Cao nhất, xa nhất là mặt trăng, mặt trời.
Thân nhất, sơ nhất là vợ chồng*
Anh làm tổn thương tôi, tôi cũng làm tổn thương anh, hơn nữa còn rất chính xác và đau đớn. Thảo nào người ta nói rằng hôn nhân đem đến cho chúng ta một kẻ thù thân thiết nhất.
(*) Trích bài thơ ‘Tám cái nhất” của nhà tha Lý Quý Lan, Trung Quốc.
Hứa Khả
Type: Tít Mít
1
Chúng tôi nhớ thời thơ ấu, đặc biệt là nhớ những ngày được bố mẹ quan tâm chăm sóc, không phải chịu trách nhiệm bất cứ việc gì. Dù họ có phải là những bậc cha mẹ hoàn hảo hay không thì họ cũng vì chúng tôi mà hy sinh rất nhiều.
Càng lớn tôi càng cảm thấy tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân, chẳng thể nào đắm chìm trong tâm trạng thương thân trách phận được nữa. Chẳng may trời có sập xuống, nếu không bị đè bẹp thì bất cứ ai cũng sẽ cố tìm ra lối thoát.
Tình yêu đi đến kết thúc thất bại, đương nhiên không thể coi là ngày tận thế cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thậm chí trước mặt người ta, bản thân còn phải tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong mấy ngày Tết, dì ở nhà tôi ba ngày, vì tôi cảm thấy trong người không khỏe nên đa số thời gian Tôn Á Âu cùng ăn cơm, đi mua sắm hay ngắm hoa mai với dì. Về việc này, anh tỏ ra vô cùng chu đáo.
Hôm dì về, tôi tiễn dì ra sân bay, trước cửa kiểm tra an ninh, dì ôm tôi và nói: “Khả Khả, đừng hận mẹ con, mẹ con cũng có điều khó xử.”
Tôi lắc đầu. “Con không bao giờ hận mẹ. Con chỉ không hiểu tại sao mẹ cố chấp giữ bí mật như vậy, thậm chí mấy tháng cuối cùng trước khi mất, mẹ cũng không nói sự thật cho con biết. Có thể lúc đó con không chấp nhận nhưng ít ra cũng không băn khoăn, nghi hoặc như hiện nay, thực sự đầu óc con không thể nào thoải mái được.”
“Mẹ con thì đã yên nghỉ, về phía ông Hà Nguyên Bình...” Dì dừng lại một lát, lưỡng lự nói: “Cuộc sống của ông ấy có lẽ không được như ý, nhưng dù thế nào thì chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, chắc hẳn ông ấy cũng đã buông bỏ được nỗi buồn phiền trong lòng. Dì tin ông ấy không còn hận mẹ con nữa đâu. Sau này, nếu ông ấy cần giúp đỡ, chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho ông ấy vậy.”
“Dì ơi, ông ấy sẽ không chấp nhận đâu. Mặc dù con không có cơ hội ở bên ông ấy nhiều nhưng có thể nhận thấy ông là con người ngoài nhu trong cương, rất kiên định.”
Dì gật đầu, nói: “Chuyện này nói sau vậy. Khả Khả, nghe lời dì, cố gắng làm lành với Á Âu đi nhé!”
Tôi biết cho dù mình và Á Âu khéo léo che đậy cỡ nào cũng không thể qua nổi ánh mắt sắc bén của dì, thế nên tôi chẳng biết nói thế nào.
“Vợ chồng muốn bên nhau suốt đời cần có duyên phận, cần có sự cố gắng của hai bên. Hai đứa chưa có con, sợi dây gắn kết gia đình sẽ không được bền chặt như những gia đình bình thường gia đình sẽ không được bình thường khác. Thế nên hai đứa càng cần phải tha thứ, thông cảm cho nhau, nếu không phải là vẫn đề mang tính nguyên tắc thì cũng không nên cố chấp làm gì.”
“Con hiểu mà dì.”
Dì tôi có gia đình và sự nghiệp riêng, vậy mà dì vẫn dành thời gian đến đây khuyên giải tôi, tâm sự với tôi, điều này làm tôi vô cùng cảm động. Do đó, tôi không thể trút hết những phiền muộn, sầu não của mình lên dì giống như ngày nhỏ. Dì nói rất đúng, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về tôi.
Trở về nhà, tôi định cùng Á Âu nói chuyện tử tế, nhưng thái độ của anh vô cùng lạnh nhạt. Anh còn nói cho dù tôi muốn ly hôn cũng không cần gấp gáp giống một số người ngồi đợi ở Cục Dân chính chờ mở cửa ngày đầu tiên, hay như xếp hàng vào chùa thắp hương ngày Tết đâu. Khi tâm trạng anh không vui, thái độ cũng trở nên lạnh lùng, chẳng thể nào nói chuyện nổi. Tôi không thể nói được gì nên đành thôi.
Kỳ nghỉ lễ kết thúc, anh gần như đi công tác suốt, lịch trình còn dày đặc hơn cả trước đây. Tôi đến làm việc ở công ty mới, cũng bận hết việc này đến việc nọ, thế nên hai vợ chồng rât ít khi giáp mặt nhau.
Tôi làm HR* nhiều năm, việc quản lý nhân sự có thể coi là thông thạo, nhưng tư vấn lại là nghề hoàn toàn mới đối với tôi. Tôi phụ trách mảng phân tích, đào tạo nhân sự, thiết lập lại cơ cấu bảng lương và tư vấn cho công ty. Sau khi nhận công việc này bao nhiêu việc đổ vào đầu khiến tôi rối như mớ bòng bong. Tôi đã phải tập trung toàn bộ tinh thần làm việc, lúc ở văn phòng chẳng có thời gian nào nghĩ ngợi lung tung cả.
(*) HR: là viết tắt của Human Resources, nghĩa là nguồn nhân lực (chỉ người làm về nhân sự).
Mùa đông lạnh lẽo kéo dài đã qua, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, nhưng các đồng nghiệp nữ trẻ trung ở công ty đã mau chóng cất vào tủ những chiếc áo khoác dày, thay vào đó là chiếc váy mát mẻ. Cho dù bận rộn thế nào, tôi cũng biết mùa xuân đã đến và cũng không thể không đối mặt với sự thật là kỳ kinh của tôi đã bị trễ quá lâu rồi.
Trước khi lấy nhau, Tôn Á Âu tỏ thái độ rất rõ ràng là không muốn có con, tôi cũng đồng ý. Sau khi kết hôn, tôi luôn có biện pháp tránh thai, cho đến nửa năm gần đây, do bận việc chăm sóc mẹ, sau đó là nghi ngờ Á Âu ngoại tình, nỗi đau do mất mẹ cộng thêm cú sốc bất ngờ về nguồn gốc xuất thân của mình khiến tôi quên bẵng chuyện này. Lần thân mật cuối cùng duy nhất với Á Âu, tôi đã quên không dùng biện pháp an toàn, là ở nhà nghỉ của thôn Lý Tập. Nhưng sau khi trả phòng tiễn anh đi, tôi đã mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp của hiệu thuốc ven đường.
Tôi cũng chỉ nghĩ đó là do tác dụng phụ của thuốc làm trễ kỳ kinh, cho đến khi mấy hôm liên tục đều có cảm giác khó chịu buồn nôn, tôi bỗng thấy có gì đó không ổn bèn mua que thử về kiểm tra, rồi giật mình sợ hãi sững sờ. Tôi đành xin nghỉ để đến bệnh viện khám, kết quả kiểm tra cho thấy tôi đã mang bầu được năm mươi ba ngày rồi.
Thuốc tránh thai khẩn cấp có vấn đề, hay là tôi thuộc một trong số người chiếm tỉ lệ thất bại nhỏ nhoi ghi trên tờ hướng dẫn sử dụng khi uống thuốc tránh thai, tôi thực sự không biết. Tôi không thể không cười nhạo mình. Trước khi kết hôn, một lần duy nhất phá rào, người gây họa là Á Âu; sau khi kết hôn, lần cuối cùng gần gũi với anh thì lại được một quả mang bầu bất ngờ.
Đúng là cái số tôi không cho phép tôi sống buông thả mà chỉ có thể sống đúng theo nguyên tắc.
Khác với đồng nghiệp, tôi thậm chí thích làm tăng ca.
Vì cứ tan làm, tôi lại phải nghĩ về tình trạng mình đang đối mặt. Tôi không biết phải nói với Tôn Á Âu thế nào về vấn đề này.
