Nếu Tao Sống Lại Mày Sẽ Yêu Tao Chứ?

Chương 2: Chương 2: Tôi Sẽ Bắt Cậu Phải Mở Mồm Ra Nói!




...Tức giận tôi đẩy cửa lớp bước vào. Nhỏ Linh đi sau cứ cười chế giễu làm tôi vừa xấu hổ vừa tức điên lên á. Để hả giận, tôi bước tới tra hỏi mấy đứa cá biệt trong lớp:- Kiên,Vũ ,Hoàng, Dũng lại đây!

Mấy đứa nghe tôi goị chợt ớn lạnh, cười méo xệch nhìn tôi:

- Lớp...lớp trưởng ... có việc gì v..ậy ?

- Đọc hết những kiến thức mà hôm qua tôi đã giảng lại cho các cậu! Mau!!!

- Lớp trưởng à, hôm qua là một ngày đẹp trời, đẹp ơi là đẹp luôn á. Chúng tớ đã học thuộc những gì cậu bảo rồi nhưng khi đi học về vì...

-...vì mãi nhìn trời nên vấp phải viên đá ngã nên quên mất đúng không?- Tôi cắt ngang, biết ngay tụi nó sẽ dùng cái lý do củ chuối này mà.

Tụi kia khẽ gật gật vì bị tôi nói trúng tim đen. Không đợi mấy đứa kia phản bác, tôi liền mắng luôn:

- Suốt ngày lí do lí chấu! Học hành cho nó đàng hoàng đi. cô giáo đã giao tôi kèm mấy bạn rồi thì học cho tốt chứ. Tới khi các bạn bị điểm kém cô giáo lại trách cả tôi thì sao?! Thôi, giờ về chỗ lấy sách ra học lại đi, cuối giờ tôi kiểm tra. Đứa nào mà chưa thuộc thì... - Tôi đưa tay ra làm hành động cắt cổ + 1 cái lườm “trìu mến”- Hiểu chưa?!

Bọn kia nuốt nước bọt, khi đầu cứ nghĩ tôi xinh xắn, đáng yêu (Do di truyền mami ) nên phản kháng ghê lắm cơ,ai ngờ tiếp xúc một thời gian mới biết tôi còn máu lạnh hơn quỷ vương ý chứ. Thấy mấy đứa kia học bài, tôi thở phào. Âyza, giận cá chém thớt quả cũng hơi có lỗi nhưng thôi, cho bọn nó biết chừng mà học cũng tốt.

Vào học tiết đầu,

Cô giáo dẫn theo 1 tên “ma mới” lên bục giảng rồi niềm nở giới thiệu:

- Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới nhé! Đây là bạn Vũ Trọng Khôi. Bạn sống ở Pháp mới về Việt Nam nên chưa nói tiếng Việt chuẩn lắm. Các em giúp đỡ bạn ấy nhé. Bạn Khôi học rất giỏi nên cô sẽ bầu bạn làm lớp phó học tập, có gì không hiểu các em cứ hỏi bạn.

Trời ơi, là cái tên chết bần đứa! Tôi ngước mặt lên nhìn xem tướng tá kẻ này thế nào mà học còn nhỉnh hơn tôi chứ, chắc là 1 thằng mọt thôi. Nhưng ngoài tưởng tượng của tôi đó, hắn là một cậu bé xinh trai phết, da dẻ trắng trẻo hồng hào như con gái, cặp mắt to đẹp nhưng hờ hững, bất cần đời lắm. Trời, chắc đang ra vẻ ta đây ấy mà.Hứ, nhìn mà tôi khinh. Lũ con gái trong lớp thì cứ xồn xồn cả lên:

- Oa, bạn là cái bạn đứng nhất khối phải không? Giỏi quá à!!!- Xồn xồn 1.

- Khôi à, đẹp trai quá, làm bạn trai tớ đi!!!- Lắm mồm 2.

- Ngồi với tớ đi.Chỗ tớ rộng lắm nè!- Bê đê 3

- Khôi oppa à! Ngồi với tớ, đừng ngồi với nó!!!- Mê Hàn xẻng 4.

.............................Vân vân và mây mây....................................

