Hình ảnh như bị ngừng lại trong nháy mắt, Giang Dực đứng ở cửa, tựa như một pho tượng không hề có sức sống nhìn chăm chú vào Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt cũng nhìn Giang Dực, chỉ là ánh mắt của cô rất yếu, giống như bởi vì ánh sáng quá mạnh mẽ mà không dám mở to hai mắt nhìn này nọ, chỉ là ánh mắt ôn nhu mang theo lười biếng và một tia vô vị, không khỏi khiến người ta cảm thấy cô lộ ra sự mềm dẻo và quật cường.
Mà người hoàn toàn bị xem như không khí là Hạ Ngữ Đình phản ứng trở lại trước hết, cô đứng lên, nhìn Tô Tử Duyệt một cái, chậm rãi đi tới cửa, lấy đồ đã chuẩn bị xong ra, đưa cho Giang Dực, "Đây là đồ của chị em để lại cho anh."
Giang Dực đang bất động lúc này mới dời tầm mắt của mình đi chỗ khác, chỉ nhìn Hạ Ngữ Đình một cái, liền đưa tay tiếp nhận đồ trong tay cô. Hạ Ngữ Đình cười một cái, nhìn Giang Dực một chút, lại nhìn mắt Tô Tử Duyệt, từ sát bên cạnh Giang Dực qua, chuẩn bị tại đây đi ra. Hạ Ngữ Đình đi ra sau phòng, hất cái cằm lên, híp mắt một cái, như bắt được sói con, hơn nữa còn là cái loại gian trá đó. Cô chính là cố ý, cố ý cùng Tô Tử Duyệt nói những lời này, hơn nữa cố ý kêu Giang Dực lên tới nơi đây, cô nói cho Giang Dực, chị cô có đồ cần chuyển đến tay anh. Mặt khác cô an bài người, khi Giang Dực đi tới cửa bên thì cho điện thoại di động của cô phát ra tiếng , cô đoán chắc thời gian, vào lúc đó hô to một tiếng "Tô Tử Duyệt" , vì vậy ở một khắc kia Giang Dực sẽ không tùy tiện tiến vào. Tất cả tất cả, Hạ Ngữ Đình cũng đoán chắc, hơn nữa dựa theo nội dung kế hoạch phát triển tình tiết, phối hợp không chê vào đâu được. Cô cũng đoán chắc tính tình Tô Tử Duyệt, vô luận tình cảm của Tô Tử Duyệt với Giang Dực thật hay giả, khi biết Giang Dực cũng là một trong những đầu sỏ làm hại công ty Tô thị biến thành như bây giờ, hơn nữa Giang Dực làm như vậy vẫn vì Hạ Ngữ Tiếu, Tô Tử Duyệt nhất định sẽ phủ định tình cảm với Giang Dực, mà cô muốn chính là Tô Tử Duyệt phủ định.
Sắp đi ra khỏi hành lang chật hẹp thì Hạ Ngữ Đình đột nhiên quay đầu lại, cười khẽ: Tô Tử Duyệt , làm sao cô cứ không tiến triển như vậy, mấy năm trước bị tôi chơi phải xoay vòng vòng, hiện tại vẫn bị tôi chơi phải xoay vòng vòng như cũ.
Giang Dực đứng ở cửa thì Tô Tử Duyệt liền rõ ràng, cô bị hạ Ngữ Đình thiết kế, một màn này Hạ Ngữ Đình phải thiết kế trong một vòng cuối cùng, theo giống như dự liệu của Hạ Ngữ Đình diễn ra như vậy. Mà khi Hạ Ngữ Đình cầm đồ trong tay giao cho Giang Dực thì cô chỉ có thể xác định một chuyện, theo lời Hạ Ngữ Đình những thứ kia đều thật, Giang Dực vì bạn gái trước của anh, giúp đỡ người của nhà họ Hạ bày mưu hại nhà họ Tô, khiến công ty ông nột một tay sáng lập tàn phá không chịu nổi.
Giống một cái lưới vô hình, cô một lòng nghĩ cách nhà họ Hạ xa một chút, cùng Giang Dực ở chung một chỗ, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh và người của nhà họ Hạ có liên quan gì, thì ra chân chính là quan hệ núp ở dưới hình tượng, anh và con gái Hạ Tông Vân có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Giang Dực đứng ở cửa thật lâu, lâu đến nỗi cô cho là anh sẽ xoay người rời đi, thế nhưng anh lại làm động tác ngược lại, anh chạy tới cô, tựa như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô còn ngồi, mắt nhìn về phía anh, cô cảm thấy bây giờ mình thật sự chết lặng, không có cảm xúc và cảm thụ gì, trừ nhìn anh, cũng không có động tác hay vẻ mặt khác.
