- Sếp vẫn nghỉ sao chị Phương?
Thư ký của Thành Nam lên tiếng chán nản. Mấy hôm nay do Mạnh Nguyên ốm và nghỉ thì những báo cáo lại được trực tiếp chuyển tới nhà cho anh. Những tưởng như vậy là điều may mắn vì anh sẽ không tra hỏi quá kĩ nữa. Thế mà dù ốm nằm liệt giường, anh vẫn hạch sách đủ điều, tra hỏi kỹ càng như anh chưa hề bị ốm vậy. Quả là sự mệt mỏi của cơn sốt cũng không làm anh quên đi cái bản tính vốn có của mình.
- Ừ, vẫn nghỉ. Sếp ốm nặng lắm!
Nghe thấy thế Vũ Hân lại thấy nhói đau nơi con tim. Gần đây mỗi khi thấy Mạnh Nguyên đi qua là cô lại cảm thấy như tim bị bóp nghẹn lại. Anh không thèm nhìn cô cũng tỏ ra như cô không tồn tại. Vũ Hân không thắc mắc vì sao anh lại như thế, cô chỉ dám tự cười chính mình. Chẳng phải cô chính là nguyên nhân sao. Nhưng không lẽ vì thế mà anh bệnh?…
- À, Vũ Hân!
- Dạ!- Vũ Hân ngẩng lên nhìn Mỹ Phương.
- Bản thiết kế của W do tôi không hiểu lắm nên không thể giải thích cho sếp được. Vậy nên chiều nay cô tới nhà sếp đi nhé!
- Tôi…
- Chị cẩn thận đó!- Trợ lý của Vũ Hân lên tiếng.- Em tới mà sếp cũng hỏi loạn lên làm em cứng cả họng.
Vũ Hân nhìn vào một khoảng lặng trước mặt. Cô đã cố tránh anh bằng cách nhờ trợ lý đem bản thiết kế tới rồi nhờ Mỹ Phương nhưng có vẻ cô nhất định phải đi rồi. Dường như với cô, lần nào gặp mặt anh cô cũng làm tổn thương anh…Cô… thực sự không muốn làm tổn thương anh thêm nữa…
…
- Cậu Nguyên ở trên phòng, thưa cô.
- Dạ!
Người giúp việc nhà Mạnh Nguyên là một người phụ nữ đứng tuổi. Vũ Hân được một người lớn tuổi xưng hô như vậy nên có cảm giác không quen. Cô bước chân lên tầng hai và tìm căn phòng, nơi mà sếp tổng của cô đang ở đó dưỡng bệnh.
Vũ Hân gõ cửa, không thấy ai trả lời. Gõ cửa lần nữa… cũng không thấy ai lên tiếng, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm xúc đáng sợ. Cô mạnh dạn bước vào. Một cảnh tượng chẳng mấy lạ lẫm và đáng để hoảng hốt thế nhưng nó lại khiến Vũ Hân như rơi vào một cái hố sâu đáng sợ. Mạnh Nguyên đang nằm im trên giường, lưng quay về phía cô và đắp chăn ngang cổ. Bên cạnh giường còn có cả túi truyền nước biển nữa. Dường như anh bị ốm rất nặng.
Mạnh Nguyên khẽ mở mắt và chờ đợi. Anh đã định ngồi dậy mở cửa khi nghe thấy Vũ Hân gõ lần thứ hai, nhưng nghĩ thế nào thì anh cũng muốn cô tự mở cửa và bước vào hơn. Cuối cùng thì cô làm như anh dự đoán thật. Cô luôn như vậy, lúc nào cũng tìm cách hắt hủi anh rồi lại trốn khỏi anh. Dù có là người gây ra lỗi lầm, là người làm tổn thương anh, cô vẫn cứ lảng tránh anh. Anh đã cố gắng lại gần nhưng cảm thấy mỗi lúc nghĩ rằng đã được ở gần cô thì khoảng cách cũng vì thế mà trở nên xa hơn.
Dạo này anh với cô có quá nhiều hiểu lầm, có quá nhiều tổn thương. Anh cũng vì lí do đó mà không tài nào tập trung vào công việc được. Tâm trí lúc nào cũng bị phân tán tư tưởng tới mức phát bệnh. Hôm nay người đưa bản thiết kế tới đáng lẽ phải là trưởng phòng thiết kế của W nhưng có điều anh muốn Vũ Hân đem tới thì tất nhiên sẽ không có chuyện vị trưởng phòng đó cầm tài liệu đứng đây. Chính vì rất nhớ cô, rất muốn trông thấy cô nên anh mới muốn được gặp Vũ Hân ở nơi riêng tư như thế này. Anh thực sự muốn xem xem cô sẽ hành động ra sao khi thấy anh ốm nặng.
