Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không giống người khác. Tôi không sợ đau, không khóc nhè. Trong mắt tôi, thế giới này rất tươi đẹp.
Bố mẹ tôi là người câm điếc, họ đối xử với tôi không tồi. Nhà nghèo chẳng có tiền, nhưng họ vẫn nuôi tôi thành người cao lớn vạm vỡ, còn bọn họ gầy trơ xương như một đôi sâu bọ đáng thương.
Vì vậy tôi không giết bọn họ. Tôi giấu giếm bọn họ nhiều chuyện. Để bọn họ tiếp tục sống vui vẻ trong thế giới nhỏ bần cùng, tôi cũng coi như tận hiếu với bọn họ.
Vào năm mười tuổi khi tôi học lớp bốn, một buổi chiều đến trường, tôi phát hiện nhiều bạn học đang khóc. Hỏi ra mới biết, thầy giáo dạy môn toán cao tuổi mắc bệnh gì đó vừa qua đời. Cả lớp học khóc sướt mướt, cô chủ nhiệm trẻ tuổi mắt đỏ hoe nói với học sinh: "Chúng ta cùng mặc niệm thầy."
Lúc đó tôi chỉ muốn cười, người khác qua đời, tại sao chúng tôi phải mặc niệm? Ông già dạy toán rất lắm lời, suốt ngày chê vở bài tập của tôi không sạch sẽ. Xì, tư duy giải bài tập của tôi tuyệt vời như vậy. Xem ra, ông già đó chết là rất đúng.
Nào ngờ cô chủ nhiệm nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc: "Phùng Diệp, tại sao em...lại cười?"
Tất cả đám học sinh dồn ánh mắt về phía tôi, bọn chúng nước mắt ngắn nước mắt dài, trông rất ngớ ngẩn. Tôi lập tức mếu máo, "òa" một tiếng rồi nằm bò xuống mặt bàn sụt sịt. Tôi là học sinh ngoan, tất nhiên biết rõ cần biểu hiện ra sao. Vừa rồi tôi nhất thời quên mất.
Một lúc sau, cô chủ nhiệm đi đến xoa đầu tôi, đồng thời nói với một cô giáo khác ở bên cạnh: "Xem ra thằng bé sợ quá hóa mù mờ. Bình thường thầy dạy toán quý nó nhất."
Tôi vùi mặt trong cánh tay, ngoác miệng cười.
Tuy tôi thực sự tìm không ra thứ gọi là lòng thương cảm, nhưng tôi vẫn yêu cuộc sống như thường lệ. Tôi thích những lời khen ngợi của thầy cô dành cho tôi, thích sự ngưỡng mộ của các bạn học, yêu thích thế giới đẹp đẽ và giả tạo này. Mỗi ngày tôi đều sống vui vẻ, vui vẻ đến mức tôi cảm thấy vô vị
Năm mười hai tuổi, tôi lần đầu tiên đả thương người khác. Sự kiện đó giống một sự khai sáng, khiến tôi hiểu ra tại sao tôi lại buồn chán như vậy.
Đó là một buổi chiều sau khi tan học, tôi đang trên đường về nhà, một nam sinh to con đột nhiên xông ra, túm cổ áo tôi rồi đấm tôi. Gương mặt truyền đến nỗi đau buốt, tôi rõ ràng cảm thấy tinh thần chấn động, đồng thời có chút hưng phấn.
Tôi nhanh chóng bị đánh gục trên mặt đất. Bụng tôi rất đau, đầu cũng đau. Tôi nhìn thấy trên nền đất bùn bẩn thỉu có máu mũi của tôi.
Thằng đánh tôi hừ một tiếng: "Sau này mày không được dính đến Triệu Đình Đình, con bé đó là bạn gái của tao."
Ờ, tôi hiểu rồi. Đúng là có một nữ sinh lớp năm gửi thư tình cho tôi. Cô bé có làn da trắng, đôi mắt to tròn.
Tôi gật đầu.
