Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 55: Chương 55




Những ngày này Tô Tử Duyệt đều ở nhà, cô không phí thời gian đi suy tư tương lai của mình phải làm thế nào, cô nên làm cái gì thì làm cái đó, vẽ tranh minh hoạ cho tòa soạn xong, xem tác phẩm điện ảnh và truyền hình tìm linh cảm vẽ tranh, cuộc sống nhìn qua không có bất kỳ khác biệt. Trước đây, cô lại cùng Hạ Ngữ Đình gặp mặt một lần, địa điểm là phòng cà phê ở sân bay, Hạ Ngữ Đình sẽ phải xuất ngoại, về phần làm cái gì, cô không hỏi, Hạ Ngữ Đình cũng không có chủ động mở miệng.

Hai người bọn họ lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, ánh mắt nhìn đối phương cũng ít giằng co như ngày xưa, Hạ Ngữ Đình khuấy đều ly cà phê trên bàn. Hạ Ngữ Đình nhìn Tô Tử Duyệt nhàn nhạt như cũ, hình như không có bất kỳ chuyện gì để cho cô gái này có nửa điểm luống cuống, cho dù tức giận, cũng khống chế được vừa đúng, "Thật ra thì tôi không có nghĩ qua, giữa chúng ta có thể như vậy."

Tô Tử Duyệt nhún nhún vai, "Cho tới bây giờ tôi cũng không có suy nghĩ, chúng ta nên có hình dạng gì."

Chị em tình thâm? Vô số phim điện ảnh và truyền hình cũng diễn như vậy, biết thân là chị em, tất cả tình mới hận cũ đều xóa bỏ, từ đó trình diễn lợi thế chị em tình thâm. Trong cuộc sống hiện thực chung quy lại có nhiều chuyện tương phản với hòa thuận mỹ mãn, cho dù huynh đệ tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng sẽ bởi vì cha mẹ không công bằng mà đưa đến tình cảm quyết liệt, huống chi chỉ giống chị em cùng cha khác mẹ như họ vậy, thật ra thì cũng không coi là kết chị em .

Hạ Ngữ Đình cười nhạo một tiếng, cô vẫn như vậy, thanh đạm, một câu nói cũng làm cho người khác cực kỳ buốn. Hạ Ngữ Đình rốt cuộc có chút hiểu, vì sao mỗi một lần nhìn qua mình cũng thắng, nhưng trên thực tế vẫn luôn thua, Tô Tử Duyệt chưa bao giờ đem mình làm đối thủ. Châm chọc cỡ nào, đã hao hết tất cả tâm cơ, đi đánh bại đối phương, lại phát hiện người khác hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt, đây mà làm cho người ta không cam lòng.

"Cô nên rất hận tôi?" Hạ Ngữ Đình suy tư mấy giây, mở miệng lần nữa.

"Không thể nói hận, chỉ là không thích." Nói không hận, cũng quá giả.

Hạ Ngữ Đình cười, "Đã đến lúc này, cô còn giữ vững tư thái cũng không có ý này, nói hận tôi cũng sẽ không để cho cô giảm giá. Thời điểm Phương Văn Thành di tình biệt luyến, cô không hận tôi sao? Tôi cho cô biết về sự việc Giang Dực và chị tôi là của nhau, làm hại cô và Giang Dực chia tay, khi đó cô không hận tôi? Tôi cho cô biết Trần Mậu thanh thầm mến chị tôi nhiều năm, làm cho cô và Trần Mậu Thanh trực tiếp tách ra, cô không hận tôi?"

Tô Tử Duyệt nhìn bốn phía một chút, phòng cà phê nhiều người, nhưng rất an tĩnh, cho dù nói chuyện đều rất nhỏ giọng, sẽ không làm phiền đến người khác. Hồi lâu cô mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hạ Ngữ Đình, "Chuyện cô và Phương Văn Thành là của nhau, để cho tôi biết, tình cảm đương nhiên cũng không phải cho rằng cả đời thì cả đời, bản thân tùy hứng, người khác nguyện ý che chở tùy hứng của bản thân. Dĩ nhiên, vẫn có chỗ mặt trái, chẳng phải dễ dàng tin tưởng tình cảm, luôn duy trì hoài nghi. Nhưng người nào còn nói được đây coi là tốt hay xấu? Về phần việc tôi và Giang Dực của nhau,chuyện cô nói xác thực chiếm bộ phận nguyên nhân, thế nhưng đều là sự thật, tôi còn phải cảm kích cô, nếu như không phải cô, tôi thật đúng là không biết một ít việc xảy ra . Mà tôi và anh ấy chia tay, xét đến cùng là nguyên nhân của bản thân tôi, không liên quan gì đến cô. Về phần Trần Mậu Thanh sao? Cho dù không có cô, tôi và anh ấy cũng đi không tới cùng nhau."

