Trước mặt Tôn Á Âu, tôi khoác lác mà không ngại miệng, nói rằng những chuyện tôi hiểu đã quá đủ rồi, thực ra thì tôi cũng chỉ vừa mới bước chân vào đời, chưa thể hiểu nổi thế giới và cuộc sống này.
Nghĩ đến một ngày, tôi có thể trở thành người giống bọn họ, làm nhân viên công sở, ngày ngày nỗ lực làm việc ở cơ quan, rồi quen biết, yêu đương với người nào đó, rồi kết hôn, ly hôn_một cơn ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng.
Hà Từ Hàng
Type: BH. Diễm My
1
Tìm được nơi làm việc của Tôn Á Âu không phải là chuyện khó.
Tôi lên mạng tìm, phát hiện đúng là anh ta cũng khá nổi tiếng, được phỏng vấn trên một trang truyền thông khá lớn, kèm theo tấm ảnh chụp anh ta đang ngồi ở bàn làm việc, mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu xanh lam, vẻ mặt thư thái, đôi môi mỏng đang nở nụ cười.
Tôi lại kiếm tìm tên công ty anh ta đang làm việc, chép lại địa chỉ rồi đi xe buýt tới đó. Đấy là một tòa nhà hơn bốn mươi tầng nằm ở trung tâm thành phố. Các bậc cầu thang cao dẫn từ ngoài vào thông lên một đại sảnh rộng rãi được trang trí bằng gạch lát to bản, trông hoành tráng hơn nơi làm việc của chị Hứa Khả rất nhiều, còn tòa nhà Tả Tự cũ kỹ nơi công ty nhỏ mà tôi đang làm thêm đặt trụ sở thì càng không thể nào bì được.
Hòa lẫn trong đám người mặc trang phục công sở sạch sẽ, đẳng cấp, đang ra ra vào vào, đứa con gái mặc quần bò, áo phông như tôi gần giống một kẻ lạc loài. Tôi không để ý đến ánh mắt dò xét của người bảo vệ, bình tĩnh nghiên cứu kết cấu của từng tầng, tìm đến chỗ thang máy rồi bước vào. Ở đó có một nhóm người đang đứng thành mấy tốp, yên lặng đợi thang máy. Vừa hay có một thang máy hạ xuống, tôi đi theo vào trong nhưng lại không tìm thấy nút bấm lên tầng mình muốn, một cô gái bên cạnh nhận ra sự bối rối của tôi, liền hỏi: “Bạn đi lên tầng bao nhiêu?”
“Tầng ba mươi bảy.”
“Thế thì bạn phải sang thang máy lẻ, thang máy này chỉ lên những tầng chẵn dưới tầng ba mươi thôi.”
Tôi cảm ơn cô ấy, đợi thang máy dừng rồi rụt rè bước ra, đi vào thang máy khác xuống tầng một, rồi tiếp tục nghiên cứu ở bảng hướng dẫn đi thang máy phía bên ngoài cửa. Lúc đó tôi mới phát hiện tám cái thang máy này sẽ đến các tầng chẵn và tầng lẻ khác nhau, phức tạp đến mức làm cho người ta chóng mặt, hoa mắt, đi lên đi xuống mấy bận, cuối cùng tôi cũng đến được tầng thứ ba mươi bảy. Tôi bị cô lễ tân gọi giật lại, không cởi mở nhiệt tình như lễ tân ở công ty chị Hứa Khả, cô lễ tân này rất lạnh lùng, liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi tôi có hẹn trước với Tôn Á Âu hay không. Tôi bị cô ta làm cho hỏa khí bốc lên tận đỉnh đầu, cười nhạt, nói: “Nhờ chị thông báo với anh ta, tôi là Hứa Khả, bảo anh ta lập tức ra gặp tôi.”
Cô ta bị cách nói năng đầy tính mệnh lệnh của tôi làm cho hơi hoảng, lập tức gọi điện thoại và Tôn Á Âu liền bước ra ngay. Nhìn thấy tôi, anh ta vừa hơi bất ngờ vừa có vẻ khó xử, nhưng vẫn đưa tôi vào văn phòng. “Muốn gặp tôi không khó khăn gì, hà tất phải nói cô là Hứa Khả?”
“Tôi muốn dùng thử tên của vợ anh xem tầm ảnh hưởng của chị ấy như thế nào!”
Có lúc, kẻ to gan lớn mật chẳng biết kiêng nể ai như tôi lại khiếng người khác chẳng thể làm gì nổi. Anh ta không biết làm thế nào, đành hỏi: “Cô muốn uống gì?”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Nhưng anh ta vẫn gọi thư ký bảo mang cho một cốc cà phê, sau đó hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
“Anh Tôn, lần trước tôi đã nói rồi, tôi không hề có hứng thú với cuộc sống riêng của người khác, cũng không có hứng thú quản chuyện của người khác. Nhưng tôi nghĩ nếu hôn nhân không thể duy trì được nữa thì hãy chia tay trong vui vẻ, đừng để mẵ cho người tình của mình đi làm phiền người vợ đang mang bầu, như thế không hay chút nào.”
Anh ta có vẻ không hiểu: “Cô nói thế là có ý gì?”
“Một tiếng trước, tôi tìm chị Hứa Khả có việc, vừa hay nhìn thấy cô bạn gái chân dài của anh đến công ty của chị ấy để đàm phán.”
Mặt anh ta sa sầm xuống, một lúc lâu mới lạnh nhạt bảo: “Với tính cách của Khả Khả, chỉ cần tỏ thái độ lạnh lùng là đủ để thắng bất cứ đối thủ đàm phán nào.”
Tôi không thể tin nổi, bật cười mỉa mai. “Trái tim anh rộng lớn thật đấy. Nhưng anh có nghĩ đến việc, với tính cách chuyên ức hiếp người của cô bồ nhí của anh thì sẽ nói ra những câu làm tổn thương người khác thế nào không?”
“Cô ấy nói gì?”
“Tôi chỉ nghe được mấy lời cuối, chị Hứa nói chị ấy đã đề nghị ly hôn, nhưng người tình của anh vẫn không chịu buông tha. Ai đúng ai sai, chẳng thể nào đánh giá được. Chị Hứa Khả là người lớn, có thể giải quyết được chuyện của bản thân, không cần tôi phải bênh vực giúp chị ấy làm gì. Nhưng nếu các người bắt nạt chị ấy, biết chị ấy vì sĩ diện không thể xổ vào cô ta mà cào cấu, không thể đến công ty anh cãi nhau, mà các người được đằng chân lân đằng đầu thì tôi không để yên đâu.”
“Thứ nhất, tôi không biết cô ấy đi tìm Hứa Khả…”
“Bây giờ thì anh biết rồi đấy.”
Anh ta không để ý đến việc tôi ngắt lời, tiếp tục nói: “Thứ hai, mấy ngày trước tôi đã nói chia tay với cô ấy rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm, anh ta lắc đầu. “Đương nhiên, tôi không cần nói với cô những chuyện này, nhưng vẫn nên cảm ơn vì đã quan tâm đên Hứa Khả.”
“Anh sẽ làm lành với chị Hứa Khả chứ?”
Anh ta trầm mặc một lúc. “Nếu đổi lại là cô, cô có chấp nhận làm lành không?”
Tôi cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là không, tuyệt đối không.”
Anh ta không hề bất ngờ, ngược lại còn cười, nói: “Tôi không nên hỏi như vậy để tự làm nhục bản thân mới phải, cô gái ở độ tuổi như cô yêu hận rõ ràng, đương nhiên ghét loại người như tôi.”
