Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 1: Chương 1






Thành phố Lâm nằm bên bờ sông Bích Ba. Mỗi khi mùa xuân về, cả thành phố phảng phất được bao trùm bởi sương mù ẩm ướt và mát lạnh.

Một ngày sắc trời u ám bình thường, cục cảnh sát thành phố có một sự xao động bất thường.

Bởi vì đại đội cảnh sát hình sự xuất hiện hai nữ cảnh sát thực tập trẻ tuổi.

Đây vốn không phải chuyện to tát. Nhưng hai cô gái trẻ mới ngồi trong văn phòng một lúc đã thu hút sự chú ý của không ít cảnh sát, có người thậm chí thò đầu vào cửa quan sát hai cô gái.

Bởi vì trông bọn họ rất đặc biệt.

Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Triệu Hàn là người liên lạc thực tập của hai cô gái. Lúc này, anh cũng như các đồng nghiệp khác, ngẩn người nhìn hai cô gái trẻ trước mặt.

Một cô rất xinh đẹp, còn một cô...trông hơi kỳ quái.

Cô gái ngồi bên tay trái tên Diêu Mông, là nghiên cứu sinh tâm lý tội phạm đại học Công an. Cô có đôi mắt to và mái tóc dài, tuy chỉ mặc quần jeans và áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn giống người mẫu bước ra từ tạp chí tuổi trẻ. Sơ yếu lý lịch của cô tương đối hoành tráng: Học bổng của nhà trường, cán bộ xuất sắc, người chủ trì chương trình phát thanh của trường, Top 10 tuyển thủ xuất sắc trong cuộc thi hùng biện...

Triệu Hàn có dự cảm, Diêu Mông sẽ trở thành hoa khôi mới của ngành cảnh sát thành phố Lâm.

Cô gái còn lại tên là Hứa Hủ...

Trên sơ yếu lý lịch, thành thích của Hứa Hủ rất xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu toàn trường đại học.

Nhưng Triệu Hàn nghi ngờ, không biết cô làm thế nào để thi vào trường công an. Bởi vì cô có vẻ không cao tới một mét sáu. Thân hình cô vừa gầy vừa nhỏ bé, dù ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cũng giống thiếu nữ vị thành niên. Làn da cô trắng đến mức không một chút sắc hồng, ngũ quan thuộc loại bình thường. Nhìn lướt qua, trông cô giống...đúng rồi, giống nhân vật ma cà rồng trong phim Mỹ. Nhưng cô lại mặc chiếc áo khoác dài màu đen nghiêm chỉnh, áo khoác dài đến tận mắt cá chân, không hợp với bộ dạng non nớt của cô, khiến cô có vẻ kỳ quái và buồn cười.

Tên của cô, Hứa Hủ, đọc là Xuxu?

Suỵt Suỵt?  (phiên âm của từ "suỵt" cũng là "xu", giống tên của Hứa Hủ)

Triệu Hàn hơi buồn cười, nhưng vốn là một chàng trai trẻ hiền hậu và lịch sự, nên anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, thôi không quan sát Hứa Hủ.

Anh vừa định mở miệng, đúng lúc Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt của cô khiến Triệu Hàn hơi ngây người.

Mấy phút trước đó đều là Diêu Mông trò chuyện với anh, Hứa Hủ chỉ trầm mặc lắng nghe, thậm chí dường như chưa từng nhìn   thẳng anh một lần.

Bây giờ Triệu Hàn mới phát giác, đồng tử của cô đặc biệt đen, đen đến mức khó diễn ra. Ánh mắt cô vô cùng bình thản và đúng mực.

Anh đột nhiên có cảm giác, cô đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô biết anh nghĩ gì về cô.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Hứa Hủ lại cúi đầu, khôi phục bộ dạng trắng bệch uể oải đó.

Triệu Hàn ho khan một tiếng: "Mấy ngày này Quý đội phó nghỉ phép không đi làm. Khi nào anh ấy trở về, anh ấy sẽ quyết định thầy giáo hướng dẫn thực tập của hai em."

Mắt Diêu Mông đột nhiên sáng ngời: "Có phải là tiền bối Quý Bạch, người có tỷ lệ phá án cao nhất ở khu vực Tây Nam không ạ?"

Triệu Hàn mỉm cười gật đầu.

"Liệu anh ấy có hướng dẫn bọn em không?" Hứa Hủ bất chợt nói xen ngang, thanh âm của cô mềm mại yếu ớt.

Triệu Hàn trả lời: "Phải đợi Quý đội về mới quyết định."