Hạ Ngữ Đình lắc đầu một cái, "Nói như vậy, tôi thật sự không thể ảnh hưởng cô cái gì."

"Cũng không phải, cô chiếm nhân vật quan trọng, không phải sao?"

Hạ Ngữ Đình từ chối cho ý kiến, "Lần này tôi muốn rời khỏi thật lâu."

"Thật sao?"

"Cô không phải nói tôi luôn luôn chú ý cuộc sống của cô, tôi rất bi ai sao? Tôi đương nhiên phải muốn cho mình sống tốt ." Cô cười thở dài một hơi, "Tất cả thời giờ tôi đều chú ý cô, cô đi học piano, vậy tôi cũng đi học, cô học khiêu vũ, tôi lại đi học. Biết thành tích của cô, tôi cố gắng học tập, ít nhất điểm thi phải vượt qua cô. Sau đó tô phát hiện, bất kể tôi trở nên ưu tú bao nhiêu, cuộc sống của cô đều chưa từng vì vậy mà thay đổi chút nào. Vì vậy khi cô nắm giữ một bạn trai ưu tú, ý nghĩ đầu tiên của tôi không phải tìm một bạn trai ưu tú giống nhau hoặc ưu tú hơn, mà đoạt lấy được bạn trai cô. Tôi thành công rồi, cũng có thể nói thất bại, tôi muốn anh ta khăng khăng một mực yêu tôi, nhưng chuyện tôi mong đợi không có xảy ra, dù tôi cùng với anh ta xuất ngoại, dù tôi vì anh ta làm rất nhiều chuyện. Có lẽ cô không biết, công việc Phương Văn Thành cũng không quá thuận lợi, tôi muốn giúp anh ta, nhưng anh ta vẫn từ chối, anh ta hoàn toàn không muốn có quan hệ với tôi. Có lẽ ở trong mắt của anh ta, tôi còn phá hư tình cảm các cô. . . . . . . . . . . . Tôi đối với Giang Dực, vẫn có một tình cảm không rõ, từ lúc rất sớm, tôi nhìn đến anh ấy chị tôi ân ái như thế nào, khi đó tôi cảm thấy, bọn họ chân chính là kim đồng ngọc nữ, nên như vậy, Giang Dực nên là anh rể của tôi. Sau chị lại xảy ra chuyện, chính tại tang lễ tôi lần nữa thấy được anh ấy, anh ấy rất ưu tú, tôi cũng cho là người xứng nhất với chị tôi . Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy cùng với cô ở cùng nhau, tuyệt không nghĩ, vì vậy tôi nghĩ để cho cô biết chuyện anh ấy đã làm, muốn cho các cô chia tay. . . . . . Về phần Trần Mậu Thanh, thật ra thì tôi không muốn làm cái gì, tôi hoàn toàn không ngờ các người sẽ ở cùng nhau, tôi cũng cho là cô sẽ không tiếp nhận hắn, nhưng cô đón nhận, vì vậy tôi thuận tiện nói cho cô biết chuyện hắn vẫn thầm mến chị tôi. Tôi làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng ngay cả chính tôi đều không hiểu rõ , tôi làm những chuyện này vì cái gì."

Trầm mặc, vẫn trầm mặc.

Đúng vậy, hận một người, sau khi hận thành thói quen, thì sẽ hận làm gì đều quên, kể cả mục đích mình làm những chuyện này cũng quên mất, mà mình lại muốn được cái gì chứ?

"Mẹ của cô có khỏe không?" Tô Tử Duyệt đột nhiên mở miệng, Hạ Ngữ Đình cũng kinh ngạc.

"Thân thể vẫn không tốt lắm, những năm này cũng không có tốt hơn.” Hạ Ngữ Đình cười khổ.

“Cô có thể nói cho mẹ cô biết, người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng không có phản bội bà.” Chuyện cô dấu diếm lâu như vậy, vào lúc này lại không chút do dự nói ra.

Đầu tiêu Hạ Ngữ Đình không hiểu, sau đó chính là kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu ra cái gì, “Các người lại dám gạt chúng tôi lâu như vậy.”

