Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 39: Chương 39




“Nếu nhập cảnh vào Miến Điện, nhớ để ý đến ‘Trăn vàng’.” Đây là nguyên văn câu Diệp Tử Kiêu nói với Hứa Hủ. Trăn vàng là một loài mãnh xà cực lớn của Miến Điện. Thân hình của nó rất to lớn, hoa văn sặc sỡ, hung hãn, kịch độc.

Căn cứ vào cách dùng từ và đặt câu, Hứa Hủ cho rằng câu này đề cập đến đối tượng là ‘Trăn vàng’, nhưng chỉ là một lời nhắc nhở đề phòng trước tai họa, không có phương hướng rõ ràng, do đó về cơ bản có độ tin cậy nhất định.

Tất nhiên, ‘Trăn vàng’ cũng có thể là biệt hiệu của một cá nhân hay tổ chức nào đó. Nhưng tin tức giữa hai nước Trung Miến tương đối ít ỏi, Hứa Hủ tìm kiếm trong kho tư liệu của cảnh sát mà không có thu hoạch.

Quý Bạch lập tức báo cáo thông tin này lên cấp trên. Văn phòng cảnh sát ở biên giới Miến Điện nhanh chóng báo về, bọn họ cũng không rõ.

***

Chiều ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, Hứa Hủ ngồi ở văn phòng xem tài liệu. Đột nhiên có điện thoại gọi tới, là Cục trưởng triệu kiến cô.

Sắc mặt Cục trưởng tương đối nặng nề và nghiêm túc. Ông đưa một tập hồ sơ đến trước mặt Hứa Hủ. Hứa Hủ cầm lên xem, là chỉ thị ‘thành lập tổ chuyên án tấn công tập đoàn tội phạm Trung Miến’ của Bộ Công an.

“Anh Lỗ, tên thật Triệu Hiểu Lỗ, là người Cáp Nhĩ Tân vùng Đông Bắc.” Cục trưởng cất giọng nghiêm nghị: “Theo nguồn tin mới nhất, cô ta không chỉ điều khiển nhiều băng nhóm buôn bán người trong nước, mà còn nhiều lần bán phụ nữ Miến Điện sang vùng duyên hải Quảng Đông, tổ chức hoạt động mại dâm. Ngoài ra, tập đoàn tội phạm của cô ta còn có liên quan đến hoạt động vận chuyển ma túy và vũ khí ở khu vực biên giới. Chúng ta phải kiên quyết loại bỏ ung nhọt này.”

Hứa Hủ đã đoán ra dụng ý của Cục trưởng khi ông gọi cô đến văn phòng, cô hơi bất ngờ: “Tôi cũng tham gia sao?”

Cục trưởng gật đầu: “Vụ này vốn không đến lượt cô. Nhưng lần trước cô và Diêu Mông chịu trách nhiệm hộ tống người bị hại, hai cô từng tiếp xúc với ‘anh Lỗ’ ở cự ly gần. Bộ Công an điểm danh một trong hai cô tham gia tổ chuyên án.” Cục trưởng chau mày: “Diêu Mông xin nghỉ ốm đến bây giờ. Tôi cũng đã tìm cô bé đó nói chuyện, nhưng Diêu Mông cho biết, điều kiện sức khỏe không cho phép đi công tác nước ngoài. Hơn nữa, lần trước Diêu Mông để xảy ra sơ suất. Ngẫm đi nghĩ lại, chỉ có cô là thích hợp. Cô đi cũng có ích lợi, ‘anh Lỗ’ là phụ nữ, có nữ cảnh sát tham gia phá án, sẽ càng toàn diện hơn. Ngoài ra khi bắt ‘anh Lỗ’, rất có khả năng chúng ta sẽ giải cứu được nhiều nạn nhân. Cô là chuyên gia tâm lý, có thể an ủi người bị hại.”

Hứa Hủ gật đầu hiểu ý.

