Tô Tử Duyệt rất không hy vọng nghe đến tên của Phương Văn Thành, cũng như
không muốn nhớ đến tên của Hạ Ngữ Đình, hai cái tên này ngoại trừ khiến cô đau đớn vì bị phản bội còn làm cô cảm nhận được mình ngu ngốc biết
bao, hơn nữa dại dột đến hết thuốc chữa, sâu đến nỗi cô không muốn nhớ
lại một chút
Cô chơt phát hiện, nhiều năm đã trôi qua, vậy mà cô vẫn còn có thể nhớ rõ diện mạo của Hạ Ngữ Đình, cho dù Diệp Tiêu Tiêu
từng an ủi cô, Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt cô chỉ là một đóa hoa tầm
thường, làm sao so được với vẻ phong hoa tuyệt đại của cô, nhưng cô cũng có mắt nhìn, phải thừa nhận Hạ Ngữ Đình là một người con gái đẹp, hơn
nữa còn thuộc vẻ đẹp mà đàn ông thích. Vì thế lúc Hạ Ngữ Đình đứng ở
trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy uy hiếp, cô ta dùng dáng vẻ kiêu ngạo và
tự tin nói:
“Tô Tử Duyệt, mặc kệ cô tin hay không tin, tôi chỉ cần 1 tháng, là có thể cướp đi bạn trai 3 năm của cô”
Lúc đầu khi nghe cô ta nói như thế, cô cảm thấy như thế nào nhỉ?. Buồn
cười!. Thấy rằng Hạ Ngữ Đình quả thực là điên rồi, không nói trước Hạ
Ngữ Đình có thể cướp Phương Văn Thành ra khỏi cô hay không, chỉ là Hạ
Ngữ Đình nói những lời này, quả thực có bệnh rồi. Huống chi, 3 năm qua,
tình yêu của bọn họ không phải là qua đường, vì vậy cô cười đáp lại:
“Phải không?. Tôi đây sẽ chờ, chờ xem cô mất mặt”
Khi cô lướt qua Hạ Ngữ Đình, cũng âm thầm so sánh diện mạo của cô cũng
không thua kém Hạ Ngữ Đình, hơn nữa Phương Văn Thành ở bên cô, đều dùng
cảm giác chân thành để đối đãi, không phải giả vờ dịu dàng, hay giả nhân giả nghĩa, Phương Văn Thành và Diệp Tiêu Tiêu là người hiểu tính cách
của cô nhất, mặc dù nói ghét ở ngoài miệng nhưng trên hành đông lại hết
sức “ủng hộ”. Cô nhớ trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, khi người
nào đó bị vạch trần bộ mặt thật mới bị bạn trai chán ghét, nhưng cô
không có bộ mặt thật để người khác vạch trần, Phương Văn Thành biết cô
là người như thế nào, Hạ Ngữ Đình làm sao có thể cướp Phương Văn Thành
từ tay cô?. Cô dùng logic của mình để kê cho mình một liều thuốc an thần
Vì thế lúc cô biết rõ Hạ Ngữ Đình cố ý tiếp cận Phương Văn
Thành, cô vẫn duy trì thái độ bình thường, nên làm cái gì thì làm cái
đó, cô nghĩ mình cũng giống như mọi ngày, cô biết hơn 3 năm qua cô vẫn
luôn như vậy không cần phải lo được lo mất vào lúc này, huống chi cô
muốn chứng minh cho Hạ Ngữ Đình thấy, cho dù Tô Tử Duyệt cô rất kém cỏi, nhưng lại rất chân thực, từ trước đến nay không hề giả bộ, hoàn toàn
khác với vẻ giả dối của Hạ Ngữ Đình, mà ánh mắt của Phương Văn Thành sẽ
không nhìn trúng Hạ Ngữ Đình
Chỉ cần 1 tháng, Hạ Ngữ Đình chỉ cần mất 1 tháng, đã dễ dàng đánh bại Tô Tử Duyệt
Cô nhớ cô ta đứng ở trước mặt mình cười vui vẻ biết bao: “Tô Tử Duyệt, cô
xem, cô ngu xuẩn đến dường nào, cô cho là bây giờ Phương Văn Thành muốn
một người tùy hứng lại không biết gì hết như cô sao?. Người con gái mà
anh ta cần là một người con gái tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, giống như tôi đây. Có phải cô cảm thấy rất căm phẫn hay không?. Tôi chỉ cần ở trước mặt anh ta lắng nghe những lời trong lòng của anh ta, anh ta liền coi tôi là tri kỉ, tâm sự phiền não của anh ta với tôi, dần dần rút