Thế nhưng anh không có tức giận, không hề có một chút tức giận nào.
"Mới vừa rồi Hạ Ngữ Đình cố ý nói vài thứ để kích thích em?" Giang Dực muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút gì khác , mà không phải chống lại sắc mặt tĩnh như nước của cô, như vậy vẫn không nhúc nhích, để cho anh không thoải mái. Trên cái thế giới này có chuyện đúng dịp như vậy, anh mới vừa đi đến nơi đây, có thể nghe được Hạ Ngữ Đình kêu lên tên Tô Tử Duyệt, hơn nữa còn có thể nghe được Tô Tử Duyệt nói như vậy. . . . . . Vậy chỉ có một khả năng rồi, Hạ Ngữ Đình cố ý, cố ý khiến Tô Tử Duyệt nói chuyện như vậy, hơn nữa còn để cho anh nghe.
Cô thật không ngờ anh mở miệng nói lại là cái này, "Lời cô ta nói là sự thật, mà em trả lời cũng chính là lời thật."
Cô nhìn thấy môi của anh mím rất chặt, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô tựa như phải phân cổ cắt thịt cô, mà tay của anh cũng khẽ bốc lên, phía trên gân xanh nhảy loạn, cô chọc giận đến anh, phải là như vậy.
" Tô Tử Duyệt, lặp lại lời nói của em lần nữa, mới vừa rồi anh không có nghe rõ." Anh nói một chữ một chút, âm thanh cũng không phải cao, vọng về bên trong nhà tựa như đang lặp lại, để cho màng nhĩ cô khẽ đau.
Cô đón nhận ánh mắt của anh, ngũ quan ôn nhu, ánh mắt cũng ôn nhu, chỉ là nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt của cô không mang theo bất kỳ tâm tình gì, giống như người sau khi bị đả kích, không nhu hòa mà là lành lạnh, "Em và anh ở chung một chỗ, chỉ muốn dựa vào anh cứu vãn công ty của ông nội mà thôi. . . . . . Chỉ là sau này em đột nhiên không muốn hủy diệt cuộc đời của em, vì vậy em chủ động nói chia tay cùng với anh. Cố tình sau khi chia tay không bao lâu, em liền mang thai, mà anh cũng tìm tới em. Khi đó em đã nghĩ, có lẽ đây là ý trời? Nếu ý trời như thế, cùng anh ở với nhau, em có thể cho đứa con một người cha, đồng thời cũng có thể để cho anh giúp ông nội em một chút, nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, anh sẽ không mặc kệ công ty Tô thị. . . . . . Ừ, đây chính là ý tưởng của em, đi xuống ở chung, anh cũng không có khuyết điểm gì để cho em không thể chịu được, đã như vậy, tạm chấp nhận đi xuống cũng không tồi."
Âm thanh của cô rất nhẹ, hoàn toàn không giống như cô đang kể chuyện của mình, giống như đang kể một chuyện xưa thuộc về người khác, mà cô trong câu chuyện kia là Giáp Ất Bính Đinh, cô nhìn thấy sắc mặt của anh lại trầm xuống, trong mắt để lộ ra thất vọng sâu đậm. Cô nói thật như vậy, thực sự anh không tìm ra bất kỳ khác lạ, cô chỉ bởi vì công ty đến gần anh, hay bởi vì trời xui đất khiến mang thai mà lựa chọn chấp nhận cùng anh. . . . . . Trong đó không có nguyên nhân bởi vì anh là Giang Dực, cô cũng không có động lòng, chỉ là đang dùng lý trí phán đoán làm sao tốt hơn mà thôi.
Tức tới cực điểm, ngược lại có thể càng thêm thản nhiên, anh ngồi vào ghế đối diện cô, "Tiếp tục đi, anh nghe ."
Cô sâu kín thở dài, "Em vốn nghĩ chấp nhận đi xuống như vậy, dù sao anh cũng biết, chúng ta ở chung được cũng không tệ lắm. . . . . . Nhưng, em chưa bao giờ nghĩ tới, công ty đi tới bước hiện tại này, sẽ có nguyên nhân của anh. Giang Dực, anh hiểu cái loại cảm thụ đó ư, em cảm thấy em như kẻ ngu. Anh là một trong những đầu sỏ gây nên đường cùng cho công ty ông nội em, em vẫn còn đem anh trở thành cây cỏ cứu mạng, tự em suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó có thể chịu được. . . . . ."
