Giang Dực trở lại "Nguyệt Bán Loan", đầu tiên anh vào siêu thị mua rau cho vào tủ lạnh, sau đó cởi áo khoác, đang phân cao thấp với caravat trước ngực thì chợt phát hiện, hình như Tô Tử Duyệt không ở nhà. Anh đi quanh nhà một vòng, xác định cô thật sự không ở nhà, nên rút di động, ấn số điện thoại của cô.
"Đang ở đâu?"
"Hả . . . . . Hôm nay em không về nhà, có một số chuyện cần làm."
"Chuyện gì?"
"Không thể nói được, nhưng với em chuyện đó rất quan trọng, đừng lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, cả con anh nữa ."
Cô chỉ nói mấy câu, liền cúp điện thoại. Anh nghe ra cô không muốn nhiều lời, cũng không quấy rầy nữa. Ban đầu anh muốn hỏi cô đang ở đâu, anh đang nấu cơm, khi về cô có thể ăn luôn không cần phải thúc giục. Anh cố gắng rất lâu mới cởi được caravat, anh vứt sang một bên, giờ không nói được cảm xúc trong lòng là gì, nghĩ tùy tiện kiếm chút gì lấp đầy bụng là được, ngay cả cơm cũng không định làm.
Thời điểm anh học đại học, người ta thường nói trong nhà đàn ông không thích hợp ở một mình, chỉ một người ở, quá nửa là yêu nhau giết nhau với mì ăn liền, vẫn nên có người phụ nữ. Lúc ấy anh nghĩ đó là cái cớ, phòng ngủ có vài nam sinh viên cùng ở, hàng năm đều vui đùa với phụ nữ cũng cảm thấy bình thường , anh cũng đã nghe qua, hiện tại lại thấu hiểu sâu sắc.
Trong nhà còn lại mình anh, trở nên trống trải. Lúc chia tay với Tô Tử Duyệt, anh không ở nơi này, mà lựa chọn về nhà . Khi ấy, anh nghĩ sẽ cô không ảnh hưởng lớn đến mình, nhưng thực chất vẫn có ảnh hưởng, anh cố ý tự xem nhẹ thôi, nếu không vì sao anh lại không muốn lẻ loi một mình ở nơi này?
Dù vậy anh vẫn cho rằng, chia tay với cô, không ảnh hưởng chút nào tới anh.
Giang Dực ngồi trên sô pha một lúc lâu, rồi mới tìm thứ gì đó ăn. Ăn xong, hắn nghĩ lại biểu hiện của Tô Tử Duyệt khi gọi điện thoại cho cô lúc nãy, giọng nói cũng không có gì không ổn, nhưng anh vẫn có thể phát hiện, chắc hẳn cô gặp chuyện gì. Nghĩ vậy anh muốn gọi điện cho cô, đã định rút di động ra, sau khi ấn dãy số kia, ngón tay bất chợt ngừng lại. Hành động này, ít nhiều cũng khiến anh có chút không thoải mái, dường như muốn tìm hiểu, vì thế lại thôi.
Buổi tối, chất lượng giấc ngủ anh cũng không quá tốt, nửa đêm tỉnh lại một lần. Anh cảm thấy mình như người ngủ thẳng tới bình minh mới dậy, dù sao trong khoảng thời gian gần đây nửa đêm anh lại tỉnh một lần, nhìn cô ngủ như thế nào, có đắp chăn không, có đôi khi còn giúp cô sửa lại tư thế ngủ cho đúng. Nhiều lúc, anh nhìn bụng của cô đến ngẩn ngơ.
Cô gái này, tốt nhất trong lòng anh không xảy ra khả năng kia, nhưng nay anh không chỉ ở cùng một chỗ với cô, còn có đứa bé của anh và cô, cảm giác ấy rất kỳ diệu, giống như kiểu, càng lùi xa, lại càng tới gần, cuối cùng chỉ có thể dùng vận mệnh đã định trước để cảm nhận loại cảm giác này.
Lúc này tỉnh lại, phát hiện trong phòng chỉ có một mình, cảm giác rộng lớn trống trải thật khó chịu. Anh đứng dậy, ra khỏi phòng, đứng ở bên ngoài ban công, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút.
Đêm dài vắng lặng, anh có chút không quen, nghĩ tới rất nhiều chuyện, hơn nữa còn trở tay không kịp, chợt nhớ tới mối tình đầu của mình.
**********************************************
Hôm nay tinh thần của Giang Dực không tốt lắm, buổi sáng chỉ mở một cuộc họp và xử lý mấy tài liệu, lúc giữa trưa anh nhận được cuộc điện thoại của Giang Hữu Vi, để cho anh phải thay nhà họ Giang đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của một vị trưởng bối có quan hệ với nhà mình. Anh tới bệnh viện, chào hỏi lễ phép lại khách sáo với vị trưởng bối kia xong, một lúc lâu mới xin phép về tòa nhà của khu nội trú đi ra. Cổng khu nội trú đối diện với một vườn hoa có quy mô không tính là lớn, có rất nhiều bệnh nhân là người già đang ngồi ở ghế dài, cùng trò chuyện với người nhà ở bên cạnh.