Người tình cũ của chồng tôi xuất hiện trở lại.
Chúng tôi đã nói đến chuyện ly hôn.
Tôi có bầu rồi.
... Dòng cuối cùng đúng là một trò đùa của số phận.
Tôi ở một mình suy nghĩ về vấn đề này hai ngày nhưng hoàn toàn không tìm ra lối thoát. Thấy Á Âu đi công tác về, vẻ mặt mệt mỏi, định quen miệng hỏi anh đã ăn tôi chưa, nhưng chợt nghĩ lại, dù sao đã ly hôn rồi, cần gì phải quan tâm đến anh ấy như ngày xưa nữa, đúng là nực cười. Nhưng khi sự quan tâm đã trở thành một thói quen thì việc dùng lí trí thuyết phục bản thân thay đổi bỗng mang đến cảm giác thật chua xót.
Tôi không biết mở miệng nói về chuyện mình có bầu như thế nào. Anh dường như cũng tránh mặt tôi, chỉ chào tôi một câu rồi vội vội vàng vàng bước ra phòng khách.
Dán chặt mắt vào cửa phòng đã đóng, tôi rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Ngày hôm sau nữa, tôi có việc phải đi gặp một khách hàng quan trọng. Sắp xếp địa điểm hrnj gặp thì khách hàng gọi điện đến bảo rằng có việc gắp cần xử lý, hẹn hôm khác gặp lại. Tôi chẳng biết làm thế nào, lúc quay đầu xe, vô tình nhìn thấy tấm biển của Bệnh viện Nhân dân tỉnh, một ý nghĩ vụt đến, tôi bèn lái xe qua đó.
Tôi nghĩ đến việc phá thai.
Đây là bệnh viện lớn, cách nhà tôi và công ty khá xa, xác suất gặp người quen rất ít, tôi sẽ giải quyết xong vấn đề này, sau đó trở lại công ty tiếp tục làm việc. Nếu việc phẫu thuật không có vấn đề gì, cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ý nghĩ lạnh lùng này khiến toàn thân tôi cảm thấy rét run.
Những kỷ niệm tôi cố gắng quên đi bỗng ùa về.
Cho dù đã ba mưoi tư tuổi, vậy mà tôi vẫn chưa sắp xếp ổn định cuộc sống của mình. Chưa bao giờ tôi cần có mẹ ở bên cạnh mình như lúc này, tôi hy vọng mẹ chưa từng rời xa tôi.
Những ngày đầu khi mẹ ra đi, tôi vô cùng đau đớn, phải mất đến hai tháng, tinh thần của tôi mới phần nào bình phục. Tôi luôn nhớ đến mẹ nhưng không lúc nào nhớ quay quắt như lúc này, buộc tôi phải ý thức được rằng cuộc sống của tôi đã có một khiếm khuyết rất lớn. Có lẽ bởi tôi đang ở trong tình trạng này, khi phải đứng trong bệnh viện, cảm nhận bầu không khí nặng nề, áp lực, gợi lên những ký ức đau buồn, giày vò con người, nổi đau trống vắng khiến trái tim tôi thắt lại, chỉ muốn khóc òa lên. Nhưng cho dù ở nơi tràn đầy sự giày vò, đau đớn của bệnh tật và sinh ly tử biệt, ai cũng phải cố gắng kìm nén bản thân, tôi chẳng có quyền yếu duối như vậy. Tôi dành dừng ở bên ngoài, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Hà Từ Hàng bước đến chào, lúc đó tôi mới giật mình trở lại thực tại.
Tôi đưa cô bé đến chỗ Tử Đông nhờ tư vấn. Trên đường đi, tôi đã hỏi thăm tình hình của ông Trương. Cô bé nói với tôi: “Lúc ông được đưa vào bệnh viện đã ở trong tình trạng hôn mê, qua mấy ngày chữa trị mới hồi phục được một chút tri giác, nhưng bác sĩ nói ông vẫn ở tình trạng nguy hiểm. Haizz, em muốn xin phép nghỉ học để về nhà mà bố không cho. Một mình bố chăm sóc ông thì quá mệt.”
“Chị nhớ lần trưóc Chu Nhuệ đã nói ông Trương từng lập gia đình và có một dứa con trai cơ mà.”
Cô bé nhún vai. “Vợ ông Trương mất sớm, quan hệ giữa ông Trương và con trai luôn căng thẳng, từ khi ông bị mắc chứng suy giảm trí nhớ, không thể xem bói, tế lễ cho mọi người nên cũng không có thu nhập gì. Bao nhiêu năm qua, tiền khám bệnh mua thuốc cho ông đều do bố em chi trả. Con trai ông chẳng bao giờ thấy đến thăm. Bố em gọi điện đến, chỉ muốn bảo con trai ông đến thăm ông, vậy mà cũng không thấy tăm hơi anh ta đâu.
Tôi nhớ ngay đến lời Tử Đông từng nói, đó là ở bệnh viện của nó, nó đã chứng kiến không ít người vì lý do nào đó không muốn chăm sóc người thân bị bệnh của mình. Nhưng Từ Hàng còn nhỏ tuổi mà kể chuyện này với giọng điệu hết sức bình thản, không có bất cứ sự phẫn nộ, oán trách nào, cứ như hoàn toàn không để tâm đến, khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi ngập ngừng một lát rồi mới hỏi: “Chi phí thuốc thang cho ông Trương có gặp vấn đề gì không?”
“Em không biết, em cũng không hỏi.”
Tôi rất muốn nói nếu cần, tôi có thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy câu nói này của mình quá mạo muội, thế nên muốn nói rồi lại thôi. Hà Từ Hàng tự nhiên bật cười. “Chị Hứa, cảm ơn chị, chuyện tiền nong chị không cần phải lo, đây đâu phải lần đầu tiên ông Trương nằm viện, bố em lo được mà.”
Cô bé nói rất thản nhiên khiến tôi cảm thấy suy nghĩ của mình thật nhỏ bé, tầm thường.
Từ chỗ tư vấn của Tử Đông bước ra, tôi tiễn cô bé về trường học, cô bé cảm ơn tôi, sau đó còn hỏi tôi có vấn đề gì không, cô bé đúng là một cô gái vô cùng thông minh, vừa nhìn đã nhận ra tôi có chuyện khác thường. Cuộc sống của tôi đã có quá nhiều chuyện giấu giếm nên đối với cô bé, tôi bỗng nhiên không muốn nói dối nữa.
“Chị có bầu rồi.”
Khi nói ra câu này, chính là lòng tôi đang giằng xé giữa nên hay không nên giải quyết cho xong phiền phức này.
Tôi bất giác sờ vào bụng, vẫn còn bằng phẳng, chẳng có gì bất thường cả.
Trên lý thuyết, nó chỉ là một quả trứng đã được thụ tinh, chưa phát triển thành giới tính thì chưa thể có khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài. Nhưng cứ nhắc đến từ giải quyết, nghĩ đến việc mình nằm trên bàn phẫu thuật, tôi càng cảm thấy khó thở hơn, không phải sợ phẫu thuật mà sợ bản thân mình cuối cùng trở thành con người lạnh lẽo vô tình, mất đi khả năng cảm nhận tình cảm ấm áp.
“Nếu không muốn có đứa bé thì chị không nên sinh nó ra. Nếu chị quyết định sinh ra thì hãy chăm sóc thật chu đáo.” Từ Hàng bảo rằng cô bé chỉ biết nói một câu “tệ bạc”, nhưng đối với tôi, câu nói này vô cùng quan trọng. Cô bé không biết rằng, những người trưởng thành như chúng tôi luôn ở vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, suy tính thiệt hơn, nguyên nhân là do muốn được nhiều hơn mất. Cô bé đã có cảm nhận sắc bén khi đưa ra lý do giữ lại đứa bé, đã nhìn ra bản chất của vấn đề.
Từ Hàng là đứa trẻ bị bỏ rơi, còn tôi là đứa trẻ mà mẹ bất đắc dĩ giữ lại.
Chắc hẳn những năm qua, người đàn ông mà tôi gọi là bố đẻ đã trải qua những năm tháng thực sự tồi tệ. Ông sẽ không chia sẻ với tôi, có lẽ đối với ông, tôi chính là một hồi ức không vui vẻ gì. Có thể ông sẽ không bao giờ nhận tôi, nhưng tôi có thể nhận ra, ông đối xử với Từ Hàng vô cùng thân thiết, yêu thương, tình cảm giữa cha con họ làm tôi ngưỡng mộ.