Quý Bạch không xa lạ với giới nữ cảnh sát trẻ tuổi trẻ. Mọi người đều nói, anh có bề ngoài nho nhã nhưng tiếp xúc lâu ngày mới biết, anh đẹp trai bao nhiêu thì bụng dạ cứng rắn bấy nhiêu, bất kể là đối với tội phạm hay đối với những cô gái có cảm tình với anh.

Vì vậy, mặc dù cục trưởng từng đích thân dặn dò, để đội phó đại đội cảnh sát hình sự Quý Bạch và một cảnh sát có kinh nghiệm dẫn dắt hai sinh viên xuất sắc này. Nhưng Triệu Hàn hiểu rõ tính cách của Quý Bạch, anh làm sao đủ lòng nhẫn nại hướng dẫn sinh viên thực tập? Còn là nữ sinh yếu ớt?

"Anh là người liên lạc thực tập của các em. Gặp bất cứ chuyện gì các em đều có thể tìm anh." Triệu Hàn nói: "Đây là tài liệu "Thực tập cần biết", các em hãy xem đi."

Hai cô gái nhận tập tài liệu, xem rất chăm chú. Một lúc sau, thấy hai cô không lên tiếng thắc mắc, Triệu Hàn mới cất giọng hiếu kỳ: "Cho anh hỏi một câu, các em học ngành này, vậy các em cảm thấy phân tích tâm lý có tác dụng đối với việc phá án hay không?"

Triệu Hàn vừa dứt lời, Diêu Mông trả lời ngay: "Em thấy rất hữu dụng, nhưng chúng em mới chỉ nắm một số lý luận, thiếu kinh nghiệm vận dụng thực tế. Vì vậy từ nay về sau, bọn em chắc sẽ  thường xuyên cần thỉnh giáo anh Triệu. Đến lúc đó mong anh đừng chê phiền phức."

Triệu Hàn mỉm cười: "Em đừng khách sáo, chúng ta học tập lẫn nhau."

Anh đưa mắt qua Hứa Hủ, cô gật đầu nhè nhẹ: "Em cũng nghĩ vậy." Sau đó cô liền ngậm miệng, dường như không muốn nói một câu thừa thãi.

Triệu Hàn nghĩ thầm, cô gái này đúng là không biết giao tiếp, sau này trong công việc chỉ e sẽ vấp phải trắc trở.

Diêu Mông ở bên cạnh vẫn mỉm cười ngọt ngào, tựa hồ đã quen với thái độ lạnh nhạt của Hứa Hủ. Nhưng ánh mắt của cô nhìn Triệu Hàn, toát ra vẻ áy náy bất lực.

Có điều Triệu Hàn không để tâm, anh vừa cười vừa nói đùa: "Hai em thử phân tích con người anh, xem ai nói chuẩn hơn?"

Người bình thường luôn coi phân tích tâm lý là một loại mơ hồ bí ẩn như đoán số mệnh, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lắm lời này cũng không ngoại lệ.

Diêu Mông chớp mắt: "Anh Triệu, đây là đề thi sao?

"Cứ coi như đề thi đầu tiên của các em trong thời gian thực tập đi."

Những người khác thuộc đội cảnh sát hình sự đều đi họp hoặc ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba bọn họ. Ánh nắng buổi chiều chiếu vào cửa sổ, khiến văn phòng vừa sáng sủa vừa trống trải.

Triệu Hàn bị hai cô gái trẻ nhìn dò xét từ trên xuống dưới, anh bất giác hơi hồi hộp.

Ánh mắt thanh lạnh của Hứa Hủ dừng lại trên mặt Triệu Hàn. Triệu Hàn tưởng cô sẽ mở miệng, ai ngờ cô vẫn trầm lặng như cũ, ngón tay cô đặt trên đầu gối, phảng phất gõ nhịp nhàng theo quán tính.

Thân hình nhỏ bé yếu ớt nhưng cô lại có động tác của một người đàn ông. Ngón tay cô vừa trắng vừa thanh mảnh, tựa hồ có thể gãy bất cứ lúc nào, khiến Triệu Hàn bỗng có cảm giác khó chịu không diễn tả thành lời.

Một lúc sau, ánh mắt của Diêu Mông cũng quay về mặt Triệu Hàn, bộ dạng của cô nóng lòng muốn thử sức.

"Ai nói trước?" Triệu Hàn hỏi.

Lúc này, Hứa Hủ nhìn Diêu Mông bằng ánh mắt nhàn nhạt.