Thằng đánh tôi quay người bỏ đi, bộ dạng của nó rất đắc ý, bước chân như muốn bay bay. Tôi âm thầm nhổm dậy, nhặt một cục gạch ở dưới đất rồi đập mạnh vào sau gáy nó...
Không thể không công nhận, thằng này lớn hơn tôi một hai tuổi, có con mắt không tồi. Nó chọn địa điểm tấn công tôi là một ngõ nhỏ vắng vẻ, bên ngoài còn có hàng cây che chắn. Tôi ngồi xổm bên cạnh nó một lúc cũng không thấy có người qua lại. Tôi quan sát máu từ gáy nó chầm chậm chảy ra như dòng mực đỏ, lênh láng xuống mặt đất, lẫn vào bùn đất.
Tôi dùng đầu ngón tay chấm ít máu đưa lên miệng nếm thử. Máu có mùi tanh nhàn nhạt, nhưng tôi hình như phát hiện một niềm khoái cảm từ nơi sâu trong thân thể.
Cảm giác này rất tuyệt.
Rời khỏi ngõ nhỏ, tôi về nhà nấu cơm như thường lệ. Tôi ăn một ít, còn lại để phần bố mẹ. Bọn họ tan ca rất muộn. Sau đó tôi sang nhà hàng xóm, giúp em gái lớp ba làm bài tập, đồng thời giải quyết bài tập của mình. Cô hàng xóm nổi nóng khi nhìn thấy vết thương trên mặt tôi: "Ai bắt nạt cháu vậy?" Vừa hỏi cô vừa lấy rượu thuốc bôi cho tôi.
"Là một anh lớp cao hơn." Tôi đáp khẽ: "Hình như vì một bạn học nữ, cháu cũng không rõ. Cháu bị đánh ngất đi. Sau khi tỉnh lại cháu liền đi về nhà."
Cô hàng xóm rất tức giận, lập tức gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Ngày hôm sau, bố mẹ của thằng tấn công tôi quả nhiên hùng hổ đến trường tìm tôi. Gia đình bọn họ rất giàu có, lái xe con đến trường. Cô chủ nhiệm và mấy thầy cô trẻ tuổi khác lập tức kéo tôi đến trước mặt đôi vợ chồng đó: "Anh chị xem đi, con trai anh chị đánh Phùng Diệp ra nông nỗi này. Từ trước đến nay, cậu bé chưa bao giờ xảy ra xung đột với bạn bè, nó luôn là học sinh "ba tốt", sao có thể cầm gạch đánh con trai anh chị?"
"Đúng, không thể bắt nạt người khác như vậy. Bố mẹ Phùng Diệp bị câm điếc, gia cảnh không tốt nhưng cậu bé rất chăm chỉ học hành. Con trai anh chị cả ngày chỉ biết đánh nhau..."
Hay là người khác đánh? Lúc đó con trai anh chị có nhìn thấy kẻ ra tay không?"
Sự việc cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng cuộc đời tôi đã mở ra một ô cửa mới.
***
Lần đầu tiên tôi giết người là vào năm lớp 11.
Lúc bấy giờ, tôi đột nhiên có rất nhiều món ăn tinh thần, là những bộ phim điện ảnh Hongkong truyền vào nội địa như "Bản sắc anh hùng", "Bến Thượng Hải", "Cổ hoặc tử"...Chứng kiến cảnh máu thịt tung tóe trên màn hình, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi. Trong nhà chỉ có một đầu máy cũ kỹ, bố mẹ đều đi làm. Tôi kéo rèm cửa, một mình ngồi trong căn phòng tối. Bên ngoài, trời đổ cơn mưa rào rất lớn. Tôi dừng hình ảnh, phát lại, dừng hình ảnh, sau đó phát lại một lần.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ, liền nắm lấy bộ phận đàn ông của mình, không ngừng rút lên rút xuống. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác như ngày hôm nay, toàn thân tôi phảng phất chìm đắm trong đại dương khoái lạc.