Mẹ tôi, theo cách của bà, đã chăm sóc, quan tâm, giáo dục tôi, cho dù mẹ đã để lại cho tôi một thân phận không rõ ràng. Mẹ đã trải qua quá nửa đời người trong khổ sở, buồn bã, rồi mắc bệnh ung thư mà qua đời. Tôi làm sao có thể oán hận mẹ được đây?
Hai người họ đã sống cuộc sống như thế nào, chọn lựa cách sống ra sao, tôi nào có quyền phán xét họ!
Tôi trở về công ty, sắp xếp lại công việc, đến khi xử lý xong hết công việc thì cũng đã tám giờ tôi. Tôi lái xe về nhà, lên tầng mở cửa, phát hiện Tôn Á Âu đang ngồi trên ghế xô pha, chúng tôi mặt đối mặt. Anh hỏi:
“Sao em về muộn thế?”
“Tôi có chút việc bây giờ mới làm xong.
“Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Công việc mới có thuận lợi không?
“Cũng được.”
Sau những phút hỏi han đơn thuần, không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng. Lúc này là cơ hội tốt nhất để nói chuyện nhưng tôi bỗng nhiên không biết mở đầu như thế nào.
Lúc này, anh đứng dậy, giơ tay ra lấy chiếc túi xách trên tay tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã đổ túi ra, tất cả đồ đạc bên trong đều rơi hết xuống bàn. Tôi kinh ngạc đờ đẫn. “Anh làm cái gì vậy?”
Anh không thèm nhìn tôi, tự lấy tờ kết quả siêu âm và hồ sơ kiểm tra sức khỏe bên trong, xem một hồi lâu, sau đó nhìn lên: “Như vậy có nghĩa là em có thai rồi?”
“Sao anh biết?”
Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: “Thời gian đi kiểm tra là bốn ngày trước. Em định lúc nào mới nói cho anh biết hả?”
Giữa vợ chồng khi đã có khoảng cách thì không còn tồn tại cái gọi là dịp thích hợp nửa. Tôi chẳng thể nói được gì
“Theo anh hiểu về con người em, chắc em định đi xử lý một mình, không thèm nói cho anh biết, đúng không?”
Bị anh đoán đúng rồi, trước đây tôi đã từng làm như vậy, lần này cũng có suy nghĩ tương tự. Cho dù không thực hiện, tôi cũng không muốn biện hộ cho mình.
“Dù sao anh cũng là người cho đứa trẻ một nửa số gen, nếu em nghĩ rằng không cần nói với anh mà tự ý làm thì em đã quá sai lầm rồi.”
“Á Âu, tôi muốn sinh đứa con này.”
Căn phòng chìm đắm trong sự trầm mặc nặng nề, chúng tôi có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Tôi biết, đối với Á Âu, câu nói này còn bất ngờ hơn cả tin anh biết tôi có bầu.
3
Du Vịnh Văn lại gọi điện đến, trách mắng tôi có mưu đồ dùng đứa trẻ trói buộc Á Âu, ngôn từ gay gắt, giọng điệu chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, tôi đành ra ngoài hành lang nghe.
“Không phải như cô nghĩ đâu. Có điều cô nghĩ thế nào, tôi cũng không quan tâm.”
“Rõ ràng anh Á Âu không muốn có con, chị làm như vậy đúng là quá bỉ ối đấy.”
Tôi ngắt điện thoại, cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, đồng thời thầm cám ơn khoa học kỹ thuật hiện đại giúp con người đỡ lãng phí bao nhiêu nước bọt.
Đừng nói là tôi không quen cãi nhau, mà cho dù có cái khả năng cãi nhau đó, tôi cũng chẳng có tinh thần và sức lực đâu mà bận tâm đến chuyện này. Công việc đã bận đến bù đầu, thêm nữa cơ thể bắt đầu xuất hiện một loạt các phản ứng liên quan đến chuyện bầu bí như: nôn vào buổi sáng, mệt mỏi, ăn không ngon miệng... Tôi biết, chỉ đưa ra quyết định thôi thì vẫn chưa đủ, tôi cần phải bắt đầu điều chỉnh lại cuộc sống của mình.
Tôi nói với sếp, cũng là đàn anh khóa trên của tôi, biết việc mình có thai. Lư Trạm hơi kinh ngạc, nói: “Anh nhớ hình như em có nói là không có ý định sinh con cơ mà.”
“Đây là... chuyện ngoài kế hoạch ạ. Em xin lỗi sếp.”
Anh xua tay: “Ôi, không phải xin lỗi, không phải xin lỗi. Vợ anh cũng nói với anh là: chị khóa dưới của anh vừa xinh đẹp, lại tài giỏi, nhưng nếu phụ nữ mà không sinh con sẽ là một sự đáng tiếc. Chúc mừng em, Hứa Khả.”
Vợ sếp, Lý Giai Nhân, đã làm mẹ của một cậu con trai gần hai tuổi. Sau khi vào làm ở công ty, tôi có đến nhà sếp ăn cơm một lần. Thấy tôi trêu đùa cậu bé, vợ sếp có vẻ đắc ý, nói: “Chỉ khi làm mẹ mới thấy cuộc sống hoàn chỉnh và đầy đủ ý nghĩa.” Câu nói này tôi đã được nghe quá nhiều trong mấy năm gần đây, cho dù là thiện ý nhắc nhở khoe khoang một cách vô tình, tôi cũng chỉ cười trừ. Bây giờ nó lại được nhắc lại, tôi đương nhiên vẫn chỉ biết cười trừ.
“Em đã đi kiểm tra thai, tình trạng bình thường, nếu không có gì bất ngờ, em sẽ cố gắng làm việc đến trước ngày sinh, nhưng về tình về lý, em vẫn cần nói trước với sếp một tiếng.”
“Hứa Khả, sau khi em đi làm, ngày nào cũng chăm chỉ làm thêm giờ, liệu sức khỏe có bị ảnh hưởng không?”
“Không sao ạ, em đã dần quen việc rồi, em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý hơn. Cảm ơn sếp đã thông cảm cho em.”
Anh vẫn cười. 'Ôi dào, thông cảm cái gì chứ, nói thật nhé, anh lại rất mừng khi nghe thấy tin này đấy. Anh sẽ lập tức nói cho Giai Nhân biết.”
Tôi không hiểu, việc vợ chồng nói chuyện tình hình của cấp dưới là chuyện rất bình thường, nhưng muốn thông báo ngay cho vợ về việc tôi có bầu thìcũng hơi lạ. Sếp Lư Trạm nhận ra điều này, cười vẻ ngại ngùng, nói: “Con người Giai Nhân ấy mà, nói thế nào nhỉ, cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ích kỷ một chút, cô ấy cứ nghĩ rằng anh mời em đến làm việc không hẳn là do năng lực của em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh. “Nếu vợ anh cho rằng em làm việc chưa đủ chuyên nghiệp…”
Anh xua tay. “Bây giờ chắc anh có thể nói được rồi, thực ra chuyện này không liên quan đến em. Không hiểu vợ anh nghe bạn học nào đồn đại rằng trước anh từng thích em, thế nên sau khi biết tin anh nhận em vào công ty làm, cô ấy bán tín bán nghi, đã cãi nhau với anh mấy lần rồi.”
Tôi kinh ngạc tột độ, không nói nên lời, chỉ thấy anh nói tiếp: “Cộng thêm chuyện ăn cơm lần trước, đã hẹn hai vợ chồng em cùng đến ăn cơm, nhưng em lại đến có một mình, bảo chồng em phải đi công tác đột xuất, nên cô ấy càng lầm bầm. Bây giờ em có bầu rồi, chắc chắn cô ấy không còn gì để nghi ngờ nữa.”
Đương nhiên, lần trước tôi cũng thấy ở bàn ăn Lý Giai Nhân chốc chốc lại lén nhìn tôi thăm dò, trong lúc nói chuyện cũng nói bóng gió hàm ý, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng một người phụ nữ tràn đầy thiên chức làm mẹ đang cảm thấy kỳ lạ về việc tôi kết hôn bao năm mà không muốn có con, không ngờ sự việc lại ra nông nỗi như thế, đột nhiên, tôi cảm thấy ái ngại.
Anh Lư Trạm lại bình thản như không. “Đó là chuyện cũ rồi, sinh viên thời đó có mấy ai không thầm yêu trộm nhớ các em khóa dưới xinh đẹp đâu. Những người thích em năm đó cũng đâu phải chỉ có mình anh.”
