bên cạnh nắm lấy bàn tay của mẹ mình. Anh bật khóc, miệng gọi bà lạc cả giọng.

- Mẹ... con xin mẹ, đừng bỏ con.

Chưa bao giờ Kiều Chinh nhìn thấy bộ dạng anh yếu đuối như thế. Cô đưa tay che miệng ngăn tiếng khóc nấc nghẹn của mình. Tuy cô không gặp bà Vân Trang nhiều, nhưng từ giây phút cô gọi bà là mẹ và bà coi cô như con gái, Kiều Chinh đã yêu thương bà như mẹ mình. Cô vẫn thường lui tới thăm bà mỗi khi rảnh, mỗi lần gặp, bà đều ôm cô vào lòng vuốt ve. Cô thật đau lòng khi thấy bà sắp ra đi như thế, nếu có thể, cô cũng muốn lao vào ôm lấy bà.

- Cảnh Phong - Bà Vân Trang khẽ gọi tên anh, ánh mắt bà tràn ngập yêu thương. Mấy năm qua bà sống trong điên dại nhưng giờ phút này bà lại tỉnh táo vô cùng.

- Mẹ...

- Cô gái ấy... - Bà Vân Trang thều thào nói - Mẹ biết cô ấy không phải là em gái con. Mẹ điên loạn thật nhưng làm sao mẹ có thể nhận nhầm con của mình được. Em gái con đã chết rồi.

- Mẹ...

- Là cô ấy giúp mẹ xoa dịu nỗi đau trong lòng, giúp mẹ bồi đắp sự bình thản. Đó là một cô gái dịu dàng, có lẽ hiện giờ mẹ đã đủ bình tĩnh để đối mặt với cái chết của em con cũng là nhờ cô ấy - Bà mỉm cười, một nụ cười buồn đến thắt lòng - Mẹ bỏ rơi em con lâu quá rồi, có lẽ nó cô đơn lắm, nó rất nhớ mẹ, mẹ phải đến gặp em con thôi.

- Không đâu mẹ, còn con thì sao, sao mẹ lại bỏ rơi con như thế này được? - Cảnh Phong lắc đầu, anh ôm chầm lấy mẹ rơi nước mắt.

- Mẹ xin lỗi con. Mẹ thật sự rất lo cho con nhưng có cô gái ấy bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm. Hãy yêu thương cô ấy, mẹ tin cô ấy là người khiến con hạnh phúc nhất.

Bà Vân Trang nói xong mấy lời này thì từ từ nhắm mắt lại và ra đi.

- Mẹ... - Cảnh Phong gào lên trong đau xót, anh liên tục lay người bà - Mẹ đừng đi mà mẹ ơi.

Tất cả mọi người ai cũng lặng im, tuy họ không khóc nhưng mắt ai cũng đỏ hoe. Chẳng ai nói được lời nào an ủi Cảnh Phong trong thời khắc này.

Kiều Chinh cắn môi đến chảy máu vì thương xót cho bà Vân Trang, hóa ra bà đã tỉnh trí từ lâu rồi. Vậy mà lần vừa rồi cô đến, bà vẫn ôm lấy cô như con gái mình, còn gọi cái tên Như Ngọc đầy yêu thương đến thế.

- Cảnh Phong, đã đến lúc hành động rồi. Nếu còn chần chừ nữa sẽ có lỗi với ba mẹ và em gái của con đó - Ông chủ Thạch bước đến vỗ vai Cảnh Phong.

Cảnh Phong nghe ông chủ Thạch nói, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng nước mắt đã ngừng rơi. Trong đôi mắt anh lúc này là nỗi hận khôn nguôi, anh siết chặt tay:

- Lập tức đến nhà lão Nghiêm lấy hết chứng cứ phạm tội của lão, lần này chúng ta sẽ để cho lão chết không kịp trở tay.

Kiều Chinh như bị một tiếng sét giáng xuống, cô dựa lên tường thở dốc, tim đập mạnh không ngừng, cả người run lập cập. Cô biết mình cần phải thông báo cho ba cô. Cô sẽ không để ông hại Cảnh Phong, nhưng cũng không để Cảnh Phong hại ông. Dù ông có ngàn lần sai phạm với người ngoài, ông vẫn là ba cô, dòng máu đang chảy trong cơ thể cô là của ông.

Cô lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện.

Vừa ra đến đường, cô thều thào với người tài xế taxi rồi để mặc ông chạy đi. Cô ngã người vào thành ghế nhắm mắt lại cảm nhận nỗi đau khổ khốn cùng đang đến. Cô không biết phải làm sao để ngăn cản mọi chuyện, nhưng cô biết tạm thời cách duy nhất là không để Cảnh Phong và người của anh lấy được chứng cứ.

Khi bắt Cẩm Tú đi, cô đã nghe Cẩm Tú nói đến kế hoạch này, cô biết Cẩm Tú không ngại nói ra kế hoạch đó với cô là muốn trêu đùa cô, vì Cẩm Tú biết chắc cô sẽ không nói lại với ba mình. Vì thế nên cô đã dùng điện thoại của Cẩm Tú nhắn một tin báo cho ba cô biết rằng Cẩm Tú muốn về quê thăm ba mẹ trước khi cái bụng bự lên để ba cô không nghi ngờ vì sao Cẩm Tú mất tích. Nhưng cô không biết cách thức Cẩm Tú thường liên lạc với Cảnh Phong thế nào. Ngay sau khi nhắn tin cho ba cô xong, cô dùng điện thoại của mình gọi điện cho ba cô:

- Ba...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.