Tô Tử Duyệt nghĩ, nhất định cuộc sống của mình chính là phim truyền hình cẩu huyết, hơn nữa còn là loại cẩu huyết nhất.
Cô vừa gõ cửa nhà Trần Mậu Thanh vừa thận trọng thu ô, tránh nước mưa trên ô dính vào người. Thời tiết thành phố Nam Giang càng ngày càng quái dị, hôm qua mới cảnh sắc rực rỡ, ban đêm đột nhiên mưa, hơn nữa kèm theo tiếng sấm rền rĩ. Loại thời tiết này, cô luôn không thích ra khỏi nhà, chỉ là nghĩ đến sắc mặt tối hôm qua của Trần Mậu Thanh không tốt, vì vậy vẫn quyết định tới xem một chút, nếu bây giờ cô là bạn gái của Trần Mậu Thanh, nên quan tâm anh nhiều hơn.
Hôm qua khi bọn họ từ bờ sông trở về đã muộn rồi, anh còn kiên trì đưa cô về nhà, dọc đường đi anh cũng không giống như ban ngày nói đùa với cô, mà sắc mặt có chút uất ức không nói ra được, hình như sau khi anh nhận một cuộc điện thoại, cảm xúc cũng không tốt lắm. Anh kiên trì muốn trở về, điều này cũng làm cho cô không nghĩ ra, anh đưa ra lý do là anh không thích ở khách sạn, cứ có cảm giác khó chịu.
Bất kể như thế nào, cô cảm thấy anh có chút không bình thường, mà nguyên nhân cô tới chủ yếu là trên đường trở về cô vẫn đang ngủ mê man, điện thoại di động và mấy viên viên thạch anh màu xanh nhạt cô thích đều rơi ở trên xe anh, hôm nay tới lấy những thứ đó, thuận tiện tới thăm anh một chút, sau đó cùng ăn cơm trưa.
Cô thật không ngờ, cửa mở ra, mở cửa lại là Hạ Ngữ Đình. Hạ Ngữ Đình thấy cô, hình như cũng ngây ra mấy giây, sau đó trên mặt lại lộ ra cái bộ dạng cười nhạo cười như không cười, hai tay ôm ngực nhìn Tô Tử Duyệt. Cô chú ý tới, hiện tại Hạ Ngữ Đình mặc đồ ngủ, hơn nữa tóc vô cùng ướt, hẳn là mới từ phòng tắm đi ra.
Sau đó cô liền nghe được giọng của Trần Mậu Thanh, cũng đi tới bên này, "Là ai ?"
Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đột nhiên lại bị đốt cái gì đó dễ cháy, thế lửa quá lớn, ngay cả dập tắt cô cũng không muốn. Đầu tiên là cô kinh ngạc, ngay sau đó thân thể phát lạnh, sắc mặt âm trầm, ngoài ra không tìm ra cảm xúc khác.
Giống như loại cảm giác năm đó lại trở về, Phương Văn Thành ôm Hạ Ngữ Đình trong ngực. Cô từng tận mắt thấy qua một màn kia, nhưng chỉ là đứng nhìn từ xa, sau đó xoay người đi, cô không thể tranh chấp ngay trước mặt Phương Văn Thành và Hạ Ngữ Đình, chỉ có thể xoay người, hình ảnh đó ấn tượng quá khắc sâu, vì vậy lúc Phương Văn Thành nói chia tay, cô cũng không chút do dự gật đầu. Cái đó xuất hiện trong ký ức của cô, cô cũng hiểu rất rõ, cô cảm thấy Phương Văn Thành ôm trong ngực đã dơ bẩn, nếu dơ bẩn, như vậy thì không còn là thuộc về cô nữa rồi.
Loại cảm giác vô lực này, lại có điểm Hạ Ngữ Đình nói cho cô biết, Giang Dực và nhà họ Hạ liên thủ đối phó nhà họ Tô, về phần nguyên nhân, là bởi vì Giang Dực yêu bạn gái trước đã chết của anh, vì thế dễ dàng cung cấp cho nhà họ Hạ.