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi ghét kẻ lừa gạt, phản bội, không giống như chị Hứa, long khoan dung của tôi thấp lắm. Chị Hứa khoan dung đại lượng hơn tôi nhiều, hơn nữa hai người lại sắp có con, đó cũng là lí do cần thiết để làm lành.”
“Nhưng tôi không hề thích trẻ con, cũng không muốn có nó.”
“Ồ, thế cũng chẳng sao, chị Hứa muốn có là được. Không phải người nào sinh ra cũng có phúc phận được cả bố cả mẹ yêu thương chăm sóc, một chút thiếu sót đó cũng không hề gì.”
Cách tôi nhìn nhận vấn đề có lẽ khiến anh ta kinh ngạc. “Cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Tôi sắp mười chín tuổi rồi.”
“Cô còn nhỏ, có những chuyện tôi không thể giải thích rõ ràng cho cô được.”
“Không cần giải thích, những chuyện mà một đứa mười chín tuổi như tôi hiểu được cũng nhiều rồi, điều duy nhất tôi không hiểu là sở thích của đàn ông sai lại thay đổi một cách khó đoán thế. Anh lấy được một người phụ nữ chín chắn, hiềm dịu như chị Hứa thì nên vui mừng, trân trọng chị ấy mới phải, sao lại thích ở cạnh một cô gái có logic hỗn loạn, tâm trí chỉ dừng lại ở thời thiếu nữ như vậy. Thật kỳ quái!”
Khóe miệng anh ta hơi giật giật, sau cùng quyết định không đôi co với tôi làm gì. Tôi cũng biết điểm dừng cần thiết, không tiếp tục truy hỏi nữa. “Đương nhiên, đó cũng là chuyện riêng của anh, người tôi quan tâm là chị Hứa. Nếu anh không yêu chị ấy, ít nhất cũng nên tôn trọng chị ấy, không nên làm phiềm chị ấy nữa. Tôi nói vậy không sai chứ?”
“Cảm ơn cô đã quan tâm đến vợ tôi.”
“Tạm biệt.”
Từ toàn văn phòng bước ta, ánh nắng chiếu xuống rực rỡ đến lóa mắt, tiết trời đã nhanh chóng bước qua tháng Ba âm lịch, hoa tưng bừng khoe sắc, cây ngô đồng Pháp bên đường còn chưa kịp rụng lá khô đã mọc ra lá xanh dày kín với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Tôi bỗng cảm thấy hơi bất ngờ, không biết mình đang ở đâu.
Trước mặt Tôn Á Ân, tôi khoác lác mà không ngại miệng, nói rằng những chuyện tôi hiểu đã quá đủ rồi, thực ra thì tôi cũng chỉ vừa mới bước chân vào đời, chưa thể hiểu nổi thế giới và cuộc sống này.
Nghĩ đến một ngày, tôi có thể trở thành người giống như bọn họ, làm nhân viên công sở, ngày ngày nỗ lực làm việc ở cơ quan, rồi quen biết, yêu đương với người nào đó, rồi kết hôn, ly hôn… một cơn ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng.
2
Sinh nhật lần thứ mười chín của tôi được Chu Nhuệ đứng ra tổ chức.
Cậu ta bảo rằng sẽ sắp xếp chương trình, thật ra cũng chẳng có gì ngoài việc đi ăn pizza, sau đó cùng bạn bè cậu ta đến quán bar, rồi đi hát karaoke. Tôi ngỏ ý chê là cũ rích, nhạt nhẽo, cậu ta cười, nói: “Vậy cậu nói xem nên làm thế nào để không nhạt nhẽo.”
Tôi không nói được gì.
Thế giới của chúng tôi nói cho cùng vẫn rất tẻ nhạt,cho dù cậu ta có đi Anh một thời gian, cho dù tôi đã chứng kiến cuộc sống của những người trưởng thành và nhận được không ít sự kinh ngạc.
Có lẽ, tẻ nhạt cũng còn hơn so với những phức tạp và sự thay đổi.
Hơn nữa, với một đứa trẻ sinh ra một tuần bị người ta vứt bỏ như tôi, sinh nhật cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Sau khi ăn pizza, hai đứa chúng tôi đã hẹn bọn bạn của Chu Nhuệ tụ tập. Vừa bước ra khỏi quán bar, một thanh niên đứng trước mặt tôi, nói: “Cô gì ơi, cô có hứng thú làm người mẫu không?”
Tôi ngẩn người, Chu Nhuệ và bọn bạn “đầu trâu mặt ngựa” của cậu ta đều là những kẻ tếu táo, hay đùa nghịch, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Một cô bạn trong nhóm vừa cười vừa nói: “Bây giờ mà vẫn còn kiểu làm quen này ư?”
Một cô bạn khác thì thào: “Anh chàng này thẩm mỹ thật khác người.”
Một cậu bạn nói xen vào: “Thôi đi, true người ta cũng phải dùng tí chất xám chứ, cô ấy không dễ dụ như vậy đâu.”
Người đó căn bản không để ý đến bọn họ, nhét tấm danh thiếp vào tay tôi. “Tôi là giám đốc kế hoạch của công ty thời trang. Tôi cảm thấy vóc dáng của cô rất phù hợp với sản phẩm mới ra mắt của chúng tôi. Cô hãy giữ lại tấm danh thiếp này rồi gọi điện cho tôi, hẹn thời gian gặp mặt với nhà thiết kế của chúng tôi. Cô yên tâm, cô ấy là nữ giới, cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, nếu không yên tâm, cô cũng có thể mời bạn bè đi cùng.”
Sau khi anh ta đi khỏi, mấy người đó vẫn còn bàn tán về chuyện này. Tôi đưa mắt nhìn khắp lượt bọn họ rồi cười cười. “Rốt cuộc các cậu thấy người đó không đáng tin, hay việc anh ta tìm tôi rất nực cười?”
Bọn họ nhận ra kiểu ăn nói sắc bén của tôi thì bỗng chốc im bặt. Chu Huệ thấy thế liền đứng ra giảng hòa: “Đi nào, chúng ta vào trong thôi.”
Bước vào phòng quán bar, hai cô bạn ngồi ở ghế xô pha đối diện vẫn đang chụm đầu vào nhau thì thầm, không ngừng đưa mắt liếc nhìn tôi. Tôi biết bọn họ đang thì thào bàn tán về tôi. Kỳ lạ thật, trong đám người này có không ít bạn nữ xinh đẹp, ai cũng trang điểm và ăn mặc hợp mốt, so với tôi, bất cứ ai trong bọn họ cũng có tư cách được người lạ đó mời làm người mẫu hơn. Còn tôi, ngoài chiều cao ra, chẳng có điểm gì đặc biệt cả, hơn nữa cho dù có cao đến mét bảy, so với đám con gái phương Nam thì cũng chẳng đáng gì. Đừng nói đến bọn họ, ngay bản thân tôi cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ và rất đáng để bàn tán.
Tôi ngả người vào thành ghế, nghiên cứu tấm danh thiếp dưới ánh đèn mờ ảo. Chu Nhuệ đưa ta qua giật phắt lấy rồi ném ngay vào cái gạt tàn thuốc, sau đó vứt mẩu thuốc đang cháy dở lên. “Thoáng nhìn đã biết là kẻ lừa gạt, có gì đáng xem đâu cơ chứ!”
Tôi lườm cậu ta. “Ý của cậu là, với dáng vóc của tôi, không có con mắt nhìn người thì cũng nên có con con mắt nhìn mình, đúng không?”
