Những ngày Giang Dực rời đi này, trôi qua vô cùng dễ dàng với Tô Tử Duyệt, sau khi ông nội từ bệnh viện trở về, vẫn cứ đi công ty theo lẽ thường, chỉ là không hề bận rộn giống như quá khứ , sau khi đến lúc nghỉ việc, đều sẽ ngoan ngoãn về đến nhà, điều này làm cho tâm tình căng thẳng của Tô Tử Duyệt tỉnh táo lại, cô biết đây là ông nghĩ thông suốt, cô cũng không hỏi chuyện ông, thỉnh thoảng trò chuyện cùng với ông, thời điểm cảm thấy nhàm chán thì đi chỗ Diệp Tiêu Tiêu ở mấy ngày, tâm huyết dâng trào thì một mình cũng sẽ trở về "Bán Nguyệt Loan" đợi cả một ngày nửa ngày, nói dễ chịu không nên lời.
Dĩ nhiên, mỗi ngày Giang Dực cũng sẽ gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô ấy một ngày làm những gì, cuộc sống tẻ nhạt với cô ấy là chuyện nhỏ, anh nghe cũng không phiền, mỗi ngày cứ theo lẽ thường hỏi thăm.
Tô Tử Duyệt cảm thấy câu hỏi của mình tương đối thú vị hơn nhiều, "Có nhìn lén mỹ nữ hay không?"
Giang Dực trả lời, "Không có nhìn lén, quang minh chính đại nhìn."
"Hả?" Giọng nói mang điềm báo tức giận.
Giang Dực ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy giọng nói biến hóa của cô, than thở một tiếng, "Chỉ là tướng mạo vóc người mọi thứ cũng không bằng em, nhìn một giây sẽ không có tâm tư."
"Hừm hừ, anh trở lại chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt đi! Nhìn mỹ nữ sau lưng em."
"Trừng phạt dạng gì?"
"Nói ra sẽ không có hiệu quả uy hiếp."
"Vậy anh. . . . . . Ừ, chờ mong."
". . . . . ."
Bọn họ cứ trò chuyện những thứ đề tài không dinh dưỡng vừa nhàm chán lại không vui vẻ như vậy, mỗi lần cúp điện thoại thì Giang Dực nắm điện thoại hơi có chút nóng lên, lúc này sau khi tỉnh táo lại, lý trí cũng khôi phục, đều sẽ bày tỏ không có thể hiểu được với hành động vừa rồi, tựa như lúc anh học đại vậy, hoàn toàn không hiểu rõ tại sao bạn cùng phòng có thể cùng bạn gái nói chuyện lâu như vậy, làm sao lại có nhiều chuyện mà nói đấy. Khi đó anh nghĩ, bạn gái mình sau này, không thể yêu thương nhiệt tình nấu cháo điện thoại với nữ sinh, sau này anh rốt cuộc tìm được, cũng cảm thấy hài lòng, cô cuối cùng cũng trở thành một cá trong điện thoại không để cho anh cúp điện thoại, anh mơ hồ có chút bất mãn với lần này.
Anh thủy chung đều cho rằng mình không thích nói nhiều trong điện thoại với người khác, trợ lý đều hiểu tính cách của anh, cho tới bây giờ nói chuyện chỉ nói trọng điểm, mà từ trước đến giờ anh chỉ phát ra mệnh lệnh.
Đối thoại nhàm chán như vậy, làm sao sẽ trở thành thói quen của anh như vậy, thuận theo tự nhiên đi hỏi cô ấy đã làm chuyện chuyện, ăn những thứ gì, có đi xem phim hay không, lại hỏi điện ảnh gì. . . . . . Các loại đề tài, trực tiếp liền vào trong đầu.
Đến tột cùng anh thay đổi, hay vẫn chính là người không thay đổi?
Anh cười một cái, sau khi bỏ qua điện thoại di động, cũng không suy nghĩ những chuyện nhàm chán này rồi.