Vũ Hân nhẹ nhàng tiến lại gần, rất cẩn thận để Mạnh Nguyên không vì thế mà thức giấc. Đôi mắt cô cứ dán chặt vào Mạnh Nguyên không rời. Tâm can rối bời như đang bị dày xéo tới đau thắt lại. Cô đứng đó, tâm trí hoàn toàn bất ổn định.
Mạnh Nguyên nghe có tiếng bước chân lại gần, anh biết Vũ Hân đang đấu tranh tư tưởng nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn giả vờ nhắm mắt thở đều đặn. Vũ Hân thì khác, đầu óc cô đang rất hỗn loạn. Bình thường Mạnh Nguyên rất nhạy bén, nếu có ai đó mở cửa vào thì dù đang ngủ cũng mở bừng mắt ra. Vậy mà lúc này anh lại cứ nằm im như thế khiến cô rất sợ. Hơi thở nhẹ nhàng của Mạnh Nguyên dù lúc này rất nhẹ nhưng nó cũng khiến nhịp tim cô cảm thấy bất ổn. Anh ốm nặng tới vậy sao?
“- Có lẽ sếp vẫn đang mệt lắm. Nghe cô giúp việc nói sếp không ăn uống được gì cả. Hôm trước còn thức khuya xem bản báo cáo nên còn ngất nữa.
- Ngất…- Vũ Hân lắp bắp.
- Ừ, vậy nên cô cũng lựa lựa mà nói chuyện.”
Vũ Hân đứng ngay cạnh giường mà không dám mở miệng đánh thức giấc ngủ của Mạnh Nguyên, cô chỉ đứng yên như một bức tượng. Trên tay cô là bản thiết kế do chính tay cô lựa chọn và chỉnh sửa. Mấy bản thiết kế lần trước được đưa tới, anh đều ném qua một bên do những những thiết kế đó không hợp lý và quá tầm thường. Cuối cùng Vũ Hân được sếp chỉ đích danh sẽ là người chọn thiết kế để trình lên anh. Nhưng nhìn bộ dạng anh thế này cô lại không muốn anh chú tâm vào công việc chút nào.
- Vào rồi thì em cũng nên chào hỏi gì đi chứ. Cứ đứng sau lưng tôi, bộ em tính dọa tôi chết sao?
Mạnh Nguyên không chịu đựng được thêm nên mới cất tiếng. Nói dứt câu thì anh từ từ ngồi dậy, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn Vũ Hân. Nhưng trước mắt anh chợt tối sầm lại bởi vì thay đổi trạng thái đột ngột. Anh phải mất một lúc thì mới nhìn rõ Vũ Hân. Như với dự đoán, con mắt Vũ Hân mở to, cô bất động với hình dạng hiện tại của anh. Hơn tuần nay cô không lui tới văn phòng Tổng giám đốc, cũng không có họp hành gì với anh cả nên khi thấy Mạnh Nguyên trong bộ dạng này, cô thực sự sợ hãi.
Ban đầu nghe thư ký của anh là Mỹ Phương nói rằng anh bị ốm. Vũ Hân cứ nghĩ chắc chỉ là cảm nhẹ, ai dè sự thật lại khiến cô sốc tới mức này. Không hiểu có phải do căn phòng thiếu ánh sáng hay không mà trông gương mặt Mạnh Nguyên lại xanh xao, đôi mắt thâm thâm như thiếu ngủ. Bỗng dưng Vũ Hân thấy mình thật tồi tệ. Mạnh Nguyên đối với cô không phải là không có cảm giác. Mà nhất là từ khi những chuyện đó xảy ra, lúc nào cô cũng nghĩ tới anh. Nhớ như in ánh mắt ảm đam, ánh mắt thất vọng chán chường, ánh mắt cố níu kéo. Thế nhưng hơn 1 tuần qua anh hoàn toàn lờ tịt cô đi, không thèm gặp mặt mà cô gặp cũng chỉ lạnh lùng nói bâng quơ vài câu rồi thôi. Bản thân cô lúc đó cũng thấy nhớ anh lắm nhưng tất cả cũng chỉ vì cô quá ngoan cố, đã gây ra vết thương lòng không thể xóa mờ cho anh.
