Khi bọn họ đi vào con đường nhỏ của "Nguyệt Bán Loan" thì Tô Tử Duyệt lại yêu cầu nghỉ ngơi trước một chút, vẻ mặt và giọng nói của cô hết sức chân thật, hoàn toàn không giống như đang nói suông. Giang Dực vốn tưởng rằng chỉ là tính tình thích đùa giỡn một chút của cô, khi cô thực sự tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống thì Giang Dực đã không biết mình nên có nhiều biểu cảm. Lúc leo núi, cô mệt mỏi như thế nhưng hưng phấn như vậy, đều không tự giác nghỉ ngơi đầy đủ, khi xuống núi thì sức sống tỏa ra tứ phía, hiện tại bọn họ sắp về nhà, chỉ cách có mấy phút đồng hồ, cô lại yêu cầu nghỉ, mà còn với dáng vẻ không cho từ chối.
Giang Dực nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu không nói gì.
So với Giang Dực không nói gì, tất nhiên tâm tình Tô Tử Duyệt tốt hơn rất nhiều, cô nhắm mắt lại, giống nhau say đắm vì một loại hạnh phúc nào đó không phân biệt được thực hay mơ, sau một lúc mới mở to mắt, "Anh có ngửi thấy hương hoa không ?"
Giang Dực thở dài một hơi, đi qua kéo cô lên, "Về nhà."
Đầu tiên là cô bĩu môi, phát hiện anh nói nghiêm túc, vẫn đi theo anh về phía trước một cách không tình nguyện, "Đáng ghét. . . . . . Đáng ghét, rất đáng ghét."
"Em biết em là người như vậy là tốt rồi."
Lời Giang Dực vừa nói ra, lập tức Tô Tử Duyệt véo mạnh vào cánh tay anh, thật là chán ghét không gì sánh được.
Giang Dực đau đến mức hít vào một hơi, Tô Tử Duyệt tỏ vẻ rất hài lòng.
Sau khi về nhà, Tô Tử Duyệt không quan tâm, chỉ rửa mặt chân tay, lập tức liền bổ nhào lên giường. Cơ thể cô làm ấm rất lâu, hiện tại mới cảm thấy mỏi nhừ cả người, một chút cũng không muốn di chuyển, thậm chí nói chuyện cũng không muốn. Nằm trên giường nghĩ như vậy, sau đó ngủ thẳng tới bình minh, đừng ai nghĩ tới làm phiền cô.
Giang Dực đứng ở cửa, lông mày nhíu chặt thành một đường, "Đừng ngủ, ngồi dậy đợi lát nữa ăn cơm."
Cô nhắm hai mắt lại rồi nheo lại, chỉ mở mắt ti hí nhìn anh, "Không được, em muốn đi ngủ."
"Ăn cơm rồi ngủ tiếp." Anh nói rất kiên định.
Tô Tử Duyệt buồn bực, mắt mở to, liếc anh trừng mắt một cái, "Em đây ăn cháo, không muốn cơm khô."
"Ừ, được. . . . . ."
Sau khi nhìn thấy anh đi ra ngoài, Tô Tử Duyệt đặc biệt muốn khóa cửa phòng lại, sau đó yên tâm mình có thể an toàn ngủ, đợi lát nữa anh có gọi cô như thế nào, cô cũng thử không di chuyển, nhưng cô thật sự không muốn di chuyển một chút nào, cho dù khoảng cách giữa giường và cửa phòng không xa, giờ phút này cô cảm thấy mức độ lười biếng của mình lập kỉ lục một lần nữa, bởi vì ngay cả xoay người cô cũng cảm thấy lười, quả thật hết thuốc chữa. Cô mơ hồ nghĩ mình thật sự lười, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Giang Dực quay lại phòng bếp, nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, nhanh chóng quyết định nấu chút cháo trứng muối thịt nạc là được rồi. Biết Tô Tử Duyệt thích ăn trứng, đúng là chuyện ngẫu nhiên, lần đầu tiên bọn họ đi siêu thị thì nơi cô đến chính là chỗ bán trứng muối, chọn vài quả trứng muối. Anh không có thiện cảm với thứ này, luôn ngửi thấy có mùi lạ, nhưng cô thích.