Hiện tại cô nhìn Hạ Ngữ Đình, trong lòng có chút cảm xúc từ từ hồi phục, giống như là một trò chơi chạy trốn, cô vẫn muốn cách xa người của nhà họ Hạ một chút, vẫn hi vọng cuộc sống của mình không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng cô phát hiện, bất kể mình trốn như thế nào, tựa như vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi ám ảnh nhà họ Hạ.
Giờ khắc này, thậm chí cô có một loại liên tưởng rất đáng sợ, Hạ Ngữ Đình ở chỗ này, còn ăn mặc như vậy, có phải giữa Hạ Ngữ Đình và Trần Mậu Thanh có quan hệ nào đó không, mà Hạ Ngữ Đình muốn mình không vui, vì vậy để cho Trần Mậu Thanh chủ động đến gần mình….
Trần Mậu Thanh cũng ra tới cửa, vốn là vẻ mặt anh không thay đổi nhưng sau khi thấy Tô Tử Duyệt, có kinh ngạc chợt lóe lên, anh sửng sốt hai giây, đang chuẩn bị nói gì, lại phát hiện sắc mặt cô cực kỳ khó coi, vì vậy anh hậu tri hậu giác chú ý tới quàn áo của Hạ Ngữ Đình, biết chuyện có chút khó giải quyết.
Anh vươn tay, tay còn chưa đụng được Tô Tử Duyệt, cô liền lui về sau một bước, nhìn ánh mắt cực kỳ phức tạp của anh, sau đó cô xoay người rời đi. Trần Mậu Thanh biết cô hiểu lầm, lúc này đuổi theo, cô lại vừa lúc đã lên thang máy, anh điên cuồng ấn nút chỉ thị thang máy, cuối cùng từ cầu thang nhanh chóng đi xuống.
Chờ anh đi xuống thì phát hiện cô đã sớm chui vào trong mưa, vì vậy cái gì cũng không cố kỵ, trực tiếp đuổi theo, mặc cho nước mưa rơi vào trên mặt trên người mình. Cô đi rất nhanh, nhưng vẫn là đi bộ, anh bước nhanh chạy lên, rất nhanh liền đuổi kịp cô, một phát anh bắt được tay cô, "Đi nhanh như vậy làm gì?"
Cô không nhìn anh, cũng không có ý định để ý tới anh.
Anh miễn cưỡng cười cười, "Phán hình cũng phải để cho người ta một cơ hội biện bạch chứ, em hiểu lầm, anh và Hạ Ngữ Đình không có gì…."
Lúc này cô mới giương mắt nhìn anh, chỉ là vẻ mặt không giảm bớt chút nào, nhìn về phía ánh mắt phức tạp của anh mà tràn đầy hoài nghi. Vẻ mặt này của cô làm cho anh có chút không vui, anh ghét người khác oan uổng mình nhất, mà ánh mắt của cô thế nhưng lại không có một tia tin tưởng.
"Anh nói lại một lần, anh và Hạ Ngữ Đình không có loại quan hệ mà em nghĩ kia."
Anh sẽ không hiểu loại cảm giác đó, cũng vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ. Trước đây rất lâu cô có một người bạn, quan hệ của cô và người bạn kia vô cùng tốt, nhưng có một ngày cô và một nữ sinh trong lớp cãi nhau, người bạn kia của cô thế nhưng lại cùng nữ sinh kia vừa nói vừa cười, lần đầu tiên cô liền trực tiếp nói cho người bạn đó là cô không thích cô ấy như vậy, nhưng người bạn đó lại nói không có cái gì, cũng nói cô rất hẹp hòi, bạn bè vẫn như cũ, mà thật sự cô hẹp hòi, cô liền vì chuyện nhỏ này mà quan hệ với bạn trở nên lạnh nhạt, cuối cùng ngay cả làm bạn cũng không được, cho đến sau này cô gặp được Diệp Tiêu Tiêu.