Thấy Vũ Hân đang trong trạng thái thẫn thờ nhìn mình, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng chứ không có vô cảm như trước đây nữa. Mạnh Nguyên lúc ấy đã không còn quan tâm tới điều gì cả. Anh chỉ định dọa cô một chút nhưng không nghĩ cô lại sợ tới xanh mặt như vậy. Anh khẽ nở nụ cười, và nụ cười đó cũng có nghĩa trấn an cô rằng anh không sao. Sau khi bị nụ cười của anh đánh thức, Vũ Hân nhìn đi chỗ khác rồi chìa bản thiết kế ra trước mặt Mạnh Nguyên.
- Xong rồi à?- Mạnh Nguyên hỏi, đôi chân mày nhướn lên.
- Dạ vâng.
- Không cần hỏi lại tôi vấn đề ở đâu mà vẫn chỉnh sửa được sao?
- …
Bản thiết kế trước do chuyên viên phòng thiết kế của W phụ trách đã bị sếp tổng ném bay không thương tiếc vì cái tội… tự biên tự diễn mà không chú ý tới nhu cầu của đối tượng mua hàng. Thiết kế một bộ đồ mà anh đã nói thẳng rằng không hiểu cho nam hay nữ mặc. Lần sau, bộ phận thiết kế đã chuyển giao trọng trách nặng nề lại cho trưởng phòng của mình. Trưởng phòng thiết kế thì nhẹ hơn, tuy kinh nghiệm ở đời có thừa nhưng gặp một anh chàng “củ chuối” như sếp tổng của họ đây thì vị trưởng phòng ấy còn thua xa.
Sau khi nghe được tin Vũ Hân sẽ nhận nhiệm vụ lần này, cả phòng thiết kế như trút được gánh nặng. Cuối cùng Vũ Hân đành phải ra tay dưới sự trợ lực của cả phòng thiết kế. Bởi cô nhất quyết không đi gặp Mạnh Nguyên để hỏi vấn đề nằm ở đâu. Mà nếu cô không làm được thì Mạnh Nguyên kiểu gì cũng sẽ trách tội phòng thiết kế đã ra những mẫu quần áo không ra thế thống gì. Nhưng quả thực trình độ của Vũ Hân có cao tới đâu thì khi nghe mọi người tường trình lại buổi gặp mặt với sếp, cô cũng chỉ muốn khóc ra nước mắt. Hầu hết những câu hỏi của anh quá hóc búa, quá chuyên sâu khiến cô cũng thấy không thể trả lời nổi. Quả thực thì cô không biết phải chọn bản thiết kế nào và chỉn
h sửa sao cho đúng, sao cho hợp lý.
Thấy Vũ Hân im lặng, anh cũng không nói gì chỉ nhận lấy bản thiết kế cô đưa rồi đặt trên chiếc chăn đang đắp ngang thân. Đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ Hân còn cô thì lại không dám nhìn anh. Với lấy cốc nước đặt trên bàn, anh uống một ngụm rồi cầm nó trên tay. Một lúc sau, có vẻ cô để ý thấy được Mạnh Nguyên không động chạm gì tới bản thiết kế của cô nên đã ngẩng lên. Bắt gặp ánh mắt có chút thần thái của anh, cô hơi đờ đẫn nhưng vẫn cố hỏi.
- Anh… – Vũ Hân nhìn thấy ánh mắt chờ đợi, mong mỏi của Mạnh Nguyên thì lại không thể thốt ra mấy chữ “anh đã đỡ hơn chưa”. Câu nói ấy như bị mắc lại ở cổ họng, cô buột miệng.- Sếp… không xem sao?
- Em tới đây chỉ để đưa tôi thứ này à?- Đôi mắt sáng của Mạnh Nguyên bỗng chốc sa sầm lại.
- Dạ?- Vũ Hân ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.- Vâng…
- Tôi bị ốm gần tuần nay, giờ mới thấy em tới.- Anh dừng lại dò hỏi thái độ của Vũ Hân rồi hít một hơi nói tiếp.- Không hỏi han gì mà… lại chỉ vì cái bản thiết kế chết tiệt kia à?
- …
Vũ Hân tự dưng cảm thấy sợ hãi, vẻ tự tin, lạnh lùng cố gắng tạo ra bỗng chốc bay biến. Giọng nói trầm trầm nhưng đầy uy lực của Mạnh Nguyên khiến cô lùi vài bước. Mắt cô cứ mở to nhìn gương mặt đang tức giận của anh.