Anh dừng bước, nhìn về phía vườn hoa.
Anh dừng lại, Ngụy Bân đi sau anh cũng dừng chân, di chuyển tầm mắt sang phía ấy. Bên kia là một ông cụ đang ngồi ghế dài, bên cạnh là cô gái xinh đẹp đang nói chuyện cùng ông cụ, hình ảnh dịu dàng kì lạ, chính Giang Dực cũng không biết nên thể hiện thế nào mới tốt.
"Đó là chủ tịch Tô." Ngụy Bân tự cảm thấy mình hữu dụng nên giải thích với tổng giám đốc là lẽ đương nhiên.
Ông Tô, Giang Dực đương nhiên biết, trong quá khứ xuất hiện rất nhiều lần, thậm chí trong một bữa tiệc ông Tô còn nói chuyện thật lâu với anh, thăm dò anh bằng mọi cách, nhưng anh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Đối với ông lão trên thương trường đã nhiều năm, Giang Dực luôn luôn kính nể và bội phục, tất nhiên đây là bí mật, đối mặt với lợi ích thì tự nhiên sẽ không quản tên họ của đối phương là gì.
Ngụy Bân phát hiện tổng giám đốc nhà mình không vừa lòng với đáp án của mình, nên chỉ có thể âm thầm suy đoán ý nghĩ của anh.
Giang Dực không chỉ biết ông cụ là ông Tô, ngay cả cô gái bên cạnh ông anh cũng biết, chỉ mới ngày hôm qua, bọn họ còn nằm trên cùng một chiếc giường, trong bụng cô còn có con của anh. Nghĩ đến phản ứng của cô trong điện thoại ngày hôm qua, anh lờ mờ đoán ra điều gì, nhưng không muốn suy nghĩ như vậy.
"Hôm qua thân thể ông Tô không khoẻ nên phải nhập viện, Tổng giám đốc có muốn qua đó không . . . . . ."
Tuy rằng nhà họ Giang và nhà họ Tô không qua lại với nhau, nhưng Giang Dực là bậc con cháu, lúc này tình cờ gặp nhau, không chào một tiếng thì thật không phải phép.
Giang Dực liếc trợ lý của mình một cái, thân thể không khoẻ ư? Người tinh mắt cũng biết, đó chỉ là cái cớ mà thôi, đây là ông Tô bị nhà họ Hạ làm cho lui không thể lui, Hạ Tông Vân không chỉ ngầm vụng thu mua cổ phần của xí nghiệp Tô thị, mà còn lôi kéo những nhà đầu tư nòng cốt của Tô thị, bên ngoài xí nghiệp Tô thị là nợ nần liên tiếp, bên trong thì trong lòng công nhân hoảng sợ, giây tiếp theo giống như sẽ vỡ vụn.
"Không cần” Anh trầm mặc nửa ngày rồi mới nói, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, "Cậu nói thử xem cô gái bên cạnh kia sẽ có quan hệ gì với ông Tô ?"
"Nghe nói ông Tô có một người cháu gái, chẳng qua từ trước đến giờ ông Tô đều không nỡ mang người tới đây. . . . . . Chắc hẳn là cô gái đó ."
Giang Dực vừa liếc mắt qua bên kia một cái, xoay người rời đi. Lúc đầu không chỉ anh nghĩ như vậy, người khác cũng nghĩ như vậy, anh đi vài bước, rồi dừng lại, "Hẳn là?"
Ngụy Bân suy nghĩ một hồi lâu, mới khẳng định Tổng giám đốc nói chuyện với mình, ở bên cạnh Giang Dực đã lâu, cũng có thể hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh, "Tôi sẽ thăm dò một chút quan hệ giữa vị tiểu thư kia với ông Tô."
Giang Dực gật đầu, không nói được lời nào. Cho tới bây giờ anh không thích người lừa mình dối người, sự việc không khẳng định hoàn toàn thì tự nhiên có thể trì hoãn một lát, nhưng anh không muốn, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cần gì phải kéo dài tình trạng đẩy lùi không thể rút lui.
Tô Tử Duyệt. . . . . . Sao anh chưa bao giờ từng nghĩ cô có quan hệ với nhà họ Tô hay không chứ? Hơn nữa ở trước mặt anh cô chưa từng nhắc tới người nhà của cô, anh đang đưa ra ý kiến muốn đưa cô về nhà thì cô cũng chưa từng nói tới người nhà của mình. Anh tôn trọng quá khứ của cô, cũng không để câu trả lời này ở trong lòng, cô nói cho cô thời gian hai tháng để cân nhắc, vậy anh sẽ chờ hai tháng.