“Cho nên rất công bằng, không phải sao? Cùng lúc các người để cho chúng tôi không thích, chúng tôi cũng làm cho các người không thích…” Trên mặt Tô Tử Duyệt không có nửa phần áy náy, nói cha của cô không có phản bội một người phụ nữ khác, cái này đã coi như cực hạn, sẽ không nói cho Hạ Ngữ Đình nhiều hơn, về phần Hạ Ngữ Đình làm như thế nào, đó chính là việc của cô ta.

Hạ Ngữ Đình bất đắc dĩ cười, nhưng cũng hiểu, chỉ bằng một câu nói đơn giản của Tô Tử Duyệt, mẹ của cô có thể thỏa mãn, nhiều năm như vậy, chuyện để cho mẹ của cô canh cánh trong lòng, nhưng cũng chỉ là người đàn ông kia phản bội.

Đã đến lúc, Hạ Ngữ Đình nên đi chuẩn bị công việc lên máy bay, Tô Tử Duyệt không cùng đi, quan hệ này giữa các cô, còn không được tới đi đưa tiễn.

************************

Tô Tử Duyệt cùng ông nội nói chuyện, cô hỏi ông nội, nếu như chuyện năm đó phát sinh một lần nữa, ông còn có phản đối Tô Mặc Xuyên và Hạ Thiến Vân hay không. Ông nội ngồi trên ghế màu đen ở thư phòng, trầm mặc hồi lâu, ở thời điểm cô cho là ông nội cũng sẽ không trả lời, ông nội lại nói cho cô biết. Nếu như mà hiểu rõ năm đó tạo thành hậu quả như vậy, ông nhất định không phản đối, sẽ không làm hại con trai duy nhất tự sát, đây là chuyện nhiều năm ông canh cánh trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Tô Tử Duyệt phát hiện, hốc mắt ông nội đỏ lên, rơi ra một giọt nước mắt trong suốt.

Nhưng người già này không có cách nào, chuyện đã xảy ra, rốt cuộc ông chỉ có thể kiên trì, như vậy mới không còn bị kích tới suy sụp, nếu không chưa gượng dậy nổi đã đi xuống.

“Ông nội đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc, trừ mình và người thân ra, trên cái thế giới này cũng chưa có chuyện quan trọng khác.” Ông Tô nhắm mắt lại, “Ông nội, đã làm rất nhiều việc, nhưng hối hận không dùng được, ông nội chỉ có thể kiên định đi lên.”

“Con hiểu rõ, con thật sự biết.”

Tư thái kiên định như vậy, cũng cần bao lớn dũng khí và nghị lực, hơn nữa duy trì lâu dài, giống như sức mạnh vô địch.

“Sự việc của con và Giang Dực, nếu như chỉ sợ ông nội sẽ canh cánh trong lòng…” Ông Tô thử thăm dò.

Cô lắc đầu một cái, “Sự kiện kia thật không liên quan với ông nội, thật…”

Ông Tô thở ra một hơi, “Ông nội già rồi, không so được với những người tuổi trẻ này rồi, chuyện nó làm vì Tô thị, ông nội cũng vô lực hoàn lại…”

“Ông nội đây là trả không nổi, tính toán bán cháu gái?” Cô làm bộ bất mãn tức giận.

“Không có, chỉ là lương tâm ông nội lo lắng thôi.”

“Ông nội đừng lo lắng cho con, con biết nên làm cái gì.”

Một ngày này, bọn họ cùng nhau hàn huyên rất nhiều, ông nội cũng vụng trộm khuyên cô rất nhiều. Ông nội nói, công ty Tô thị đi tới hiện tại, vấn đề rất nhiều, tuổi ông nội càng lớn, càng không muốn đi nếm thử nhiều nguy hiểm, đưa đến công ty ngày càng già, sức sống không đủ, cứ tiếp tục như thế, bị loại bỏ là tất nhiên, Coi như không có Giang Dực nhà họ Hạ, có lẽ một mình ông nội cũng kiên trì không được bao lâu, cũng sẽ bị người khác làm bữa tiệc lớn… Vài lời ông nội nói này, tất cả đều đang vì nói tốt cho Giang Dực, cô đều rõ ràng.