Bắt gặp thần sắc không xao động của Hứa Hủ, Cục trưởng cười cười: “Thế nào? Có dám ra nước ngoài bắt tội phạm không?”

Hứa Hủ trả lời: “Dám ạ.”

Cục trưởng mỉm cười: “Tốt! Nhưng cô yên tâm đi, tôi đã nói qua với người phụ trách tổ chuyên án, cô là cảnh sát thực tập, lại là phụ nữ, họ sẽ không bố trí công việc ở tuyến đầu cho cô. Cô chỉ đi theo họ, phụ trách phần hồ sơ giấy tờ và chi viện hậu phương là được. Tuy nhiên, Cục chúng ta chỉ cử một mình cô đi. Cô sẽ đại diện cho cả Cục Cảnh sát thành phố Lâm, cô có lòng tin hoàn thành tốt nhiệm vụ không?”

Hứa Hủ trả lời dứt khoát: “Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

***

Rời khỏi văn phòng Cục trưởng, vừa đi đến cửa phòng đội cảnh sát hình sự, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch và Cục phó đi ra ngoài. Hai người cầm tập tài liệu, vẻ mặt nghiêm trang.

Lúc hai người lướt qua nhau, Quý Bạch không liếc ngang liếc dọc, nhưng đáy mắt anh vẫn vụt qua ý cười như có như không.

Nhìn thấy anh, trong lòng Hứa Hủ thấp thoáng niềm vui. Đi vào văn phòng ngồi xuống, cô mới chợt nhớ ra chuyện đi công tác Miến Điện. Buổi tối báo cho Quý Bạch sau vậy.

Sắp hết giờ làm việc, đội cảnh sát hình sự mở cuộc họp đầu tuần.

Mọi người báo cáo công việc đang phụ trách, Quý Bạch ngồi ở vị trí trên cùng, sắc mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng anh hỏi một câu, đề xuất ý kiến. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, Cục phó phụ trách mảng hình sự cùng Cục trưởng đi vào.

Mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Cục trưởng cười nói: “Các đồng chí cứ ngồi đi. Tôi muốn đích thân tuyên bố tin tức.” Ông nhìn Hứa Hủ bằng ánh mắt tán thưởng: “Cục chúng ta đã quyết định cử Hứa Hủ đi Miến Điện tham gia hành động liên kết tấn công tội phạm. Đây là sự tín nhiệm của Công an tỉnh đối với đội cảnh sát hình sự nói riêng và Cục Cảnh sát nói chung.”

Cục trưởng vừa dứt lời, Triệu Hàn liền nhận tài liệu trong tay Cục phó, phát cho mọi người. Ở hàng cuối cùng trên tài liệu xuất hiện tên Hứa Hủ.

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, bọn họ mỉm cười, vỗ tay chúc mừng và nói những lời khích lệ Hứa Hủ. Lão Ngô và Đại Hồ còn quay sang nhìn Quý Bạch.

Hứa Hủ lập tức đứng dậy, hứa sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng mong đợi của mọi người. Trong không khí sôi nổi, cô vô thức đưa mắt về phía Quý Bạch.

Trên gương mặt Quý Bạch vẫn là nụ cười ôn hòa, đôi mắt đen của anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú. Hứa Hủ không đoán ra anh đang nghĩ gì.

***

Cục trưởng rời khỏi đội cảnh sát hình sự, vừa về văn phòng ngồi xuống, Quý Bạch đã đến gõ cửa.

“Cục trưởng, tại sao tôi không có tên trong tổ hành động?”

Cục trưởng hơi ngập ngừng.

Hành động lần này là chỉ thị của cấp trên, vì vậy ông không trưng cầu ý kiến của Quý Bạch, mà trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống đội cảnh sát hình sự và cá nhân Hứa Hủ. Bây giờ Quý Bạch tìm đến tận nơi, ông mới chợt nhớ ra hai người đang yêu nhau.