Phải nói rằng, tôi hoàn toàn vô cảm với tình cảm của bạn khác giới, điều này đúng là có phần hơi khác người. Nhưng tôi thực sự không biết anh Lư Trạm lại có ý nghĩ đó với tôi, nếu không, trước khi đổi việc tôi đã cân nhắc thận trọng, tránh gây phiền phức thêm. Nhưng việc đã như vậy, tôi đành coi như không có chuyện gì, chỉ nói với anh: “Chắc em phải học hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con cái của Giai Nhân mới được, hy vọng cô ấy không thấy phiền.”
“Không đâu, niềm vui lớn nhất của cô ấy là mua các loại sách dạy con, đồ chơi cho con, rồi tham gia các diễn đàn làm cha mẹ, thế nên chắc cô ấy cũng có nhiều kiến thức về phương diện này. Cô ấy còn nói chỉ sinh một đứa thì thật lãng phí, thế nên chắc chắn sẽ rất vui khi có người nói chuyện với cô ấy về đề tài này.”
“Thế thì tốt quá.”
Anh băn khoăn hỏi: “Lúc biết tin vợ có bầu, anh vui đến nỗi chạy ra ngoài văn phòng reo mừng ầm ĩ. Không biết chồng em có hâm như anh không?”
Tôi mỉm cười. “Anh ấy rất bất ngờ.”
Phản ứng của Á Âu và anh Lư Trạm khác nhau hoàn toàn.
Sau sự bất ngờ, anh giữ vẻ im lặng, đương nhiên không biểu lộ bất cứ ý vui mừng nào. Chồng có biếu hiện như vậy, thông thường vợ sẽ cảm thấy thật xót xa, nhưng một khi đã quyết định giữ đứa bé lại, tôi cũng bắt đầu giống như các thai phụ khác, ngoài công việc, tôi mua về các loại tạp chí, sách báo hướng dẫn chăm sóc ba mẹ va em bé trong thời kỳ mang thai, đọc các kiến thức bồi bổ sức khỏe, nên không để tâm nhiều vào việc xét đoán tâm tư của anh.
Chưa đợi tôi đến nhờ chỉ giáo, tối hôm đó, Lý Giai Nhân đã gọi điện cho tôi. Cô ấy không còn có vẻ thâm trầm phòng bị như hôm đầu tiên gặp mặt, thay vào đó là vui vẻ chúc mừng tôi, sau đó nói một tràng các kiến thức mang thai cho tôi nghe.
“À, đúng rồi, chắc chắn trước khi có thai chị chưa bổ sung axit folic. Ôi, axit folic rất quan trọng đấy chị ạ, nó có thể tránh cho thai nhi bị dị tật ống thần kinh đấy.”
“Giờ đang là mùa xuân vi khuẩn sinh sôi nhiều, chị không nên đến chỗ đông người, tránh nơi giao thông đông đúc, phức tạp.”
“Chị không nên ngồi trước màn hình máy tính quá lâu, tốt nhất nên mua một chiếc áo chống phóng xạ.”
“Chị phải luôn giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ, nhớ đi siêu âm đo độ dày da gáy.”
“Chị nên tìm một bệnh viện tốt để kiểm tra sức khỏe, siêu âm thai, tốt nhất nên tìm một hộ lý chuyên nghiệp, mà những hộ lý chuyên nghiệp chị phải hẹn họ trước đấy.”
…
Từ lúc nghe cuộc điện ấy, tôi cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung vì các thông tin, rồi bất giác nghĩ đến mẹ. Nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ cho tôi những lời khuyên bổ ích nhất, mũi tôi thấy cay cay. Tôi phải lập tức nhắc nhở bản thân, đã là thai phụ rồi, không được xúc động mạnh. Hơn nữa, trong nhà tôi còn có một bác sĩ nữa cơ mà.
Tôi gọi điện cho Tử Đông, đầu tiên là nó ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng hào hứng.
“Chị đã từng nói không muốn có con cơ mà?”
“Nhưng đã có rồi đấy thôi.”
“Tuyệt quá, chị, em sắp được làm cậu rồi.”
Sau khi nói cho em trai biết băn khoăn lớn nhất của mình, nó liền gọi điện cho chuyên gia phụ khoa giỏi nhất của bệnh viện hỏi ý kiến, sau đó giải đáp cho tôi: “Chủ nhiệm Cố nói, thuốc tránh thai khẩn cấp mà chị uống chỉ đơn thuần là kích thích tố nữ. Nếu uống liều luợng nhỏ, trong vòng từ hai mươi tư đến bốn mươi tám tiếng sau khi uống, thuốc sẽ bị bài tiết ra khỏi cơ thể. Phụ nữ mang thai từ ba đến tám tuần mới là thời kỳ mẫn cảm nhất của thai nhi. Tổ chức Y tế thế giới đã nghiên cứu điều tra và cho rằng, việc uống thuốc này gây nguy cơ dị tật rất nhỏ, tuy nhưng lời khuyến cáo viết trên tờ hướng dẫn sử dụng thuốc nghe có vẻ rất nghiêm trọng nhưng các công ty dược phẩm viết thế chủ yếu để tránh mọi nguy hiểm, phiền phức sau này. Nếu quyết định giữ lại đứa trẻ, muốn bảo đảm chắc chắn, chỉ cần nghiêm túc đi làm các xét nghiệm thai sản, chú ý theo dõi cẩn thận tình trạng phát triển của thai nhi trong tử cung.”
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm, sau khi vấn đề này được giải quyết thì các vấn đề khác cũng không khó khăn gì. Mặc dù Tử Đông là bác sĩ khoa nội nhưng cũng giải đáp đầy đủ những thắc mắc của tôi, đồng thời nó cũng nhắc nhở tôi:
“Chị hãy đến Bệnh viện Trung tâm thành phố kiểm tra đi, em sẽ hẹn bác sĩ tốt nhất cho chị.”
“Hiện chưa có căn cứ khoa học nào nói về tác dụng của việc mặc áo chống xạ cho bà bầu, nhưng chị cũng không nên ngồi lâu trước màn hình vi tính.”
“Siêu âm đo độ dày da gáy sớm nhất là sau chín tuần mang thai, mười lăm tuần là thời điểm tốt nhất, chị không cần phải sốt ruột.”
“Đúng rồi, chị nên bắt đầu bổ sung axit folic đi, bây giờ uống vẫn chưa muộn đâu. Hằng ngày chị ăn uống cũng điều độ, cân bằng nên không cần quá lo lắng.”
“Không uống cà phê, nên uống nhiều sữa, chú ý bổ sung lượng nước, không nên làm việc tăng ca, càng không nên thức đêm.
“Chị còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, đã thuộc vào độ tuổi sinh đẻ cao đâu, chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Trái tim tôi coi như đã yên ổn trở lại vị trí cũ, còn tự cười thầm. Đặt điện thoại xuống mới phát hiện, không biết Á Âu đã về từ lúc nào, đang đứng ở cửa chính nhìn tôi.
“Xem ra, cho dù anh nghĩ thế nào, em cũng đã hạ quyết tâm sinh đứa bé này ra?”
Tôi cười khổ não. “Á Âu, tôi hy vọng đứa trẻ được ra đời trong sự chào đón của bố mẹ. Nhưng ngay từ đầu rõ ràng anh đã không muốn đứa bé này, tôi cũng không trách anh đau.”
“Vậy động cơ em muốn sinh đứa bé này ra là gì?”
“Động cơ ư? Chắc anh không nghĩ rằng tôi muốn sinh đứa bé này là để trói buộc anh đấy chứ?”
“Trước khi biết mình có thai, em đã đề nghị ly hôn rồi. Em quyết định giữ đứa bé lại,có phải muốn nói với anh rằng, em không quan tâm đến việc anh có ở lại hay không?”
Tôi ngập ngừng nói: “Có một gia đình hoàn chỉnh đương nhiên rất tốt cho đứa bé, nhưng tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của anh.”
Tôn Á Âu nhìn tôi, lông mày nhăn lại, rồi anh cất tiếng cười nhạo. “Em nói thì có vẻ đại lượng, hợp lý lắm, nhưng Khả Khả à, em cần phải rõ một điều, đứa bé không phải là đáp án cho vấn đề cuộc sống của em.”
“Anh nói gì cơ?”