Tới cả nhỏ Linh vợ tui, (hì hì xưng vợ chồng nó quen rùi)cũng cứ dán ánh mắt đắm đuối như con cá chuối vào tên cờ hó đó, tôi hết chịu nổi cho nhỏ một bạt nhưng nhỏ cũng chẳng phản ứng gì, vẫn cứ chăm chăm vào tên đó. Trời, lớp tui là một tập đoàn mê trai.Thế mà cậu bạn kia vẫn buông ánh mắt hờ hững như chẳng quan tâm tới cái gì làm tôi bực tới phát ức chế.

-Câm! - Tôi phun ra 1 câu nói nhỏ nhẹ nhưng đầy mị lực làm cho cả lớp im như hến. Cô giáo nháy mắt với tôi tỏ vẻ biết ơn rồi nói tiếp:

- Khôi, em ngồi ở bàn thứ ba dãy trong cùng nhé. Ngồi cùng bàn với bạn Hân,lớp trưởng, nếu có gì không rõ em có thể hỏi em ấy.

Hắn chẳng nói gì, chỉ gật đầu cái rụp rồi ôm cặp xuống chỗ tôi ngồi. Gớm , kiêu thế chứ lị, một câu cũng không hé răng được ư, tên này kiêu quá rồi ý, Hân tôi đây ghét nhất là những loại kiêu căng chảnh chọe nên cũng làm lơ bạn luôn.Thế là không khí im lặng bao trùm cả buổi học.

Ra chơi, nhỏ Linh ngồi bàn trên quay xuống bá vai tôi:

- Ê chồng, xuống canteen chiến đê, Tao đói.

- Đợi chút coi. Đang làm bài.

- Mau coi, mợ nó! Vào học làm cũng được mà.

- Mày mà im thì tiết kiệm cho tao nhiều thời gian học lắm.

.................2 phút sau....................................

Nhỏ không đợi nổi ức chế hất bàn lên :

- Mợ mày, xong chưa?!

- Rồi rồi, đi đê.

- Ấy từ từ, rủ Khôi đi cùng đi! *Giở ánh mắt mèo con*

- Mục đích của mày đây à? Tưởng mày đợi tao cơ_ Tôi thở dài than vãn.

- Thôi dài dòng đê chồng. Mày cùng bàn với Khôi nên tao mới nhờ đó.Rủ bạn ý giúp tao đi mà. Bạn bè với nhau gì mà..._ Nhỏ bắt đầu giở “làm nũng kế.”

Haizz, thật hết chịu nổi mà. Chỉ tội lòng tốt của tôi vô bờ bến nên đành lười biếng quay qua rủ tên”câm” kia.

- Ê.

-.... Im lặng là vàng....

- Muốn đi canteen cùng không?

-.... Im lặng là đá quý.....

- Tui đây tức rồi nhé?! Con trai gì đâu mà kiêu căng ghê thế? Sống bên Pháp người ta không dạy cậu cách giao tiếp bình thường à?

Tên khôi đó hí hoái viết gì đó vào giấy rồi ném cho tôi. “ Không nói được” -đó là những từ ngữ rất ngắn gọn và xúc tích hắn viết ra làm đầu tôi và nhỏ Linh hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Đùa có giới hạn thôi chứ, nói gì chứ thế éo ai tin. Tôi dùng hết sức mình lôi tên đó dậy rồi kéo lê ra khỏi lớp. Quả thật chẳng biết làm sao tự nhiên có hứng thú với hắn cơ chứ.

- Cậu không ăn sáng tí ngất tui không chịu trách nhiệm đâu nghen.

- ... im lặng là kim cương...

- Cậu không cần cảm ơn đâu nhưng cứ nhớ rằng:“ Tôi Sẽ Bắt Cậu Mở Mồm Ra Nói “ là được- Kèm một nụ cười mà tôi cho là đang thách thức đối phương.

-... _ Tự nhiên cậu ta quay mặt đi. Há há, hắn đỏ mẹt hả ?

Nói rồi tôi thả “thằng nhóc ngây thơ” kia ra, mặc xác con bạn mê trai cùng lũ bánh bèo xúm lại chỗ hắn cười đùa không ngớt.

Ồn ào.

Tôi xỏ tay vô túi quần. Đây còn phải ăn gà rán với khoai tây nữa mà, ở lại mà rề rà với tên này phí thời gian lắm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.