Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được

Chương 16: Chương 16: Chương 6.3




Châu Tuệ cầm đũa lên, gắp một cọng rau chân vịt, bỏ vào miệng.

Vương Huy cầm đũa lên, bưng bát cháo húp sùm sụp.

Châu Tuệ buồn rầu nhìn tướng ăn của Vương Huy.

Vương Huy: “Đói cả một ngày trời, vừa nãy ở trong bếp, anh đã muốn ăn vụng rồi”.

Châu Tuệ bèn bưng bát cháo lên, vừa ăn một miếng, cô đã nôn ra.

Vương Huy sốt sắng nhìn Châu Tuệ: “Khó ăn lắm sao?”.

Châu Tuệ: “Không phải, sau khi làm trị liệu, dạ dày của tôi không được tốt cho lắm!”.

Vương Huy: “Em ăn từ từ thôi, muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em”.

Châu Tuệ: “Tôi muốn ăn mấy thứ này, cậu đã làm cho tôi cả rồi”.

Vương Huy: “Đây chính là ý hợp tâm đầu”.

Châu Tuệ cười khổ, bưng cháo lên, chậm rãi húp.

Cứ như vậy, Vương Huy và Châu Tuệ đã chung sống cùng nhau.

Mấy ngày đầu, Châu Tuệ cảm thấy mình như đang nằm mộng, sau khi Vương Huy chuyển đồ của mình đến, Châu Tuệ mới ý thức được rằng, người đàn ông này quả thực đã chung sống cùng mình.

Châu Tuệ có đôi phần rối rắm. Vốn dĩ cô đã muốn buông xuôi tất cả, trống rỗng chờ đợi ngày ấy đến. Song, sự xuất hiện của Vương Huy khiến lòng cô lại dậy sóng.

Mấy ngày nay, cô luôn mơ thấy cảnh tượng học đại học ở Trùng Khánh. Cô nhìn thấy người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lòng lại gợn lên nỗi chua xót.

Bản thân cô thực tình không muốn chứa đựng hình ảnh của Vương Huy ở trong lòng, như vậy khi ra đi, cô lại càng thêm khó chịu.

Vào một buổi sáng sớm, Châu Tuệ đứng trước cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng, thẫn thờ nhìn phong cảnh bên ngoài khung cửa. Vương Huy đang quét dọn phòng.

Châu Tuệ cất giọng nhàn nhạt: “Vương Huy, mấy ngày nay tôi cứ mất ngủ. Tôi đã nghĩ rất lâu, cậu vẫn nên đi thì hơn”.

Vương Huy buông chổi trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn Châu Tuệ: “Châu Tuệ, anh biết em là bệnh nhân. Anh không so đo những điều này với em, nhưng anh muốn nói cho em biết rằng, em sẽ không đuổi được anh đi đâu”.

Châu Tuệ: “Cậu cho rằng như vậy có ý nghĩa sao?”.

Vương Huy: “Mấy ngày nay anh đã cầm bệnh án của em đi tìm một chuyên gia trong bệnh viện. Chuyên gia nói, chỉ cần trạng thái tâm lý của em tốt, tích cực phối hợp trị liệu, sẽ xuất hiện kỳ tích”.

Châu Tuệ cười khổ: “Kỳ tích này xa vời lắm!”.

Vương Huy: “Em không thể vứt bỏ kỳ tích này”.

Châu Tuệ: “Vương Huy, cậu ở bên tôi thế này chỉ khiến cho tôi ra đi càng khó chịu, rối rắm hơn thôi. Cậu có hiểu không?”.

Vương Huy: “Chết tiệt! Em cả ngày chỉ có ra đi, ra đi, giờ em đi đi, nhảy từ trên tầng này xuống đi, dứt áo ra đi luôn đi”.

Vương Huy không khống chế được bản thân mà rống lên với Châu Tuệ.

Châu Tuệ đau khổ ngồi sụp xuống.

Vương Huy chạy đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra: “Em không nhảy, phải không, vậy anh nhảy”.

Vương Huy lập tức nhảy lên trên cửa sổ, một chân gác ra bên ngoài cửa sổ.

Châu Tuệ vội vàng đứng dậy, kéo Vương Huy lại: “Cậu điên rồi sao?”.

Vương Huy thở phì phì nhìn Châu Tuệ: “Em mới điên đây! Em nhìn bộ dạng ngu ngốc của mình xem!”.