Cậu ta cười hì hì, nói: “Cậu có vẻ đẹp nội tại mà.”
Tôi ném chai bia cậu ta đưa cho xuống nền nhà, tiếng thủy tinh vỡ vang lên chat chúa, tất cả mọi người đều quay ra nhìn. Tôi đứng dậy lao ra ngoài, cậu ta đuổi theo, nắm lấy cánh tay tôi, giận đùng đùng nói: “Cậu lại lên cơn thần kinh gì đấy hả?”
“Mặc kệ tôi.”
“Trước đây true đùa còn hơn thế, cậu cũng không để ý, hôm nay sao lại như vậy hả?”
“Trước đây tôi đang ở thời kỳ ủ bệnh, hôm nay mới chính thức phát bệnh, như thế đã được chưa?”
Tôi hất tay cậu ta ra, nhanh chóng bước sang bên đường. Cậu ta hình như cũng bị tôi làm cho tức phát điên, không thèm đuổi theo. Bực bội trong lòng cứ như bốc hết lên đầu, cảm giác bức bối vì không trút ra được, tôi chẳng bắt taxi mà đi bộ lung tung khoảng nửa tiếng đồng hồ, khi đã cảm thấy mệt mỏi và dần dần bình tĩnh trở lại thì cứ thế bật cười ha hả. Trước đây, tôi và Chu Nhuệ thường xuyên vì những chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, đến nỗi bố tôi nghe chỉ lắc đầu bảo là vớ vẩn, nhưng có lẽ chẳng lần nào trẻ con, nực cười như hôm nay.
Đến một trạm xe buýt, tôi dừng lại nghiên cứu tấm bảng ghi mười mấy tuyến xe buýt, cảm thấy vô cùng đau đầu với hệ thống giao thông phức tạp của thành phố. Tôi định bắt xe về trường thì bỗng nhìn thấy trên tấm bảng có một điểm đến khiến tôi chú ý: nhà máy hóa chất. Lần trước chị Hứa Khả đã dẫn tôi đến chỗ đó tìm bố.
Tôi leo lên xe buýt đến nhà máy hóa chất, sau khi xuống xe, cảm thấy có chút hoang mang.
Nhà máy hóa chất này trông bên ngoài gần giống ký túc xá, đường vào xưởng ngang dọc lộn xộn, may mà tôi cũng không có ý định đi tìm nhà anh trai của bố, chỉ muốn loăng quoăng một chút.
Lần trước đến đây cũng đã được gần một tháng rồi, chỗ nào cũng thấy dán chữ “dỡ nhà” rất bắt mắt, người đi qua đi lại. Một số cửa hàng còn dán biển hạ giá, thanh lý, bật nhạc vui nhộn, càng làm cho không khí náo động khác thường. Tôi lững thững bước đi không mục đích, các tòa nhà xung quanh ít nhất cũng có lịch sử trên hai mươi năm. Nghĩ đến bố ngày nhỏ cũng ở đây, chạy qua chạy lại trên con đường này, tôi cảm thấy hơi xúc động.
Tôi vốn nghĩ một mình bỗng dung chạy đến nơi này có lẽ chỉ là suy nghĩ nông nỗi sau khi cãi nhau với Chu Nhuệ thôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ do bản năng mỗi người đều muốn tìm lại nguồn gốc của mình. Tôi không có khả năng đó, nhưng tôi luôn mong muốn được coi nơi bố sinh ra, lớn lên như quê hương của mình.
Khu tập thể với lối kiến trúc nửa khép kín này có phong cách hoàn toàn khác so với các nơi khác trong thành phố, gần giống kiểu xây dựng của thị trấn chúng tôi. Mỗi tòa nhà cũ kỹ lại thò ra thụt vào với các kiểu cơi nới và các lối đi nhỏ hẹp, quanh co, những tiệm nhỏ bán quần áo giá rẻ. Đi qua vài con đường, trước mặt tôi là một trường học có treo tấm biển Trường tiểu học Tử Đệ - Nhà máy hóa chất. Nhưng kỳ lạ là cánh cổng đã bị dỡ bỏ, trước cổng có một chiếc xe chở hàng, có vài ba công nhân đang khiêng những chiếc bàn, ghế cũ ra ngoài. Tôi mạnh dạn bước vào trong, thấy ngôi trường này đã bị bỏ không một thời gian. Khóm tường vi xung quanh lan can không có ai chăm sóc, cắt tỉa, đã phát triển um tùm rậm rạp. Những bông hoa tường vi nở dày đặc, hết lớp nọ đến lớp kia, trái ngược hẳn với cảnh sân vận động hoang vắng, những lớp học bị dỡ bỏ ngổn ngang, khiến người ta có cảm giác đang ở một nơi hoang tàn, đổ nát.
Tôi bước men theo sân vận động, bỗng nghe thấy có tiếng người gọi: “Tử Hàng!”
Bị gọi tên bất ngờ, tôi giật nảy mình, vội quay lại, thấy cách không xa có một người đang ngồi trên ghế đá sát mép sân vận động. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống trông không rõ dáng người. Bước lại gần, tôi thở phào, thì ra là dì Mai.
“Cháu chào dì Mai.”
Dì băn khoăn nhìn tôi. “Từ Hàng, sao cháu lại ở đây? Muốn tìm bác cháu à?”
Tôi bật cười. “Bố cháu không có anh trai, nên cháu cũng không có bác,cháu không tifmoong ấy đâu ạ. Cháu chỉ tình cờ đi ngang qua đây, muốn đi loanh quoanh một chút thôi.”
Dì Mai cũng mỉm cười. “Trùng hợp thật đấy, trường tiểu học này là mái trường xưa kia dì và bố cháu từng học. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên dì ở lại thành phố này lâu đến thế. Anh chị dì muốn dì ở lại thêm, nhưng dì không yên tâm việc nhà, nên định ngày mai sẽ trở lại Lưu Loan. Dì muốn ngồi ở đây một lát, về sau chỗ này bị dỡ bỏ xây khu thương mại rồi, sẽ không còn được thấy mái trường này nữa.”
Tôi bước đến ngồi cạnh dì. “Dì Mai, dì và bố cháu là bạn học bao nhiêu năm ạ?”
“Từ ngày còn đi nhà trẻ, chắc cháu không tưởng tượng được nhà trẻ ngày đó đâu. Hồi ấy , những người sống ở đây đều là công nhân của nhà máy hóa chất, phụ nữ sau khi sinh con, nghỉ chế độ xong lại tiếp tục đi làm. Nếu gia đình nào không có ông bà trông con giúp sẽ phải mang con đến nhà trẻ của công xưởng gửi, nhờ các cô trông giúp, sau đó vào thời gian nghỉ trưa hoặc giữa giờ có thể đến cho con bú. Dì và bố cháu đã đi nhà trẻ cùng nhau, tồi đi mẫu giáo, học tiểu học cho đến trung học, sau đó lại cùng tham hia đội sản xuất ở nông thôn.”
“Oa, hai người là bạn thanh mai trúc mã đấy ạ!”
Dì Mai bị tôi chọc, mỉm cười. “Từ này không thể dùng lung tung được đâu nhé. Nhà máy hóa chất quá lớn, ngày trước một cấp học phải chia tahafnh bảy, tám lớp. Dì và bố cháu không học chung lớp, hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, thật sự quen biết nhau chỉ là sau khi tham gia đội thanh niên sản xuất ở địa phương.”
“Dì Mai, bọn dì có thành lập hội đồng môn không?”