Anh nhắm lại mắt, trên người tràn ra phong cách âm u tàn bạo, giống như một tòa núi lửa hoạt động bốc hơi nóng, tùy thời đều có thể bùng nổ, nhưng anh cố tình đè nén nham thạch nóng chảy đang bắt đầu khởi động, "Sự kiện kia, anh rất xin lỗi. . . . . ."
Chỉ mấy chữ, hốc mắt Tô Tử Duyệt hơi đỏ lên rồi. Thừa nhận đi, thật ra thì trong lòng vẫn có chút mong đợi, đang mong đợi anh phủ nhận, những lời nói kia đều là Hạ Ngữ Đình lừa cô , mà anh chẳng những không có phủ nhận, ngược lại thừa nhận.
Cô lắc đầu một cái, "Không có gì để xin lỗi, anh vì bạn gái trước làm những thứ này, nguyên bản là tình hữu khả nguyên. Chỉ là chúng ta có lập trường bất đồng, nếu lập trường nhất định bất đồng, như vậy tự nhiên không thể nào đứng ở cùng một trận tuyến."
Cô không khỏi nhớ tới Hạ Ngữ Đình đã nói, nói anh vì cô làm nhiều như vậy, hiện tại liên lạc với anh vì Hạ Ngữ Tiếu, cô không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.
Đạo lí thứ tự đến trước và sau ai cũng hiểu, lời này tựa hồ trước đây không lâu cô vừa nghĩ tới, giờ phúc này lại dùng ở trên người của mình.
"En. . . . . . Đây là ý gì?" Âm thanh của anh trầm thấp hòa hoãn, âm sắc nặng nề, giống như đè nén cái gì.
"Ý tứ chính là giữa chúng ta, đến đây chấm dứt đi!" Sau khi cô nói ra những lời này, trong lòng đè nén những thứ đó, thế nhưng tất cả đều tiêu tán, mặc dù trong lòng trống trải, nhưng lại dễ dàng rõ ràng, đây là một rất quyết định chính xác.
Ánh mắt của anh lại lạc ở trên bụng của cô, "Đứa bé đâu, đứa bé làm thế nào?"
"Đứa bé. . . . . ." Cô nhẹ nhàng thở dài, "Yên tâm, em sẽ không ảnh hưởng cuộc sống anh, đứa bé em sẽ đi bệnh viện xử lý xong, rất nhanh, ngày mai ngày mốt thôi. . . . . ."
"Em . . . . ." Anh đột nhiên đứng lên.
Cô còn ngồi, giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt anh thâm trầm, "En nghĩ, đứa bé cũng sẽ không thể nghĩ cha mẹ của nó bởi vì nó tồn tại mà miễn cưỡng ở chung một chỗ. Giang Dực, em hiểu rõ tính tình anh không tệ, cũng sẽ không giống đàn ông bình thường không hề có ý thức trách nhiệm như vậy. Tách ra là em nói lên, đứa bé cũng là em muốn bỏ , tất cả nuôi dạy cùng ý thức trách nhiệm đều không liên quan anh, anh chính là thanh niên phong độ tốt có dạy dỗ có thân sĩ. . . . . ."
" Tô Tử Duyệt, em nghĩ anh chính là như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Làm cô rung động mi tâm, về sau tất cả lời nói đều nói rõ, ngược lại vô cùng dễ dàng, đôi tay cô ôm ngực, vểnh chân lên, "Nghĩ đến Giang Dực anh yêu em? Vẫn cảm thấy anh không phải thì em không thể? Em không phải là cô gái nhỏ, nhiều tuổi còn tin tưởng những thứ tình tình ái ái gì đó. . . . . . Cách nói này, chính anh đều không tin chứ? Từ lúc em nói chia tay, đến một phút anh bình tĩnh đồng ý, em liền rất rõ, anh căn bản không yêu em. Thời điểm kia anh không yêu em, hiện tại làm sao có thể yêu em chỉ sau vài tháng, em luôn luôn đều rõ. Mặc dù duy trì trách nhiệm hôn nhân không có gì không tốt, chỉ là hiện tại giữa chúng có nhiều vấn đề như vậy, em không muốn cùng anh ở với nhau, nếu như mà em thật ở cùng với anh, tự em sẽ khó chịu, ông nội cũng sẽ khó chịu. . . . . . Cho nên, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, dù sao chỉ là một đoạn tình cảm không chấp nhận."