Diêu Mông tựa hồ không chú ý, cô chỉ nhìn Triệu Hàn: "Để em nói trước."

Triệu Hàn chú ý đến chi tiết này, anh thấy hơi kỳ lạ. Anh và hai cô gái lần đầu tiên gặp mặt, tin tức phân tích từ người anh chắc chắn có hạn. Người nói trước đương nhiên là người chiếm ưu thế.

Hai cô gái là bạn học cùng khóa nhưng xem ra quan hệ không thân thiết. Vậy mà Hứa Hủ lại có ý nhường Diêu Mông nói trước, tại sao chứ?

Diêu Mông chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, bề ngoài của anh có vẻ tùy ý nhưng trên thực tế anh là người có kỷ luật. Bàn làm việc của anh tương đối lộn xộn, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ phát hiện tài liệu sắp xếp theo thứ tự thời gian, tài liệu vụ án được phân loại rõ ràng. Hơn nữa, tài liệu anh vừa đưa cho chúng em đọc cũng trình bày đâu ra đấy.

Tiếp theo, anh rất dễ làm quen, hơn nữa luôn nghĩ cho đối phương. Có thể nhìn ra điểm này từ ngôn ngữ và cử chỉ của anh. Em còn chú ý, tài liệu "Thực tập cần biết" mà anh chuẩn bị cho bọn em không phải tài liệu chính thức, mà anh tự chuẩn bị. Bởi vì trong đó sử dụng rất nhiều khẩu ngữ, hơn nữa còn đặc biệt ghi rõ ký túc xá nữ, nhà ăn, thậm chí có cả vị trí trung tâm thương mại..."

Diêu Mông nói đến đây, Triệu Hàn nở nụ cười vui vẻ.

Diêu Mông như được khích lệ, ngữ điệu của cô nhanh hơn: "Thứ ba, anh có bạn gái, bởi vì anh đeo một sợi dây chuyền rất đẹp. Vừa rồi trong lúc nói chuyện với chúng em, anh vô ý thức sờ mặt dây chuyền mấy lần, biểu cảm của anh rất dịu dàng.

Thứ tư, anh rất ham học hỏi. Tuy việc anh đề nghị chúng em phân tích con người anh xuất phát từ hưng phấn nhất thời, nhưng khi em bắt đầu giảng giải, anh chăm chú lắng nghe, nhãn cầu đảo đi đảo lại, chứng tỏ anh đang suy nghĩ. Cuối cùng..."

Diêu Mông cầm khung ảnh đặt trên bàn, nở nụ cười rạng rỡ: "Anh rất tự hào về công việc của mình, hơn nữa anh còn vô cùng kính nghiệp. Những tấm ảnh chung với đội cảnh sát này được anh đặt ở vị trí trang trọng ở trên bàn. Em tạm thời chỉ có thể phân tích bấy nhiêu. Nếu có điểm không đúng, mong anh bỏ qua..."

Triệu Hàn cười: "Anh đâu có tốt như em nói. Tuy nhiên phân tích của em hay quá."

Nụ cười trên môi Diêu Mông càng ngọt ngào hơn. Cô uống một ngụm trà, hai người đồng thời đưa mắt về phía Hứa Hủ.

Hứa Hủ vẫn giữ nguyên bộ dạng nhà sư ngồi thiền, gương mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào. Chỉ là lúc này, ngón tay gõ gõ trên đầu gối của cô đã duỗi thẳng.

Triệu Hàn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Diêu Mông đã phân tích tương đối toàn diện và chính xác, Hứa Hủ còn có thể nói ra điều gì?

Lẽ nào cô kết luận một câu: em cũng đồng ý với quan điểm của bạn ấy?

Triệu Hàn nghi hoặc, cô gái trẻ này rốt cuộc không thích biểu hiện, hay thật ra đầu óc chẳng có gì?

Giống như chứng minh suy nghĩ của Triệu Hàn, Hứa Hủ mở miệng: "Em đồng ý quan điểm của bạn ấy."

Triệu Hàn không biết nói thế nào mới phải.

Ai ngờ Hứa Hủ nói tiếp: "Em xin bổ sung thêm vài điểm."

Triệu Hàn còn chưa có phản ứng, đôi mắt đen nháy lạnh nhạt của cô gái trước mặt đã nhướng lên nhìn anh chăm chú.