Từ trước đến nay, Cục trưởng luôn là người công tư phân minh, lúc quyết định sẽ không nghĩ đến nhân tố không liên quan. Nhưng không để Quý Bạch tham gia, đúng là vì nguyên nhân khác.

“Chuyện này cậu khỏi cần băn khoăn. Năng lực phá án của cậu đúng là rất xuất sắc, lúc tổ chuyên án thảo luận danh sách thành viên, cậu cũng được đề cử.” Nói đến đây, Cục trưởng lập tức chuyển đề tài: “Khi cậu mới gia nhập đội cảnh sát hình sự, tôi đã hứa với gia đình cậu, tuy công việc khó tránh khỏi rủi ro, nhưng tôi sẽ không cử cậu đi những nơi nguy hiểm. Về điều này, năm đó cậu cũng đã đồng ý. Chuyến đi Miến Điện lần này, tuy có sự hợp tác của nước bạn, chắc sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng dù sao nơi đó cũng là khu vực chiến loạn. Tôi nghĩ, người nhà cậu sẽ không đồng ý để cậu đi.”

Quý Bạch không lên tiếng.

Anh đến tìm Cục trưởng, thật ra không hoàn toàn vì Hứa Hủ. Đúng như Cục trưởng nói, năng lực điều tra truy bắt tội phạm của anh thuộc hạng hàng đầu cả nước, anh rất thích hợp tham gia hành động lần này. Hơn nữa, ‘anh Lỗ’ trốn thoát ngay trong cuộc vây bắt do anh phụ trách. Cũng giống như đa số cảnh sát hình sự có khí phách khác, Quý Bạch muốn chính tay bắt ả quy án.

Nhưng thái độ của Cục trưởng rất kiên quyết, có lẽ sự việc này đã truyền về Bắc Kinh, rất khó thay đổi.

***

Buổi tối, Quý Bạch tiễn Hứa Hủ đến khu chung cư nhà cô, Hứa Hủ mỉm cười: “Tạm biệt.”

Hứa Hủ vừa quay người, Quý Bạch liền kéo tay cô, ngẩng đầu dõi mắt về phía cầu thang: “Anh còn chưa đi tham quan nhà em lần nào.”

Quý Bạch tất nhiên không phải vì mục đích tham quan, bởi anh có thể đoán ra nhà bạn gái rất sạch sẽ và dễ chịu. Sau khi lượn một vòng gọi là lấy lệ, Quý Bạch liền kéo Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa.

Sau đó, anh bế cô ngồi lên đùi anh và bắt đầu hôn say đắm.

Vụ đi Miến Điện, Quý Bạch không quá để tâm. Cảnh sát hình sự vì vụ án đi công tác là chuyện bình thường, hơn nữa lần này Hứa Hủ chỉ làm công việc hậu cần, độ nguy hiểm không cao. Cả hai đều là người đặt công việc lên hàng đầu, tính cách dứt khoát, nên không có thái độ bịn rịn lưu luyến khi phải chia tay.

Mặc dù vậy, sau khi hôn một lúc, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ ở trong lòng, ngửi mùi hương dìu dịu trên thân thể cô, Quý Bạch càng không muốn buông tay. Anh thì thầm vào tai cô: “Có muốn anh cùng đi Miến Điện không?”

Hứa Hủ thẳng thắn đáp: “Sao cũng được.”

Tuy câu trả lời phù hợp với tính cách của Hứa Hủ, cũng phù hợp với tình hình thực tế. Bởi nếu có đi, anh cũng không rảnh rỗi ở bên cạnh chăm sóc cô. Nhưng bắt gặp thái độ không một chút lưu luyến của Hứa Hủ, trong lòng Quý Bạch vẫn hơi thất vọng. Anh siết chặt cánh tay, dùng sức ôm cô vào lòng, đầu lưỡi càng xâm nhập sâu hơn. Bàn tay anh bắt đầu không an phận, lật áo sơ mi của cô, thò vào bên trong. Hứa Hủ đánh mạnh vào tay anh. Quý Bạch mặc kệ sự phản kháng của cô, bàn tay lớn kiên định nắm lấy hai đỉnh đồi mềm mại... Dần dần, hơi thở của Hứa Hủ trở nên gấp gáp, thân hình nhỏ bé run rẩy ở trong lòng Quý Bạch. Quý Bạch rời khỏi đôi môi cô, vừa hôn vừa ngậm một đường xuống cổ cô...