Châu Tuệ kéo Vương Huy lại, Vương Huy ngã xuống nền, “phịch” một tiếng, đau đớn ôm lấy eo mình kêu lên.

Châu Tuệ vội vàng xoa eo giúp Vương Huy. Vương Huy đau khổ hét lên: “Đừng xoa, anh đoán chừng là gãy xương sườn rồi”.

Châu Tuệ sốt sắng nhìn Vương Huy: “Cậu đừng có dọa tôi”.

Vương Huy đau đớn nằm trên sàn nhà một lát, cuối cùng dũng cảm đứng dậy. Anh nói muốn làm bánh sủi cảo cho Châu Tuệ, nhân bánh là rau chân vịt và trứng gà.

Vương Huy bận rộn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bưng vài đĩa bánh sủi cảo ra cho Châu Tuệ. Châu Tuệ ăn hết veo hai đĩa lớn. Đây là bữa ăn ngon nhất mà Châu Tuệ từng ăn.

Sau khi ăn xong, cô đi lại hơn hai mươi lần trong phòng, bởi vì quả thực đã no căng cả bụng.

Một tháng sau, Phùng Tùng dẫn bà xã mới cưới của mình đến Bắc Kinh hưởng tuần trăng mật. Vương Huy và Châu Tuệ tiếp đón họ ở quán Toàn Tụ Đức, Tiền Môn.

Nhìn thoáng qua bà xã của Phùng Tùng, quả thực là có nét giống Trương Đình, thế nhưng cô ấy có vẻ dịu dàng hơn Trương Đình nhiều.

Phùng Tùng rất yêu thương bà xã mình, chu đáo cuốn vịt quay, đưa đến tận miệng bà xã.

Cảnh tượng này khiến Châu Tuệ và Vương Huy không chịu đựng nổi. Hai người nói, Phùng Tùng trở nên sến sẩm rồi.

Phùng Tùng cười ha hả nói, hiện giờ anh ta là người đàn ông sợ vợ tiêu chuẩn. Vương Huy và Châu Tuệ tuy nghe hiểu nhiều tiếng địa phương Trùng Khánh, thế nhưng họ vẫn có phần mù mịt về từ ngữ mà Phùng Tùng vừa nói.

Bà xã của Phùng Tùng đã giải thích cho họ, cụm từ mà Phùng Tùng vừa nói có nghĩa là sợ vợ mà người phương Bắc thường nói.

Vương Huy vội vàng nói muốn mời Phùng Tùng một chén. Anh nói Phùng Tùng đáng để cánh đàn ông phải học tập. Một bữa vịt quay Bắc Kinh được ăn trong bầu không khí nhẹ nhàng, hoài niệm.

Sau khi họ ăn uống no say xong, Phùng Tùng lấy một tờ giấy đưa cho Châu Tuệ.

Châu Tuệ nhìn trên trang giấy có viết: Toàn thể bạn học Chứng khoán 9901 hy vọng Châu Tuệ chiến thắng bệnh tật, dũng cảm đối diện với cuộc sống, ba mươi lăm bạn học mãi mãi ở bên bạn.

Phùng Tùng rưng rưng nước mắt nhìn Châu Tuệ: “Bạn lớp phó học tập Chu, đây là ba mươi lăm chữ ký của bạn học, có bạn học đã đi Quảng Châu, có bạn học ở Sơn Tây, còn có hai bạn học ở Thượng Hải. Tôi đã liên lạc được với họ, họ đều ký tên rồi, đưa tờ chữ ký này chuyền đi bằng đường chuyển phát nhanh, cho đến khi quay trở về Trùng Khánh”.

Châu Tuệ cầm lấy tờ giấy, đọc tên của từng bạn học ở trên: “Phùng Tùng, Trương Đình, Lý Kiên Cương, Cao Nguyên, Tôn Phương...”.

Nước mắt của Châu Tuệ rơi xuống trang giấy, từng giọt, từng giọt, đọc đến cuối cùng, cô phát hiện thấy chữ ký của cô Thái.

Phùng Tùng: “Đúng vậy, còn có cả cô Thái nữa. Cô nói cậu là cao thủ học tập lợi hại nhất trong những sinh viên mà cô đã từng dạy. Cô hy vọng cậu hãy kiên cường lên, dũng cảm lên”.

Châu Tuệ nghe đến đây, cảm xúc đã hoàn toàn mất đi sự khống chế. Cô bỗng nhào vào lòng Vương Huy khóc rưng rức.