ngắn khoảng cách giữa chúng tôi”
Hạ Ngữ Đình chiến thắng hoàn
toàn, cho nên có quyền kiêu ngạo đứng ở trước mặt cô khoe khoang. Tô Tử
Duyệt lúc ấy rất khờ khạo, coi trọng tình yêu, khi Phương Văn Thành cần
người hiểu anh ta nhất ở bên cạnh, thì Tô Tử Duyệt lại giống như trước
đây, giống như một cô gái nhỏ cần anh ta che chở, cũng không biết đàn
ông cũng có lúc mệt mỏi, cảm thấy phiền, ngày xưa, tính cách của cô làm
anh cảm thấy dễ thương, nhưng bây giờ lại trở thành nỗi buồn bực và
trách nhiệm. Phương Văn Thành ở bên cạnh Tô Tử Duyệt, luôn sắm vai người con trai ưu tú, Phương Văn Thành chưa bao giờ tâm sự phiền não ở trước
mặt cô, dần dần cũng hình thành bức tường kiên cố, nhưng rõ ràng Tô Tử
Duyệt có cơ hội vượt qua bức tường kia, nhưng cô lại không.
Tô
Tử Duyệt chỉ nhìn Hạ Ngữ Đình, cô không muốn thừa nhận mình thua, lại
càng không muốn dùng những lời độc ác công kích đối phương chứng tỏ mình thảm hại biết mấy. vì thế cô chỉ yên lặng xoay người rời đi
Sau đó, Phương Văn Thành đã nói chia tay với cô.
Cô từng kéo tay Diệp Tiêu Tiêu, nhưng không thể nào lý giải được : “Vì sao chứ?. Tớ và anh ta đã ở bên nhau 3 năm, 3 năm không phải là 3 tháng hay 3 ngày, nhưng tại sao tớ lại bại dưới tay Hạ Ngữ Đình?”
Cô
không nghĩ ra, cũng ko hiểu vì sao, cô biết tính nết của mình không được tốt lắm, lười lại thích ăn ngon, nhưng mà lúc mới quen nhau, anh cũng
không tỏ ra chán ghét cô, ngược lại rất cưng chiều cô, vì sao bây giờ
lại thay đổi bất thường như thế?.
Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể thở
dài, Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy có lẽ cô biết, nhưng dường như không biết, gia cảnh của Phương Văn Thành hoàn toàn không thể so sánh với Tô Tử
Duyệt, mà anh là người luôn kiêu ngạo về thành tích của mình, một người ưu tú, hình như không muốn đối mặt với thất bại của mình. Mà Phương Văn Thành không muốn tỏ ra là người thất bại ở trước mặt Tô Tử Duyệt. Trong cuộc thi khảo hạch chuẩn bị ra nước ngoài, Phương Văn Thành lại làm
không tốt, lúc này Hạ Ngữ Đình đã giúp anh ôn tập, còn an ủi anh, bảo
anh cố lên!. Có lẽ cân bằng trong lòng Phương Văn Thành đã bắt đầu thay
đổi, vì thế vẻ đáng yêu của Tô Tử Duyệt không còn bất kì hấp dẫn gì nữa
Diệp Tiêu Tiêu gạt Tô Tử Duyệt, đã từng đi tìm Phương Văn Thành một lần,
hiện tại Tô Tử Duyệt là gánh nặng của anh, còn anh ở bên Hạ Ngữ Đình lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, khi ở bên cạnh Hạ Ngữ Đình, anh có thể nói hết
những lời trong lòng mình, không cần phải lo lắng về hình tượng của
mình, mà Hạ Ngữ Đình cũng có thể hiểu anh, nhưng khi anh ở bên Tô Tử
Duyệt, anh không thể thốt nên lời, anh vốn không muốn làm hình ảnh
Phương Văn Thành trong lòng cô sụp đổ, vì thế anh không sẵn lòng đối mặt với Tô Tử Duyệt
Sau đó, Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể an ủi Tô Tử
Duyệt, mà trong đời Tô Tử Duyệt, lần đầu tiên gặp phải thất bại, cô cho
rằng mình sẽ chết đi, giống như những nữ sinh bị thất tình khác, chưa
gượng dậy nổi, phí hoài cả đời như vậy
Cô hỏi Diệp Tiêu Tiêu: “Có phải vì tính của tớ không tốt, nên anh ta mới rời xa tớ không?”