Không thể giải thích, anh lại nhớ kỹ, hơn nữa còn dành một chút tâm tư, đi nông trường mua trứng để làm trứng muối, dùng trứng vịt quê, mà ngay cả lớp tro bên ngoài vẫn còn nguyên.
Hắn nhìn lớp tro, thở dài, vẫn nên xử lý đàng hoàng. Làm bóc lớp ngoài của trứng muối, anh phát hiện dường như nhìn qua quả thật rất đẹp, một viên sáng trong suốt, hình dạng của lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng đều rõ ràng, xem ra, hình như trứng muối cũng không còn làm người ta khó chịu như trước.
Lúc xử lý xong trứng muối và thịt nạc, anh mới chậm rãi hầm cháo.
Nhân lúc hầm cháo, anh ra khỏi phòng bếp, đi sang phòng ngủ. Cô vẫn nằm trên giường, hình như đang ngủ say, hoàn toàn xem nhẹ lời dặn của anh lúc trước, hơn nữa ngay cả tư thế ngủ của cô dường như cũng không thay đổi một chút nào. Anh thở dài, đứng ở cửa một lúc, lại đi tới bên giường, đắp chăn qua người cho cô.
Cô ngủ thật yên lặng, cũng thật tinh ranh, cô khiến người ta có cảm giác như đã trải qua thời gian dài. Chỉ là những ngày qua cùng cô tìm hiểu lẫn nhau, anh phát hiện cô không thuộc dạng điềm tĩnh dịu dàng như nước, mà khôn khéo, cũng có chút tùy hứng. Không sao hiểu được, anh vươn tay, vuốt ve mặt cô.
Anh thừa nhận, cái gọi là nội hàm tiếc rằng lại chiếm giữ điểm số rất cao, đàn ông nhìn phụ nữ, điều chú ý đầu tiên vẫn là ngoại hình, mà với khuôn mặt của cô anh hết sức hài lòng, loại vừa lòng này không phải ở sự xinh đẹp của cô, mà là trên cơ sở của sự vừa mắt, khuôn mặt của cô chính là phong cách mà anh thích. Điểm này, anh chưa bao giờ quá chú trọng.
Nói chung khi thời gian trôi qua, sự yêu thích đã sinh ra thay đổi, lúc còn trẻ thích các cô gái nóng bỏng, đốt cháy toàn bộ tuổi thanh xuân, nhưng khi tính cách dần lắng xuống, thì bắt đầu hướng về sự an ổn, hi vọng người phụ nữ khôn khéo ở bên cạnh mình, nhưng không thể quá mức cứng nhắc.
Anh rút tay, lại đi về phòng bếp.
Cháo được hầm chín rất nhanh, anh lại làm chút thức ăn, sau đó gọi Tô Tử Duyệt rời giường. Cô đang ngủ say, bỗng nhiên có người vỗ mặt cô, lập tức buồn bực tột cùng, hơn nữa cực kì tức giận, nhưng cho dù như thế, cô vẫn cứ không nở mở mắt như cũ, chẳng qua vùng vẫy mấy cái, nhanh chóng xoay người qua bên kia.
Giang Dực lại bắt đầu lay người cô, người đang bị quấy rầy giấc ngủ thì tỏ vẻ vô cùng buồn phiền, "Ưm. . . . . . Đáng ghét."
Cô không nhịn được mở miệng nói, nhưng vẫn không mở mắt như cũ.
"Nhanh lên một chút, đứng dậy ăn cơm."