Vài giây sau, một tiếng ‘cạch’ nhẹ từ cửa ra vào truyền tới.

Thính giác của người cảnh sát hình sự cực kỳ nhạy bén, Quý Bạch nhanh chóng từ bộ ngực của Hứa Hủ ngẩng đầu. Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Anh trai em.” Hứa Hủ đẩy người Quý Bạch, ngồi xuống ghế sofa. Cô luống cuống chỉnh đốn lại quần áo. Quý Bạch không hoảng hốt, anh điềm nhiên đặt một tay lên vai Hứa Hủ, mới cùng cô hướng mắt về phía cửa ra vào.

Hứa Tuyển vừa vào nhà, liền nhìn thấy em gái và một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sofa. Người đàn ông có thân hình cao lớn, vẻ mặt thản nhiên, nở nụ cười nhàn nhạt. Em gái anh cũng rất bình tĩnh, chỉ có điều... gương mặt cô đỏ như quả cà chua chín, quần áo xộc xệch đến mức đó... Lẽ nào cô quên mất làn da cô vô cùng nhạy cảm, trên cổ còn mấy dấu hôn mờ mờ.

Quý Bạch và Hứa Tuyển đã từng gặp nhau. Anh đứng dậy chào hỏi, sau đó ba người cùng ngồi xuống ghế sofa.

Hứa Tuyển cất giọng khách sáo: “Đội trưởng Quý, em gái tôi may mắn được anh chiếu cố.”

Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, ngữ khí ôn hòa: “Đâu có. Về công hay tư, đều là việc tôi nên làm.”

Hứa Tuyển cười cười, không hỏi thêm Quý Bạch câu gì. Anh đảo mắt qua chiếc đồng hồ treo tường rồi nhìn Hứa Hủ: “Hai người còn cần nói chuyện nữa không?”

Đây là ý đuổi khéo khách. Hứa Tuyển là người có tâm tư vòng vèo, Quý Bạch và Hứa Hủ mới hẹn hò mấy ngày? Làm gì có chuyện, người đàn ông này tưởng rằng có thể đến nhà gặp phụ huynh nhanh như vậy? Hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, anh là anh trai, đương nhiên phải tỏ ra nghiêm khắc, tạo một chút áp lực cho người em rể tương lai mới được.

Hứa Hủ nhìn đồng hồ, đã mười giờ, đúng là hơi muộn. Cô nói: “Anh ba, không còn sớm nữa, để em tiễn anh về.”

Quý Bạch gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác. Nhưng anh không bước đi, mà nhìn Hứa Tuyển bằng ánh mắt ôn hòa, đồng thời mở miệng: “Tôi nói câu này có khả năng hơi đường đột, có điều anh là người anh trai Hứa Hủ kính trọng nhất, tôi cũng muốn bày tỏ thái độ để anh yên tâm. Tôi vô cùng coi trọng tình cảm với Hứa Hủ, có dự định kết hôn trong tương lai. Tôi biết tính cách của cô ấy đơn thuần, sau này tôi sẽ tận tâm tận lực chăm sóc cô ấy. Thời gian không còn sớm nữa, tôi xin cáo từ.”

Sau khi Quý Bạch ra về, Hứa Tuyển liếc Hứa Hủ: “Anh ba? Vậy anh là anh thứ mấy?”

