Nếu Như…

Chương 20: Chương 20: Em phải làm sao




- Anh cứ nghĩ là mình nhìn nhầm cơ đấy. Sao em có thể ở đó vào giờ này hả, Vũ Hân?

Vũ Hân cười cười, đôi mắt nheo nheo lại nhìn người đang nắm chặt lấy tay mình rồi kéo đi.

- Là anh sao, Hữu Thiên?

Hữu Thiên quay người lại, mắt trừng trừng nhìn Vũ Hân. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô làm cô nhăn mặt lại. Nếu bình thường thì Vũ Hân đã không dám hó hé lên tiếng vì cô biết Hữu Thiên đang giận mình, nhưng lúc này cô không thể nhận ra. Cô kêu lên rồi giật mạnh tay để thoát khỏi bàn tay to lớn của Hữu Thiên.

- A… đau…

Thành Nam ở bên cạnh đỡ lấy Vũ Hân đang liêu xiêu như sắp đổ. Nhìn cô đã dựa hẳn vào người mình mà tự dưng anh thấy anh đang gây ra lỗi lầm lớn với Mạnh Nguyên. Cậu bạn anh mà thấy cảnh này chắc hắn sẽ banh xác anh ra mất. Anh nhìn Hữu Thiên đang bặm môi nhìn cô gái trong tay mình mà thấy ớn lạnh.

Ban nãy không phải anh như những gã đàn ông khác, anh chú ý tới Vũ Hân vì nhìn thế nào anh cũng thấy cô rất quen. Bởi cô lúc ấy lại có mái tóc ngắn, khuôn mặt được make kĩ, khách hẳn với Vũ Hân đời thường. Nhưng khi gương mặt cô được ánh đèn rực rỡ chiếu vào anh mới bần thần nhận ra. Nếu lúc đó Hữu Thiên không tỉnh táo lôi cô đi, thì chắc chắn lúc này cô đã làm mồi cho lũ sói đói trong kia rồi.

- Khốn kiếp…

Từng chữ được phát ra từ miệng Vũ Hân khiến Thành Nam há hốc. Cô gái dịu dàng này cũng nói được mấy từ như vậy sao trời? Mà sao cô lại chọn đối tượng là anh để chửi chứ. Anh nào có gây tội lỗi gì, ngược lại còn vừa đỡ cô khỏi ngã cơ mà.

- Hân…

Hữu Thiên tiến tới, anh cầm cổ tay Vũ Hân và kéo cô về phía mình. Cô ngước lên nhìn anh nhưng sao lại thấy dáng anh nhòe đi. Hữu Thiên bần thần người khi thấy những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi Vũ Hân. Đã bao lâu rồi… giờ sao anh lại phải nhìn thấy bộ dạng cô như ngày đó một lần nữa…

- Cậu đang làm cô ấy đau…- Thành Nam lên tiếng nhưng bị Vũ Hân cắt lời.

- Em phải làm sao đây?- Vũ Hân ôm lấy Hữu Thiên và chợt, anh thấy ngực mình ươn ướt.- Em… hình như yêu anh mất rồi…

Hữu Thiên khựng lại, con ngươi bỗng sa sầm xuống. Thành Nam đứng bên cạnh mà ngạc nhiên tới độ không thể thốt nên lời. Anh hết nhìn Hữu Thiên rồi lại nhìn Vũ Hân. Không thể, chẳng lẽ anh lại nhầm hay sao?

Vũ Hân bắt đầu khóc dữ dội hơn dù tiếng khóc ấy rất nhỏ. Nghe văng vẳng chỉ như một tiếng rên đau đớn. Hữu Thiên bỗng thấy tim mình quặn lại nhức nhối. Anh ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run bần bật của Vũ Hân. Anh muốn che chở, muốn bảo vệ và vỗ về cô. Nếu có thể anh chỉ muốn được làm cô hạnh phúc và vui vẻ nhưng… anh lại không thể.

Mái tóc Vũ Hân bay bay trước mắt anh. Những lọn tóc dài đã không còn, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mượt ấy, giờ chỉ còn ngắn thế này sao…

- Em… phải làm sao… em không thể yêu anh được… Em sợ mình sẽ làm tổn thương anh…

- Vậy thì đừng yêu.- Hữu Thiên nói, giọng anh có chút gì đó nghèn nghẹn.- Nếu điều đó khiến em cảm thấy tốt hơn.