Lúc này Tô Tử Duyệt mới tỉnh táo một chút, chẳng qua không muốn rời giường, đặc biệt muốn tránh anh ra, cô không ăn cơm. Nhưng trong đầu lại vang lên một giọng nói, cô không thể quá đáng như thế, cô ngủ, anh ấy nấu cơm, vốn muốn trả công anh, cô không thể không biết điều phụ công sức của anh như vậy, vì thế cô không tình nguyện mà mở mắt.
Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt đang thăm dò của Giang Dực, lập tức sững sờ.
Giang Dực buồn cười nhìn cô, lập tức ngồi ở bên cạnh giường, giọng nói lắng xuống và chầm chậm, "Dậy đi, không thể ngủ nữa, nếu không sẽ làm xáo trộn thời gian ngủ hàng ngày."
"Không muốn." Cô thò tay kéo chăn để che người mình.
Anh lại vỗ cô vài cái, "Dậy đi."
"Không, sẽ không."
Lần này anh không hề vỗ cô, hơn nữa cũng không nói tiếng nào. Cô nghĩ anh tức giận, vì thế chậm rãi kéo chăn che đầu mình xuống, chớp mắt nhìn anh, lại vừa vặn thấy ánh mắt của anh. Giang Dực buồn cười nhìn cô, sau đó đi đến bên giường đỡ cô ngồi dậy, lúc này cô ngoan ngoãn ngồi dậy, hít một hơi thật dài, cuối cùng cam chịu rời giường.
Cùng lúc cô đi rửa mặt, anh lại đi tới phòng bếp múc cháo.
Sau khi Tô Tử Duyệt rửa mặt, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm động tác múc cháo của Giang Dực, vốn chỉ là động tác bình thường không có gì lạ, anh lại thực hiện như vậy, lộ rõ một chút ấm áp, đây chính là sức hấp dẫn của đàn ông lúc ở nhà trong truyền thuyết ư? Cô có một người bạn đại học, giới tính nam, việc thích làm nhất là rửa bát, nói rằng rửa bát có thể bày ra sức hấp dẫn của đàn ông, nói vậy, trong mắt một số người điều đó chỉ thuộc loại hài hước. Cô nghĩ tới bộ dạng nấu cơm rửa bát của Giang Dực, công nhận, người đàn ông lúc đó, thật sự rất có sức hút.
Giang Dực bưng cháo ra, cô cũng nhanh trí đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Cháo vẫn đang bốc hơi nóng, điều đang nghĩ đến không phải là nhiệt độ, mà là ngon miệng.
Lúc Giang Dực ngồi đối diện cô thì cô cười tủm tỉm nhìn anh, "Vất vả rồi."
Giang Dực liếc mắt nhìn cô một cái, ba tiếng đơn giản, dường như khiến anh cảm thấy sự vất vả của mình là đáng giá. Trong quá khứ, anh chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ làm những việc như thế, chủ động nấu cơm, chủ động rửa bát. Nếu ở quá khứ, hình ảnh này sẽ chỉ khiến anh cảm thấy buồn cười, mà theo bản năng anh cũng sẽ phủ nhận, anh khẳng định sẽ không làm những việc đó. Nhưng anh vẫn cứ làm, không ai ép anh, cứ tự nhiên mà làm như vậy.
Cô cầm thìa ăn cháo, đầu tiên ăn thử một thìa, sau đó hài lòng lại ăn tiếp thìa thứ hai. Chỉ là ăn xong vài thìa cháo, cô cũng có chút lấy lòng, nhìn anh chằm chằm không buông.
Anh dùng thìa gõ miệng bát, biết cô có chuyện muốn nói, nhưng cố tình không chủ động nói trước.
Cô thu ánh mắt lại, sau một lúc trêu đùa với cái thìa ở trong bát, xúc thịt băm, đặt vào trong bát Giang Dực, "Em không ăn cái này."
Anh nhíu mày nhìn cô, "Không thể ăn à?"
Cô lắc đầu, "Không phải, không ăn theo thói quen."