“Những người học cùng tiểu học và trung học sau khi tham gia đội thanh niên sản xuất ở địa phương, trở về thành phố đều lập hội đồng môn, dì ở xa quá nên chỉ tham gia một lần.”
“Bố cháu chưa lần nào tham gia, đúng không ạ?”
“Ông ấy và mọi người không liên lạc với nhau.”
Tôi nghĩ, đây chỉ là cách nói khéo léo của dì. Bạn học của bố cho dù trở về thành phố, hay ở lại nông thôn giống dì đều có mối liên hệ với quá khứ, chỉ có bố hoàn toàn lẩn tránh mọi người, chuyển đến một thế giới khác.
“Trường trung học nơi bọn dì học đã hợp nhất với trường khác từ lâu, chỉ có trường tiểu học này vẫn giữ nguyên trạng. Mỗi lần trở về, dì lại đến nơi này. À , đúng rồi, lần trước ở chỗ này, dì cũng gặp bố cháu và cháu, dì còn bế cháu và mách bố cháu cách thay tã, pha sữa. Cháu đương nhiên không thể có ấn tượng gì rồi, ha ha, vì lúc đó cháu mới sinh được một tuần.”
Bất ngờ nghe được câu nói đó, tôi ngẩn người, tim bỗng chốc đập thình thịch. Bố đã từng nói rằng ông nhặt được tôi trước cổng Bệnh viện Nhân dân tỉnh, lúc đó tôi vừa sinh được một tuần. Lẽ nào sau khi nhặt được tôi, bố đã mang tôi về nhà ông? Từ thái độ của anh trai bố hôm đó và việc bố không bao giờ hé miệng nhắc đến gia đình mình cho thấy, cho dù ông có về nhà, chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì…
Dì Mai đương nhiên không phát hiện ra những đợt sóng lòng trào dâng trong tôi, tiếp tục kể: “Đó là lần dì trở về ăn tiệc đầy tháng của đứa cháu. Cậu bé đó hơn cháu chưa đến một tháng, năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi. Nhanh thật, cứ như là chuyện của ngày hôm qua ấy!”
“Lúc đó cháu còn nhỏ như vậy, bố có nói là đưa cháu đến đây làm gì không ạ?”
Dì Mai lắc đầu. “Dì cũng hỏi ông ấy, mặc dù thời tiết hôm đó rất ấm áp, nhưng một người đàn ông ôm một đứa bé đỏ hỏn mới sinh chưa được một tuần chạy đi chạy lại khắp nơi thì không hay lắm. Ông ấy cười gượng, nói rằng ông ấy chỉ có mỗi mình cháu, cháu cũng chỉ có mỗi mình ông ấy nên bắt buộc phải mang theo.”
Bố chỉ có mình tôi, tôi chỉ có mình bố. Nước mắt toi bỗng ứa ra, mãi một lúc không nói nên lờ. Dì mai nhẹ nhàng xoa đầu tôi. “Bố cháu rất yêu thương cháu.”
“Cháu biết, nhưng cháu cảm thấy gần đây bố cháu có gì đó rất lạ.”
“Ông ấy làm sao?”
“Từ cái lần bị thương đó, trông bố rất buồn bã, cũng uống rất nhiều rượu. Dì Hồng hàng xóm đối diện nhà cháu nói rằng dì ấy đã nhìn thấy bố cháu say rượu nhiều lần rồi.”
“Từ Hàng, có phải ông ấy lo lắng vì tiền viện phí không? Thực ra…” Dì có vẻ không biết nói như thế nào, “thực ra không cần lo trả tiền gấp đâu.”
“Bố cháu đã biết số tiền ấy là của chị Hứa Khả rồi ạ, còn định trả chị ấy theo định kỳ cơ!”
Dì Mai nghe tôi nói thế mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải gánh danh nghĩa chủ nợ đối với dì cũng là một gánh nặng tâm lý không nhỏ. “Thực ra, Hứa Khả nói muốn đứng ra trả hết khoản viện phí này, chỉ sợ bố cháu không đồng ý nên mới bảo dì giúp.”
“Chị Hứa Khả nói không sai, đúng là bố cháu không đồng ý còn nguyên nhân vì sao thì cháu không biết.”
Dì Mai định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu. “Chuyện giữa hai người họ, dì cũng không rõ lắm.”
“Bố cháu không thích cháu hỏi về chuyện này, cháu cũng không biết đi nghe ngóng thế nào. Cháu chỉ nghĩ cho dù có nợ tiền, dần dần trả cũng chẳng có vấn đề gì. Dì Mai, bố cháu không vui như vậy, lẽ nào là do người anh trai đáng ghét ấy không nhận bố cháu? Nhưng việc này có cần thiết đến thế không? Ông ấy không nhận bố thì bố cũng đâu cần phải nhận ông ấy. Nếu bố muốn để tâm thì nên để tâm đến những người đang quan tâm, quý mến mình, chứ cần gì phải để ý đến những người đối xử lạnh nhạt, bỏ rơi mình xem họ có suy nghĩ thế nào?”
Dì mai cười gượng . “Từ Hàng, suy nghĩ của cháu là cách nghĩ của một đứa trẻ, nghe thì rất phóng khoáng, độ lượng đấy, nhưng thực hiện tại không dễ dàng chút nào, mối liên hệ giữa những người thân trong gia đình rất khó có thể dứt bỏ được.”
Tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng tôi không thể hiểu được mối liên hệ mà dì nói, vì tôi đã bao giờ có nó đâu. Cái duy nhất tôi có chỉ là bố mà thôi.
“Bố chưa bao giờ muốn nói chuyện quá khứ với cháu.”
“Mỗi người đều có cuộc sống, tính cách và suy nghĩ khác nhau. Từ Hàng, lúc dì tham gia hội đồng môn mới phát hiện ra, rất nhiều người thích gợi nhớ lại những kỷ niệm khó khăn ngày xưa với mục đích tô đẹp thêm cho bản thân. Họ còn thường “ôn nghèo kể khổ” với con cái về chuyện họ gia nhập đội thanh niên sản xuất ở nông thôn, cho đến khi bọn trẻ nghe đến nhàm tai. Dì và bố cháu có thể thuộc tuýp khác, bọn dì đã trải qua những năm tháng gian khổ, cuộc sống hiện tạo đã yên ổn, nên nguyện cất giữ những kỷ niệm, những quá khứ không vui ở trong lòng. Bố cháu là người đã trải qua nhiều chuyện, cho dù có không vui, ông ấy cũng sẽ dần dần vượt qua thôi, cháu đừng lo lắng quá.”
Tôi gật đầu. “Vâng, cháu hiểu rồi ạ.”
Chúng tôi cứ ngồi lặng lẽ như thế, nhìn những công nhân khiêng từng chiếc bàn, chiếc ghế lên xe tải, xếp chồng lên nhau cao ngất ngưởng. Tôi nhìn dì Mai, thấy rõ dì cũng không thể chấp nhận kiểu xếp đặt nghiêng ngả, không vững chắc như thếm, chỉ muốn đứng phắt dậy chạy đến sắp xếp lại, nhưng có vẻ hành động đó không phù hợp với tính cách ôn hòa, nhã nhặn của dì, thế nên biểu cảm của dì lúc nàu chỉ là vẻ lo lắng thể hiện trên khuôn mặt. May mà lúc này chiếc xe tải cũng bắt đầu khởi động máy rồi rời đi, ngôi trường lại trở nên vô cùng yên tĩnh. Dì Mai thở dài, nhận ra vẻ mặt của tôi thì bật cười: “Haizz, cháu đúng là có tính cách lo lắng bẩm sinh, việc không liên quan đến mình cũng lo. Không còn sớm nữa, Từ Hàng, mau về thôi.”