Cô không thích người và vật, cũng ghét tiếp xúc với người bên cạnh mình, cô chính là nhỏ mọn như vậy, hẹp hòi cực điểm. Mặc kệ Trần Mậu Thanh và Hạ Ngữ Đình là quan hệ như thế nào, Hạ Ngữ Đình lại tắm trong nhà anh, còn mặc áo ngủ như vậy, vậy ít nhất chứng minh quan hệ giữa bọn họ không đơn giản.
Cô hất tay anh ra, "Tôi không muốn nghe."
"Đây là em có ý gì?" Anh cũng nổi giận.
"Không có ý nghĩa…. Tôi cảm thấy, chúng ta cũng không có ý nghĩa."
*****************************************
Tô Tử Duyệt nghĩ, mỗi một lần mình gặp phải Hạ Ngữ Đình, hình như cũng không có chuyện tốt xảy ra.
Trong quán rượu lộn xộn huyên náo, cô và Hạ Ngữ Đình uống chút rượu, chẳng qua là Hạ Ngữ Đình uống rượu, cô chỉ cầm ly rượu, có chút muốn uống, rồi lại không ngừng do dự. Nét mặt của Hạ Ngữ Đình tựa như ánh đèn ngũ quang thập sắc* ở đây, tràn đầy mê ly và mông lung quỷ dị, loại vẻ mặt này, làm cho Tô Tử Duyệt mơ hồ có chút quen.
*Ngũ quang thập sắc: muôn màu muôn vẻ
Tiếng người huyên náo, vô cùng huyên náo, chỉ là cô luôn có chức năng cường đại, có thể tùy ý xem nhẹ hoàn toàn các loại âm thanh.
Hạ Ngữ Đình càng nghĩ càng buồn cười, cầm ly rượu tựa như cầm bảo bối gì đó. Ban đầu biết Tô Tử Duyệt và Giang Dực ở chung một chỗ thì Hạ Ngữ Đình tràn đầy bất mãn và tức giận, trong mắt cô, người bên cạnh Giang Dực nên là chị họ của cô, người phụ nữ hoàn mỹ, ngay cả xách giày cho chị ấy Tô Tử Duyệt cũng không xứng, thế nhưng có thể đứng ở bên cạnh Giang Dực. Rất lâu trước kia, Hạ Ngữ Đình biết chị họ mình có bạn trai thì lén xem Giang Dực nhiều lần, khi đó cô liền nghĩ, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với chị họ mình.
Trong tiềm thức của Hạ Ngữ Đình, cô coi Giang Dực như anh rể của mình, trong mắt cô, chỉ có chị họ mới là người phụ nữ có thể đứng bên cạnh Giang Dực, phụ nữ khác đều không có tư cách, mà Tô Tử Duyệt…. lại là người không có tư cách nhất.
Chỉ là không cần Hạ Ngữ Đình phải tốn chút hơi sức nào, Tô Tử Duyệt đã rời khỏi Giang Dực, mà người Giang Dực yêu mãi mãi vẫn là chị họ cô, cũng chỉ có chị họ cô mới là người quan trọng nhất trong lòng Giang Dực.
Sự việc kia qua đi, Hạ Ngữ Đình thật sự không nghĩ đến, Tô Tử Duyệt lại nhanh đụng vào họng súng như vậy, cùng Trần Mậu Thanh ở cùng một chỗ, Hạ Ngữ Đình quả thật cũng muốn cười, nhất định Tô Tử Duyệt này chính là tự tìm phiền toái.
Hạ Ngữ Đình ưu nhã uống một hớp nhỏ rượu, mấp máy môi, mới cười nhìn Tô Tử Duyệt, "Cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Trần Mậu Thanh, tôi với anh ta thật sự một chút xíu quan hệ cũng không có."