- Nhưng em… lại rất khó chịu… em rất muốn chạy tới bên anh.- Vũ Hân vùi mặt vào ngực Hữu Thiên, hai tay vòng lấy ôm chặt lấy anh.- Em không thể dối lòng mình… em…

- Hân…- Chưa để Hữu Thiên nói hết câu, Vũ Hân đã đổ gục.

Lời nói cuối cùng của cô anh đã nghe thấy rất rõ dù giọng cô rất nhỏ, chỉ như gió thoáng qua tai. Anh đỡ lấy Vũ Hân trong tay rồi lặng đi theo tiếng thở nhẹ của cô. Thành Nam đứng đó, gương mặt bàng hoàng trân trân nhìn Hữu Thiên lẫn Vũ Hân. Những lời vừa rồi đều lọt vào tai anh không trừ một câu nào. Chỉ có lời cuối cùng là anh không nghe rõ. Hữu Thiên ngước mắt nhìn Thành Nam, anh không nói năng gì liền bế Vũ Hân lên xe và đặt cô ở hàng ghế sau.

- Cô ấy…- Thành Nam ấp úng.

- Chỉ ngủ thôi, chắc là uống khá nhiều.- Hữu Thiên nhìn qua cửa kính rồi quay người lại. Anh rút điếu thuốc và đưa lên miệng.- Vũ Hân có thói quen, nếu uống rượu thì nhất định sẽ không nôn ọe. Khi rượu ngấm mà không được xả tinh thần ngay lúc đó, nhất định cô ấy chỉ có nước ngủ. Nhưng chưa bao giờ cô ấy có hành động quá khích cả, lúc nào cô ấy cũng ý thức được mình đang làm gì…

Thành Nam nhìn Hữu Thiên một hồi lâu. Rốt cuộc anh… lại không hiểu gì về cả hai người này sao? Vũ Hân tự dưng nói yêu Hữu Thiên rồi lại khóc lóc tới mức không thể dỗ dành được. Nhưng trong mắt Hữu Thiên, Vũ Hân có thực sự là một người con gái mà anh muốn yêu, muốn bảo vệ cả đời hay không?

Hữu Thiên lôi điện thoại trong túi và bấm số gọi cho ai đó. Hành động đó càng khiến Thành Nam sốc hơn.

- Vũ Hân đang ở đây.

- …

- Tới đón cô ấy đi.

- …

- Ừ, tôi đang ở…

Hữu Thiên giập máy rồi quay sang nhìn bộ mặt không thể tin được của Thành Nam.

- Cậu… làm gì vậy? Tại sao lại gọi cậu ấy tới? Không phải Hân nói yêu cậu sao?

Hữu Thiên cười nhạt. Anh thả rơi điếu thuốc rồi lấy chân di di, đồng thời châm một điếu khác. Mắt anh long lanh nhìn ra phía xa. Anh muốn những ngọn gió cuốn trôi đi suy nghĩ vẫn vơ trong mình. Nhưng càng không muốn nghĩ tới thì những hình ảnh cùng giọng nói của Vũ Hân lại vang lên trong tâm trí anh. Anh đã cố gắng hết sức để khiến Vũ Hân có thể cười như bây giờ nhưng… tại sao quyết định đưa cô vào Nam với anh lại khiến cô suy sụp tới như thế… Chẳng lẽ anh đã sai rồi sao? Khiến cô trở nên như vậy là lỗi lầm của anh sao?

Chưa đầy 15 phút sau, chiếc Volvo trắng đã xuất hiện và phanh kít lại trước xe của Thành Nam.

- Đi từ nhà cậu tới đây mất ít nhất 30 phút vậy mà giờ đã tới rồi à.- Hữu Thiên nửa cười nửa không nhìn về phía trước rồi nói.

Mạnh Nguyên nhanh chóng xuống xe, anh nhìn Hữu Thiên rồi nhìn Thành Nam, rồi lại nhìn người đang nằm trong xe. Đôi mắt hiện rõ sự lo lẵng bỗng chốc sa sầm xuống. Anh tiến tới, cúi hẳn người rồi một lần nữa xác nhận người đang nằm ở ghế sau.