Trong lòng Hứa Hủ vẫn còn vui mừng vì câu nói của Quý Bạch, cô chỉ mỉm cười không trả lời.

Đến khi Hứa Tuyển tắm xong đi ra ngoài, anh vừa vặn bắt gặp Hứa Hủ đứng trước ghế sofa, đang rút chùm chìa khóa từ túi quần của anh.

“Em làm gì vậy?” Hứa Tuyển chau mày.

Hứa Hủ tháo chìa khóa của nhà cô rồi lại bỏ cả chùm vào túi quần.

Hứa Tuyển hơi tức giận: “Chưa gì đã nghĩ cho bạn trai rồi.”

Hứa Hủ thản nhiên đáp: “Ngộ nhỡ lần sau anh đến, chúng em đang làm tình thì sao? Anh có thấy ngượng không?” Hứa Tuyển tức nổ đom đóm mắt.

Một lúc sau, Hứa Hủ đích thân nấu một bát mì, bỏ thêm hai quả trứng làm đồ ăn đêm cho anh trai. Hứa Tuyển đánh chén sạch sẽ, trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Nhìn em gái khóe miệng cong cong ngồi ở ghế sofa chăm chú nhắn tin, anh lập tức mềm lòng, đi đến xoa đầu em gái.

Em gái bảo bối nuôi bao nhiêu năm không nỡ để người ngoài chạm vào, bây giờ sắp trở thành người phụ nữ của thằng đàn ông khác.

Anh chỉ mong em mãi mãi hạnh phúc, tốt nhất đừng bao giờ đau lòng vì một người đàn ông, không có sai lầm, cũng không bị phụ bạc.

***

Ngày hôm sau.

Hứa Hủ ngày mai mới lên đường, hôm nay không cần tới Cục Cảnh sát. Buổi sáng, cô đến Công an tỉnh tham gia cuộc họp, buổi chiều ở nhà chuẩn bị hành lý. Tầm chạng vạng tối, Quý Bạch đến nhà cô. Hứa Hủ bận thu dọn đồ, để anh ngồi ở phòng khách xem tivi.

Sắc trời nhuộm tối, giọng nói người chủ trì của chương trình thời sự vang vang. Bên ngoài cửa sổ, các căn hộ đã bắt đầu bật đèn sáng trưng. Quý Bạch ngồi một lúc, đưa mắt vào trong phòng. Hứa Hủ đang ngồi trên giường gấp quần áo bỏ vào va li. Trên cổ cô đeo tai nghe màu trắng, thần sắc vô cùng bình thản, miệng còn ngân nga câu hát không thành giai điệu.

Trưa mai xuất phát, vậy mà cô gái nhỏ vẫn không một chút lưu luyến.

Tựa hồ phát giác ra ánh mắt của Quý Bạch, Hứa Hủ đột nhiên quay đầu, cô nhìn anh vài giây rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Quý Bạch thoải mái tựa vào thành ghế. Anh kéo tay cô, nhưng Hứa Hủ đứng giữa hai chân anh không chịu ngồi xuống. Sau đó, cô rút điện thoại di động từ túi áo, giơ lên trước mặt anh. Đầu camera liên tục nháy đèn, Hứa Hủ cất giọng từ tốn: “Để em chụp vài tấm, qua bên đó sẽ bỏ ra ngắm.”

Nghe câu nói của cô, một chút ấm ức và bất lực trong lòng Quý Bạch lập tức tan biến. Hứa Hủ chụp ảnh xong, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, cúi đầu xem ảnh.

Bởi vì ở nhà nên cô mặc áo phông rộng rãi đơn giản, dáng vẻ của cô trông đặc biệt mỏng manh. Bàn tay cô vừa nhỏ bé vừa mềm mại, nằm trong bàn tay thô ráp của anh, càng trở nên yếu ớt. Quý Bạch cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay Hứa Hủ, anh nhướng đôi mắt đen nhìn cô: “Hay là đến nhà anh ngủ đi!”