Tô Tử Duyệt đã có thể hoàn toàn hiểu thói quen nói chuyện của Hạ Ngữ Đình, mỗi lần đều như vậy, nhìn như không hề có động cơ, vĩnh viễn có thể đâm lòng dạ đối phương đến tận cùng, nữa chỉ bằng một kích tàn nhẫn.
Cô cười như không cười nhìn Hạ Ngữ Đình, hình như rất rõ ràng, bộ dạng của mình, lại trở thành trò giải trí cho Hạ Ngữ Đình, nụ cười trên mặt Hạ Ngữ Đình, che giấu cũng không che giấu được.
"Chẳng qua tôi cũng thật bội phục cô, cùng Giang Dực mới chia tay không bao lâu, mà đã nhanh ở cùng một chỗ với Trần Mậu Thanh như thế, cũng không lãng phí thời gian đi thất tình. Nhớ năm đó cô cũng không như vậy, khi đó cô và Phương Văn Thành chia tay, mặc dù biểu hiện của cô bình thường, nhưng lúc đó cô tựa như cái xác biết đi, mặt ngoài mạnh khỏe, thật ra thì, thương tổn tận trong xương, nhưng chia tay Giang Dực, thế nhưng lại một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ nguyên nhân là không yêu thực sự? Nói tóm lại, cô rất có tiến bộ, dạy tôi một chút, bí quyết là gì, tại sao có thể làm được sau khi chia tay tuyệt đối không thương tâm khổ sở, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tìm được người đàn ông khác…. Bản lĩnh này, tuyệt đối không phải người bình thường có."
"Loại này chỉ cần kinh nghiệm, nếu như cô cũng giống như tôi luôn gặp phải hoa tuyệt thế, đại khái tự học."
Lời này khiến khóe miệng Hạ Ngữ Đình hơi kéo một cái, tay cầm ly rượu càng thêm dùng sức, một lúc lâu cô ta mới khôi phục nụ cười trên mặt, "Không học được, cũng là vinh hạnh của tôi…. Nói đi lại nói lại, tôi cũng sẽ không như vậy ngu xuẩn, qua một hai ba người không tìm được người đàn ông thích hợp cho mình."
Tô Tử Duyệt ngoắc ngoắc môi, hình như hoàn toàn không để ý.
Hạ Ngữ Đình híp mắt, "Có muốn biết hay tôi ở chỗ nào trong nhà Trần Mậu Thanh không? Hơn nữa còn mặc áo ngủ của anh ta?"
Tô Tử Duyệt im lặng nhìn người phụ nữ đối diện, nhún vai một cái, nếu như Hạ Ngữ Đình nói, cô liền nghe, Hạ Ngữ Đình không nói, đối với cô cũng không có bất kỳ tổn thất gì.
"Hôm trời mưa đó, lúc tôi đến tìm Trần Mậu Thanh bị vấp ngã, quần áo ướt đẫm, không thể làm gì khác hơn là mượn phòng tắm của Trần Mậu Thanh để tắm rửa sạch sẽ…. Ừhm, chính là như vậy."
Tô Tử Duyệt hiểu rất rõ Hạ Ngữ Đình, biết nhất định không có đơn giản theo như lời của Hạ Ngữ Đình như vậy, vì vậy cười một cái, "Hạ Ngữ Đình, cấp bậc chuyện xưa cô kể lại cao hơn rồi."
"Cảm ơn đã khích lệ. Chỉ là cô biết ngày đó tôi sẽ đi tìm Trần Mậu Thanh sao?"
Tô Tử Duyệt cũng biết, nhất định sẽ có bài văn phía sau, mà đây mới là trọng điểm Hạ Ngữ Đình muốn nói, "Hạ Ngữ Đình, chớ che che giấu giấu, một lần nói xong luôn đi!"