Xem như lúc này anh đã hiểu, "Đừng kiêng ăn như thế. . . . . ."
Cô cười, cũng không bác bỏ lời anh vừa nói. Cái thói quen kiêng ăn này, tuy là vấn đề muốn hỏi không lớn, rất ít người có thể đang thay đổi, người có thể bỏ tật xấu kiêng ăn này, nhất định sẽ làm nên chuyện thành công, hơn nữa còn là chuyện vĩ đại. Đời này cô chỉ có số mệnh kiêng ăn, không có cách khác, không thích cái nào, trước sau cũng không thích, nếu bắt cô phải ăn đồ mà cô không thích, nói chung cô sẽ sống không bằng chết, lời miêu tả này cũng không cường điệu hóa một chút nào.
Cô vừa ăn, vừa khích lệ anh, " Tài nghệ nấu nướng của anh không tồi, luôn làm em tự ti."
"Nếu không, nhân lúc có thời gian đi học nấu nướng?"
"Không muốn." Cô kiên quyết từ chối.
Người học nấu cơm, phải nấu cơm từ đầu tới cuối, người ăn cơm thì không cần làm việc gì, còn có thể trách móc người nấu cơm nấu không ngon, tuy rằng cô không thông minh, nhưng cũng biết nói, làm người chỉ ăn cơm so với người nấu cơm khẳng định thoải mái và thoải mái.
"Vậy lúc bình thường em làm cách nào để giết thời gian?"
Tô Tử Duyệt dừng động tác ăn cháo, "Chẳng lẽ anh không có ý định chăm em?"
"Anh còn phải đi làm, có một ít việc riêng phải xử lý, còn phải đi công tác đột xuất. . . . . ." Dù sao cũng phải nói, thời gian anh có thể chăm sóc cô chỉ có hạn.
Cô cắn thìa không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Bộ dạng lanh lợi của cô làm tim anh mềm một chút, "Anh sẽ cố gắng hết sức chăm em."
"Ừ." Lúc này cô mới cầm thìa, tiếp tục ăn cháo.
Sau khi ăn cơm, Giang Dực đi rửa bát, cô ngồi trên sô pha xem tivi. Vừa ăn cơm xong, vốn phải cùng anh đi tản bộ mới đúng, chẳng qua cô thật sự không muốn đi ra ngoài, chỉ có thể dùng cách khác để giết thời gian.
Phim truyền hình ngày càng khó xem, khiến cô chuyển chú ý sang xem quảng cáo, một bên xem quảng cáo, một bên đánh giá, một số quảng cáo có vẻ hay, hình ảnh đẹp, tình tiết lãng mạn, quan trọng là trong quảng cáo nam nữ nhân vật chính xinh đẹp, chỉ là cô phát hiện sau khi mình xem và nhận xét quảng cáo ấy, nhưng không biết cái quảng cáo kia quảng cáo cái gì. . . . . .
Lúc cô đang tự hỏi quảng cáo cái gì, là sữa tắm hay đồ trang sức, thì Giang Dực đi từ phòng bếp ra.
" Ngày mai anh phải đi công tác. . . . . . Có lẽ phải đi một tuần."
Lúc này cô mới xoay người nhìn anh, chân mày hơi nhíu lại, định nói câu gì, nhưng sau đó nhanh chóng xoay người lại, "Ừm."
"Nhớ kỹ ăn cơm đúng giờ, đừng quá kiêng ăn, mấy ngày tới nhiệt độ sẽ giảm, khi ra ngoài mặc nhiều quần áo một chút, nhớ phải chăm sóc tốt cho mình. . . ."
Tô Tử Duyệt cắt ngang lời của anh, "Có phải còn muốn chăm sóc tốt cả con của anh nữa?"
"Ừ, biết là tốt rồi."
Cô ném chiếc gối ôm qua người anh, "Đáng ghét."
Giang Dực bắt được cái gối ấy, không nhịn được nở nụ cười.