“Xuất thân của em không rõ ràng, vậy mà mẹ em vẫn sinh ra em. Em không thể nhận bố ruột để giải đáp tất cả những thắc mắc của mình. Quan hệ giữa anh và em có vấn đề, vậy mà em lại muốn có con vào thời điểm này. Nếu em nghĩ rằng sinh con là có thể hiểu được lựa chọn năm đó của mẹ em thì em lại sai lầm lớn rồi.”
“Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Đương nhiên em không lấy đứa bé để trói buộc anh, nhưng vì lý do này mà sinh đứa bé, như vậy có thể coi là thích hợp và có trách nhiệm không?”
Chỉ có người thân thiết với tôi nhất mới có thể chỉ ra chính xác mắt xích yếu nhất của chúng tôi. Trong đêm gió xuân ấm áp, không khí phảng phất hương thơm, nhưng một cơn ớn lạnh từ trái tim tôi lan ra khắp toàn thân, thấm vào tận xương tủy.
Tôi nhìn anh, nói rõ ràng: “Tôn Á Âu, xin anh hãy nghe rõ đây, sự lạnh nhạt trong quan hệ giữa anh và bố mẹ anh, tuổi thơ không vui vẻ của anh, anh không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, không thể là cái cớ để anh coi nhẹ hôn nhân, không muốn có con cái.”
Nghe tôi nói thế, anh bỗng nhiên hầm hầm giận dữ. Mối quan hệ giữa anh và bố mẹ anh là chủ đề cực kỳ nhạy cảm mà anh không muốn nhắc đến. Năm đó, tôi chỉ hỏi một lần, thế mà anh trở mặt không vui được ngay, lại còn chiến tranh lạnh với tôi mấy ngày liền, khó khăn lắm tôi mới dỗ dành anh bình tĩnh trở lại. Lúc đó, anh mới nhắc qua một chút chuyện quá khứ của mình. Bố mẹ anh đều là người ích kỷ, lạnh lùng, dường như họ chẳng có tình cảm gì với nhau, thế nên đối xử với đứa con trai độc nhất cũng rất lạnh nhạt, gia đình cứ như một cái hầm đá. Sau khi trưởng thành, anh lập tức rời khỏi gia đình, không muốn quay trở về, chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của một người con. Lúc đó, tôi đã ôm chặt lấy anh, vô cùng buồn bã, thầm nhắc nhở bản thân sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, không ngờ hôm nay tôi lại nói ra mà không hề do dự như thế.
“Hứa Khả, cứ cho là anh coi thường em, còn em, em cố thể hiện mình là người đại lượng, lương thiện, nhưng thật ra em rất biết cách làm tổn thương người khác đấy.”
Câu “xin lỗi” như một thói quen lại chực thốt ra khỏi miệng tôi, tôi cố gắng kiềm chế. Tôi thực sự không còn sức lực để cãi nhau với anh, chỉ mệt mỏi nói: “Tôi không hề đại lượng, cũng chẳng thể nào tha thứ, bao dung tất cả mọi chuyện, xin anh sau này đừng bao giờ lấy mẹ tôi và xuất thân của tôi ra để đả kích tôi. Con cái đương nhiên không phải là đáp án cho vấn đề cuộc sống của tôi, càng không phải là cứu tinh trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Đã có bầu rồi nên tôi quyết định chịu trách nhiệm giữ lại đứa bé.”
“Có nghĩa là, cho dù anh có đồng ý hay không cũng không hề ảnh hưởng đến quyết định của em?”
“Tôi vẫn hy vọng anh đồng ý, Á Âu. Nếu không đồng ý...” Tôi ngừng nói, căn phòng bỗng im ắng một cách đáng sợ. Tôi không nói tiếp được nữa.
Thực ra, có nói thêm điều gì cũng là vô nghĩa, tôi biết tôi đã phạm vào đại kỵ của anh.
Bảy năm trước, vì tài năng xuất chúng, cách suy nghĩ làm việc lại không phù hợp với ông sếp Tưởng Minh và con trai cả của ông ta, anh đã chuyển sang làm cho một công ty khác, chính việc này đã khiến bọn họ tức giận kiện anh ra tòa. Sếp cũ một mặt đưa ra chiêu bài hiểm, mặt khác lại nhờ người hé lộ cho anh hay, chỉ cần anh chịu thỏa hiệp, vẫn có cơ hội về lại công ty. Đương nhiên anh kiên quyết từ chối. Sếp cũ của anh đã hành xử như kẻ tiểu nhân, con trai cả của ông ta còn hơn thế, hai cha con bạn họ sau khi bị trầy da tróc vẩy vì chuyện chuyển công ty của anh thì càng hạ quyết tâm không để lại đường sống sót cho anh, hùng hồn tuyên bố sẽ làm cho anh thua kiện, thậm chí còn phải bồi thường cả gia sản, và khiến anh mãi mãi không có đất dung thân, lập nghiệp.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tôn Á Âu thế là hết, cách duy nhất là phải bỏ đi thật xa đến thành phố khác, đổi nghề khác làm lại từ đầu và không có bất cứ cơ hội nào đổi đời nữa. Nhưng việc đời cũng khó đoán, chưa đầy hai năm, một người hô phong hoán vũ như Tưởng Minh cũng bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, nào là con trai ông ta ham mê cá độ, rồi nguy cơ tài chính và các quyết sách đầu tư sai lầm khiến công ty của ông ta rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất. Vì lẽ đó, cha con ông ta không còn hơi sức đâu để ý đến tranh chấp nhỏ nhặt với Á Âu, còn anh đã xin vào làm cho một công ty cùng ngành, lặng lẽ bước lên vị trí lãnh đạo trong công ty.
Trên thương trường, anh chưa bao giờ chấp nhận sự ép buộc của người khác, hoặc bị bắt ép ký kết dưới bất cứ hình thức nào; trong vấn đề tình cảm, anh cũng không chịu phục tùng bất cứ ai.
Năm đó, sự bướng bỉnh, làm nũng của Du Vịnh Văn đã phạm vào đại kỵ của anh, còn tôi, luôn được anh coi là người biết điều, thậm chí quá biết điều, vì “không biết cãi lại”, bỗng nhiên nêu ra vấn đề ly hôn, sau đó tôi lại còn dứt khoát coi nhẹ sự tồn tại của anh để giữ lại đứa bé, đương nhiên anh đã bị tôi làm cho tức giận đến cực điểm.
Cao nhất, xa nhất là mặt trăng, mặt trời.
Thân nhất, sơ nhất là vợ chồng.
Anh làm tổn thương tôi, tôi cũng làm tổn thương anh, hơn nữa còn rất chính xác và đau đớn. Thảo nào có người nói rằng, hôn nhân đem đến cho chúng ta một kẻ thù thân thiết nhất.
Chúng tôi ra ra vào vào cùng một phòng, giao tiếp thì chỉ dừng lại ớ mức gặp mặt nhau, gật đầu coi như chào hỏi, tôi cũng chẳng con tâm trạng nào để thử phá vỡ tình trạng bế tắc này.
Trước đây tôi có đọc một tạp chí nói rằng người chồng phàn nàn vì sau khi có con, toàn bộ thời gian, tâm trí người vợ đều dành cả cho con, đến nổi coi nhẹ sự tồn tại của chồng. Lúc đó, tôi không thể hiểu được tại sao, xem ra bây giờ hoàn toàn có khả năng đó, vì ngoài công việc bận rộn, trái tim tôi đã dành trọn cho đứa bé trong bụng, cho dù có lúc nghĩ đến tình trạng hôn nhân u ám của mình, tôi cũng không còn canh cánh trong lòng như trước nữa.
4
Khoảng một tuần sau, lúc tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của Hà Từ Hàng. “Chị Hứa ơi, ông Trương nhà em bệnh tình nguy kịch, đang trên đường lên thành phố, nhưng em hỏi Bệnh viện Nhân dân tỉnh rồi, ở đó phải xếp hàng vào khám và chờ nhận giường. Nhưng tình hình của ông Trương không thể đợi được nữa, em đã gọi cho em trai chị rất nhiều cuộc, nhưng anh ấy đều không nghe máy. Chị có thể liên lạc vói anh ấy, nhờ anh ấy sắp xếp cho ông Trương nằm ở Bệnh viện Trung tâm được không?”
Tôi vội vàng an ủi cô bé: “Từ Hàng, em đừng lo lắng quá. Em chị đang làm việc thường không nghe điện thoại riêng. Chị sẽ gọi ngay cho cậu ấy, rồi trả lời em biết nhé!”