************************************************
Vào cuối tuần Diệp Tiêu Tiêu và Tô Tử Duyệt cùng đi bệnh viện, bác sĩ Hoàng làm kiểm tra cho Tô Tử Duyệt. Sau khi đi ra, Diệp Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đám đàn ông đi theo vợ của mình kia, lại nhìn Tô Tử Duyệt một cái, "Cậu nhìn xem, cậu thật đáng thương, ưỡn bụng tới bệnh viện kiểm tra, ba đứa bé căn bản cũng không xuất hiện."
Tô Tử Duyệt rất nhanh nhìn eo, "Tớ ưỡn bụng nơi nào hả ?"
Cô không nghi ngờ bộ dáng của mình, nếu như cô không nói, có ai biết cô đã mang thai.
"Cậu cứ giả vờ đi, một đống tuổi, còn giả bộ thiếu nữ."
"Giả bộ thiếu nữ không phải bản lĩnh, giống như được trang bị, lại có người tin, đây mới là bản lĩnh. Diệp Tiêu Tiêu, cậu thừa nhận đi, cái này là cậu ghen tỵ, ghen tỵ trắng trợn."
"Thôi đi, tớ ghen tỵ cậu cái gì?"
"Cậu ghen tỵ tớ có người yêu lớn lên đẹp trai, tính tình được, phẩm chất tốt đẹp đáng làm chồng tốt."
Diệp Tiêu Tiêu hung hăng vỗ cô một chút, "Cậu khen đi, tận tình khen đi. . . . . ."
"Sự thật mà thôi." Mặt Tô Tử Duyệt có ý cười, nhưng cố tình nói không chút để ý.
"Như đã nói qua, chừng nào thì cậu đem anh ấy biến thành chồng cậu?"
"Cậu nghĩ làm gì?"
"Tớ đang suy nghĩ tớ phải chuẩn bị bao nhiêu bao tiền lì xì, cậu cho rằng tớ đang suy nghĩ gì?"
". . . . . ."
Từ bệnh viện đi ra ngoài không đến bao lâu, họ cùng đi ăn cơm, Diệp Tiêu Tiêu cảm giác mình bị Tô Tử Duyệt nô dịch nhiều năm, tìm nơi tâm lý cân bằng, vì vậy cưỡng chế yêu cầu Tô Tử Duyệt tự cho chính mình ăn bữa tiệc lớn, về phần ăn cái gì, do bản thân Diệp Tiêu Tiêu lựa chọn. Tâm tình Tô Tử Duyệt rất tốt, không phản bác đề nghị Diệp Tiêu Tiêu một chút.
Họ ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ, Diệp Tiêu Tiêu nhìn hoàn cảnh như vậy, cảm thấy có thể thỏa mãn tư tưởng nhỏ của mình rồi.
Ăn cơm một lát, Diệp Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Tô Tử Duyệt, giống như nghĩ tới điều gì, nhíu mày, "Thế nào vừa nghĩ tới cậu phải kết hôn sinh con, trong lòng tớ mơ hồ có chút khổ sở?"
Tô Tử Duyệt khoa trương nở nụ cười, "Cậu sẽ không yêu tớ chứ?"
"Ánh mắt của tớ kém như vậy sao?" Diệp Tiêu Tiêu khó được liếc mắt, "Có lẽ sợ về sau cậu có chồng và con gái, sẽ thấy chúng ta không thể giống như bây giờ, một cú điện thoại, lập tức ra ngoài, đi dạo phố xem phim, cùng nhau nói náo. . . . . ."
"Yên tâm, tớ nhất định sẽ không."
"Đứa bé của cậu khóc muốn mẹ thì cần cậu chăm sóc, chẳng lẽ cậu có thể bỏ lại nó ra ngoài theo tớ?"
Tô Tử Duyệt nghĩ đến hình ảnh đó, một đứa bé khóc ở trước mặt mình, cảm thấy hốt hoảng , "Vậy cậu có thể tới nhà tớ, theo tớ chăm sóc đứa trẻ. . . . . ."