Cảm giác đó là thuốc độc, cũng là thuốc giải, là thứ từ nơi sâu trong huyết mạch của tôi luôn khao khát. Tôi không có cách nào ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Đời người rất ngắn ngủi, chúng ta đều chỉ là người bình thường, tại sao phải kiềm chế bản thân?
Có điều, giết người là công việc đòi hỏi tính kỹ thuật cao. Tôi không muốn hành động cẩu thả bừa bãi, hơn nữa tôi phải trốn tránh cảnh sát, không thể để lại dấu vết.
Học kỳ kết thúc với thành tích đứng đầu toàn khối, cuối cùng tôi cũng có thời gian rảnh để tiến hành kế hoạch của mình. Tôi khảo sát mười mấy ngày, quyết định ra tay vào một buổi trưa thời tiết đẹp đẽ.
Địa điểm tôi lựa chọn là một công viên nhỏ trong thành phố. Bởi vì hôm đó là ngày làm việc, trời nắng to nên công viên rất vắng vẻ. Tôi ngồi ở một nơi không có người và camera giám sát một lúc, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới mỉm cười với tôi.
Bingo! Trên mạng nói công viên này là thánh địa tụ tập của đám gay, tin tức quả nhiên không sai. Người đàn ông tầm hai bảy hai tám tuổi, thân hình tương đối cao lớn, trông có vẻ đỏm dáng. Hắn ngồi xuống cạnh tôi: "Cậu đi một mình à?"
Tôi gật đầu, mỉm cười với hắn.
Người đàn ông đặt tay lên vai tôi, khiến tôi buồn nôn.
"Nhà tôi ở gần đây, cậu có muốn về nhà tôi chơi không?" Hắn hỏi nhỏ.
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Tôi không thích ở bên ngoài. Anh hãy đến chỗ tôi đi, chỗ tôi rất rộng." Tôi nhìn người đàn ông bằng ánh mắt cảnh giác. Hắn phì cười: "Cậu bé cảnh giác thật đấy. Được, chú đây sẽ đi theo cậu."
"Vậy...tôi đợi anh ở bến xe buýt." Tôi nín thở, cố ý để gương mặt hơi đỏ ửng. Người đàn ông vuốt ve lưng tôi, gật đầu.
Chúng tôi kẻ trước người sau rời khỏi công viên.
Tôi đưa người đàn ông tới một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Tôi dựng trước một cái lều ở nơi này, bên trong đặt ghế sofa và một cái giường cũ. Trên thành ghế còn vắt bộ đồng phục của tôi.
Người đàn ông tỏ ra kinh ngạc: "Cậu là học sinh à?"
"Ờ." Tôi rót cho hắn cốc nước: "Vì vậy tôi mới không dám ở trong nội thành..."
Nụ cười trên môi người đàn ông càng sâu hơn. Hắn uống nước rồi bắt đầu cởi áo tôi. Trong quá trình cởi áo, tôi làm hắn hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Đúng là người đàn ông ngu xuẩn, sập bẫy cũng đáng đời hắn.
Tôi chơi đến tầm chạng vạng tối ngày hôm sau mới rời khỏi nhà xưởng về nhà.
Đầu tiên, tôi dùng màng nylon bọc chặt thi thể người đàn ông, như vậy mới không bốc mùi. Sau đó, tôi chia thành hai túi để ở một góc nhà kho, dùng đồ lặt vặt che khuất. Buổi tối hôm đó, tôi dùng túi nylon đen đựng một bộ phận nhỏ xách về nhà. Đi khỏi nhà xưởng một đoạn, tôi tình cờ gặp mấy đồng nghiệp của bố tôi ở bên đường. Một chú cười híp mắt nói với tôi: "Tiểu Diệp lại đi nhặt chai lọ à?". Ông ta quay sang người bên cạnh: "Thằng bé này ngoan lắm, thành tích học tập rất tốt, tương lai nhất định sẽ thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại." (Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, hai trường hàng đầu Trung Quốc)
Tôi ngượng ngùng gật đầu: "Cháu chào các chú! Đây là việc trong khả năng mà cháu nên làm."