Anh cắn môi dưới, hừ cười một tiếng, "Tô Tử Duyệt, em được. . . . . . Em thật được."
Anh nghĩ tới câu nói Hạ Ngữ Đình nói kia, cô chịu qua mối tình đầu sau không hề dễ dàng động lòng nữa. . . . . . Cùng lời nói bây giờ cô nói, kết hợp hoàn mỹ lại với nhau.
Anh vốn muốn nói cho cô, ngày mai có thể đi gặp cha mẹ anh, anh sẽ vì cô chuẩn bị một cuộc hôn lễ khó quên, dù sao cô gái đều yêu lãng mạn, cô gái của anh cũng không thể thiếu những thứ này, dù trong lòng anh cảm thấy những thứ đồ này hết sức phiền toái, nhưng cũng không thể để cho cô sinh hạ đứa bé sau lại kết hôn. . . . . .
Anh đều đã tự tay an bài, chưa bao giờ nghĩ tới, kết quả sẽ như thế này, chưa bao giờ nghĩ tới.
Tô Tử Duyệt mặt không biểu cảm nhìn anh, ngay sau đó cúi mắt xuống, "Em cho là em nói chia ra, anh sẽ thoải mái chút. . . . . . Anh đã không vui, như vậy em thu hồi lời mới nói, anh chủ động mà đưa ra lời chia tay đi! Em không ngại bị người vứt bỏ."
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không có ghê gớm gì, không phải là thất tình sao!
Ngày hôm qua cô còn tự nói với mình, tất cả khổ sở xảy ra sớm một chút đi, tương lai sẽ không lo lắng còn sẽ có đau khổ khác. Hiện tại khổ sở đúng hạn tới, cô lại đau đến lục phủ ngũ tạng đều tê dại. Không sao, bây giờ là thời khắc đau khổ nhất trong đời của cô, vượt qua, tương lai của cô cũng sẽ không có gì không bước qua được rồi.
Anh đi lên phía trước, lấy tay nắm cằm của cô, "Em rốt cuộc có tâm hay không?"
Cô lấy tay vung tay của anh ra, "Vậy thời điểm anh và những người nhà họ Hạ đó đang cùng nhau khi dễ một lão già, anh có tâm hay không?" Thì ra thời điểm chia ra, thật không thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đây coi là một cái sổ thời gian tốt nhất, "Anh và người nhà họ Hạ làm những chuyện kia, còn có thể qua lại cùng em như chuyện gì cũng không có xảy ra vậy, thời điểm đó anh cho rằng em là kẻ ngu ngốc mà đối đãi, anh có tâm hay không?"
"Ừ, thật sự anh và nhà họ Hạ từng có hợp tác, thế nhưng tất cả đều là trước khi biết em, nếu như mà anh biết. . . . . ." Anh dừng lại, những thứ này nếu như nguyên bản không có ý nghĩa, mà bản thân anh chính là chán ghét người, vậy chỉ có thể chứng minh mình vô năng.
"Đúng vậy, trước khi chúng ta bắt đầu, nhất định chúng ta không thể nào. . . . . . Số mạng an bài tốt bao nhiêu, chúng ta sai lầm một lần rồi, tội gì mắc thêm lỗi lầm nữa."
"Tô Tử Duyệt. . . . . ."
"Anh không cam lòng, không cam lòng em nói em không có động lòng với anh, không cam lòng em nói em không thương anh. . . . . ."
Trong phòng trong nháy mắt bởi vì này câu yên lặng xuống, anh nhìn vào trong mắt của cô, mới nhìn qua như cô gái nhu nhược này, cũng có thể đả thương người như vậy.
Cô tiếp cười cười, "Thật ra thì anh không cần phải không cam lòng, mặc dù em không thương anh...anh cũng không thích em, không phải sao?"
Bọn họ lui tới lâu như vậy, cô đều không thể làm anh yêu cô, hiện tại cũng không tự nhiên có thể, hiện tại anh tốt với cô, bởi vì cô mang thai đứa bé của anh, hơn nữa phù hợp dáng vẻ vợ con trong lòng anh.
Chân tướng như vậy làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng kia chính là chân tướng.