3
Một tuần sau, Chu Nhuệ đến tìm tôi, lúc đó tôi cũng vừa bước ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi đến chỗ làm thêm. Đương nhiên, tôi nhìn cậu ta chẳng lấy gì làm tươi tỉnh, nhưng sắc mặt cậu ta còn khó coi hơn cả tôi. Ngồi cạnh tôi trên xe buýt, sắp đến công ty rồi mà cậu ta vẫn không nói câu nào khiến tôi không khỏi cảm thấy lạ.
“Cậu sao thế?”
Vẫn không thấy cậu ta nói gì, tôi bực quá. “Không thích nói thì thôi, cậu đừng có mong tôi hỏi nữa.”
Cậu ta đứng lên, lấy từ túi áo ra một mẩu giấy đưa cho tôi, tôi giơ tay nhận lấy, thì ra đó là tấm danh thiếp mà người thanh niên trẻ đã đưa cho tôi trước cửa quán bar. Lúc đó, tấm danh thiếp bị cậu ta ném vào cái gạt tàn thuốc nên trên bề mặt có vài vết đen cháy xém. Tôi vừa bực vừa buồn cười. “Vứt thì vứt đi, còn nhặt về đưa cho tôi làm gì?”
“Vì một tấm danh thiếp rách này mà cậu nổi khùng lên còn gì.”
Tôi lẩm bẩm: “Thôi, đừng nhắc đến nữa, lúc đó tâm trạng tôi không tốt. Trước đây cậu còn dùng những lời lẽ cay độc hơn thế chê bai vóc dáng của tôi, tôi có nổi nóng đâu.”
Cậu ta không nói gì, lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh thẫm ở túi áo bên kia đưa cho tôi.
“Lại cái gì thế?”
“Quà sinh nhật cậu, hôm đó đã mua rồi, nhưng cậu lại lên cơn bỏ đi trước.”
Tôi mở ra xem, một sợi dây chuyền nhỏ màu bạc treo hình trái tim màu xanh nhạt, trông rất tinh xảo và xinh xắn. Tự nhiên cảm thấy vui vui, tôi nói: “Đẹp quá!”
“Cậu đúng là biết nịnh, mới có một chiếc dây chuyền bằng thủy tin nhân tạo thôi mà mặt mày đã hớn hở thế kia. Biết thế hôm đó tôi tặng cậu sớm thì cậu đã không trở mặt với tôi rồi.”
Tôi không thèm đáp lại, lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp và thử đeo vào cổ, nhưng làm thế nào cũng không thể móc hai đầu khóa vào nhau được. Chắc cậu ta nhìn thấy bực mình quá, mới bảo tôi quay người lại và đeo giúp. Tôi nghịch quả tim thủy tinh, nhìn ánh sáng lấp lánh của nó phát ra, nói: “Nể tình cậu tặng tôi sợi dây chuyền này, tôi tha thứ cho cậu đấy!”
Cậu ta không thèm nhìn tôi, bước lùi ra sau vài bước rồi đột nhiên nói: “Tiểu Hàng, tôi đã ngủ với một cô gái.”
Tôi giật nảy mình, đứng vững một lúc mới quay lại nhìn cậu ta, trông mặt cậu ta không giống như đang nói đùa chút nào.
“Lúc nào vậy?”
“Chính hôm sinh nhật cậu.”
“Với ai vậy, tôi có biết không?”
“Tiểu Ngải.”
Cái tên này tôi có chút ấn tượng, đó là một cô gái trong nhóm bạn của cậu ta, da trắng, tóc dài, khuôn mặt thuôn dài với đôi đồng tử màu hổ phách. Cô ấy chính là người yêu cầu tôi xem tướng cho, tôi không nhớ lúc đó mình nói gì, các đặc điểm khác của cô ấy đương nhiên tôi cũng không thể nhớ nổi.
“Cậu và cô ấy đều tình nguyện, không để xảy ra án mạng là được.”
“Tôi cảm thấy hơi hối hận.”
“Ặc, ngủ cũng đã ngủ rồi mà còn nói câu này, cậu đúng là chẳng ra gì.”
Cậu ta không lên tiếng.
“Này, hỏi tí về kỹ thuật nhé, có đúng là giống như được lên tiên, muốn dừng cũng không dừng lại được như người ta đồn không?”
Cậu ta tỏ vẻ không dám tin vào tai mình, ngới người một lát, rồi nổi cáu. “Câu này mà cậu cũng hỏi được?”
“Tò mò mà, tôi cũng chẳng định hỏi cậu chi tiết làm gì. Đừng có nhỏ mọn thế, chia sẻ chút đi mà!”
“Không khoa trương như vậy đâu!”
“Này, thái độ cậu có phần kỳ lạ đấy, cứ làm như bị người ta dụ dỗ không bằng.”
Cậu ta khó xử nói: “Diễn biến cũng không phải là không vui.”
Tôi hớn hở: “Nhìn cậu kìa, cứ nói thẳng ra là vui thì sẽ chết à?”
“Nói thế nào nhỉ, sau đó chỉ cảm thấy trống rỗng, không phải niềm vui bất tận. Hơn nữa…” Cậu ta định nói gì những lại thôi, tôi liền nhìn chằm chằm vào cậu ta, thế là cậu ta đành phải nói tiếp: “Tiểu Ngải hỏi tôi, phải giải thích với cậu như thế nào?”
“Giải thích gì cơ?”
“Bọn họ đều coi cậu là bạn gái của tôi.”
Nghe cũng đúng, cùng bọn họ ra ngoài chơi lần nào, tôi cũng được Chu Nhuệ dẫn đi theo, rát giống một cặp đang yêu nhau. Tôi đành phải xua tay. “Được rồi, nhờ phúc của cậu, tôi đã trở thành một kẻ xúi quẩy bị bạn trai lừa dối.”
“Thực ra, tôi cũng nghĩ cậu là bạn gái tôi, thế nên mới cảm thấy hối hận.”
Tôi bật cười ha hả. Cậu ta tức quá đẩy tôi một cái. “Làm bạn gái của tôi thiệt thòi cho cậu lắm à?”
“Đừng thẹn quá hóa giận, chẳng nên nói đến từ thiệt thòi làm gì.” Tôi vừa cười vừa nói. “Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi, nếu có thể yêu nhau thì đã yêu từ lâu rồi.”
“Nhưng cậu không thể nói là giữa bọn mình không có chuyện gì xảy ra được.”
Đúng là thế thật vì cậu ta đã từng hôn tôi. Nếu ngày hôm sau cậu ta không phải đi Anh, có lẽ chúng tôi sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn, nhưng thời gian trôi đi, đợi khi cậu ta từ Anh trở về thì nụ hôn đó chỉ giống như “chuồn chuồn đạp nước”. Chúng tôi vẫn có thời gian ở riêng với nhau nhưng không có những rung động như hôm đó nữa.
“Được rồi, được rồi, nhắc đến việc đó là gì nữa.”
Cậu ta thở dài. “Tôi đã từng nói với cậu, tôi vì cậu mới từ Anh trở về. Bây giờ cậu càng không muốn nghe tôi nói câu này lần nữa phải không?”
“Ừ, đừng nói nữa.” Tôi hỏi cậu ta: “Sau một tuần cậu mới đến đưa quà sinh nhật, thế ra cậu thực sự nghĩ không biết giải thích thế nào với tôi đấy à?”