Nhất định là vậy đi, vì thế Tô Tử Duyệt ở trước mặt người khác, dịu dàng,
tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, nhận được rất nhiều lời khen ngợi,
nhưng trong lòng cô chỉ có bản thân cô hiểu rõ nhất, cô của ngày xưa rất chán ghét những hành động như vậy, một bên vừa châm biếm mình, một bên
ngày nào hay ngày ấy
Nhưng cô nhận được cái gì?. Ngay cả chính cô cũng không rõ?.
Sau khi Phương Văn Thành bỏ đi, cô mới chính thức ý thức được, anh không
cần cô, người đàn ông rõ ràng rất yêu thương cưng chiều cô, không cần cô nữa, trong lòng anh đã ôm một người phụ nữ khác rồi
Cô khổ sở,
đau lòng, vì thế học người ta uống rượu, hút thuốc, chân chính biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, dáng vẻ vốn giống như trẻ con, lại trở nên gầy trơ xương, ốm yếu một cách không khỏe mạnh, đến
nỗi vì vậy mà nhập viện
Ông nội nói với cô, những người đối xử
với cô không tốt, đều không có tư cách bắt cô trả giá vì họ, cô cũng
không cần thiết phải trả giá vì những người đó, trên thế gian này, ông
nội mãi mãi là người xem trọng cô, là người yêu thương cô nhất
Vì thế, cô từ từ học cách bảo vệ mình cẩn thận, chỉ nỗ lực vì những người
thật lòng yêu thương mình, còn hình tượng ôn nhu, tốt đẹp, giống như một bức tường vô hình, chỉ vì cô muốn từ chối thái độ tiếp cận của người
khác mà thôi
Nhưng cô sống rất tốt, không có bị tổn thương, không phải sao?.
*
Xe của Giang Dực chạy vào ngã tư, không mất bao lâu liền nhìn thấy có vài
bóng dáng xuất hiện bên đường. Con đường này thỉnh thoảng có vài chiếc
xe băng qua, mà hiếm khi thấy người. Vì thế anh muốn không chú ý cũng
không được, hơn nữa, chỉ cần liếc mắt một cái anh đã nhận ra người đó là Tô Tử Duyệt.
Trước giờ anh không biết cô thích tản bộ như vậy,
cô đi rất chậm, đầu hơi cúi xuống, dường như đang suy nghĩ đến điều gì
đó, tựa hồ cô đang giấu mình ở trong thế giới của mình, mà người khác
chỉ có thể đứng ngoài làm khan giả
Anh tắt đèn xe, thả chậm tốc
độ, chậm rãi chạy đến gần cô, anh hơi tò mò, muốn biết với trạng thái
hiện giờ của cô, khi nào mới phát hiện ra anh
Tô Tử Duyệt đang
đắm mình trong dòng suy nghĩ miên man, nghĩ đến những chuyện trong quá
khứ, cô ko thể không thừa nhận mình rất ngu ngốc, lại không thể không
nói cô là một người cực kì sỉ diện. cho dù đến cuối cùng, cô cũng không
trở mặt với Phương Văn Thành.