Phùng Tùng: “Hiện giờ trong lớp của chúng ta chỉ còn cậu và Vương Huy chưa ký tên thôi. Hai cậu cũng ký tên của mình lên đó đi”.

Phùng Tùng chuyển bút cho Vương Huy. Vương Huy dùng bàn tay run rẩy, viết tên của mình lên trang giấy, sau đó đưa bút cho Châu Tuệ. Tay của Châu Tuệ run rẩy không ngừng, không có lực để viết tên của mình lên đó.

Vương Huy cầm lấy tay cô, hai người cùng nhau hợp lực, viết tên của Châu Tuệ lên giấy.

Phùng Tùng và bà xã của anh ta đã nhòe nhoẹt nước mắt.

Phùng Tùng nhìn Vương Huy bằng dáng vẻ nghiêm túc: “Vương Huy, năm 2012 là kỷ niệm mười năm ngày tốt nghiệp của lớp chúng ta, cậu nhất định phải dẫn Châu Tuệ cùng trang giấy này quay trở về Trùng Khánh. Tôi phải kêu gọi tất cả các bạn học trong lớp quay trở về Trùng Khánh. Chúng ta phải ăn chơi thỏa thuê một trận mới được. Cậu nhất định phải đưa Châu Tuệ đến cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy xương sườn của cậu. Tôi nói cho cậu biết nhé, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đồ khốn cậu còn nợ tôi một dẻ xương sườn nữa đấy!”.

Vương Huy ôm lấy Phùng Tùng, khẽ nói vào tai của Phùng Tùng rằng: “Tôi không những phải mang cô ấy về Trùng Khánh, mà tôi còn muốn cưới cô ấy nữa”.

Phùng Tùng đánh cho Vương Huy một cái: “Cậu phải giống tôi đấy, nhất vợ nhì trời, cậu biết chưa hả?”.

Vương Huy và Phùng Tùng đều bật cười.

Phùng Tùng đưa năm mươi nghìn tệ cho Vương Huy. Châu Tuệ sốt ruột, cô nói mình không thể nhận số tiền này.

Phùng Tùng: “Số tiền này, có ba mươi nghìn là các bạn học quyên góp, hai mươi nghìn là tiền sính lễ của tôi và bà xã. Một năm sau, các cậu phải cầm số tiền này mời bạn bè ăn uống no say ba ngày ở Trùng Khánh đấy. Tôi nói cho các cậu biết nhé, tôi đã đặt trước một quán ăn hương vị thôn quê ở núi Tấn Vân rồi. Đồ ăn ở đó đắt lắm đấy!”.

Vương Huy và Châu Tuệ cuối cùng vẫn nhận số tiền này. Họ đưa Phùng Tùng và bà xã của anh ta đi dạo Cố Cung, Trường Thành, Thiên Đàn.

Ba ngày sau, Phùng Tùng và bà xã mình hạnh phúc rời khỏi Bắc Kinh.

Một tuần sau, Vương Huy dẫn Châu Tuệ đến bệnh viện ung bướu bên Quảng Cừ Môn kiểm tra một lần. Bác sĩ nói, bệnh tình của Châu Tuệ vẫn đang ở trong giai đoạn được khống chế, nhưng dặn cô không được chủ quan, phải giữ vững tâm lý tích cực, phối hợp với bước điều trị của bác sĩ.

Lúc này, Châu Tuệ cảm thấy có một sức mạnh ấm áp đang đẩy cô bước lên phía trước. Cô hiểu, bên cạnh mình không chỉ có Vương Huy, mà còn có sự chờ mong của hơn ba mươi bạn học và cô giáo, lòng tin sẽ chiến thắng bệnh tật của cô lớn dần qua từng ngày.

Vương Huy ban ngày ở nhà chăm sóc Châu Tuệ, buổi tối vẫn phải đến bên quán bar ở Hậu Hải biểu diễn. Để tiết kiệm tiền, Vương Huy mỗi ngày đều đi xe đạp điện từ vành đai số Bốn phía Nam đến vành đai số Hai. Điều này khiến cho cơ thể của anh ngày một hao gầy.

Mãi cho đến một hôm, Vương Huy cuối cùng đã đổ bệnh. Anh nằm trên giường đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Châu Tuệ mua thuốc cho anh, thế nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh vô cùng. Anh cứ đắp chăn run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.