Ở nhà Từ Diệu Văn mấy ngày lại phải trở về với cuộc sống hằng ngày. Buổi chiều tan ca về nhà, Hàn Duy theo thói quen tắm rửa, tự nấu cơm cho mình ăn, còn chưa kịp cầm đũa đã nghe di động reo vang từ túi áo khoác vắt vẻo trên sofa.
Nhìn số máy gọi đến, Hàn Duy nhanh chóng bấm nút trả lời, giọng nói dịu dàng hẳn lên ‘’Diệu Văn…’’
Ngày nào cũng phải gọi điện hỏi han. Giống như bao cặp tình nhân khác, hai người trong điện thoại nói trên trời dưới đất, như sáng thức dậy lúc mấy giờ, cơm nước ra sao, đi làm có mệt không, nhưng chuyện vụn vặt hằng ngày thế mà tán gẫu thật lâu.
Bên kia vừa nghe giọng y đã mở miệng than vãn ‘’Anh bệnh rồi’’
Hàn Duy lập tức nóng lòng ‘’Không khỏe chỗ nào ?’’
Mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh, cơ thể cường tráng hồng hào thế mà giờ lại bảo bệnh rồi ?
Từ Diệu Văn vẫn xìu giọng ‘’Đầu vừa choáng vừa đau, còn buồn nôn…Toàn thân đều không thoải mái’’
‘’Tại sao bị vậy ? Đi bệnh viện chưa ?’’
‘’Uống chút rượu với đám Văn Triết, về nhà lăn ra sofa ngủ một giấc sáng dậy đã thấy bủn rủn’’
‘’Đồ ngốc ! Nhất định là do uống rượu, trúng gió nên thành ra vậy’’ Hàn Duy vừa hoảng vừa tức ‘’Đã đi bệnh viện chưa ? Tiểu Ngạn có đó không ?’’
‘’Ra hiệu thuốc rồi. Tiểu Ngạn…có nấu cháo’’
Nhớ lại bộ dạng Trương Dược Ngạn nấu cháo cho mình….
Hàn Duy bất lực nói ‘’Bảo anh ta khỏi nấu, em qua ngay đây’’
Nước vẫn chưa sôi, nguyên liệu còn nổi phập phềnh, quả nhiên chưa đun được bao lâu.
Trương Dược Ngạn đứng một bên tiếc hận ‘’Nếu không phải Diệu Văn nói cậu sắp tới tôi đã nấu xong rồi. Tên chết tiệt nói tôi ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi, nên tôi muốn chứng minh cho cậu ta thấy đồ tôi nấu ra hoàn toàn có thể ăn được’’
Hàn Duy nhìn nồi cháo, thập cẩm các loại cá hồi, nấm hương, mộc nhĩ và còn một số thứ hỗ lốn gì gì nữa.
Y không khỏi mừng thầm vì mình đến kịp lúc. Cái đống này mùi vị ra sao không cần biết, quan trọng là Từ Diệu Văn ăn xong không biết sẽ thành ra cái bộ dạng gì.
Hàn Duy vội vàng phất tay nói lảng đi ‘’Mấy món này không thích hợp với người bệnh lắm, để tôi lo trong này, anh ra trông chừng anh ấy đi’’
‘’Được !’’ Trương Dược Ngạn rất nghe lời, nhanh chóng lau tay ra khỏi bếp.
Đi ra thấy Từ Diệu Văn liền không thèm khách khí ‘’Có cần phải tỏ ra yếu ớt đến vậy không ! Cảm xoàng thôi mà cũng hại người ta đến đây một chuyến, mặt dày thật’’
Từ Diệu Văn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói ‘’Tớ mặt dày vậy đó’’
‘’Tớ khinh’’
Có Hàn Duy ở đây Trương Dược Ngạn cũng không làm phiền hai người nữa, nhanh chân về phòng mình ngủ.
Hàn Duy thổi cháo đút hắn ăn gần hết mới ăn phần còn lại, sau đó ngồi bên giường đưa tay sờ trán người nọ xác định hắn cũng không phát sốt.
Từ Diệu Văn luôn giữ vững hình tượng khỏe mạnh không ốm yếu, Hàn Duy cũng chưa từng thấy hắn bệnh bao giờ. Bây giờ nhìn hắn nằm im trên giường xanh xao hơn bình thường, khuôn mặt vốn đẹp đẽ góc cạnh giờ đây ảm đạm đi nhiều, Hàn Duy vừa đau lòng vừa thấy khá lạ lẫm, lần đầu được thấy bộ mặt trẻ con ở hắn.
Một lát sau Từ Diệu Văn nằm trong chăn toát hết mồ hôi, Hàn Duy đỡ hắn đi tắm, cẩn thận cho hắn dựa vào rồi dìu đi. Nhớ lại lúc mình bị bệnh, Từ Diệu Văn đưa tay là có thể bế mình vào bồn tắm, sau đó lại bế về giường ngủ, thật sự rất muốn noi theo. Nhưng Từ Diệu Văn thân cao một mét tám mấy, nhìn qua có vẻ gầy, nhưng cởi quần áo ra thì không thể xe thường, thế là Hàn Duy không cam lòng dìu hắn về phòng.
‘’Đỡ hơn chưa ? Đầu còn đau không?’’
Từ Diệu Văn căng mắt lên, lát sau chỉ phun một câu ‘’Choáng váng’’
Cảm lạnh mặc dù không nghiêm trọng gì, nhưng không may nhiễm phải cả người liền ray rứt khó chịu. Hàn Duy từ nhỏ đã quen khí hậu phương Nam, thể chất vốn sợ lạnh, sau khi đến thành phố S, nơi đây tuy không lạnh bằng phương Bắc nhưng cứ mỗi đợt khí hậu chuyển mùa đều cảm lạnh hoặc phát sốt, cảm giác đó hiện giờ đang hoành hành trên người hắn.
Từ Diệu Văn mơ màng nói, có lẽ hắn cũng không dễ chịu gì. Hàn Duy vốn định chờ hắn ngủ liền trở về nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng. Vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ rồi chui vào chăn ôm lấy Từ Diệu Văn, khẽ hôn một cái mới phát hiện môi hắn khô khốc quá liền vội vã ngồi dậy rót cho hắn chút nước.
Sau đó lại chui vào chăn, mặt đối mặt ôm chặt Từ Diệu Văn ‘’Ngủ đi. Sáng mai tỉnh dậy sẽ đỡ hơn’’
Từ Diệu Văn không nói gì đẩy y ra ‘’Xoay qua bên kia, coi chừng bị lây’’
Hàn Duy không cam lòng xoay đi, sau đó lưng lại nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, Hàn Duy ôm chặt hai tay đang gác bên hông mình nói ‘’Ngủ ngon’’
‘’Ừm’’.