“Tin hay không tin tùy cậu, nhưng tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi gặp cậu.”
“Có gì mà phải xấu hổ chứ…”
Tôi ngừng lại, bỗng cảm thấy cậu ta nói đúng. Tôi không vì chuyện này mà tức giận, không phải vì tôi khoan dung, trên thực tế tôi chưa từng hiểu thế nào là tình yêu, không thấy mình có quyền sở hữu Chu Nhuệ, thế nên mới không nảy sinh cảm giác ghen tuông, phẫn nộ khi cậu ta bị người khác “xâm phạm”. Nhưng tôi cũng lờ mờ cảm thấy rằng, có lẽ chúng tôi đã bỏ lỡ một cái gì đó mà phải có thiên thời địa lợi mới có thể hoàn thành. Nghĩ nhue vậu, tôi bỗng thấy thoải mái hơn.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, cứ thế bước đến trước cổng công ty. Lúc đó, cậu ta mới nói: “Chúng ta không sao chứ, đúng không?”
Đây đúng là một câu hỏi kỳ là, có vẻ như muốn hỏi tôi có để tâm hay không, tôi đành đáp: “Ừ, không sao.”
“Sau này chúng ta sẽ không thể có chuyện gì sao?”
Tôi cũng nghĩ là như vậy, chỉ cười gượng. “Đại khái là thế.”
Chúng tôi bất giác đều lảng tránh ánh mắt của nhau, sau đó cậu ta quay người rời đi.
Nhìn Chu Nhuệ lên xe taxi rời đi, tôi quay người chuẩn bị bước vào công ty thì bị Đổng Nhã Minh đang vội vã bước ra va vào người.
“Chị sao thế?”
“Tôi cãi nhau với mẹ.”
Tôi cười nhủ thầm, đúng là cái hay của một công ty nhỏ, chưa kể cô nhân viên ở quầy tiếp tân lúc nào cũng nhìn người ta bừng nửa con mắt, thì ở đây lúc nào cũng có thể chứng kiến phó giám đốc và cô chủ nhỏ cãi nhau. Tôi định bước vào trong thì bị chị ta ngăn lại. “Nói chuyện với tôi một chút, tôi sắp phát điên lên rồi.”
“Nếu tôi đến muộn, chắc chắn mẹ chị lại khiển trách tôi.”
“Kệ bà ấy, chuyện chấm công, đi muộn là việc của tôi cơ mà.”
Tôi đành cùng chị ta lên tầng thượng. Đổng Nhã Minh nằm nhoài người ra lan can xi măng, thở dài. “Mẹ tôi bắt tôi chia tay với anh Triệu Thủ Khác.”
Tôi chẳng còn tâm trạng nào nghe chị ta kể khổ, chỉ “ừ” một tiếng.
“Mẹ tôi đúng là quá đáng, dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của rôi chứ?”
“Vì bà ấy chưa học môn tâm lý, không hiểu được nguyên lý muốn dập tắt lửa tình, cách tốt nhất là để nó tự sinh tự diệt.”
“Vậy cô giúp tôi đi nói với mẹ tôi một tiếng…”
Tôi bật cười, xua tay. “Tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác.”
“Rốt cuộc cô có phải bạn của tôi và anh Triệu Thủ Khac không đấy?”
“Bạn bè cũng không thể xen vào việc nhà người khác, đại tiểu thư, hai người cũng không vội kết hôn, sao cứ phải bắt cả hai bên bố mẹ gật đầu chúc phúc cho. Cứ lặng lẽ hẹn hò, yêu đương, ai mà quản nổi chứ.”
“Haizz, vừa nãy cãi nhau với mẹ, tôi cuống lên, nói rằng mình đã là người của anh ấy rồi, bà có đối thế nào cũng vô dụng. Bà nghe thấy thế thì như phát điên.”
Tôi cười ha hả. “Cái câu “là người của anh ấy” có đúng ý tôi hiểu không đấy? Chao ôi, không ngờ anh Triệu Thủ Khác bộ dạng thì như thầy tu mà lại có thủ đoạn này.”
Đổng Nhã Minh ngượng quá hóa bực. “Hai bọn tôi đều đã là người lớn, lại ở bên nhau lâu như vậy, chuyện “lửa gần rơm” này không phải rất bình thường sao?”
“Đúng, đúng, đúng là rất bình thường.” Hôm nay là ngày kỳ quái gì không biết, ai cũng chạy đến chỗ tôi thổ lộ cuộc sống riêng tư của họ. Tôi lắc đầu. “Nhưng tôi phải thừa nhận dù chị coi đó là việc bình thường cũng vô tác dụng, mẹ chị không nghĩ như vậy đâu.”
Chị ta mạnh miệng: “Mặc kệ bà ấy.” Nhưng một lúc sau, giọng chị ta bỗng nhiên trở nên ủ rũ. “Lúc này chắc chắn mẹ tôi đang gọi cho bố tôi kể lể cho mà xem.”
“Xem ra chị có vẻ sợ bố nhỉ?”
“Bố lúc nào cũng nghĩ tôi trong sáng, thánh thiện như công chúa Bạch Tuyết, nghe được tin này chắc sẽ tức giận đến ngất xỉu mất.”
Một lần nữa tôi lại bị làm cho bật cười, giọng Đổng Nhã Minh hậm hực: “Những người làm bố đều có suy nghĩ như vậy, lẽ nào bố cô không thế?”
“Bố tôi không có suy nghĩ cổ tích như thế, ha ha ha.”
“Hà Từ Hàng, cho dù bố mẹ tôi nghĩ thế nào, tôi cũng không thể từ bỏ anh Thủ Khác được.”
Giọng nói của chị ta nhỏ nhẹ, có phần chua chát, tôi vội thu lại điệu cười, nhìn chị ta. “Có phải vì đã… “là người của anh ấy rồi”? Chị không nên nghĩ như vậy. Nếu anh ấy tốt, đáng để chị yêu, chị mới nên tiếp tục. Không nên vì chuyện quan hệ thân mật mà nghĩ rằng bắt buộc phải ở bên cạnh anh ấy.”
“Cô không hiểu đâu. Thực ra, trước đó tôi cũng rất băn khoăn, do dự, mặc dù những lời mẹ tôi nói rất khó nghe nhưng đó đều là vấn đề thực tế. Gia cảnh nhà anh ấy rất bình thường, tiền đồ của anh ấy có thể chưa tính đến, nhưng anh ấy vẫn còn có một bà mẹ ở góa, lại là một bà mẹ chồng rất khó tính.”
“Dì Hồng, mẹ anh ấy rất tốt mà.”
“Cô là hàng xóm của bác ấy, không có bất cứ ảnh hưởng nào nên bác ấy không có lý do gì không đối xử tốt với cô. Thông thường, một bà mẹ đã ở góa nhiều năm luôn có tư tưởng độc chiếm con trai, chắc chắn sẽ chẳng yêu quý bạn gái của con trai đâu.”
Tôi cáu tiết. “Chị căn bản chưa biết người đó, thế mà đã căn cứ vào thân phận của người ta để phán đoán, thật chẳng công bằng chút nào. Nếu suy luận theo kiểu của chị thì tôi và anh Thủ Khác đều lớn lên trong gia đình đơn thân, nhân cách và tâm lý chắc chắn sẽ không toàn diện, không nên tiếp cận, càng không nên yêu và ở bên cả đời.”
“Ôi, cô đừng có mẫn cảm như vậy được không, tôi không có ý nói cô.”