Có điều, cô dường như không quen nhìn thẳng vào mắt người khác một lúc lâu, vì thế cô nhanh chóng cụp mi, tránh ánh mắt của Triệu Hàn. Sau đó, cô cất giọng trầm tĩnh, nghe có một vẻ dịu dàng và êm tai lạ thường:

"Anh đúng là có bạn gái, nhưng mới xác lập mối quan hệ chưa đến ba tháng. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái anh, món quà tặng bạn gái, anh để trong ngăn kéo thứ nhất bên phải.

Cánh tay phải của anh bị thương trong thời gian gần đây;

Anh có người chị gái, diện mạo không tồi..."

Nghe đến đây, Triệu Hàn hoàn toàn hóa đá, đầu óc anh bật ra ý nghĩ: lẽ nào Hứa Hủ từng điều tra anh?

Lúc này, Hứa Hủ giơ tay, ngón tay cô lướt qua một khung ảnh ở tận cùng bên trái, dừng lại trên chiếc bật lửa bên cạnh khung ảnh. Cô cúi đầu ngắm nghía một lúc, khóe miệng ẩn hiện ý cười:

"Ở vị trí trang trọng nhất trên bàn làm việc của anh không phải là khung ảnh, mà là chiếc bật lửa Zippo thuộc hàng số lượng hạn chế này.

Anh và Quý đội phó tương đối thân thiết, anh rất kính trọng anh ấy. Chiếc bật lửa này là do anh ấy tặng anh, có lẽ vào dịp sinh nhật của anh hay thăng cấp  nào đó.

Sau đó, anh tìm cơ hội tặng lại anh ấy một đôi giày thể thao giá không rẻ."

Nói đến đây, Hứa Hủ lại nhướng mắt nhìn Triệu Hàn: "Cảnh sát Triệu, nghiên cứu phân tích tâm lý là dự đoán khả năng có thể xảy ra. Đây là những kết luận em cho rằng có khả năng lớn nhất."

Ngữ khí của cô vẫn bình thản như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Hàn bộc lộ sự nôn nóng và chờ đợi , phảng phất mong chờ đáp án của anh. Vào thời khắc này, Hứa Hủ cuối cùng cũng thể hiện cô vẫn chỉ là một học sinh.

Triệu Hàn mở to mắt: "Sao...sao em biết những điều này?"

Diêu Mông ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối cầm tách trà lắng nghe. Bây giờ cô mới nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, cười nói: "Anh Triệu, Hứa Hủ rất xuất sắc."

Nghe Diêu Mông nói vậy, Hứa Hủ để lộ nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt chững chạc của cô đột nhiên sáng bừng, hai má trắng bệch hơi ửng đỏ.

Bắt gặp nụ cười đầu tiên trên gương mặt Hứa Hủ trong ngày hôm nay, đầu óc Triệu Hàn bất chợt vụt qua ý nghĩ, thảo nào vừa rồi cô nhường Diêu Mông nói trước. Bởi vì cô biết rõ, nếu cô lên tiếng trước, Diêu Mông sẽ không còn lời nào để nói.

***

Sau giờ tan tầm, Triệu Hàn một mình ngồi trầm tư trong văn phòng.

Nếu nói suy đoán của Diêu Mông có căn cứ đàng đoàng, thì kết luận của Hứa Hủ hoàn toàn là trời ơi đất hỡi. Nhưng cô đều nói đúng, chỉ sai một điểm, anh không có chị gái ruột, chỉ có chị họ. Chị họ của anh đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với anh y như chị gái ruột.

Khi Hứa Hủ giải thích tỉ mỉ về sự suy đoán của cô, tâm trạng của Triệu Hàn thật khó hình dung, bởi vì anh không ngờ quá trình suy đoán của cô lại đơn giản như vậy.

Sau khi bình ổn tâm trạng, Triệu Hàn bấm số điện thoại di động của Quý Bạch: "Sếp!"

Quý Bạch là người Bắc Kinh, thời gian này nghỉ phép về nhà thăm người thân. Có lẽ anh đang ở bên ngoài, đầu kia điện thoại hơi ồn ào. Vài giây sau, thanh âm đầy ý cười của Quý Bạch truyền tới: "Nói đi!"

"Đội vừa có hai sinh viên thực tập. Hôm nay em gặp rồi, họ đều rất xuất sắc. Em đã gửi sơ yếu lý lịch cho anh. Đúng rồi, cục trưởng nói, anh phải hướng dẫn một người."

Ý cười trong ngữ khí của Quý Bạch càng sâu hơn, nhưng câu trả lời của anh khiến Triệu Hàn không khỏi chán nản: "Tôi nhàn rỗi lắm sao? Không có hứng thú."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.