- Tôi… vì sắp tới đợt ra sản phẩm mới nên mới làm gấp để báo cáo lên sếp. Nếu cần chỉnh sửa gì thì…
Rắc… Tiếng động khô khốc vang lên làm tim Vũ Hân như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mạnh Nguyên trừng mắt nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt bóp vỡ cả chiếc cốc thủy tỉnh. Máu dần chảy ra tấm chăn trắng tinh ấy khiến cô sợ hãi. Cô bất giác đưa tay lên bụm miệng, mắt mở to nhìn anh.
- Đi…
- …
- Tôi nói em về đi…- Mạnh Nguyên cố gắng nói một cách bình tĩnh.
Môi Vũ Hân run run muốn nói câu gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Cô vội vàng quay người bỏ chạy khiến trái tim Mạnh Nguyên như bị đâm một nhát dao vậy. Anh khẽ nhắm mắt, đôi mày nhíu lại một cách khó chịu, bàn tay đang chảy máu chợt nhức nhối không yên. Quả thực anh không nghĩ Vũ Hân sẽ hoảng sợ tới mức bỏ chạy như thế.
- Mình đúng là thằng ngu…- Mạnh Nguyên cười nhạt nhìn vào bàn tay đang đầy máu, tim không ngừng nhói lên đau tới thắt lại.
Anh thua rồi, hoàn toàn thua cô gái đó rồi. Anh không thể bình tĩnh được nữa. Tất cả những gì anh cố gắng đều trở thành con số không. Dù anh có làm gì thì cô cũng không chấp nhận anh và lúc nào, anh cũng chỉ có thể nhìn tấm lưng của cô khi cô quay đầu bước đi. Anh đã tự hỏi tại sao mình lại có thể chịu đựng nhiều tới như thế. Tại sao có thể vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện trái với tính cách của anh như thế. Nhưng… anh không biết phải giải thích ra sao nữa. Chỉ cần trông thấy cô là anh lại muốn ôm lấy. Dù cô có tức giận, với anh điều đó cũng không đáng gì cả. Chỉ cần ngăn được những giọt nước mắt cứ trực trào ra kia, khiến nụ cười trên môi cô xuất hiện thì anh chấp nhận đánh đổi tất cả để có được…
Rầm rầm… Tiếng bước chân gấp gáp, mạnh mẽ nện xuống nền nhà làm Mạnh Nguyên như tỉnh lại lần nữa. Chợt anh mở to mắt và nhìn ra cửa, Vũ Hân đứng đó, trên tay là chiếc hộp dụng cụ y tế cá nhân.Gương mặt hốt hoảng tốt độ của cô lúc đó, có lẽ anh… sẽ chẳng bao giờ quên được. Cô nhanh chóng tiến lại gần và ngồi xuống giường nhìn vào bàn tay anh mà suýt chút nữa thì bật khóc. Đôi mắt cô rưng rưng nhìn bàn tay đầy máu ấy mà thấy rùng mình. Vốn dĩ Vũ Hân sợ máu, nhìn thấy máu là bủn rủn chân tay. Nhưng giờ bắt cô nhìn anh như thế cô quả thực không cam tâm. Những gì gọi là khoảng cách, là chịu đựng của cô trong thời gian qua đều bị ném sang một bên. Giờ cô chẳng quan tâm gì ngoài việc mình phải làm sao để bàn tay kia ngừng chảy máu.
Cô nhẹ nhàng càm bàn tay Mạnh Nguyên lên sát trùng và cẩn thận rửa vết thương. Cũng may là chiếc cốc vỡ khiến tay chỉ bị những mảnh thủy tinh cứa vào. Chứ nếu là vụn thủy tinh thì cô buộc phải đưa anh đi bệnh viện mất. Thấy bộ dạng lo lắng tới mức đổ cả mồ hôi của Vũ Hân, trên môi Mạnh Nguyên khẽ nở nụ cười.
- A…
- Anh đau sao?- Vũ Hân rụt tay lại đưa mắt nhìn Mạnh Nguyên đầy lo lắng.
- Không sao.- Mạnh Nguyên cười.- Em cứ làm tiếp đi.