“Chị gắn mác cho người khác một cách phiến diện như thế có khác gì cái câu mẹ chị nói rằng trẻ con nhà nghèo có thể chịu khổ giỏi hơn?”
Chị ta bỗng im bặt không nói gì.
“Mẹ chị là sếp của tôi, bà ấy muốn nghĩ gì, muốn nói gì, tôi không quan tâm. Nhưng chị đã từng bảo muốn coi tôi là bạn chị, nên tôi muốn nói thật cho chị biết, con người anh Triệu Thủ Khác mà chị yêu bây giờ chính là do mẹ anh ấy dạy bảo mới được như vậy. Chị không thể tước bỏ mối quan hệ giữa anh ấy và mẹ anh ấy được, nếu suy nghĩ thấu đáo, chi bằng chị hãy làm theo yêu cầu của gia đình chị, sớm chia tay với anh ấy thì tốt hơn.”
Đồng Nhã Minh nhìn tôi qua làn nước mắt nhạt nhòa. “Nhưng tôi yêu anh ấy. Hơn nữa…”
Hơn nữa “tôi là người của anh ấy rồi.” Lại vấn đề này, tôi tức đến nỗi không thể bình tĩnh nổi nữa, chỉ biết lắc đầu. “Tôi không thể hiểu nổi logic của chị.”
Cả hai chúng tôi đều nằm nhoài trên lan can, nhìn xa xăm, đây là tòa nhà bảy tầng được xây dựng lại từ công xưởng cũ, gần như bị chìm nghỉm giữa những tòa chung cư cao tầng. Cho dù nhìn từ góc độ nào, xung quanh đều chật kín nhà cửa, chẳng có cảnh gì bắt mắt cả.
Tôi biết Đổng Nhã Minh đang rất buồn khổ, như vậy anh Triệu Thủ Khác cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Giống như Chu Nhuệ, bọn họ dường như đang bước vào giai đoạn nào đó của tuổi trẻ, để một mình tôi ở nguyên chỗ cũ.
Tôi không thể hoàn toàn hiểu được sự buồn phiền của họ, nhưng lại cảm nhận rõ nỗi cô độc trong khoảnh khắc này.
4
Tôi giở tấm danh thiếp ra, gọi vào số điện thoại ghi trên đó.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của một thanh niên trẻ: “Xin chào, ai vậy?”
“A lô, tôi là Hà Từ Hàng, nửa tháng trước, anh đã đưa tôi tấm danh thiếp này ở ngoài quán bar, nói rằng đang tìm một người mẫu.”
“À, đúng rồi, tại sao lâu như vậy bạn mới gọi điện cho tôi?”
“Tôi muốn hỏi thù lao làm nghề này là bao nhiêu?”
Anh ta ngớ người, có vẻ cách hỏi thẳng thắn của tôi khiến anh ta bật cười ha hả. “Đầu tiên bạn phải đến công ty để nhà thiết kế coi thử, sau khi được chấp nhận sẽ chụp ảnh thử, các bức ảnh đạt tiêu chuẩn thì bạn mới được nhận vào làm việc. Về tiền thù lao, cũng không đến nỗi cao quá, nhưng chắc chắn là rất hợp lý, tốt hơn rất nhiều so với những việc làm thêm khác. Chúng tôi là công ty lớn, sẽ không vì bạn là người mới mà để bạn thiệt thòi.”
“Vậy được ạ.”
“Nếu rảnh, chiều nay bạn đến công ty chúng tôi, trước quầy tiếp tân nói là tìm tôi.”
“Có phải trang điểm không, vì tôi không rành việc này lắm.”
“Không cần, bạn cứ giống như hôm tôi gặp bạn là được.”
Tôi nhớ lại, hình như hôm đó tôi mặc chiếc áo phông in chữ màu đen và quần bò mài, trông rất bình thường chẳng có gì khác biệt với những cô gái trên đường.
“Tôi còn một câu hỏi nữa.”
“Nói đi.”
“Anh tên là gì ạ?”
“Trên danh thiếp không phải đã in tên tôi ư?”
“À, danh thiếp bị đầu mẩu thuốc lá làm thủng một chỗ, mà lại đúng chỗ ghi tên của anh.”
Anh ta bật cười. “May mà không phải bị thủng số điện thoại, tôi tên là Chúc Minh Lượng. Chiều gặp lại nhé.
Tôi theo địa chỉ ghi trên danh thiếp tìm đến, công ty nằ ở một phía của thành phố, đó là khu công nghiệp thời trang quy mô lớn. Tôi nói tên của Chúc Minh Lượng trước quầy tiếp tân, lập tức được dẫn vào một căn phòng rộng. Ở đây đèn thắp sáng trưng, xung quanh là sân khấu biểu diễn và các loại trang phục biểu diễn, giữa phòng là bàn làm việc to như cái bàn đánh bóng bàn, nhưng cao hơn một chút. Một cô gái ngồi trên ghế cao cạnh bàn, đang lúi húi viết gì đó, còn Chúc Minh Lượng đứng ở bên cạnh. Anh ta trông thấy tôi liền chào: “Hi, chào bạn.”
“Chào anh ạ.”
Hôm nay tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta. Anh ta trông rất trẻ, từ kiểu tóc, mặt mũi đến cách ăn mặc đều rất phóng khoáng, đúng tiêu chuẩn của tuýp người đi làm. “Cứ thoải mái nhé, vị này là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, tên là Hạnh Địch.”
Ngườ có tên Hạnh Địch ngẩng đầu, không hỏi han gì, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt sáng ngời. Tôi cũng nhìn chị ấy, phát hiện thấy chị ấy có một khuôn mặt búp bê, mái tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo sơ mi rộng với quần soóc ngắn, ngồi trước cái bàn làm việc to nên trông chị càng bé nhỏ, còn khó đoán tuổi hơn cả chị Hứa Khả, nhưng chi ấy toát lên phong thái rất chuyên nghiệp, quyền uy, không thể diễn tả thành lời. Thế nên dù chị ấy có nhìn tôi với vẻ như vậy, tôi cũng không thấy chị kiêu căng hay cảm thấy khó chịu chút nào.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Chị lạnh lùng hỏi một câu khiến tôi phải suy nghĩ một lúc mới đáp: “Em mười chín tuổi, cao một mét bảy mươi, nặng khoảng bốn mươi chín cân ạ.”
Chị ấy cười. “Anh Chúc, anh nhặt được cô bé này ở đâu vậy?”
“Trước của quán bar.”
“Cô gái hôm trước đến đây phỏng vấn thì gặp anh ở rạp chiếu phim. Cô gái này anh lại gặp ở quán bar. Cả ngày anh chạy đến những nơi như vậy mà không có ai coi anh là con buôn kể cũng hơi lạ nhỉ?”
“Không phải tôi bị cô ép sao? Hơn nữa, trông mặt tôi chính nhân quân tử thế này, chỉ nhìn cũng tấy đáng tin cậy rồi.”
Chị bật cười, đang định nói gì đó thì có một cô gái bước vào, gọi: “Chị Hạnh Địch, Tổng giám đốc Tăng mời chị qua đó một lát.”
Chị Hạnh Địch bước xuống chiếc ghế cao, nói: “Đợi tôi một chút, tôi sẽ trở lại ngay.”
Chị ấy bước nhanh ra ngoài như một cơn gió, chỉ còn lại tôi và Chúc Minh Lượng. Một lát sau, anh ta nhìn tôi, cười rồi hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái à?”
Tôi nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
“Vẻ mặt của cô, và cả tư thế đứng nữa… trông thực sự rất lạ.”