Anh tựa vào ghế ngồi, dường như trái tim có chút mệt mỏi.
Hiệu suất làm việc của Ngụy Bân luôn luôn không tồi, trước khi tan sở, đã mang tới trước mặt Giang Dực một ít tài liệu về Tô Tử Duyệt. Nội dung tài liệu không coi là nhiều, nhưng có thể hoàn toàn kết luận người ở bệnh viện cùng ông Tô đúng là cô cháu gái duy nhất của ông - Tô Tử Duyệt. Ông Tô trước mặt người ngoài thì nghiêm túc dập khuôn, nhưng lại yêu thương đứa cháu gái độc nhất này hơn nhiều, nhiều năm như vậy vẫn xem Tô Tử Duyệt như cục cưng bảo bối mà quan tâm, hơn nữa luôn mang tới một cuộc sống bình thường vì Tô Tử Duyệt, cũng không trói buộc cô về thân phận, bởi vậy không nhiều người biết Tô Tử Duyệt là cháu gái của ông Tô. Nếu không phải cố ý điều tra, người biết càng ít, mà dường như ông Tô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đẩy Tô Tử Duyệt đến trước người khác, cũng không cho Tô Tử Duyệt can dự đến bất cứ chuyện gì trong công ty.
Giang Dực chỉ nhìn lướt qua những tài liệu kia, sắc mặt cũng không tốt lắm. Ngụy Bân thấy anh không giao phó việc khác, xoay người ra khỏi văn phòng, thu dọn đồ đạc tan ca.
Anh nghiêng người dựa vào trên ghế xoay, xoa mi tâm. Anh có phần không xác định, cô không nói tình hình trong nhà của cô, phải chăng đây là cố ý làm như vậy? Mục đích của hành động đó là gì? Cô thật sự không biết hoàn cảnh khó khăn hiện nay của nhà họ Tô, có lẽ không muốn bị dòng họ Tô này ảnh hưởng. Bình thường phụ nữ trong loại hoàn cảnh này, không phải nên vô tình nhắc tới người nhà của cô, khiến người đàn ông tự nguyện che gió che mưa cho cô, xử lý sạch những chuyện khiến cho cô phiền não sao?
Cô đấy, cô là kiểu phụ nữ như thế nào ?
Mặc dù đã hết giờ làm, anh vẫn nán lại ở trong phòng làm việc, hơn nữa trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh nhắm mắt lại, suy nghĩ rất lâu, lại mở hai mắt thì sắc mặt đã trở lại bình tĩnh như trước. Anh lấy di động ra, bấm số của Tô Tử Duyệt.
"Em ở đâu, anh tới đón em."
Tô Tử Duyệt lại nắm di động cười cười, "Mới không gặp một ngày mà thôi, hành động này của anh sẽ khiến em hiểu nhầm đấy!"
"Anh không để ý chuyện em hiểu lầm."
"Em để ý." Cô dừng lại hai giây, khẽ than một tiếng, cố ý mở miệng, "Chúc mừng anh, tối hôm nay anh lại là người cô đơn ."
Anh nhíu mày, đối với kiểu làm nũng này của cô anh không tính toán, "Vì chuyện gì can tâm biến anh thành người cô đơn? Bản thân anh rất tò mò, muốn biết . . . . . ."
Tô Tử Duyệt suy nghĩ, cảm thấy dường như mình nên nói chuyện tốt với Giang Dực, vì thế hùa theo lời của anh, "Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn anh chứ? Được rồi, lúc nãy là lừa anh, em ở bệnh viện xx, anh tới đón em đi!"
Giang Dực cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi văn phòng.
Anh lái xe tới đến cửa bệnh viện, trong lòng anh có chút ít tinh tế, cô cũng dám nói địa điểm chính xác của mình, là có chỗ dựa nên không lo ngại gì sao?
Lúc anh đến, cô đứng ở cửa bệnh viện. Anh dừng xe lại, cô nhanh chóng đi tới, mở cửa lên xe.
"Đến bệnh viện làm gì?" Anh lái xe, giống như hết sức tùy ý nói.
"Đến kiểm tra !" Cô còn cố ý sờ bụng mình.
"Sao không nói sớm, anh có thể cùng đi với em."
"Không cần, mỗi ngày anh có thể kiếm bạc tỷ, việc nhỏ này em có thể giải quyết."
"Tình trạng đứa bé thế nào?"
"Tốt lắm." Cô cười nhìn anh, "Con của chúng ta, đương nhiên sẽ rất tốt."
Giang Dực buông khóe miệng xuống, không nói gì thêm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai không có chương mới, ngày kia sẽ tăng gấp đôi. . . . .