Vũ Hân gật đầu. Vì cô biết vết thương nếu động vào thì sẽ rất đau nên cố hết sức làm nhẹ nhàng hơn cả ban nãy. Cuối cùng thì cô cũng băng cho anh xong. Nhưng đôi mắt ấy cứ nhìn bàn tay đang băng trắng mà không hề ngẩng lên nhìn Mạnh Nguyên. Bất giác anh nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Vũ Hân lên và khiến cô nhìn mình.
- Em sợ à?- Đôi mắt Vũ Hân lúc này đã đong đầy nước.
- …- Vũ Hân không ngần ngại gật đầu.
- Lo lắng cho anh đúng không?- Mạnh Nguyên cố gắng kiềm chế nụ cười.
- …- Chần chừ một lúc, Vũ Hân cũng gật đầu.
- Vậy… thấy anh như vậy em có đau chút nào không?
- …
Vũ Hân nhìn Mạnh Nguyên rồi bất giác nước mắt cô chảy dài xuống hai má. Mạnh Nguyên bối rối liền đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh vội vã kéo cô lại, ôm vào lòng rồi an ủi.
- Em không trả lời cũng được nhưng đừng khóc… Hân à…
Ở trong lòng anh, Vũ Hân vẫn nấc cụt. Dù nước mắt đã cố kiềm chế lại rồi nhưng vẫn rơi nhỏ giọt. Nghe thấy anh gọi tên mà cô cứ ngỡ mình đang nghe lầm, nước mắt chợt ngưng lại ngay tắp lự. Đây là hơi ấm của anh, hơi ấm này đã có lần cô cảm nhận được. Là hơi ấm mà cô cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ được cảm nhận nữa. Thực sự là… cô lại không thể kiềm chế bản thân hay sao… Ý chí của cô lại gục ngã trước con tim mình như thế sao?
- Em khiến anh đau lắm biết không!- Mạnh Nguyên khó nhọc nói, anh khẽ vuốt lên mái tóc ngắn màu hạt dẻ của Vũ Hân.
- Anh đau sao?- Vũ Hân giật thót thoát khỏi vòng tay Mạnh Nguyên.- Anh đau ở đâu?- Cô đưa đôi mắt lo lắng nhìn anh.
- Ở đây.- Mạnh Nguyên cầm tay Vũ Hân và đặt tay cô vào ngực anh.
Khuôn mặt nhợt nhạt của Mạnh Nguyên khiến Vũ Hân cũng đau đớn tới mấy phần. Cô lặng nhìn anh rồi dùng tay, xoa xoa trái tim Mạnh Nguyên khiến anh hơi bất ngờ. Bàn tay ấy dừng lại rồi nhẹ nhàng đưa sang hai bên ôm lấy thắt lưng anh. Gương mặt Vũ Hân áp vào trái tim đang đập một cách mất kiểm soát của Mạnh Nguyên rồi nói.
- Em xin lỗi… em biết phải làm sao bây giờ…
Phải, cô phải làm thế nào đây khi mà vết thương trong lòng anh cứ mỗi lúc một lớn dần. Cô đã không ngừng gây ra nỗi đau đó, cô cũng sợ rằng mình không đủ khả năng để chữa lành cho anh. Đối với cô, tình yêu là một thứ tình cảm không thể với tới. Cô không thể yêu bất cứ ai được nữa nhưng sao… cô lại yêu người con trai này. Phải chăng là vì sự chân thành, nhiệt tình của anh? Cô sợ rằng mình yêu anh quá nhanh thì đó sẽ chỉ là một tình yêu trong thoáng chốc. Nhanh chóng tới cũng sẽ nhanh chóng rời xa cô.
- Bất kể anh muốn gì sao?- Mạnh Nguyên hỏi, chính anh cũng hơi ngạc nhiên.
Vũ Hân lặng lẽ gật đầu. Rồi Mạnh Nguyên giữ lấy vai cô, để cô nhìn vào mắt anh. Đôi mắt Vũ Hân không nói dối, đôi mắt ấy rất chân thành. Mạnh Nguyên mỉm cười rồi nhanh chóng kéo cô lại gần, áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi nhỏ bé của cô. Vũ Hân mở to mắt, mặt nóng bừng. Mạnh Nguyên, một tay giữ cổ Vũ Hân, một tay ôm cô mỗi lúc một chặt khiến cô cảm thấy mình không có lối thoát. Vũ Hân thấy tim mình đang đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng không nghĩ được thêm gì cả.
Nụ hôn lần này cũng giống như nụ hôn cuồng nhiệt như đêm ở bãi biển. Vậy mà sao Vũ Hân lại thấy toàn thân mình nóng bừng. Cảm giác trên mây cứ len lỏi khắp tâm trí.