- Là cô ấy, không phải nhìn kĩ như vậy đâu.- Hữu Thiên vứt điếu thuốc trên tay xuống đất.- Cô ấy cắt tóc, không phải đội tóc giả.

- Cô ấy sao rồi?- Mạnh Nguyên thôi không dò xét nữa dù trong đầu anh là một mớ thắc mắc. Có điều dù anh có hỏi thì chưa chắc Hữu Thiên đã cho anh câu trả lời anh muốn.

- Uống say xong quay cuồng nhảy múa.- Thành Nam nói.- Sau khi thú tội thì ngủ rồi.

- Thú tội?- Mạnh Nguyên nheo mày nhìn Thành Nam.

- Ừ! Lời thú tội ngọt ngào.

Thành Nam nhìn Hữu Thiền rồi lắc đầu, anh quay đi không nói gì thêm. Mạnh Nguyên cũng không muốn hỏi gì cả. Anh mở cửa xe rồi bế Vũ Hân sang xe mình. Lúc này anh mới để ý tới bộ váy cô đang mặc. Chết tiệt! Sao nó lại ngắn và hở hang như vậy? Tủ quần áo của cô cũng có loại đồ này sao? Anh nghiến răng, nghiến lợi rồi cở chiếc áo khoác của mình ra và đắp ngang người cô.

Hữu Thiên đứng bên ngoài và lặng nhìn cảnh tượng đó. Ánh mắt anh vẫn u buồn, vẫn âu sầu như thế. Ngồi vào vị trí người lái, Mạnh Nguyên ngước mắt nhìn Hữu Thiên đang ra hiệu ở ngoài. Suy nghĩ một lúc, anh lặng lẽ gật đầu rồi phóng xe đi mất.

Vũ Hân ngủ chẳng biết trời đất là gì cả, ngay tới khi bị ai đóc bế xốc lên cũng không hề mở mắt. Đầu cô nghiêng bên này, ngả bên kia làm Mạnh Nguyên sợ hết hồn. Anh tháo dây an toàn rồi kéo cô lại gần. Để đầu cô dựa vào vai mình, một tay ôm lấy cô, anh mới yên tâm mà lái xe được.

Cảm nhận được hơi ấm của ai đó truyền tới, Vũ Hân càng rúc sâu hơn vào lòng Mạnh Nguyên. Thấy vậy anh liền ôm chặt lấy cô rồi hôn nhẹ vào mái tóc ngắn. Cô gái này cũng nghĩ tới chuyện cắt tóc sao? Cô làm anh bất ngờ quá. Trông Vũ Hân bây giờ trẻ hơn và dễ thương hơn nhưng lại cá tính kì lạ. Có điều tại sao cô lại phải làm như thế?

Dừng xe trước trung cư The Manor, Mạnh Nguyên xuống xe rồi bế Vũ Hân vào thang máy. Anh là một người đàn ông 1m82, cũng rất có cơ bắp nhưng khi bế Vũ Hân trên tay, anh vẫn cảm nhận được sức nặng của cô. Trông nhỏ nhắn vậy thì không thể nói là cô nhẹ cân được. Mở cửa nhà Vũ Hân, Mạnh Nguyên bế thẳng cô vào phòng ngủ rồi đặt cô xuống giường.

Đôi mày Vũ Hân hơi cau lại như bị ai đó làm cho khó chịu. Mạnh Nguyên ngồi bên cạnh cô, đưa tay khẽ vuốt đôi má. Anh khẽ chạm vào những đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn ấy. Một cảm xúc khó tả lại trào dâng trong anh.

Mạnh Nguyên cúi xuống rồi đặt trán mình lên trán cô, đôi mắt khẽ nhắm lại. Anh thực sự muốn bình tâm một chút. Hơi thở của Vũ Hân nhẹ nhàng, vờn trên da mặt anh khiến anh thấy ấm áp. Quả thực lúc này anh chỉ có ý nghĩ là muốn ôm chặt cô vào lòng. Nhưng dù Vũ Hân đang say tới mức không biết gì thì anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm thế. Anh muốn chờ tới ngày, cô tự nguyện vòng tay và ôm lấy anh.

- Anh… sẽ chờ em…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.