Tôi gọi vào máy của Tử Đông, đúng là không nghe máy, lại gọi tiếp đến số máy phòng, nhờ đồng nghiệp của nó nhắn lại, chưa đến nửa tiếng sau, Tử Đông gọi lại: “Chị, có việc gì thế?”
Tôi kể lại tình hình cho em trai nghe nó nói: “Thật sự ở chỗ em đã hết giường nằm rồi.”
“Có thể thêm giường được không?”
Em trai im lặng hồi lâu, rồi hỏi lại tôi: “Chị, chị có chắc chắn là muốn xen vào việc không liên quan này không?”
“Thế nào là việc không liên quan?”
“Bố cô ấy không hề nhận chị, chị cũng không xác định được ông ấy có phải là bố ruột của chị hay không mà.”
Tôi bực mình nói: “Tử Đông, lúc này em còn nói những lời như thế làm gì!”
“Chẳng lẽ chị đã quên rằng ngày trước họ hàng, làng xóm của bố đến thành phố khám bệnh đều do mẹ đứng ra tiếp đón vô điều kiện. Mẹ còn phải xin nghỉ làm để tìm cho họ chuyên gia tốt nhất, sắp xếp cho họ có giường nằm trong bệnh viện không nói, khi họ đi rồi, mẹ còn phải trả cả tiền viện phí. Lúc đó, chúng ta đều cảm thấy hết sức chán ngán, còn khuyên mẹ mặc kệ bọn họ. Bây giờ thì đến lượt chị chủ động chuốc lấy một đống phiền phức tận đẩu tận đâu.”
“Tử Đông…” Tôi sốt ruột nói. “Chuyện này không giống thế.”
“Em chẳng thấy có gì khác biệt cả.”
“Mẹ chúng ta... rất áy náy về chuyện của bố Từ Hàng, chính dì cũng xác nhận chuyện này. Với con người ông ấy và thái độ “kính nhi viễn chi” mà ông ấy dành cho chị, chị chẳng thể nào có cơ hội bù đắp cho ông ấy. Mà thực ra, những tổn thương ông ấy phải gánh chịu cũng chẳng thể bù đắp nổi. Bây giờ là cơ hội duy nhất chị có thể giúp được chút ít, sao em có thể nghĩ rằng chị đang bị họ lợi dụng được chứ!”
Em trai tôi lại im lặng hồi lâu.
“Được rồi, em sẽ cố gắng sắp xếp.”
Bệnh viện Trung tâm thành phố nơi Tử Đông làm việc không chỉ là bệnh viện có quy mô lớn nhất của thành phố mà cũng nổi tiếng quanh mấy tỉnh lân cận. Phòng khám và khoa bệnh nhân ngoại trú lúc nào cũng ở trong tình trạng quá tải, ngay cả hành lang bệnh viện cũng phải kê thêm giường bệnh. Tử Đông phải cố gắng lắm mới sắp xếp được một giường bệnh cho ông Trương. Tôi tan làm là đến đó, cảm thấy hơi khó hiểu. “Tại sao lại chuyển ông đến khoa ngoại?”
Tử Đông bảo tôi: “Chân phải của ông ây đã bị loét nặng, sợ phải cắt chân.”
Tôi kinh ngạc, rồi quay lại nhìn Hà Nguyên Bình. Ông ngồi ở bên giường, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng cũng vô cùng mệt mỏi. Tôi kéo Tử Đông ra một góc, hỏi nó: “Tại sao lại nặng đến mức phải cắt chân? Lần trước Từ Hàng đến nhờ tư vấn, em nói có thể chữa trị ở huyện, không phải lúc đó vì sợ thêm phiền phức mà nói qua quýt cho xong đấy chứ?”
Tử Đông sa sầm nét mặt. “Chị, chị coi em là loại người gì vậy? Không sai em nghĩ rằng chị chưa thực sự hiểu gia đình ấy, không muốn chị có mối quan hệ quá thân thiết với bọn họ. Nhưng là một bác sĩ, liên quan đến vấn đề chẩn đoán, chữa trị bệnh, em làm sao có thể vì sự ích kỷ cá nhân mà đưa ra lời khuyên sai được. Ngón chân người bệnh đã có hiện tượng bị viêm loét từ trước, em đã nhắc nhở họ chú ý kịp thời vệ sinh, thay rửa. Với bệnh DKA này, triệu chứng rất phức tạp, thường làm thấp đi khả năng miễn dịch của người bệnh, ông ấy lại bị cao huyết áp và các vấn đề sức khỏe khác, kết hợp với bệnh bội nhiễm, cho dù có chuyển đến bệnh viện bọn em sớm cũng chưa chắc đã tránh được tình trạng như hiện nay. Em có thể đưa chị đi xem bệnh nhân khác cũng bị mắc bệnh tiểu đường như thế, tuy ở bệnh viện này điều trị, nhưng trong thòi gian hai năm đã phải tiến hành phẫu thuật cắt chân ba lần, từ bàn chân cho đến đùi.”
Tôi ngẩn người, chỉ biết xin lỗi. “Tử Đông, chị xin lỗi, chị không nên nói như vậy. Tại vừa nãy chị lo lắng quá, đừng giận chị!”
Em trai thở dài, lắc đầu, nói: “May mà em là em trai ruột thật một trăm phần trăm của chị nên mới không giận được chị.”
“Đúng, đúng, đặc biệt lúc này chị đang có bầu, IQ cũng có phần bị anh hưởng, em phải thông cảm mới được.”
Em trai bị tôi chọc cười, lắc đầu. “Sắc mặt chị không được tốt lắm đâu.”
“Phụ nữ trên ba mươi thường phải dựa vào phấn son để giữ khí sắc, bây giờ chị ít trang điểm hơn nên mới thế?
Em trai không yên tâm hỏi tôi: “Mấy hôm nay chị ăn uống thế nào?”
“Cùng tạm được, buổi sáng không có cảm giác buồn nôn nhiều nữa, nhưng mấy hôm liền, cứ buổi chiều là chị thấy váng đầu, lúc bắt đầu lái xe cũng có cảm giác này.”
“Đi nào, đến văn phòng của em, em kiểm tra huyết áp cho chị.”
“Ừ, đợi chút đã, nếu ông Trương làm phẫu thuật, chi phí liệu có nhiều không?”
Tử Đông hiển nhiên biêt tôi đang nghĩ gì. “Lúc nhập viện, em dã hỏi ông Hà đó, người bệnh không có bảo hiểm y tế, nếu phẫu thuật thì phải trả một số tiền không hề nhỏ đâu.”
“Chị có thể gửi trước một khoản tiền ở đây, em báo bệnh viện đừng giục ông ấy nộp viện phí được không?”
“Em biết ngay là chị nói thế mà. Chị, em biết là chị thật lòng muốn giúp đỡ họ, nhưng người ta không ngốc đến nỗi nghĩ rằng chút tiền trả viện phí trước đó vẫn chưa dùng hết. Chị cần hỏi ý kiến của ông ấy trước, xem ông ấy có chấp nhận không.”
“Đùng làm như vậy, bố em sẽ không chấp nhận đâu.”
Chúng tôi quay đầu lại, Hà Từ Hàng bước đến, chắc là từ thang máy đi ra đúng lúc nghe được hai câu cuối cùng. “Em gọi điện nhờ chị giúp cho thủ tục nhập viện, vậy mà bố đã trách mắng em rồi.”
Tôi hơi ngại nhưng cũng cảm thấy buồn, không ngờ chú ấy lại không chấp nhận tôi đến như vậy. Xem ra, dì nói thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả cũng không đúng lắm. Ân oán giữa họ không hề bình thường chút nào, một người đàn ông bị lao động cải tạo oan ức ba năm, cuộc sống sau này cũng đạm bạc nơi thôn trấn nhỏ, làm công việc chủ trì ma chay, làm sao có thể cởi bỏ dễ dàng, tha thứ cho người khác dễ dàng như vậy được. “Nói như vậy có nghĩa là chị không nên xuất hiện nữa, nhưng Từ Hàng, có chuyện gì, em hãy gọi điện cho chị, được không?”
Hà Từ Hàng nhún vai. “Em không biết tại sao bố lại gay gắt thế, bình thường bố là người rất dễ nói chuyện. Xin lỗi chị Hứa Khả.”
“Không sao, không tiện gọi điện cho chị cũng được. Nhưng có chuyện gì hãy gọi cho em trai chị.”