Hứa Hủ phảng phất hóa đá, cô từ từ quay đầu về phía Quý Bạch: “Anh cảm thấy có khả năng không?” Nói xong, cô từ người anh nhảy xuống, thần sắc có vẻ không vui, nhưng gương mặt lại đỏ ửng.

Quý Bạch giơ tay, lại kéo Hứa Hủ ngồi xuống đùi anh. Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em nghĩ đi đâu thế? Khả năng kiềm chế của anh không tệ như vậy. Ngày mai em đi rồi, ngủ cùng anh ba một tối, được không em?”

***

Nhà Quý Bạch cách Cục Cảnh sát không xa, nằm trong khu chung cư vừa rộng vừa yên tĩnh. Cả khu vực toàn là cây xanh, chỉ thấp thoáng vài tòa nhà. Căn hộ của Quý Bạch gồm hai phòng ngủ một phòng khách rộng rãi, trang trí nội thất theo đúng phong cách của người đàn ông độc thân: ba màu đen trắng xám kết hợp, đơn giản, gọn gàng, lạnh lẽo. Bàn bếp sạch sẽ như đồ mới, không hề có mùi thức ăn.

Hứa Hủ xách cả hành lý qua bên này, sáng sớm ngày mai trực tiếp tới tổ chuyên án ở Công an tỉnh báo danh.

Đến nhà Quý Bạch là quyết định chính xác. Ngắm đống súng ống mô hình vừa tinh xảo vừa có cảm giác thật tay mà anh sưu tầm, trong lòng Hứa Hủ rất vui vẻ. Ngoài ra, còn có những tấm ảnh lúc anh mới gia nhập ngành cảnh sát. Đa phần là ảnh biểu dương và ảnh hội nghị. Quý Bạch lúc đó mới ngoài hai mươi tuổi, để kiểu tóc ‘đầu đinh’, gương mặt trắng trẻo sáng sủa, đôi mắt không che giấu sự kiêu ngạo. Chẳng giống bây giờ, nước da anh do phơi nắng đen đi nhiều, bàn tay lớn xuất hiện vết chai và vết thương. Gặp phải việc đại sự, đôi mắt đen của anh chỉ có lạnh lùng và trầm tĩnh.

***

Sau đó, Hứa Hủ và Quý Bạch ngồi ở ghế sofa xem phim, trong không khí thư thái và rung động lòng người.

Đêm mỗi lúc một khuya, Hứa Hủ ngáp dài, Quý Bạch đưa mắt nhìn cô, anh rời tay khỏi bờ vai cô và đứng dậy: “Buồn ngủ thì đi nằm đi. Trong tủ có ga trải giường và chăn sạch sẽ. Anh đi tắm đây.”

Hứa Hủ dõi theo bóng Quý Bạch cho đến khi anh vào nhà tắm, cô nhanh chóng nghe thấy tiếng nước xối ào ào. Cô quay đầu quan sát hai gian phòng: một phòng ngủ, một phòng sách, chỉ có một chiếc giường lớn.

Hứa Hủ đem chăn và gối ở trên giường ra ghế sofa trong phòng khách. Cô còn sắp xếp ngay ngắn cho Quý Bạch. Sau đó, cô lấy ga trải giường và chăn mới trong tủ. Xong xuôi mọi việc, cô mới lên giường nằm.

Phòng ngủ có cửa sổ lớn, rèm cửa sổ màu xám mờ, ánh sao bên ngoài rọi qua lớp kính, tạo nên cảm giác trống trải yên bình.

Hứa Hủ vùi đầu vào chiếc gối mềm mại. Giường của anh rất sạch sẽ, không có mùi. Cô rất thích.