Kỳ thật, có lẽ cô đánh giá tình
yêu quá cao, cô cho rằng tình yêu của mình kiên định như vậy, vì thế cô
không làm gì cả, cũng không tin có người sẽ cướp được Phương Văn Thành
ra khỏi tay cô, chưa từng nghĩ tình cảm lại mong manh như vậy, cô cố
tình không làm gì hết, để ương ngạnh chứng minh tình cảm kiên định trong lòng cô, nhưng mà cô thua rồi, thua hoàn toàn rồi
Sau đó ông
nội khuyên cô, cô đã đồng ý với ông nhất định sẽ vực dậy bản thân mình,
tình trạng sức khỏe của cô cũng có khởi sắc, chỉ là khuôn mặt tròn tròn
giống trẻ con đã hoàn toàn biến mất, dường như từ khuôn mặt đáng yêu đã
cách cô rất xa, rất xa rồi.
Có lần “Chân Hoàn truyện” trở nên
rất nóng, ngày trước cô đã nhìn thấy bộ tiểu thuyết này rồi, hơn nữa còn cực kì nhẫn nại đọc hết bộ truyện, ấn tượng sâu sắc của cô, khi mất đi
đứa bé, Chân Hoàn rất đau lòng, Mi Trang dẫn cô đến lãnh cung để nhìn
những người phụ nữ mất con, nếu như Chân Hoàn tiếp tục đau lòng, vậy cô
sẽ dẫm lên vết xe đổ của những người phụ nữ đó. Không biết vì sao Tô Tử Duyệt lại nhớ rõ đoạn đó, nếu như không chọn tỉnh lại thì chỉ còn con
đường chết, không có ai tội nghiệp cô. Nếu cô vì Phương Văn Thành mà tự
chà đạp bản thân mình, nhiều năm sau khi gặp lại không biết anh ta có
cảm thấy áy náy với cô không, chắc là anh sẽ cảm thấy may mắn, vì nhiều
năm trước đã vứt bỏ người phụ nữ thảm hại như vậy, vì thế anh có thể
tiếp tục tự do
Cho nên cô phải phấn chấn lên, không phải vì
tranh một hơi, mà vì không còn biện pháp nào khác, cô không muốn nhìn
thấy bộ dạng chẳng ra làm sao của mình
Về phần Phương Văn Thành
thì sao?. Cô tự nói với mình, là anh ta không xứng với cô, là anh không
chịu được thử thách của tình yêu
Vì thế tâm tình thoáng bị đè nén, giờ phút này đã chuyển biến tốt đẹp hơn
Tâm tình cô chuyển biến tốt đẹp thì bắt đầu mẫn cảm với hoàn cảnh xung
quanh, cô lại đi về phía trước một khoảng, sau đó bỗng nhiên quay đầu
Lòng cô còn vốn thấp thỏm không yên nhìn chiếc xe phía sau, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh trở lại, mặc dù không hiểu về xe, nhưng cô đã từng ngồi
chiếc xe này
Cô đi đến trước mặt xe, trực tiếp kéo cửa ra, ngồi vào trong xe thì cười tủm tỉm nhìn anh: “Sao không gọi em?”
Anh chỉ cần ấn tiếng kèn một tiếng, là cô có thể lập tức phát hiện ra anh, cũng không biết anh lái xe theo cô bao lâu
“Có vẻ anh có khuynh hướng thích em tự giác đi tới” Anh khe khẽ cười
Anh phát hiện khi cô an tĩnh và khi cô cười rộ lên, hoàn toàn là 2 dáng vẻ
khác nhau, khi yên tĩnh, dường như cô hòa mình vào cảnh sắc, làm cho
người ta không muốn đi quấy rầy, ít nhất thì chính anh không muốn
“Thú vị ác” Cô lập tức đánh giá
Anh cũng không phản bác
Xuống xe, cô chủ động kéo cánh tay anh, anh cúi đầu nhìn tay cô, không lên
tiếng, gần đây cô thích làm những động tác nhỏ thân mật, anh cũng không
bài xích nhưng cũng không chờ mong nhiều
Cô rất thích nắm tay
anh, không phải vì thể hiện giữa bọn họ có bao nhiêu thân mật, mà nhiệt
độ tay anh rất ấm, , cô vuốt cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng sẽ
khá hơn, vì thế trên mặt cô cũng hiện lên ý cười
Giang Dực chú ý tới vẻ mặt của cô hơi thay đổi, thì cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy
tâm trạng của cô khá tốt, anh phát hiện tâm tình của mình cũng không tệ