Tử Đông từ chối: “Em là bác sĩ nội khoa, không biết nhiều về chuyện của ngoại khoa...” Tôi lườm một cái, nó liền im bặt. “Được rồi, cứ tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Hà Từ Hàng cười. “Tôi không biết xấu hổ là gì đâu, bác sĩ Hứa, hãy kiên nhẫn đối phó với tôi, cho đến khi ông Trương ra viện. Tôi đi trước đây.”
Sau khi cô bé đi khỏi, tôi nhìn Tử Đông, Tử Đông chỉ biết lắc đầu. “Cô gái này, đúng là ghê gớm.”
“Ừm, chị yên tâm rồi, cô bé đối phó với em cũng thừa sức, dù em làm mặt lạnh cũng chẳng dọa nổi cô bé.”
“Xin chị, em mới là người bị cô ta dọa cho sợ thì có. Nào, đi thôi, đến văn phòng của em.”
Tử Đông kiểm tra cho tôi, phát hiện huyết áp của tôi thấp hơn tiêu chuẩn bình thường. Nó cất huyết áp kế đi và nói với tôi: “Lúc mang thai, huyết áp cao đương nhiên sẽ nguy hiểm hơn huyết áp thấp, nhưng cũng không thể coi thường tình trạng huyết áp thấp. Chị cần ăn uống bổ dưỡng, vận động thích hợp, nên ăn nhiều thực phẩm dễ tiêu hóa, giàu chất đạm, cố gắng ăn uống để điều chỉnh huyết áp.”
“Ừ, chị nhớ rồi.”
“Chị, bố nghe tin chị có bầu thì vui lắm.”
Em nói với bố rồi à, chị đang làm ở công ty mới nên rất bận, cuối tuần này chị sẽ về nhà tổng vệ sinh cho.”
“Không cần đâu, việc dọn dẹp để em làm là được rồi. À, bố không muốn chị đổi công việc đâu “
Tôi cười khổ. Chị biết rồi, chắc bố lại nói là thanh niên mà không có lòng iên trì và định hướng rõ ràng, động một tí là chuyển việc thì không hay chút nào. Nhưng chị sắp ba mươi lăm tuổi rồi, đâu còn trẻ nữa. Hơn nữa, chị tốt nghiệp đã mười năm mà chỉ đổi việc ba lần thôi, đâu phải hơi tí lại chuyển việc, đúng không?”
“Bố là người có quan điểm cổ hủ, cả đời chỉ làm mỗi công việc nghiên cứu, lúc nào cũng bảo là phúc lợi của công ty nước ngoài tốt như thế, lúc nghỉ sinh cũng được nhận bảo hiểm, tại sao chị lại chuyển sang công ty tư vấn gì gì đó, nghe chẳng chuyên nghiệp gì cả...”
Tôi ôm đầu, kêu lên: “Đừng nói nữa, chị lại bị đau đầu rồi.”
Tử Đông cười ha ha. “Đừng đau nữa, em đưa chị về nhà là được chứ gì, tiện thể kiểm tra cái tủ lạnh và tủ thuốc của chị thế nào, xem có loại thuốc nào cần vứt đi không.”
Chúng tôi cùng lấy xe, Tử Đông lái, tôi ngồi ở ghế phụ, hỏi nó: “Dạo này chị không qua nhà, em và bố vẫn ăn uống qua loa, đối phó hả?”
Tử Đông thở dài. “Bố giục em mau chóng kết hôn, tìm một cô vợ về nấu nướng dọn dẹp.”
Tôi bật cười. “Câu này mà bố cũng nói ra được. Thế em trả lời thế nào?”
“Em còn biết trả lời thế nào chứ? Em chỉ bảo bố, bây giờ chẳng có cô gái nào chịu vào bếp nấu cơm đâu, nếu con nói rằng muốn tìm một người vợ về nhà nấu cơm, chẳng khác nào dọa cô ta sợ chạy mất dép.”
“Chị hỏi thật nhé, rốt cuộc em đã có cô bạn gái nào chưa đấy?”
“Chị mà cũng như vậy ư? Hãy tôn trọng quyền riêng tư của em một chút có được không?”
Tôi phì cười. “Nói cho em biết, chị đã nhìn thấy bộ dạng em tắm lúc nhỏ, đối với chị, em chẳng có cái gì gọi là riêng tư hết.”
“Này, sao từ sau khi mang bầu, chị nói năng tự do thế, giống phong cách của mấy bà y tá trong bệnh viện em rồi đấy.”
Tôi cười ha ha, không chịu buông tha cậu em tiếp tục truy hỏi, cuối cùng không chịu nổi nữa, em trai đành thừa nhận đang có cảm tình với một cô gái. Nhưng…”
“Tính khí cô ấy lúc nóng lúc lạnh…”
Tôi ngạc nhiên. “Chắc là đang làm nũng em đấy!” Ngừng một lúc, tôi thêm một câu: “Tử Đông, đừng đùa cợt với người ta, em sẽ mất đi rất nhiều cơ hội đấy.”
“Em không cần nhiều cơ hội, vì em không đối phó nổi, lại quá lãng phí thời gian.”
Tôi bỗng cảm thấy bất bình. “Điều kiện của em tốt như thế, em cũng rất xuất sắc, khuyết điểm duy nhát là sống nội tâm, da mặt cũng không đủ dày, không thì cô gái nào mà em chẳng theo đuổi được.
Em trai dở khóc dở cười. “Nói vậy chị đang khuyến khích em trở thành một kẻ mặt dày hả?”
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu, thở dài. “Thôi, da mặt là do bẩm sinh, chị em chúng ta đều thuộc dạng da mặt mỏng, chẳng có cách nào cả.”
Về đến khu chung cư, đỗ xe xong, hai chị em đi bộ về tòa đơn nguyên tôi ở. Tôi đột nhiên dừng bước, một cô gái tóc dài xinh đẹp đang ngồi trên bậc thềm, hào hứng trêu đùa chú chó giống Golden Retriever của nhà hàng xóm ở tầng dưới và đang nói chuyện với người hàng xóm ấy. Thấy tôi bước đến, người hàng xóm cười, nói: “Cô về rồi à, bạn cô đứng đợi cô lâu lắm rồi đấy.”
Đó là Du Vịnh Văn, đã bảy năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau, nhưng tôi nhìn qua đã nhận ra ngay. Cô ta vẫn rất xinh đẹp. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Hóa ra mình cũng gặp phải tình cảnh người tình của chồng chạy đến tận nhà gây chuyện như trong “truyền thuyết”. Cô ta cười rạng rỡ chào tôi: ''Chào chị, Hứa Khả chị không phiền khi tôi đường đột đến đây chứ?”
Tôi chi “ừ” một tiếng qua loa, đợi người hàng xóm dắt chó đi xa, cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Chị có thể mời tôi vào nhà ngồi nói chuyện được không?”
“Không.”
Tủ Đông kinh ngạc nhìn tôi, thấy tôi lắc đầu, nó cũng không nói gì.
“Chị chẳng hiếu khách gì cả, tôi đợi chị đã ba tiếng, tôi cần nói chuyện với chị.”
“Tôi có thể gọi bảo vệ đến mời cô ra ngoài ngay bây giờ.”
“Thế thì không cần đâu, tôi nể mặt chị mới đến đây đợi chị, nếu không tôi đã có thể đến thẳng công ty chị. Chắc chị không muốn tôi làm vậy đâu, đúng không?”
Lời nói điên cuồng bất thường của cô ta làm cho tôi không thể nói được câu nào. “Có chuyện gì cô cứ nói đi.”
Cô ta cười lạnh. “Chị thực sự muốn đứng ở đây nói chuyện à?”
Tôi không muốn để hàng xóm thấy cảnh không hay nhưng cũng không muốn mời cô ta vào nhà, bèn chỉ ra bên ngoài. “Ra khỏi tòa chung cư này, ở bên kia đường có một quán cà phê, hãy đợi tôi ở đó.”
Đợi Du Vịnh Văn đi khỏi, Tử Đông nhìn chăm chăm vào mặt tôi, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái đó là ai?”
Đến nước này, tôi thấy cũng chẳng cần thiết tiếp tục giấu giếm em trai mình nữa. Tôi cười chua xót. “Cô ta là bạn gái cũ của anh Á Âu.”
Tử Đông sững người, sau đó hâm hâm tức giận, rút điện thoại ra. “Em gọi anh rể về, dựa vào cái gì mà để một người vợ đang mang bầu chịu đựng chuyện này?”
Tôi ngăn em trai lại. “Anh Á Âu không muốn có con.”