Cửa phòng tắm vang lên một tiếng, Hứa Hủ nhảy xuống giường đứng yên. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Quý Bạch xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ. Quý Bạch đứng ở đó, phảng phất che mất một nửa luồng sáng. Anh mặc áo phông màu xám trắng, quần đùi ở nhà màu đen. Cơ bắp ở vai và lưng ẩn hiện, khiến thân hình anh càng cao lớn, chắc nịch. Quần đùi ngắn trên đầu gối, để lộ đôi chân dài săn chắc. Tóc anh còn chưa khô hẳn, bết vào trán. Trên khuôn mặt cương nghị, đôi mắt đen như bị lớp sương mù che phủ, lặng lẽ hướng về phía Hứa Hủ.

Mặt Hứa Hủ đột nhiên nóng ran, cô cũng nhìn anh chăm chú.

Sau đó, Quý Bạch thản nhiên đi ra phòng khách, cầm gối của anh ném lên giường, đồng thời nhướng mắt nhìn cô: “Ngủ đi.”

Hứa Hủ: “Anh... anh không ngủ ở ghế sofa sao?”

Quý Bạch ngồi xuống giường, mỉm cười: “Anh sẽ không làm gì cả. Lại đây, đi ngủ thôi.”

Hứa Hủ tin tưởng lời bảo đảm của Quý Bạch. Cô rón rén lên giường, nằm xuống cạnh anh. Quý Bạch liền giơ tay, kéo cả người cô vào lòng rồi bắt đầu hôn hít.

Bởi vì đang nằm trên giường nên toàn thân Hứa Hủ căng cứng. Một lúc sau, bờ môi Quý Bạch rời khỏi gương mặt cô, gương mặt tuấn tú kề sát, đôi mắt anh sáng như vì sao trên trời: “Ngủ ngon.”

Hứa Hủ mặc bộ đồ áo phông quần dài ở nhà rộng rãi. Quý Bạch lại chỉ mặc quần ngắn áo ngắn, làn da nóng bỏng của anh dính vào người cô, khiến cô không thoải mái. Thế là cô mở miệng: “Ngủ kiểu này không dễ chịu, anh bỏ tay ra đi.”

Quý Bạch thỏa hiệp, rút cánh tay đang làm gối đầu của cô về, nhưng cánh tay còn lại vẫn ôm eo cô: “Em cứ coi như tập dượt trước.”

Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi cành lá xào xạc. Hai người đều nhắm mắt, lặng lẽ ôm nhau. Hứa Hủ là người có tố chất tâm lý tương đối mạnh, cô nhanh chóng khôi phục tâm trạng bình tĩnh. Hơn nữa, vòng tay Quý Bạch rất dễ chịu, cơn buồn ngủ từ từ ập đến... Đột nhiên, có một thứ ấm nóng chạm vào môi cô, Quý Bạch lại cúi đầu hôn cô.

Dây dưa thêm một lúc, Quý Bạch cuối cùng cũng nhẫn nhịn, ôm Hứa Hủ từ phía sau, cùng chìm vào giấc ngủ.

***

Những năm gần đây, Quý Bạch rèn được thói quen dậy sớm. Trời mới tờ mờ sáng, anh đã thức giấc. Vừa mở mắt, anh liền phát hiện cả người Hứa Hủ như con lười đeo bám trên người anh. Hai tay cô ôm thắt lưng anh, hai chân cô đan vào chân anh, cô vùi mặt vào ngực anh, ngủ say sưa. Cô coi anh là gối ôm hay sao? Nhưng Quý Bạch không thể tiếp tục để cô ôm. Khả năng kiềm chế của anh đã bị khiêu khích suốt cả buổi tối, bây giờ là thời điểm yếu ớt nhất. Quý Bạch nhẹ nhàng gỡ chân tay Hứa Hủ, đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Khi anh quay về phòng ngủ, Hứa Hủ vẫn chưa tỉnh giấc. Quý Bạch ngồi xuống mép giường, cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đưa lên miệng hôn. Một lúc sau, anh đi ra ngoài ban công, khép chặt cánh cửa rồi gọi điện thoại về Bắc Kinh: “Bộ trưởng Tiết, là cháu, tiểu Quý. Xin lỗi đã làm phiền chú... Đúng ạ, Cục trưởng chỗ cháu không chịu cho cháu đi, cháu tự nguyện đề nghị gia nhập... Đúng là hơi gấp, cháu thành thật xin lỗi... Ông nội cháu chắc chắn đồng ý để cháu tham gia, tính mẹ cháu hay lo lắng quá...”