Đợi bọn họ đi xa, tôi nhìn cái túi phồng lên. Bọn họ lại coi đây là chai lọ, đúng là thần kỳ thật.
Cuối cùng, tôi chôn hết xương cốt của người đàn ông ở một vùng núi hoang. Một lần, tôi nhìn thấy cảnh sát đến công viên điều tra, nhưng chẳng ai nghi ngờ hung thủ là học sinh còn mặc đồng phục.
***
Tôi bắt đầu chú ý đến Diêu Mông từ năm lớp 10. Nguyên nhân không chỉ vì nàng xinh đẹp, học giỏi, mà bởi vì mọi người cứ thích gán ghép tôi với nàng, khen chúng tôi là "kim đồng ngọc nữ" gì đó.
Nói thật, tôi cũng rất thích Diêu Mông. Tôi là một nam sinh bình thường, mỗi khi ngắm ngực và đùi của nàng, tôi đều cảm thấy dễ chịu. Bắt gặp nàng nói chuyện với thằng khác, tôi sẽ rất không vui. Nhưng nàng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt như gần như xa, tôi chẳng biết nàng nghĩ gì. Có điều, mỗi khi giết người, nhìn vào đôi mắt khiếp sợ của đối phương, tôi lại nhớ tới Diêu Mông, bên dưới lập tức cương cứng.
Chúng tôi xác định mối quan hệ vào học kỳ đầu năm lớp 12. Một buổi trưa, tôi đang ngồi ở bãi cỏ trong trường học ăn cơm, Diêu Mông đột nhiên xuất hiện, nàng cũng cầm cặp lồng cơm.
"Phùng Diệp, ngày nào cậu cũng trốn ở đây ăn cơm à?" Giọng nói của nàng trong trẻo mềm mại, gương mặt xinh xắn như đóa hoa dưới ánh mặt trời.
"Ừ." Tôi mỉm cười với nàng: "Cậu tìm tớ?"
Nàng có vẻ bối rối: "Tớ đâu có tìm cậu."
Nàng rất khác thường, rất giả tạo nhưng cũng rất đáng yêu.
Hai chúng tôi im lặng ăn cơm. Một lúc sau, Diêu Mông chớp mắt, nhìn miếng thịt trong hộp cơm của tôi: "Đó là thịt gì thế?"
"Thịt kho tàu."
"Tớ biết là thịt kho tàu." Nàng cười: "Là thịt lợn sao? Trông có vẻ không giống."
Tôi cũng cười: "Đại tiểu thư, không phải là thịt lợn mà là thịt người. Cậu có dám thử không? Không dám thì đừng hỏi nữa." Tôi gắp một miếng đưa đến trước mặt nàng.
Nàng trừng mắt với tôi: "Sao không dám. Sau này tớ sẽ làm cảnh sát đấy."
Diêu Mông không nề hà ăn miếng thịt. Sau đó, nàng chau mày: "Hơi khó nhai, rốt cuộc là thịt gì vậy?"
Tôi bỏ hộp cơm xuống đất: "Đồ ngốc, là thịt lạc đà. Một đồng nghiệp của bố tớ mang từ tỉnh ngoài về cho bố tớ."
"Cậu mới ngốc." Diêu Mông lườm tôi, đứng dậy định bỏ đi. Tôi lập tức kéo tay nàng, nàng hơi đờ người, hai má đỏ ửng.
Tôi giơ bàn tay còn lại nâng gương mặt mềm mại của nàng. Đôi mắt to long lanh nhìn tôi chăm chú: "Cậu...cậu muốn làm gì?"
Tôi cúi xuống hôn nàng. Nàng giãy giụa, nhưng ngay sau đó tì tay lên ngực tôi, toàn thân bất động.
Tôi chưa từng hôn ai bao giờ, chỉ có thể học theo hình ảnh trong các bộ phim truyền hình. Tôi dùng sức mút đầu lưỡi của nàng. Miệng nàng có mùi thơm nhàn nhạt của món thịt, và một vị trong lành tươi mát khác hòa quyện vào nhau. Bộ phận ở thân dưới của tôi gần như cương cứng ngay lập tức. May mà quần đồng phục rất rộng nên Diêu Mông không phát giác.