Diệp Tiêu Tiêu, ". . . . . ."
"Quyết định như vậy, rốt cuộc tìm được chỗ tốt của người độc thân như cậu rồi, ngàn vạn lần đừng lãng phí."
"Mặt cậu có thể dày như vậy sao?"
Tô Tử Duyệt hất cằm lên, "Mặt của tớ luôn luôn vậy."
Tô Tử Duyệt và Diệp Tiêu Tiêu làm ầm ĩ thật lâu,rốt cuộc mới kết thúc lần đi ăn cơm này, họ tương đối hài lòng với thức ăn của quán này, Diệp Tiêu Tiêu đã nói, lần sau còn tới nơi này ăn cơm, hơn nữa nhìn Tô Tử Duyệt quẹt thẻ thì tâm tình vô cùng tốt lành.
Họ lại đi cùng nhau, lúc này mới chia ra.
***********************************************************
Tô Tử Duyệt vừa mới chuẩn bị gọi taxi, điện thoại di động liền vang lên, là một số xa lạ. Cô vốn cho là có người gọi điện thoại quấy rầy, đợi một lát sau, phát hiện chuông điện thoại di động vang lên không ngừng như cũ, lúc này mới nhận điện thoại.
Trên thế giới này, đại khái có thể nhớ kỹ hai loại người, một loại là người rất đáng yêu, một loại còn lại là kẻ rất đáng ghét, cảm xúc hoàn toàn khác biệt, lại trăm sông đổ về một biển. Chỉ nghe câu nói đầu tiên, xác định của cô liền thêm khẳng định, điện thoại Hạ Ngữ Đình gọi tới. Lập tức cô đã cảm thấy buồn cười, cô và người này không quen thuộc, thế nào cố tình ỷ lại vào cô !
"Tô Tử Duyệt, tôi có chút chuyện muốn nói cùng cô một chút, chúng ta nói chuyện một chút đi!"
Cảm giác bị người gây sự áp bức, cho dù với di động cũng khiến Tô Tử Duyệt theo ý thức nhếch khóe miệng, "Xin lỗi, tôi không có hứng thú cùng cô tán gẫu, cũng cảm thấy chúng ta không có gì để nói chuyện."
"Vậy cũng không nhất định." Hạ Ngữ Đình cười ra tiếng về phía điện thoại di động, "Tô Tử Duyệt, cái này là cô sợ sao?"
"Kích thích tôi... chẳng qua tôi cảm thấy, không cần lãng phí thời gian cùng người không liên quan."
"Có phải lãng phí thời gian hay không, cô và tôi gặp mặt chẳng phải sẽ biết?"
Tô Tử Duyệt nhếch môi, "Tôi đã nói, tôi cùng với cô gặp mặt, không có hứng thú."
"Tô Tử Duyệt, xin quẹo trái, nhìn về phía đối diện."
Theo bản năng, cô thật làm như vậy, vì vậy thấy Hạ Ngữ Đình ở đường cái đối diện, Hạ Ngữ Đình giơ điện thoại ở trong tay, lại vẫn lắc lắc về phía cô, giống như đang kêu. Lông mày Tô Tử Duyệt chau lại càng sâu, không phải lộ ra vẻ u sầu, mà là vẻ chán ghét. Cô không khỏi nghĩ đến, đến tột cùng mới vừa rồi Hạ Ngữ Đình nhìn đến mình, hay vẫn đều đi theo mình?
Một người vẫn đi theo mình, điều này khiến người ta không khỏi không thoải mái.
Tô Tử Duyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau, Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt cô, "Thật ra thì có một số việc vốn không có ý định nói cho cô biết, chỉ là nếu chúng ta trùng hợp gặp nhau như thế, tôi cảm thấy vẫn có nghĩa vụ nói cho cô biết, nếu không tôi sẽ băn khoăn trong lòng."