- Em ác lắm có biết không?- Mạnh Nguyên trách móc nhưng môi anh vẫn quấn lấy Vũ Hân khiến cô không có cơ hội tháo chạy.- Anh sẽ trừng phạt em.
Mạnh Nguyên có lẽ đã kiềm chế bản thân rất lâu bởi khi ở bên Vũ Hân, anh không còn là Mạnh Nguyên cao ngạo của ngày thường. Anh đã từng bị cô đùa giỡn bằng nụ hôn và giờ thì anh sẽ đáp trả lại. Nhưng trên tất cả sự hờn dỗi và kìm nén đó chính là một thứ tình cảm đang bùng lên mãnh liệt. Bằng mọi cách, anh sẽ giữ cô ở bên như lúc này. Bởi một khi cô đã đồng ý ở bên anh, anh nhất quyết sẽ không buông tay cô ra.
Vũ Hân cảm thấy mỗi lúc Mạnh Nguyên càng hôn mãnh liệt hơn khiến cô không thể thở nổi. Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đã lướt qua bờ môi cô, tách hai hàm răng và chu du vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô mà đùa nghịch. Phải mất tới một lúc, Vũ Hân mới để tâm trí thoải mái và phối hợp cùng anh được.
Lòng cô lúc này rất ám áp, rất yên bình. Cô cũng không nghĩ tới những khoảng cách mà cô đã vạch ra giữa hai người. Tấm trí cô lúc này hoàn toàn chỉ chứa đựng hình ảnh của anh. Chỉ trong khoảnh khắc ấy cô đã ước rằng… thời gian ngừng trôi, những muộn phiền đều tan biến…
- Em sẽ bị ốm mất thôi.- Mạnh Nguyên rời Vũ Hân rồi nhìn vào mắt cô, trán anh tựa vào trán cô rồi nói.- Hân, em là cừu non thật sao?
- Hai câu ấy đâu có liên quan tới nhau.- Vũ Hân vừa thở vừa nói.
- Ừ! Vậy trả lời từng câu một đi.- Mạnh Nguyên khẽ nựng đôi má bầu bĩnh của Vũ Hân.
- Chắc không vì hôn anh mà em bệnh đâu, sức khỏe em khá tốt.- Vũ Hân cười nhẹ.- Còn là cừu non thật hay giả thì… tùy thuộc vào anh là sói già gian ác hay ngây thơ.
- Haha…- Mạnh Nguyên bật cười thích thú.- Cừu non đối đáp giỏi lắm!
- Sếp quá khen.
- Hân! Từ nay khi ở một mình với anh, nhất quyết không được gọi anh là sếp.
- Nhưng anh là sếp mà.- Vũ Hân cố cãi.
- Nhưng khi ở với em, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.- Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân đang lúng túng.- Nhớ chưa?
Vũ Hân nghĩ cho tới lúc này việc cô hành động như thế là đúng hay sai? Cô dù đã cố đẩy anh ra nhưng cuối cùng vẫn là chạy về và ôm lấy anh, tìm kiếm hơi ấm từ anh. Giống như lúc này, cô thấy trái tim mình bình lặng và ấm áp. Anh cũng không có cảm giác bị xa lánh, không còn sự kiêu ngạo của bản thân, anh cũng chỉ muốn là một người đàn ông yêu cô, chiều chuộng cô, muốn đem tới cho cô những gì là tốt nhất.
- Ừm… em nhớ rồi sếp!
- Nói nữa anh phạt em đó.
- Đứng góc tường hay đánh vô mông vậy?
- Ở lại với anh…
Và đêm đó dù rất muốn nhưng Mạnh Nguyên cũng để Vũ Hân về vì anh sợ cô sẽ lây bệnh của anh. Vũ Hân trông chẳng thương nhớ, níu kéo anh chút nào thế mà anh cứ giữ chặt tay cô cho tới khi cô đi tới, hôn lên đôi môi hờn dỗi của anh thì anh mới thỏa mãn và buông tay ra.
- Hứa với anh! Em sẽ sống thật với chính mình… nhé!!
Nụ cười và cái nắm tay đó chính là khởi đầu của hạnh p
húc nhưng… cũng chính là khởi đầu của những dằn vặt và nỗi đau…
Nhưng hãy vượt lên trên tất cả những điều đó và vượt qua… Dương Vũ Hân…