Hạ Ngữ Đình để ly rượu trong tay xuống, cười đến hết sức thỏa mãn, tựa như đứa trẻ có nguyện vọng trở thành sự thật, "Ngày đó là chị của tôi…. Chính là chị họ tôi cũng chính là bạn gái trước của Giang Dực, là ngày giỗ của Hạ Ngữ Tiếu."
Tô Tử Duyệt ninh mi, rất nhiều thứ vào giờ khắc này, tựa như có giải đáp.
Hạ Ngữ Đình lại nhanh chóng chuyển đề tài, "Tô Tử Duyệt, Giang Dực, Trần Mậu Thanh còn có chi họ tôi, bọn họ đều tốt nghiệp đại học Nam Giang, cô cũng chưa từng nghĩ giữa bọn họ có quan hệ gì sao?"
Tô Tử Duyệt nhìn Hạ Ngữ Đình, đã rất rõ ràng.
Hạ Ngữ Đình nhìn nét mặt Tô Tử Duyệt cũng biết cô đã đoán được, "Trần Mậu Thanh một mực yêu chị họ tôi, mà chị họ tôi chỉ có ý với Giang Dực, cái này làm cho quan hệ giữa Trần Mậu Thanh và Giang Dực không tốt." Nói tới đây, Hạ Ngữ Đình ninh mi, "Cô nói xem, Trần Mậu Thanh biết cô là bạn gái Giang Dực, sau đó còn theo đuổi cô như thế, vậy trong đó…."
Trước kia Trần Mậu Thanh không có được Hạ Ngữ Tiếu, bây giờ có được Tô Tử Duyệt, cũng coi như là trả thù Giang Dực.
Tô Tử Duyệt cũng muốn vỗ tay cho Hạ Ngữ Đình, kể chuyện xưa nhiều, hơn nữa biết làm sao có thể làm cho người nghe chuyện xưa bị thương hoàn toàn, hơn nữa một chiêu này mỗi một lần dùng cũng có thể đạt được hiệu quả thật tốt.
Tô Tử Duyệt chỉ cười, không có chút tức giận hoặc buồn bực nào. Hạ Ngữ Đình thực sự thừa nhận, Tô Tử Duyệt không chỉ có công lực trị thất tình cao lên rất nhiều, ngay cả lời cô nói cố ý đâm bị thương, năng lực tiếp nhận cũng cao rất nhiều.
"Tô Tử Duyệt, tôi cũng không rõ, thế gian này có nhiều đàn ông như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác cô lại muốn chọn bị ngược, cũng phải đi tìm người có quan hệ với nhà họ Hạ chúng tôi. Cô nói xem, rốt cuộc cô đáng buồn bao nhiêu?" Hạ Ngữ Đình càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Tự Tô Tử Duyệt cũng cảm thấy rất buồn cười, cô nhẹ nhàng thở dài, "Tôi không biết tôi có thật đáng buồn hay không, chỉ là tôi rất rõ ràng, Hạ Ngữ Đình cô thật sự rất đáng buồn. Tôi chưa bao giờ từng chú ý cuộc sống của cô, về phần cuộc sống của tôi, đau lòng cũng được khổ sở cũng được, đều là tự tôi lựa chọn. Mà cô, vẫn đi theo bước chân của tôi, luôn luôn chú ý cuộc sống của tôi…. Tôi chưa bao giờ bị cô ảnh hưởng, nên sống thế nào thì sống thế đó, mà cô, lại vĩnh viễn bị tôi ảnh hưởng, cuộc sống của tôi vẫn tác động tới tâm tình của cô."
Sắc mặt Hạ Ngữ Đình vào giờ khắc này mới trở nên khó coi, mà Tô Tử Duyệt vẫn là vẻ mặt không sao cả, không khó chịu, không buồn giận, nhìn nét mặt Hạ Ngữ Đình, tựa như nhìn một người xa lạ hoàn toàn không quen biết.