Tô Tử Duyệt đáp lại nụ cười lạnh của mình. Này Hạ Ngữ Đình, không thể buộc mình không đi nghe những thứ chuyện không cho mình vui vẻ kia, nhất định là chuyện không vui, nếu không Hạ Ngữ Đình sẽ không vui vẻ như vậy.
Họ giống nhau đều không có tìm một địa điểm, chỉ là tùy tiện ngồi ở một bên bồn hoa, nhìn lẫn nhau.
"Nói đi." Tô Tử Duyệt dừng một chút, "Thời giờ của tôi có thể có hạn."
Hạ Ngữ Đình cười quyến rũ đến cực điểm, "Trong khoảng thời gian này giám đốc Tô rất nhàn nhã chứ?"
Tô Tử Duyệt nhíu mày, nhưng chỉ nhìn Hạ Ngữ Đình, cũng không mở miệng.
"Là nên nhàn nhã." Hạ Ngữ Đình khẽ mỉm cười, "Dù sao cũng chuẩn bị muốn bán công ty, có thể không nhàn nhã sao?"
Tô Tử Duyệt mở to hai mắt nhìn Hạ Ngữ Đình, động tác này rõ ràng khiến Hạ Ngữ Đình cảm thấy hài lòng, "Thế nào, cô không biết phải không?"
Tô Tử Duyệt không vui biết rõ Hạ Ngữ Đình tới tìm mình, nhưng không có nghĩ đến sẽ ném ra quả bom tấn như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới, ông nội sẽ bỏ được đem bán công ty đi, điều này sao có thể, đầu tiên cô cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó lại cảm thấy hoài nghi, lời nói từ trong miệng Hạ Ngữ Đình nói ra ngoài, thế nào cũng phải giảm giá một chút.
Vẻ mặt Tô Tử Duyệt bị Hạ Ngữ Đình để ở trong mắt, nụ cười của Hạ Ngữ Đình không giảm, "Cô không hiếu kỳ là ai muốn thu mua sao?"
Cô ngưng mi, "Là ai ?"
"Thân phận của người này thôi, tin tưởng cơ cũng rất rõ ràng,người duy nhất nối nghiệp nhà họ Giang - Giang Dực, sẽ không cảm thấy xa lạ chứ?"
Tô Tử Duyệt khẽ cứng đờ, "Không thể nào."
"Làm sao lại không thể nào ? Nhà họ Giang cái gì cũng không kém, còn kém một cái căn cứ nguyên vật liệu gia công giống như nhà họ Tô các người vậy, kể từ đó, dây chuyền sản nghiệp nhà họ Giang thật có thể chân chính có tạo thành một thể rồi, lấy tài lực nhà họ Giang, kiêu ngạo đầu tư trên cơ sở trụ cột ở tại nhà của cô, tự nhiên làm ít công to."
Tô Tử Duyệt hé mắt, "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy, tôi sẽ tin tưởng cô."
"Có tin hay không là chuyện của cô, chỉ là lời của tôi nói đều là sự thật thôi."
"Cô tốt bụng nói cho tôi biết?"
"Tô Tử Duyệt, cô đừng đùa như vậy, rất rõ ràng, tôi cho cô biết như vậy, là để cho cô không vui. Biết người mình yêu kia, tính toán thu mua công ty nhà mình, tâm tình như vậy, chỉ là suy nghĩ một chút, đã đủ làm cho người ta hưng phấn."
Tô Tử Duyệt nhắm hai mắt lại, khống chế được tâm tình của mình bị lời nói này làm khó chịu, "Cám ơn cô báo cho, tôi đã biết, không theo cùng nữa."
Hạ Ngữ Đình nhún nhún vai, tùy ý làm một động tác. Sau khi Tô Tử Duyệt rời đi, Hạ Ngữ Đình mới lắc đầu cười : lúc này mới chỉ là bắt đầu, cảm thấy đau khổ sao?
Chuyện xấu một lần không thể nói xong, không có lo lắng nhiều như vậy, được một lần nói một chút, kích thích lòng của người ta, cuối cùng áp đảo đối phương, lúc này mới chơi thật tốt.