Chỉ là nghe ý của ông nội, hình như Giang Dực vì công ty Tô thị làm rất nhiều việc, không chỉ có đưa vào số lượng lớn tài chính, còn đề nghị các biện pháp làm thế nào với ông nội, những biện pháp này hiệu quả tốt vô cùng, khiến ông nội hết sức bội phục đối với Giang Dực, liên tiếp tán thưởng. Ông Tô chưa từng biết, Giang Dực làm hết thảy, tất cả đều bởi vì cháu gái bảo bối của mình, mặc dù ông Tô không muốn vì thế làm ra quyết định, nhưng thấy Giang Dực làm tất cả, vẫn còn có chút cảm than, lúc này mới ở trước mặt Tô Tử Duyệt nhắc tới.

***

Tô Tử Duyệt đã ở nơi Diệp Tiêu Tiêu đợi hai ngày, hai ngày nay cô biểu hiện quá tốt, làm Diệp Tiêu Tiêu kinh hãi. Cô không chỉ chủ động rửa chén, còn ở phía trước Diệp Tiêu Tiêu xào rau, giúp đỡ xắc thức ăn.

Diệp Tiêu Tiêu bị dọa đến quá mức, thẳng thắn, “Thành thật mà nói đi, cậu có phải bị kích thích rồi hay không hả?”

Cô hết sức bất đắc dĩ, “Cho nên làm người vẫn phản giống như tớ vậy, hết ăn lại nằm, sau đó chịu khó một lần, có thể làm người cảm động.”

Nói xong hung hăng khinh bỉ nhìn Diệp Tiêu Tiêu một lần.

Diệp Tiêu Tiêu bày tỏ mình chính là người phàm, “Đây thật là vấn đều liều mạng, nếu cậu sống tại loại gia đình nghèo khổ, để cho cậu hết ăn lại nằm cũng không được à? Cho nên hài lòng thì quý trọng đi!”

Tô Tử Duyệt suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý.

Buổi tối, hai người nằm ở trên giường thì khi cô đem tất cả mọi chuyện của mình xảy ra trong đoạn thời gian này tố cáo cho Diệp Tiêu Tiêu thì Diệp Tiêu Tiêu nghe được một trận lửa giận, “Tớ cho cậu biết, cậu chính là mò mẫm giày vò, ban đầu cậu hoài nghi khi đứa bé có chuyện, câu nên nói cho Giang Dực, mà không phải che giấu, cậu che giấu ai biết cậu nghĩ như thế nào? Nói đi nói lại, sao cậu giấu diếm, Giang Dực không chỉ không trách cậu, ngược lại còn áy náy, tớ cá trời, người đàn ông tốt, người đàn ông tốt…”

Bản thân Tô Tử Duyệt âm thầm tỉnh lại, mình thật sự mò mẫm giày vò sao?

Hình như là vậy, cô không phải đặc biệt thích đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp, sau đó chuyện đặc biệt phức tạp, lại làm cho đặc biệt đơn giản.

Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy, Tô Tử Duyệt xác thực nên tỉnh lại, hơn nữa còn phải hoàn toàn tỉnh lại, vì vậy Diệp Tiêu Tiêu cảm giác mình cần có phần cần thiết cho cô khóa chính trị tốt nhất, “Tư tưởng của cậu chính là sai lầm, tớ hỏi cậu, cái gì gọi là tình cảm thuần túy? Trên cái thế giới này thật sự có tồn tại tình cảm thuần túy? Không phải cậu ăn cơm ngủ sao? Còn nữa, hai người ở chung một chỗ, nhất định sẽ liên quan đến hai bên bạn bè, còn có hai bên cha mẹ, làm sao có thể thuần túy được, chỉ có thể nói trái với thuần lúy, nhưng nếu hai người chân chính quyết định ở chung một chỗ, chính là một loại quá trình thấm vào lẫn nhau… Nếu nói thuần túy, vốn chính là một loại giả tưởng, đặt ở trong cuộc sống, không có âm mưu quỷ kế và ý đồ gì, cũng không sai biệt lắm. Giang Dực không có tổn thương cậu cái gì chứ? Hơn nữa chuyện anh ấy làm đều trước khi biết cậu, tớ thật đúng là không cảm thấy anh ấy nên vì thế mà gánh nặng những thứ gì…”

Tô Tử Duyệt cảm thấy Diệp Tiêu Tiêu nói xong rất có đạo lý, chỉ là những đạo lý này đều đứng ở những người đứng nhìn mà nói, bị vây ở bên trong, giữa hai cá nhân, cho dù thảo luận một đề tài, cũng sẽ bởi vì giọng điệu không đúng mà sinh lòng bất mãn, huống chi thứ khác. Thứ tình cảm này, có lúc cứng rắn như sắt, có lúc mỏng như giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.