Em trai giận giữ nói: “Không muốn có con cũng cần nói chuyện tử tế với chị, lẽ nào chỉ vì như thế mà trở thành lý do để bạn gái cũ của anh ấy đến tận nhà làm loạn hay sao?”
“Tử Đông, chị nghĩ cuộc hôn nhân giữa chị và anh Á Âu có lẽ không thể tiếp tục được nữa.”
5
Đang là thời gian ăn tối, nhưng quán cà phê đối diện khu chung cư rất vắng khách, chỉ có vài ba khách ra vào, Du Vịnh Văn ngồi ỏ gần cửa sổ. Thấy tôi và Tử Đông bước vào, cô ta cười nhạo. “Chị hoàn toàn không cần dẫn theo một vệ sĩ đến đâu. Dù sao cũng toàn là người văn minh cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với chị, không có chuyện bỗng dưng đạp một cái vào bụng bà bầu đâu.”
Tử Đông lạnh lùng nói: “Nếu cô có lòng tự trọng thì cô đã không xuất hiện trước mặt chị gái tôi.”
Tôi có chút ngạc nhiên, Tử Đông thậm chí không biết cãi nhau bằng tôi, lúc nào nó cũng giữ khoảng cách với người khác, rất lịch sự nhã nhặn, chưa bao giờ tôi thấy nó thẳng thừng trách mắng người ta như vậy. Nó kéo ghế giúp tôi và để tôi ngồi đối diện với Du Vịnh Văn, sau đó ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vẫy tay gọi phục vụ, chỉ vào tôi và nói: “Em mang cho chị này một cốc sữa nóng, còn cho tôi một cốc cà phê latte.”
Du Vịnh Văn cười ha hả. “Đương nhiên rồi, hai người đứng trên bục cao của đạo đức, hoàn toàn có thể coi tôi là kẻ không lòng tự trọng. Có điều tôi cho rằng, sự tôn trọng lớn nhất với bản thân chính là tôn trọng tình cảm thật sự của mình.”
Tử Đông tiện tay với lấy một tạp chí lật xem, coi như không quan tâm. Tôi mệt mỏi nói: “Đừng giả bộ giảng đạo đức nữa, tiểu thư Du, xon cô hãy nói vào vấn đề chính đi.”
“Tôi muốn hỏi chị, chị định làm thế nào?”
“Tôi có rất nhiều dự định, nhưng chẳng có điều gì liên quan đến cô cả.”
“Với tình trạng bế tắc như hiện nay, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì có ý nghĩa gì với chị chứ?”
“Cô chặn tôi lại nói chuyện, có cần thiết hỏi tôi xem ý nghĩa ở đâu không? Tôi nghĩ có chuyện gì thì cô nói nhanh lên, tôi cần về nhà ăn cơm.”
“Được rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Hứa Khả, chị cũng đã tốt nghiệp đại học, tôi không tin chị cam tâm tình nguyện đóng một vai đáng thương là dựa vào đứa bé để trói buộc chồng mình.”
“Mỗi người đều có cuộc sông riêng, cô không cần lo cho tôi.”
“Không thể nói như vậy được. Năm đó nếu tôi sử dụng cách này, chắc chắn không thể có chị chen vào như ngày hôm nay, nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của anh Á Âu nên đã rút khỏi cuộc sống của anh ấy. Bây giờ, anh Á Âu đã không còn tình cảm gì với chị, thế mà chị vẫn mang bầu, thậm chí còn định sinh đứa bé ra, cái thái độ không chịu thua của chị đối với bất cứ ai cũng đều bất lợi.”
Thấy ngón tay cầm cốc cà phê của Tử Đông siết chặt lại gần như trắng bệch, tôi quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện nực cười và đáng xấu hổ này.
“Cô Du, tôi nghĩ cô đợi tôi lâu như vậy, nhất quyết phải nói chuyện với tôi cho bằng được, chắc hẳn phải có một lí lẽ mới mẻ nào đó muốn chia sẻ, xem ra tôi đã nhầm. Tôi đã hiểu ý cô định nói, xin đừng sốt ruột hãy nghe tôi nói đã. Thứ nhất, trước khi biết tin có thai, tôi đã đề nghị ly hôn với anh Á Âu, câu nói đó không vì tôi mang thai mà mất hiệu lực.”
Mắt Du Vịnh Văn không tự chủ chớp chớp vài cái. “Nhưng anh ấy không đời nào ly hôn với một thai phụ.”
'Nghe nói tình yêu chân chính có một sức mạnh rất lớn lao, khiến cho người ta có thể bất chấp tất cả, nó có thể dẫn cô đến nói chuyện với một thai phụ thì đương nhiên cũng có thể khiến anh ấy bàn chuyện ly hôn với tôi.”
“Chị… không phải vịn vào cớ mang bầu mà lên mặt với tôi, trò tiểu xảo này chẳng hay ho gì đâu.”
Tôi cười chua chát. “Đương nhiên, điều hay ho duy nhất là tình yêu vĩ đại của cô. Nhưng tôi có cái thai cần chăm sóc, có công việc cần làm, đúng là không có thời gian để nói với cô về vấn đề này. Và điều thứ hai tôi cần nói là, cô và anh Á Âu định thế nào, tôi cũng không quan tâm, xin cô đừng làm phiền tôi nữa.
“Nếu chị vui vẻ ly hôn với anh Á Âu, đương nhiên chúng ta không cần phải gặp lại nữa.”
“Cô Du, bây giờ tôi thật sự tin rằng cô rất yêu anh Á Âu, vì xem ra cô chẳng hiểu một chút gì về anh ấy. Từ trước đến giờ, anh ấy không muốn bất cứ ai vì anh ấy mà tranh giành điều gì, chứ đừng nói đến việc can thiệp vào quyết định của anh ấy. Tôi và anh Á Âu ly hôn lúc nào, ly hôn với điều kiện nào, hoàn toàn là chuyện giữa hai chúng tôi, không mảy may liên quan đến cô. Cô cũng đã là người lướn rồi, nếu cứ xuất hiện với bộ dạng ngây thơ, hồn nhiên thế này quả thật không thích hợp chút nào.” Tôi quay lại nói với Tử Đông: “Em thanh toán đi, chúng ta về nhà.”
Đi qua đường về chung cư, Tử Đông định nói gì đó, nhưng tôi xua tay ra hiệu nó đừng nói gì. Em trai bị sắc mặt của tôi làm cho sợ hãi, vội vàng dìu tôi về nhà. Tôi cố gắng chịu đựng, vừa bước vào nhà liền chạy vội vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Phản ứng nôn dữ dội của tôi lúc sáng sớm cũng chỉ là nôn khan, nhưng tôi biết đương nhiên cái này không phải là phản ứng do mang thai.
Nôn xong, tôi ngồi dựa vào bồn tắm thở dốc. Tử Đông rót một cốc nước mang đến cho tôi súc miệng, rồi lại đưa khăn ấm cho tôi. Tôi lấy khăn ấp vào mặt khóc không thành tiếng. Tử Đông ngồi bên cạnh, để tôi dựa vào vai nó. Hồi lâu, tôi bỏ khăn xuống, nói: “Cảm ơn em.”
“Tại sao chị không nói sớm cho em biết?”
“Chị không biết nên nói như thế nào.”
' Em là em trai của chị mà chị cũng không thể chia sẻ thì làm em trai có tác dụng gì!”
“Em đã chia sẻ với chị rồi, Tử Đông.”
Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu hôm nay một mình tôi phải đối diện với cô ta thì sẽ thế nào. Không phải tôi sợ cô ta đối xử thô lỗ với mình, cô ta tự nhận thấy mình chiếm được tình yêu của chồng tôi nên có ưu thế đứng từ trên cao nhìn xuống, cái mà tôi sợ là cảm giác cô độc, giá băng trong lòng.
“Đừng nghĩ đến cô ta nữa.” Bỗng Tử Đông hỏi một câu y hệt như của Du Vịnh Văn: “Thế chị định thế nào?”
“Chị sẽ sinh đứa trẻ này ra.”
“Nhưng...”
Tôi lắc đầu, em trai nhìn vào mắt tôi, không nói tiếp nữa.
“Đừng nói nhưng nữa, Tử Đông. Tất cả những khó khăn chị đã nghĩ đến rồi, khả năng tồi tệ nhất là một mình chị nuôi con. Chị nghĩ chị có thể chịu đựng được.”
Tôi có thể nhận ra em trai không tán thành, nhưng nó không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi lại tựa vào vai em, thầm cảm ơn nó vì đã yên lặng ở bên tôi những lúc này.