Ngắm bờ mi rung rung, gương mặt đỏ ửng của nàng, tôi vừa cắn môi nàng vừa thầm nghĩ: "Nàng quyến rũ hơn sự tưởng tượng của mình."
***
Tôi không giết người trong cả một học kỳ sau khi xác định mối quan hệ với Diêu Mông.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, phảng phất một bộ phận của cơ thể được thỏa mãn, khát vọng giết người không còn mãnh liệt như trước. Mỗi lần tôi ôm Diêu Mông, hôn nàng, vuốt ve nàng, cởi hết quần áo của nàng đặt trên ghế sofa nhỏ ở nhà tôi, hay dỗ dành nàng nắm lấy bộ phận đàn ông của tôi, để tôi bắn ra trên thân thể nõn nà của nàng, tôi cảm thấy kích thích vô cùng. Cảm giác này không thua kém cảm giác giết người là bao.
Chỉ đáng tiếc Diêu Mông luôn giữ phòng tuyến cuối cùng, không cho tôi tiến vào. Bất kể tôi liếm toàn bộ cơ thể nàng, nàng cũng không đồng ý.
"Phùng Diệp, đây là giới hạn của em." Nàng nói rất nghiêm túc: "Anh khỏi cần nghĩ, cũng không được phép dỗ ngọt em. Nếu anh bắt ép em, em sẽ đi kiện anh tội cưỡng dâm. Vì vậy, anh hãy từ bỏ ý định đi!"
Công nhận Diêu Mông tàn nhẫn thật. Tôi còn phải thi đại học, hơn nữa tôi tin chắc nàng có thể làm ra chuyện đó. Tuy nhiên, nhiều năm sau, tôi đã có thể bù đắp đáng tiếc này. Của tôi cuối cùng vẫn thuộc về tôi, Diêu Mông cũng không thể thoát thân.
Ở bên nhau lâu ngày mà Diêu Mông vẫn không chịu cho tôi, khiến tôi lại ngứa ngáy chân tay.
Một ngày, thời tiết u ám như gương mặt người chết. Tôi đi vòng vòng trên phố mấy lượt cũng không tìm thấy mục tiêu thích hợp. Về nhà vào lúc chạng vạng tối, tôi hơi ủ rũ. Nhưng vừa vào nhà, tôi liền nhìn thấy Diêu Mông dụi mắt, từ ghế sofa đứng dậy: "Sao anh về muộn thế, em đợi anh lâu rồi."
Cảnh tượng trước mắt đẹp đẽ vô cùng. Cả căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn vàng dịu dàng. Diêu Mông mặc bộ váy màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Mái tóc đen giống dải lụa lấp lánh dưới ánh đèn.
Tôi nhìn nàng từ từ tiến lại gần, dục vọng như ngọn cỏ dại điên cuồng nảy nở trong thân thể. Lúc đó, tôi cũng không phân biệt là loại dục vọng nào. Tôi nghĩ loại nào cũng đều là sự chiếm hữu.
Tôi liền bế Diêu Mông đi vào phòng trong: "Tiểu Mông, anh sẽ cho em một đêm cả đời khó quên."
Ai ngờ nàng ngượng ngùng đẩy người tôi: "Anh đừng nói nữa!"
Nàng vừa dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười khẽ. Cánh cửa bị đẩy ra, mấy người bạn học ôm bụng cười, trong đó một người bê chiếc bánh ga tô sinh nhật trên cắm đầy ngọn nến.
Diêu Mông bối rối vùi mặt vào ngực tôi: "Em gọi các bạn đến chúc mừng sinh nhật anh...Ai bảo anh nói linh tinh."
Thì ra là vậy. Diêu Mông kéo tôi ngồi xuống giữa đám bạn học, trước chiếc bánh ga tô.
"Mau cầu nguyện đi." Đôi mắt đen láy của nàng nhìn tôi chăm chú.