Tôi nhận thấy mình đúng là đang cứng đờ người, nên bực tức thanh minh: “Đổi lại là anh, khi bị người khác soi từ đầu đến chân mà vẫn cảm thấy tự nhiên mới lạ đấy!”
“Không cần căng thẳng đâu, chỉ cần cô giống như hôm tôi nhìn thấy cô là được, cái cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt í.”
“Anh có dám chắc mắt anh không có vấn đề gì không, có lúc nào tôi nhìn đời bằng nửa con mắt đâu?”
“Hôm đó, cô đứng giữa đám bạn, bọn họ cười nói, tranh luận, chỉ có cô là không nói câu nào, coi mọi chuyện như không, khóe miệng còn khẽ nhếch lên với vẻ chán nản. Một dáng vẻ rất cao ngạo, rất phong cách, đó chính là cảm giác chúng tôi cần.”
Tôi bỗng thấy nhụt chí, chắc chắn anh ta đã hiểu nhầm tôi, vì căn bản tôi chưa bao giờ có cảm giác cao ngạo, hay phong cách gì gì đó, còn cảm giác chán nản thì có phần đúng. Nghe bọn bạn nói chuyện với nhau, tôi chẳng cảm thấy hào hứng chút nào, trái lại còn cảm giác bị coi thường. Nếu bắt tôi có vẻ mặt như hôm đó ở chính văn phòng này thì đã làm khó cho tôi rồi.
“Tôi không phải là diễn viên, chỉ nghĩ qua đây để mọi người xem thế nào. Đã như vậy, tôi không làm lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
“Này này, cô đừng đi, tôi nghĩ cô rất có tiềm năng. Cô nhìn cái này…”
Tôi nhìn sang bức tường bên trái theo tay anh ta chỉ, ở đó treo một tấm áp phích lớn, trong ảnh là một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang đứng dựa vào bức tường đá hoa kiểu cổ điển. Cô mặc chiếc váy màu trắng, gương mặt xinh đẹp như mộng, mái tóc dàu đen nhánh xõa sống lưng, bị gió thồi tung lên. Cô chỉ hơi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, thêm nữa là cái cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt, không sai, đúng là từ này, khóe miệng hơi cong lên, trông rất kiên định, nhưng không có ý đùa cợt, cảm giác thật khó diễn tả.
“Đây là phong cách Hạnh Địch thích.”
Tôi ngớ người, rồi lập tức nổi cáu, giận dữ nhìn thẳng vào Chúc Minh Lượng. “Này, trêu đùa tôi, anh cảm thấy thú vị lắm hả?”
“Gì cơ?”
“Cô gái này đẹp như tranh vẽ, tôi so với cô ấy chẳng giống được điểm nào. Nhà thiết kế của các anh thích phong cách này, vậy còn gọi tôi đến đây làm gì? Muốn đùa cợt tôi đấy à?”
“Cô bình tĩnh, hãy bình tĩnh. Đúng là cô không giống cô ấy, nhưng chúng tôi vừa thiết kế mẫu sản phẩm mới, muốn tìm người mẫu không phải là người đẹp tiêu chuẩn, thân hình cô phù hợp với yêu cầu, thần thái khí chất cũng gần giống cô ấy.”
“Anh bỏ mẹ cái kiểu tán hươu tán vượn ấy đi!”
Chu Minh Lượng kinh ngạc, vẻ mặt dở khóc dở cười. “Không ngờ một cô gái như cô mà cũng nói bậy đấy!”
“Phải trốn học đến đây để nghe những lời này của anh, nên tôi không nói những lời hay ho được.”
Tôi quay người định bỏ đi nhưng lại thấy chị Hạnh Địch không biết vào phòng từ lúc nào, lặng lẽ đứng phía sau và đang khoanh tay nhìn tôi. Chị thấp hơn tôi ít nhất mười centimet, nhìn mặt chị tỉnh bơ, rất có khí chất. Tôi định cứ thế bước đi, nhưng bị chị chặn lại. “Anh Chúc đúng là hay thích tán hươu tán vượn…”
Chúc Minh Lượng đứng đối diện chị, phản đối: “Này, đừng có nói xấu tôi thế.”
Chị không để ý đến lời anh ta, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không như thế, tôi thấy bạn là người rất phù hợp.”
Tôi nhìn chị chằm chằm, ngạc nhiên không nói nên lời.
“Cô bé trên tờ áp phích đó là em họ tôi, bộ quần áo cô bé mặc là sản phẩm thiết kế thời đại học của tôi.”
Chúc Minh Lượng nói xem vào: “Hạnh Địch là người cuồng các em gái nổi tiếng đấy.”
Chị vẫn không để ý đến lời của anh ta mà chăm chú nhìn tôi. “Lúc chụp những kiểu ảnh đó, cô bé chỉ mười sáu tuổi, bạn nói đúng, cô bé rất đẹp, nhưng điểm đặc biệt duy nhất của cô bé chính là thần thái, khí chất lúc đó.”
Tôi bất giác nhìn lên tờ áp phích một lần nữa.
“Con gái đẹp ở thành phố này rất nhiều nhưng đều không có những khí chất mà tôi muốn thể hiện trong bộ sưu tập này. Bạn không giống họ, bạn rất đặc biệt, cả con người bạn toát lên điều đó, cảm giác như phiên bản bổ sung của cô bé hồi ấy.”
Tôi nhìn sang chị, không hiểu chị đang nói gì, cũng không biết trả lời ra sao, đành nhún vai.
Chị cười. “Nói đi cũng phải nói lại, bức ảnh này cũng phải nhờ đến hiệu quả của ánh sáng, trang phục, trang điểm, góc chụp nữa. Bạn có muốn bỏ ra thêm một buổi chiều nữa không? Đương nhiên không phải nghỉ học nữa, chúng tôi sẽ tiếp bạn khi nào bạn có thời gian rỗi.”
Chi đến khi bước tới trạm dừng xe buýt, tôi vẫn còn cảm thấy bất ngờ và hoang mang.
Nếu không phải vì ông Trương lại nhập viện, một ít tiền làm thêm của tôi như muối bỏ biển chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi lại nôn nóng kiếm thêm chút tiền đỡ đần bố, thì tôi cũng chẳng đến đây làm gì.
Tôi không kiềm chế được liền ngắm mình qua tấm kính quảng cáo ở trakm xe buýt, nhưng rồi lại càng cảm thấy băn khoăn hơn.
Từ lớn tới nhỏ, chưa có ai khen tôi xinh, cho dù bố có thiên vị tôi, cũng tránh không nhắc đến vấn đề dung mạo.
Con mắt thẩm mỹ của tôi rất bình thường, thế nên tôi cảm thấy chị Hứa Khả rất đẹp, cô gái trên tờ áp phích trong phòng làm việc của chị Hạnh Địch cũng rất đẹp, và cho dù có khoan dung với bản thân cỡ nào, tôi cũng phải thừa nhận, dung mạo của tôi không liên quan gì đến từ “đẹp”. Điểm duy nhất để so sánh là thân hình gầy gò của tôi có vẻ phù hợp với xu hướng thời trang nào đó và chân tôi cũng đủ dài.
Còn về thần thái, khí chất, xì, cái thứ mơ hồ, xa xỉ ấy, ai mà nói rõ được.
Làm sao tôi có thể đứng trước máy ảnh, thể hiện được điều mà họ yêu cầu?
Cứ nghĩ đến đó, tôi đã cảm thấy chân mình mềm nhũn ra rồi.