***

Thành phố Lâm tiếp giáp biên giới Tây Nam, mỗi tuần đều có vài chuyến bay bay thẳng sang Miến Điện. Thành viên tổ chuyên án đến từ các nơi trong cả nước tụ tập ở sân bay, đáp chuyên cơ đi Miến Điện.

Đầu giờ chiều, mặt trời chói chang, chiếu ánh sáng rực rỡ vào phòng chờ máy bay rộng rãi. Hứa Hủ ngồi ở hàng ghế trống không, cúi đầu xem tài liệu liên quan đến vụ án. Các thành viên khác trong tổ chuyên án đều lớn tuổi hơn cô, là nhân vật ‘có máu mặt’ trong giới cảnh sát, hơn nữa bọn họ đều quen biết nhau. Bắt gặp cô gái hiền lành ngồi yên lặng một chỗ, bọn họ lên tiếng chào hỏi rồi không để ý đến cô, tụ tập một chỗ hút thuốc trò chuyện. Vài phút sau, một cán bộ cấp phó phòng của Bộ Công an được cử làm tổ trưởng tổ chuyên án triệu tập mọi người.

Chiếc máy bay đã đỗ ở đường băng, cửa lên máy bay mở toang, cô tiếp viên hàng không mỉm cười đứng ở lối vào chờ đợi.

Tổ trưởng cất giọng nghiêm túc: “Các vị, chúng ta sẽ nhanh chóng lên máy bay, rời xa tổ quốc, đi sang nước bạn bắt tội phạm bị truy nã. Nhân đây, tôi xin đại diện tổ chuyên án, đưa ra yêu cầu, cũng là bày tỏ thái độ, chúng ta nhất định cố gắng hết sức, gạt bỏ khó khăn, quyết bắt bằng được tội phạm đem về quy án.”

Mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Tổ trưởng mỉm cười, nói tiếp: “Còn một tin vui nữa, tôi vừa nhận được thông báo từ cấp trên, tổ chuyên án có thêm một thành viên. Thành viên này chủ động đề nghị gia nhập. Có cậu ấy, chúng ta như hổ mọc thêm cánh...”

Nghe đến đây, trong lòng Hứa Hủ hơi xao động.

Tổ trưởng nói tiếp: “Cậu ấy chính là Quý Bạch, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục Cảnh sát thành phố Lâm. Tôi tin mọi người đều biết cậu ấy. Cậu ấy chắc cũng sắp đến rồi.”

Mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, Hứa Hủ lập tức đưa mắt về phía cửa ra vào phòng chờ.

Không bao lâu sau, một hình bóng cao lớn quen thuộc xuất hiện. Anh xách va ly, thong thả đi vào.

Khi Quý Bạch tiến lại gần, mấy đội trưởng đội cảnh sát hình sự quen biết đều đi đến tươi cười chào hỏi anh. Quý Bạch bắt tay hoặc ôm mọi người, sau đó đi chào tổ trưởng. Có người đưa điếu thuốc cho anh, anh xua tay, nói đã cai thuốc. Cuối cùng, ánh mắt anh như có như không lướt qua Hứa Hủ.

Hứa Hủ đứng ở ngoài đám đông. Ngắm gương mặt nghiêng trầm tĩnh tuấn tú và đôi mắt ấm áp đầy ý cười của Quý Bạch, cô cũng không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Bị thiệt rồi.

Nếu biết trước anh cũng đi cùng, tối qua còn lâu cô mới ngủ cùng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.