Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cùng đi đến phòng làm việc của bác sĩ chủ trị. Bên trong phòng còn có Trần Tiểu Quyên, nữ y tá chăm sóc bà Lương và cũng là người vừa rồi đã gọi điện báo tin cho Lương Vũ Tranh.
- Lương tiểu thư, xin hãy bớt đau buồn.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ở bên cạnh, Hạ Quân Dật vỗ nhẹ lên vai cô. Lương Vũ Tranh nhìn anh gật đầu, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
- Lương tiểu thư, tôi… tôi có thể nói với cô điều này không?
Trần Tiểu Quyên nhìn Lương Vũ Tranh, trong giọng nói rõ ràng có phần run và cũng hơi lắp bắp.
- Y tá Trần, cô cứ nói.
- Thật ra lúc tôi phát hiện Lương phu nhân đang nguy kịch, tôi thấy ống thở của bà ấy bị rút ra.
- Cái gì?
Lương Vũ Tranh nghe thấy những lời này thì hết sức kinh ngạc, cô đứng bật dậy.
- Y tá Trần, cô nói lại xem nào.
- Em hãy bình tĩnh, ngồi xuống nghe cô ấy nói.
Hạ Quân Dật cầm lấy tay của Lương Vũ Tranh, ý bảo cô ngồi xuống. Lương Vũ Tranh ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn rất kích động, làm sao có thể bình tĩnh được?
- Cô là y tá Trần đúng không? Cô có thể kể lại toàn bộ những gì mà cô đã chứng kiến không? – Hạ Quân Dật nhìn Trần Tiểu Quyên, gương mặt bình thản hỏi.
- Vâng. Hôm nay, như thường lệ, sau khi thấy bà Lương vẫn ổn, tôi liền xuống căng tin bệnh viện ăn khuya. Lúc trở lại, tôi thấy biểu đồ nhịp tim của bà Lương chỉ còn là một đường thẳng, tôi vội vàng thông báo ngay cho bác sĩ. Khi bật điện sáng lên, tôi thấy ống thở của bà Lương đã bị rút ra rồi. Tôi thấy điều này thật sự rất lạ.
Lại một điều kinh hoàng nữa ập đến khiến cho Lương Vũ Tranh không kịp trở tay. Cô nói không ra hơi:
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?
Hạ Quân Dật một tay nắm tay của Lương Vũ Tranh, một tay vỗ nhẹ lên vai cô, giọng trầm xuống:
- Vũ Tranh, đợi đến sáng, em hãy đến sở cảnh sát báo án đi.
Lúc này, Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật. Gương mặt cô lúc này buồn đến thê lương.
- Báo án sao?
- Phải.
- Lương tiểu thư, tôi thấy Hạ tiên sinh nói cũng rất có lý. Chuyện này có nhiều vấn đề quá, cần phải báo cảnh sát.
Lương Vũ Tranh nhìn bác sĩ chủ trị, nhìn Trần Tiểu Quyên rồi lại nhìn về phía Hạ Quân Dật, nhẹ nhàng gật đầu.
…………………………….
Sáng hôm sau, Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh đến sở cảnh sát. Anh nói rằng sẽ bảo luật sư đến giúp cô nhưng cô bảo không cần. Hạ Quân Dật không vào bên trong, chỉ ngồi trên xe đợi Lương Vũ Tranh.
- Chào Lương tiểu thư, tôi là Thẩm Gia Tuấn, đội phó của tổ trọng án. Tôi nghe nói cô muốn báo án?
Sau khi vào bên trong, Lương Vũ Tranh được đưa đến phòng thẩm vấn. Không lâu sau, Thẩm Gia Tuấn cũng vào bên trong.
- Vâng. Tôi nghi ngờ cái chết của mẹ tôi không phải là tự nhiên mà là do bị ám hại.
- Lương tiểu thư, cô có thể nói rõ hơn vì sao cô lại nói như vậy không? Nếu xét thấy thật sự có vấn đề, chúng tôi sẽ lập hồ sơ vụ án, chính thức điều tra vụ án này.
- Hôm qua tôi nghe y tá bệnh viện gọi điện thông báo, mẹ tôi trong tình trạng nguy kịch. Nhưng sau một hồi phẫu thuật chữa trị, mẹ tôi đã qua đời. Sau đó, tôi có nghe y tá chăm sóc cho mẹ tôi nói rằng, cô ấy đi ăn khuya trở về thì thấy ống thở của mẹ tôi đã bị rút ra. Vì thiếu khí thở nên mẹ tôi đã qua đời.
Thẩm Gia Tuấn chăm chú nhìn Lương Vũ Tranh, hỏi tiếp:
- Lương tiểu thư, vậy mẹ con cô có từng gây thù oán với ai, sâu đậm đến mức phải giết người hay không?
- Không thể nào. Mẹ tôi từ trước đến nay thật sự rất hiền lành, rất được người ta yêu quý, chẳng gây thù chuốc oán với ai cả. Mà dù có xích mích cũng không đến nỗi giết người.
- Vụ án này thật sự có rất nhiều điểm nghi vấn. Lương tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi sẽ lập hồ sơ vụ án này, chính thức điều tra. Lương Vũ Tranh gật đầu nói:
- Cảm ơn anh.
- Lương tiểu thư, hy vọng rằng trong thời gian này cô đừng rời thành phố B, bởi chúng tôi lúc nào cũng có thể tìm cô để bàn về việc này.
- Vâng.
Sau đó Thẩm Gia Tuấn bảo người đi làm thủ tục, Lương Vũ Tranh ký vào đó rồi ra về.