Trong cuộc đời tôi chưa từng được ai chúc mừng sinh nhật. Bố mẹ câm điếc chẳng có thời gian và tâm tư làm chuyện đó. Không hiểu sao Diêu Mông biết được ngày sinh của tôi, cũng coi như nàng có lòng với tôi.
Tôi ôm chặt eo nàng: "Tôi hy vọng mãi mãi ở bên Diêu Mông."
Các bạn học ồ lên, viền mắt Diêu Mông ươn ướt: "Đồ ngốc, nguyện vọng nói ra miệng sẽ không linh nghiệm."
Tôi cúi đầu hôn nàng: "Không sao, anh tin sẽ linh nghiệm."
Anh sẽ không giết em, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.
***
Chuyện chia tay đến nhanh hơn dự liệu, nhưng tựa hồ là lẽ dĩ nhiên. Có lẽ bạn trai của các nữ sinh khác đều nhiều tiền hơn tôi, bọn họ có thể mời bạn gái xem phim, ăn chocolate hay mua váy áo cho bạn gái, còn tôi chỉ có thể đưa Diêu Mông đi dạo mấy vòng công viên. Cũng có thể vì nàng thường xuyên ra vào nhà tôi, gặp bố mẹ câm điếc ngơ ngơ và gian nhà tồi tàn của tôi, khiến sự chán ghét tích lũy ngày càng nhiều trong lòng nàng. Hoặc giả vì cô chủ nhiệm tận tình khuyên bảo, thậm chí nghiêm khắc răn đe, khiến nàng dao động...
Thật ra tôi chẳng hề bận tâm, tôi nói với cô chủ nhiệm: "Em rất nghiêm túc trong chuyện yêu đương, em sẽ không để ảnh hưởng đến thành tích học tập, em sẽ không chia tay bạn ấy."
Cô chủ nhiệm nói: "Diêu Mông đã đồng ý chia tay em. Học kỳ này, thành tích của em ấy tụt dốc nghiêm trọng. Em không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ cho em ấy."
Lúc tôi quay về lớp học, Diêu Mông đang nằm bò xuống bàn, khóc nức nở. Xung quanh có mấy bạn nữ an ủi nàng. Tôi tiến lại gần, ngồi xuống phía đối diện, cả lớp dồn mọi ánh mắt về phía chúng tôi.
"Đừng khóc nữa." Tôi vuốt tóc nàng: "Tiểu Mông, tình yêu của anh dành cho em không bao giờ thay đổi. Đợi vài năm nữa làm ra sự nghiệp, anh sẽ quay về tìm em."
Diêu Mông càng khóc ác hơn, nhưng nàng không có bất cứ hành động níu kéo tôi. Tôi cảm thấy phản ứng của nàng hoàn toàn bình thường, đây mới là Diêu Mông của tôi. Nhưng chắc nàng không hiểu, câu nói vừa rồi xuất phát tự đáy lòng. Tôi không có kiên nhẫn lại bỏ ra vài năm để tìm kiếm cô gái hợp khẩu vị như nàng.
Sau đó, cuộc đời của tôi thay đổi một cách triệt để. Bố mẹ câm điếc tiết lộ bọn họ không phải cha mẹ ruột của tôi. Ở lại thành phố Lâm tương đối vô vị, hơn nữa tôi cũng không thể tiếp tục giết người. Do đó tôi quyết định thi đại học Hongkong, nhân tiện tìm kiếm người thân, để xem bố mẹ ruột của tôi là người thế nào, mà bỏ rơi tôi.
Sơ suất lớn nhất trong cuộc đời tôi là bị tên biến thái Lâm Thanh Nham chơi đểu. Đây là một sai sót nực cười, tôi tự dưng biến thành kẻ giết người hàng loạt. Ban đầu, tôi còn tưởng mấy xác chết bị cảnh sát biển tình cờ trục vớt. Rõ ràng tôi đã ném ở vùng biển quốc tế rất xa. Tôi chỉ còn cách đào thoát. Sau đó tôi mới làm rõ